Thất Giới Hậu Truyện

Chương 869: Khổ khẩu bà tâm - Phần 3



Đến lúc đó, hai bên không tránh được một phen chào hỏi khách sáo, sau khi hàn huyên một lúc, liền hỏi đến tình hình của từng bên. Nhìn tình hình chung quanh, Lục Doanh hỏi:

- Trước mắt nơi này tình trạng thế nào?

Lâm Vân Phong đáp:

- Theo tình hình chúng ta nắm được mà phân tích, Thái Huyền Hỏa Quy chính là bị Kim Sí Huyết Ảnh giựt dây, đến đây nhằm chiêu binh mãi mã, muốn gầy dựng lực lượng để tiện tranh hùng thiên hạ.

Tư Đồ Thần Phong hỏi lại:

- Hiện nay tiến triển thế nào rồi?

Dương Thiên đáp:

- Trong Tu Di sơn đã có không ít linh dị đầu hàng Thái Huyền Hỏa Quy rồi, những nhân vật thực sự đủ sức uy hiếp thì trước mắt còn chưa thấy được.

Bắc Phong nói:

- Với thực lực trước mắt của chúng ta có thể tiêu diệt được Thái Huyền Hỏa Quy không?

Lâm Vân Phong vẻ mặt phức tạp, nhìn mọi người, trầm ngâm đáp:

- Thái Huyền Hỏa Quy sở dĩ mạnh mẽ có hai nguyên nhân, thứ nhất thực lực của hắn kinh người, thuần về sức mạnh thôi, phỏng chừng trong chúng ta không người nào có thể so sánh được với hắn. Thứ hai chính là Thái Huyền Hỏa Quy có tấm thân kim cương bất hoại, ta đã từng dùng Âm Dương pháp kiếm toàn lực công kích, kết quả đánh vào người hắn căn bản không gây chút thương tích nào.

Tân Nguyệt bổ sung:

- Trên Băng Nguyên, Thiên Lân đã từng giao chiến với Thái Huyền Hỏa Quy, Tàn Tình kiếm không gì chống được cũng khó mà tạo được bất kỳ thương tổn nào cho Thái Huyền Hỏa Quy.

Hàn Ngọc Dương trầm ngâm nói:

- Như vậy, chúng ta tuy người nhiều cũng không làm gì được y rồi.

Hứa Khiết đáp:

- Hiện nay chúng ta tập trung lại với nhau, tuy không làm gì được Thái Huyền Hỏa Quy nhưng muốn kiềm chế hắn cũng không phải là chuyện khó khăn.

Lâm Y Tuyết lên tiếng:

- Trước mắt, mục đích của Thái Huyền Hỏa Quy rất rõ ràng, tạm thời không tính đến rời đi. Chúng ta có thể trước tiên án binh bất động, từ xa xa để ý động thái của hắn, đợi khi hắn chuẩn bị rời đi, hoặc muốn ra tay đối phó với linh dị Tu Di sơn, chúng ta mới ra tay ngăn lại. Đồng thời, chúng ta cũng có thể nghĩ cách liên hệ với một số linh dị của Tu Di sơn, mọi người đồng tâm hiệp lực biết đâu có thể ngăn cản được tai họa này.

Phật Thánh Đạo Tiên hỏi lại:

- Nghe nói Thái Huyền Hỏa Quy có phần sợ người khổng lồ Bác Phụ là Xích Viêm, không biết hiện nay có tin tức gì của Xích Viêm không?

Tân Nguyệt đáp:

- Trước khi rời khỏi Băng Nguyên, ta đã thông báo cho Xích Viêm biết được, ông ta và chúng ta cơ hồ đồng thời xuôi Nam, hiện nay tạm thời còn chưa biết tình hình của ông ta, phỏng chừng chắc cũng đã tiến vào trung thổ.

Phần Thiên nói:

- Quanh Tu Di sơn đều có bố trí đệ tử liên minh, với thể hình to lớn của người khổng lồ Xích Viêm, chỉ cần ông ta xuất hiện ở dải đất này, nhất định sẽ lưu lại dấu tích. Chúng ta tốt nhất là phái người đi hỏi đệ tử liên minh quanh đây, xem thử có thể tìm được tung tích của Xích Viêm không, tận hết sức dẫn đến Tu Di sơn để kiềm chế Thái Huyền Hỏa Quy.

Tư Đồ Thần Phong nói:

- Chuyện này giao cho ta xử lý, nhưng cần phải có người quay lại truyền về tin tức.

Lâm Vân Phong hỏi liền:

- Huynh thấy ai thích hợp nhất?

Tư Đồ Thần Phong trầm tư một lúc, quay đầu nhìn Dương Thiên, khẽ bảo:

- Tu Di sơn này có phần kỳ quái, hành tung của các vị tùy lúc có thể thay đổi, vì thế ta thấy Dương Thiên là thích hợp nhất, Mộc Tiêu của huynh ấy có thể phát huy không ít tác dụng.

Dương Thiên điềm nhiên nói:

- Chuyện này không thành vấn đề, ta theo huynh cùng đi là được.

Tân Nguyệt lên tiếng:

- Xích Viêm không thích những người xa lạ, một khi có được hành tung của ông ta rồi, tốt nhất để vãn bối ra mặt, tránh gây nên những hiểu lầm không cần thiết.

Bắc Phong vội vàng nói:

- Được rồi, những chuyện này chút nữa hãy nói, hay là mọi người nhanh chóng đi đi, trước tiên liên hệ với đệ tử liên minh để tìm hiểu động thái quanh đây trước đã, đợi sau khi đã hiểu thêm, chúng ta mới tiến hành thương lượng cũng không muộn.

Tư Đồ Thần Phong cười mắng:

- Quả thật là nóng tính quá, cũng không cho chúng ta được lấy hơi chút nào.

Bắc Phong bật cười ha hả nói:

- Mặt ngươi không đỏ, tim không đập thình thịch, ở đó mà cần lấy hơi, ngươi còn không nhanh chóng làm chuyện chính đang gấp cho rồi.

Tư Đồ Thần Phong cũng không để ý đến, lập tức chào từ biệt mọi người rồi dẫn Dương Thiên và Mộc Tiêu của ông ta cùng nhau rời khỏi nơi đó. Đưa mắt tiễn hai người đi rồi, Lục Doanh nói:

- Nhiệm vụ chủ yếu hiện nay của chúng ta chính là theo dõi chặt Thái Huyền Hỏa Quy, đừng để y thoát khỏi tầm nhìn của chúng ta.

Bắc Phong tán đồng:

- Câu này có lý. Chúng ta đi thôi.

Lâm Vân Phong cười hỏi lại:

- Bắc đại hiệp nóng lòng như vậy, không biết có phải là muốn tự mình xem thử Thái Huyền Hỏa Quy chăng?

Bắc Phong cười ha hả đáp lại:

- Lâm chưởng giáo quả thật là tri âm của ta, có thể nhanh chóng hiểu được ý của ta.

Hứa Khiết nhắc nhở:

- Thái Huyền Hỏa Quy không phải là địch nhân bình thường, chỉ có thể từ xa quan sát chứ không được đến gần.

Bắc Phong cười đáp:

- Điều này ta hiểu rõ, ta muốn đi xem thử hắn ta bộ dạng to lớn đến thế nào.

Mọi người nghe vậy không khỏi cười vui, chỉ trong chốc lát liền rời khỏi Hắc Ảnh Nhai, đi truy tìm tung tích của Thái Huyền Hỏa Quy.

Trên đường xuôi Nam, ngày đêm không ngừng, Xích Viêm dẫn Diễm Xích Mã đến gần Tu Di sơn vào ngày thứ hai mà nhóm Lâm Vân Phong, Tân Nguyệt ở Tu Di sơn. Nhìn những dãy núi non liên miên nguy nga trước mắt, Xích Viêm trong lòng không khỏi nổi lên những ký ức, không khỏi nghĩ đến những ngày quá khứ trong Hắc Ngục sâm lâm.

Bật cười phức tạp, Xích Viêm thôi không suy tư nữa, nhìn Diễm Xích Mã ở bên cạnh mình, hỏi lại:

- Mệt rồi phải không?

Diễm Xích Mã lắc đầu đáp:

- Không phải quá mệt, chỉ đói thôi, thể lực có phần suy giảm khó chịu.

Xích Viêm liền nói:

- Trong dãy núi này nuôi dưỡng ngàn vạn sinh linh, muốn tìm thức ăn cũng không phải là chuyện khó khăn.

Diễm Xích Mã gật đầu trả lời:

- Trên đường đi đến đây, thuộc hạ đã phát hiện được rất nhiều thứ để ăn, nhưng chủ nhân vẫn không hề mở miệng, vì thế …

Xích Viêm điềm nhiên cắt ngang:

- Tại Băng Nguyên trước đây thức ăn khan hiếm, bây giờ đến nơi này rồi, ngươi có thể ăn một bữa no nê. Đi thôi.

Diễm Xích Mã nghe vậy rất mừng, hỏi liền:

- Chủ nhân thì sao?

Xích Viêm đáp lại:

- Ta ở nơi này chờ ngươi, thuận tiện ngươi mang về một ít cho ta là được.

Diễm Xích Mã gật đầu trả lời:

- Được, thuộc hạ đi đây.

Tung mình bay lên, Diễm Xích Mã hóa thành một luồng sáng đỏ, chỉ trong chớp mắt đã biến mất vào trong rừng rậm. Đứng nguyên tại chỗ, Xích Viêm nhìn dãy núi Tu Di sơn, vẻ mặt có phần kỳ lạ, nhẹ nhàng nói:

- Đây là đất thuộc về định mệnh của ta sao?

Có phần nghi hoặc, Xích Viêm nhẹ nhàng tự nói.

Bầu trời trên cao chói chang, gió nhẹ bốn phía, núi xanh ngắt thỉnh thoảng truyền đến những tiếng chim hót, tạo nên cảm giác êm tai cho người ta. Dưới ánh mặt trời, một bóng người màu vàng nhạt âm thầm đi đến, từ trong Tu Di sơn đi ra, hiện lên trước mắt Xích Viêm ngoài mười trượng, yên yên lặng lặng chăm chú nhìn Xích Viêm. Dưới ánh mặt trời, bóng hình màu vàng nhạt kia toàn thân ngập tràn một luồng khí tức kỳ dị, như có một tầng sương khí che phủ lấy bộ dạng của y, khiến người ta chỉ có thể nhìn ra một đường viên đại khái mà thôi, căn bản không thấy được hình bóng thật sự.

Nhìn bóng hình màu vàng nhạt kia, Xích Viêm hoàn toàn không kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh điềm nhiên lên tiếng:

- Ngươi đến rồi?

Hình bóng màu vàng nhạt trước mặt của Xích Viêm có vẻ nhỏ bé vô cùng, nhưng trên thực tế lại cao gấp bội so với người bình thường, nhưng lúc này lại không cách nào thể hiện ra ngoài.

Khẽ gật đầu, bóng màu vàng nhạt kia đáp:

- Ta đặc biệt đến đây để nghênh tiếp ngươi.

Xích Viêm nói:

- Ta thực ra hoàn toàn không muốn đi đến.

Bóng hình vàng nhạt trả lời:

- Ta biết, đây chính là hành trình ngươi phải trải qua, ngươi không có quyền chọn lựa.

Xích Viêm hỏi lại:

- Ngươi hiểu rõ ý định đến đây của ta?

Hình bóng màu vàng nhạt gật đầu trả lời:

- Ngươi đến đây chính vì sứ mạng của mình, ta đến đây cũng vì sứ mạng của ta, đây là cuộc gặp đã định sẵn.

Xích Viêm bật cười cô đơn, chuyển sang chuyện khác:

- Thái Huyền Hỏa Quy hiện nay ở nơi nào?

Hình bóng vàng nhạt đáp:

- Thái Huyền Hỏa Quy đến đây trước ngươi hai ba ngày, hiện nay đang ở nơi này để chiêu binh mãi mã, chuẩn bị làm một cuộc lớn.

Xích Viêm hỏi lại:

- Ngươi không hề ngăn cản hắn?

Hình bóng màu vàng nhạt đáp:

- Ta hoàn toàn không phải là ngươi, không nhất định có thể khắc chế được y.

Xích Viêm nói:

- Thái Huyền Hỏa Quy đến đây là định sẵn mang đến một trường tai nạn cho Tu Di sơn.

Bóng vàng nhạt khẽ thở dài đáp:

- Chuyện này không thể nào tránh khỏi, may mà ngươi đã đến rồi. Ngoài ra, một số nhân sĩ Chính đạo của trung thổ cũng đã đến kịp nơi này, trước mắt đang quan sát chặt chẽ động tĩnh của Thái Huyền Hỏa Quy, chuẩn bị giữ chặt Thái Huyền Hỏa Quy ở nơi này để ngăn tai họa xuôi Nam.

Xích Viêm nói:

- Những chuyện đó thì ta không hề để ý đến.

Bóng vàng nhạt trả lời:

- Ta biết, ta nói những điều này chỉ nhằm giúp ngươi hiểu rõ thêm tình hình mà thôi.

Xích Viêm nói:

- Ý tốt xin ghi nhận, ngươi cũng phải quay về rồi.

Bóng vàng nhạt khẽ gật đầu, dặn dò:

- Nỗ lực lên, hy vọng ngươi có thể chiến thắng hắn.

Lóe lên đi liền, bóng vàng nhạt cứ thần bí như vậy mà đi mất.

Từ đầu đến cuối, bóng vàng nhạt gần như chỉ nói có mấy câu, không hề có bất kỳ câu nào nói về thân phận bản thân, ngoại trừ Xích Viêm ra, ai cũng không biết lai lịch của y, không biết y đến từ phương nào. Thôi không nhìn theo, Xích Viêm nhìn lên trời cao, mặt trời chói chang sưởi ấm mặt đất to lớn, mang đến cho Xích Viêm một mùi vị ấm áp. Thân là một trong Huyền Tàng Cửu Bí, sức mạnh của tộc Bác Phụ đến từ mặt trời, cực dương cực cương, cực to cực mạnh, chỉ cần có mặt trời chiếu xuống nơi nào, người tộc Bác Phụ liền có thể phát huy sức mạnh siêu cường. Đây cũng là bản lĩnh thần kỳ bẩm sinh của bọn nhọ, người ngoài bình thường không biết được. Trước đây, trên Băng Nguyên, sở dĩ tộc Bác Phụ liên tục chết trận, hoàn cảnh chính là mấu chốt hạn chế rất lớn việc phát huy thực lực của bọn họ. Nếu như đổi lại hoàn cảnh mặt trời, tuy không thể đảm bảo mỗi người khổng lồ Bác Phụ đều có thể sống sót, nhưng tỷ lệ tử vong sẽ giảm đi rất nhiều. Bật cười khổ sở, Xích Viêm thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn về phía sau, Diễm Xích Mã đang từ xa bay lại, trên lưng có hai con gấu đen, chính là thức ăn mà nó chuẩn bị cho Xích Viêm.

Đỡ lấy thịt gấu đen mà Diễm Xích Mã dâng lên, Xích Viêm vừa ăn sống, vừa cất bước tiến lên, giọng lạnh nhạt nói:

- Đi thôi, Thái Huyền Hỏa Quy đang ở giữa dãy núi này.

Ngốc Ưng Lĩnh nằm ở bờ sông Hoàng Hà, chính là một chỗ phong cảnh xinh đẹp, do bởi tập trung một lượng lớn chim ưng mà thành tên. Sau giờ Ngọ, chim ưng bay lượn trên không trung Ngốc Ưng Lĩnh, kêu lên những tiếng chim ưng sắc nhọn, mô tả một biến hóa nào đó. Bầu trời, mặt trời chói nóng, không khí bức bối.

Bạch Hạc tiên tử dẫn Xà Ma, Bạch Đầu Thiên Ông, Thanh Ảnh Lưu Quang, Xích Ảnh Thiên Lang đi xuyên qua dãy núi, cuối cùng đến trên Ngốc Ưng Lĩnh. Vốn là cao thủ của Thiên Cầm tiên tông, Bạch Hạc tiên tử rất quen thuộc đối với núi sông của trung thổ, nên trở thành người dẫn đường trong chuyến xuôi Nam này, đưa Xà Ma, Bạch Đầu Thiên Ông, Thanh Ảnh Lưu Quang, Xích Ảnh Thiên Lang né tránh khá nhiều tai mắt của Trừ Ma liên minh, cuối cùng đi đến nơi này. Trên đường đi, do Xà Ma bị thương, tốc độ năm người không nhanh, ngoài ra còn gặp mấy nhóm đệ tử liên minh, tất cả cuối cùng đều bị bọn họ giết chết. Sau đó, đệ tử liên minh càng lúc càng nhiều, mức độ tìm kiếm càng lúc càng lớn, điều này khiến cho mấy người Xà Ma ý thức được nguy hiểm, chuyển sang che dấu tung tích, âm thầm tiến lên. Hiện nay, đã qua đi hai ngày rồi, thương thế của Xà Ma đã tốt hơn rồi, khôi phục được chừng năm phần thực lực, xem ra đã có tinh thần hơn rồi.

Đứng trên không trung của Ngốc Ưng Lĩnh, Xà Ma nhìn xuống Hoàng Hà, hỏi liền:

- Đây là đâu?

Bạch Hạc tiên tử đáp:

- Đây chính là Hoàng Hà, một trong hai con sông lớn nhất của Hoa Hạ Thần Châu.

Thanh Ảnh Lưu Quang quan sát qua tình hình chung quanh rồi hỏi:

- Ngươi dẫn chúng ta đến đây có ý gì?

Bạch Hạc tiên tử đáp:

- Cao thủ nhân gian hiện nay đang đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của chúng ta, rõ ràng chăm chú đến chúng ta. Hiện nay Xà Ma đang bị thương, nếu như chúng ta lúc này lại gây sự với cao thủ của nhân gian, chắc chắn sẽ gây chú ý đến những cường địch, sẽ có người đến chống lại ý định của chúng ta.

Xích Ảnh Thiên Lang nói:

- Tạm thời né tránh mũi nhọn kia thì tự nhiên là được, nhưng chúng ta trong thời gian này cũng phải nghĩ ra kế sách, thừa cơ làm chút gì đó mới là đúng.

Bạch Đầu Thiên Ông lên tiếng:

- Trung thổ hiện nay do Trừ Ma liên minh và Dịch viên khống chế trong tay, chúng ta trước mắt còn tương đối xa lạ với bọn họ, không hiểu được thực lực cụ thể của bọn họ, vì thế tốt nhất là không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Xà Ma hừ giọng nói:

- Hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta làm sao có thể hiểu được tình hình địch nhân, làm sao xây dựng kế hoạch tương ứng đây?

Bạch Đầu Thiên Ông khẽ biến sắc mặt, trong lòng không vui chút nào, nhưng ngoài mặt lại tận sức giữ bình tĩnh, trầm ngâm nói:

- Ta chỉ nói ra góc nhìn của cá nhân thôi, tình hình cụ thể phải do các vị quyết định, ta hoàn toàn không bàn luận gì.

Thanh Ảnh Lưu Quang lên tiếng:

- Nếu đến đâu rồi thì nên ở yên đấy. Nhiệm vụ chủ yếu hiện nay chính là khôi phục thực lực, chút nữa mới suy tính đến những chuyện khác.

Thấy vậy, những người còn lại cũng không bàn luận gì thêm, ai nấy tự tản ra, tìm kiếm địa điểm nghỉ ngơi trị thương, tận hết sức khôi phục thực lực.

Như vậy, thời gian âm thầm trôi qua. Vào buổi hoàng hôn, Bạch Hạc tiên tử, Bạch Đầu Thiên Ông, Thanh Ảnh Lưu Quang, Xích Ảnh Thiên Lang bốn người đã bình phục thương thế gặp phải khi giao chiến ở Băng Nguyên, chỉ có Xà ma thương thế tương đối nặng nề, hiện nay còn đang trong giai đoạn trị thương khẩn cấp. Đứng lên, Bạch Hạc tiên tử nhìn ánh dương đang hạ xuống sau núi, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Trên đường đến đây, mọi người cũng đã đói bụng rồi, ta đi tìm chút thức ăn, thuận tiện thám thính tình hình quanh đây.

Thanh Ảnh Lưu Quang trầm tư một lúc rồi dặn dò:

- Đây là trung thổ, cao thủ nhân gian rất nhiều, để tránh phát sinh biến cố, hay là để Xích Ảnh Thiên Lang đi cùng với ngươi.

Bạch Hạc tiên tử biết Thanh Ảnh Lưu Quang không tín nhiệm mình, lập tức làm ra vẻ không hiểu, điềm nhiên nói:

- Như vậy tốt lắm.

Xích Ảnh Thiên Lang cũng hiểu được ý nghĩ trong lòng của Thanh Ảnh Lưu Quang, nhưng lại hoàn toàn không nói toạc ra, đứng lên đáp lại:

- Yên tâm đi, có ta đi theo, chắc chắn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì cả.

Thanh Ảnh Lưu Quang khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Đi nhanh, về nhanh.

Bạch Hạc tiên tử và Xích Ảnh Thiên Lang đồng thanh đáp lời rồi sau đó liền rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.