Thất Giới Hậu Truyện

Chương 871: Thiên Kiếm Cửu Quyết - phần 1



Thẳng đường đi về phía Tây, Bạch Hạc tiên tử đi được gần trăm dặm trong màn đêm, lúc này mới từ từ giảm tốc độ dừng lại, quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Vũ Điệp vẫn thẳng đường đi theo, thấy Bạch Hạc tiên tử dừng lại, nhịn không được khẽ bảo:

- Nơi này thanh tĩnh u nhã, rất thích hợp cho chúng ta giao chiến.

Bạch Hạc tiên tử gật đầu nói:

- Được, cứ ở nơi này đi.

Dứt lời liền xoay mình, Bạch Hạc tiên tử nhìn Vũ Điệp, từ từ bày ra thế ứng chiến.

Vũ Điệp thản nhiên bật cười, khẽ lẩm bẩm:

- Ngươi thẳng đường đi về phía Tây, phương hướng vừa hay đối lưng với Hoàng Hà, nghĩ chắc hẳn mấy người Bạch Đầu Thiên Ông đang ở quanh nơi này.

Bạch Hạc tiên tử ánh mắt khẽ biến, trầm ngâm đáp:

- Ngươi rất thông minh, ta dẫn ngươi đến nơi này là không muốn bọn họ biết được chuyện giữa hai chúng ta.

Vũ Điệp hiểu rõ trong lòng, khẽ nói:

- Bóng đêm ập đến, trận chiến này ngươi có mấy phần tin tưởng?

Bạch Hạc tiên tử đáp:

- Chúng ta trước đây đã từng giao chiến với nhau, hơn nữa còn chưa phân thắng thua. Trận chiến hôm nay thuần túy là đánh cuộc với số mạng thôi.

Vũ Điệp điềm nhiên trả lời:

- Như vậy, chúng ta bắt đầu thôi.

Thân thể lùi lại, hai tay giang ra, Vũ Điệp hệt như chim giang cánh bay, lơ lửng giữa không trung, toàn thân lấp lánh ánh sáng, tầng tầng sương mù tràn ra quanh người, đôi mắt toát ra mấy phần khí thế lạnh lùng khốc liệt.

Bạch Hạc tiên tử kêu khẽ một tiếng, xông thẳng lên trời, nhìn xuống Vũ Điệp bên dưới, trầm giọng nói:

- Cuộc chiến thắng thua, ta cũng không hạ thủ lưu tình, ngươi phải cẩn thận.

Chụp thẳng xuống dưới, Bạch Hạc tiên tử hóa thành một cột gió màu xanh bắn thẳng vào đỉnh đầu của Vũ Điệp.

Nhìn Bạch Hạc tiên tử đang hạ xuống, Vũ Điệp hai mắt khép hờ, hai tay giang ra nhanh chóng kết một pháp ấn trước ngực, hơn nữa còn thúc động chân nguyên hình thành một kết giới băng lạnh để phòng ngự quanh mình. Đồng thời, Vũ Điệp hai tay thủ thế giơ cao, ánh trắng toàn thân hội tụ vào hai tay, hình thành hai cột sáng màu trắng, gào lên một tiếng liền bay vút lên không trung, vừa hay va chạm vào Bạch Hạc tiên tử đang chụp xuống. Lập tức, ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng sấm ầm ầm. Hai người ra tay đều có sở học của mình, chiêu thứ nhất lại dùng cứng đấu cứng. Tung mình lùi lại, Vũ Điệp thân thể chấn động, chiêu thứ nhất dùng cứng đấu cứng, nàng hoàn toàn không chiếm được tiện nghi, lúc này còn bị thương không nhẹ. Bạch Hạc tiên tử chính là linh cầm tu luyện, sức kháng cự của thân thể tương đối mạnh mẽ, hơn nữa lại thiện nghệ điều khiển được sức gió, vì thế chiêu thứ nhất trôi qua liền chiếm được ưu thế rõ ràng, hất lùi lại Vũ Điệp.

Một chiêu thành công, Bạch Hạc tiên tử không hề chần chừ, triển khai thân pháp cực nhanh để kéo cuộc chiến gần mình. Vũ Điệp vẻ mặt kỳ quái, vừa cố gắng né tránh truy kích của Bạch Hạc tiên tử, vừa quan sát vẻ mặt của Bạch Hạc tiên tử, trong lòng suy tính phép ứng phó. Với thực lực giữa hai người, khoảng cách hoàn toàn không lớn lắm. Nhưng từ tình hình giao chiến trước đây của hai người, Bạch Hạc tiên tử là thân linh cầm, một khi khôi phục lại chân thân, Vũ Điệp rất khó có thể làm gì được đối phương. Hiện nay, tình cảnh hai người lại là giao chiến cận thân, điều này đối với Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết của Vũ Điệp vô cùng có lợi, nếu như có thể lập tức đóng băng thân thể của Bạch Hạc tiên tử, Vũ Điệp liền có thể thu được thắng lợi.

Nghĩ đến điều này, Vũ Điệp không hề biến sắc, âm thầm thi triển Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, hơn nữa còn cố ý lộ vẻ thất bại liên tiếp, né tránh liên miên để dụ Bạch Hạc tiên tử rơi vào bẫy. Thấy vậy, Bạch Hạc tiên tử dường như không phát giác được, liên tục tăng mạnh lực độ công kích với ý đồ đánh bại Vũ Điệp. Thời gian theo giao chiến trôi qua trong chớp mắt, khi Vũ Điệp chuẩn bị xong rồi, cả người đột nhiên kêu dài một tiếng, điều này khiến cho Bạch Hạc tiên tử chấn động tâm thần. Thừa dịp này, Vũ Điệp toàn thân lóe lên ánh trắng, một kết giới ánh sáng rực rỡ lập tức mở ra, bao trùm lấy Bạch Hạc tiên tử vào trong đó. Khí cực lạnh ngưng đọng tất cả mọi thứ, tác dụng lên người của Bạch Hạc tiên tử, lập tức làm chậm tốc độ di động của Bạch Hạc tiên tử, hơn nữa còn nhanh chóng đông kết thân thể. Cảm giác được nguy hiểm ập xuống, Bạch Hạc tiên tử vừa tức giận vừa kinh hãi vô cùng, thân thể đột ngột biến hóa, xuất hiện dấu hiệu bành trướng và mọc cánh.

Vũ Điệp sắc mặt lạnh lùng, toàn lực thúc động Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, khống chế khí băng lạnh trong cơ thể của mình, mạnh mẽ trói chặt lấy thân thể của Bạch Hạc tiên tử, cố gắng hết sức ngăn cản Bạch Hạc tiên tử khôi phục lại chân thân. Gầm nhẹ một tiếng, Bạch Hạc tiên tử thân thể chấn động, mạnh mẽ biến hóa khiến cơ thể huyết nhục của nàng ta chịu áp lực cực lớn, lập tức bị thương không nhẹ. Song, Bạch Hạc tiên tử dù sao cũng là thân linh cầm, vài ngàn năm tu luyện không phải tầm thường, cuối cùng nhờ vào tu vi mạnh mẽ tự thân để hóa thành một con hạc trắng khổng lồ xông thẳng lên trời, thoát khỏi công kích của Vũ Điệp.

Ngửa mặt kêu dài, hạc to linh người.

Bạch Hạc tiên tử hình dáng to lớn, hệt như một ngọn núi lớn lo lửng trên đầu của Vũ Điệp, ánh mắt khổng lồ toát ra ánh xanh lục, lạnh lẽo chăm chú nhìn Vũ Điệp, quát lên:

- Muốn thắng ta, ngươi nên đưa ra bản lãnh chân thật.

Vũ Điệp vẻ mặt nặng nề, nhìn địch nhân khổng lồ như núi, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, địch nhân như vậy muốn kéo dài thời gian tranh đấu còn có thể làm được, nhưng muốn đánh bại thì nói dễ vậy sao?

Suy nghĩ trong lòng như vậy, Vũ Điệp không đổi sắc, lập tức phản bác lại:

- Chớ có gấp rút, hôm nay luôn có một người thua một người thắng.

Bắn mình lên không trung, Vũ Điệp bay lên đến tận mây cao, từ trên nhìn xuống Bạch Hạc tiên tử bên dưới. Kêu khẽ một tiếng, Bạch Hạc tiên tử hai cánh khổng lồ múa lên, lập tức sinh ra một cơn bão tố kinh trời ập thẳng đến Vũ Điệp. Nhìn cột gió ngùn ngụt ập đến, Vũ Điệp không dám đỡ thẳng, lập tức triển khai thân pháp né tránh. Cánh trái múa lên, cánh phải giang ra, Bạch Hạc tiên tử dùng chiến thuật đơn giản, chính là lợi dụng sự to lớn của bản thân để đè nén Vũ Điệp nhỏ bé, ép cho nàng không ngừng né tránh. Đối với loại tình hình này, Vũ Điệp vừa tức giận vừa nóng nảy, nhưng vẫn giữ nguyên bình tĩnh, trong lòng phải suy nghĩ phép ứng phó.

Thông thường mà nói, đối mặt với loại linh cầm khổng lồ như Bạch Hạc tiên tử này, chưởng lực bình thường không có chút tác dụng nào, có thể nói chỉ uổng phí khí lực mà thôi, ngoại trừ có thần binh tuyệt thế. Nhưng Vũ Điệp từ nhỏ đã theo Cửu Âm Thánh Mẫu Phương Mộng Như tu luyện, chăm chú vào tu luyện bên trong, giở tay nhấc chân có khí lạnh kinh người, từ đó chưa hề dùng kiếm thuật để đối địch, vì thế cũng không dùng binh khí, đừng nói gì đến thần binh tuyệt thế. Như vậy, Vũ Điệp muốn giành thắng lợi, chỉ có thể nhờ vào thực lực bản thân, dùng khí băng lạnh làm vũ khí xem thử có cơ hội thủ thắng hay không. Hiểu rõ được điểm này rồi, Vũ Điệp tâm tình nặng nề vô cùng, thắng thua của trận chiến này quan hệ đến tương lai của Bạch Hạc tiên tử, cũng ảnh hưởng trực tiếp đến an nguy của nhân gian, nàng làm sao có thể xem thường buông bỏ được?

Xoay tròn giữa không trung, Vũ Điệp né tránh cơn bảo tố Bạch Hạc tiên tử phát xuất, bay đến bên trái của Bạch Hạc tiên tử, hai tay giơ cao phát động một chiêu công kích đột ngột. Thời khắc đó, Vũ Điệp toàn thân ánh sáng hội tụ, vô số khí lạnh từ bốn phương tám hướng ập đến, hội tụ trên người của Vũ Điệp, hình thành một kết giới băng lạnh, đang theo việc nàng liên tục thi pháp để nhanh chóng khuếch tán, chỉ trong chớp mắt đã bao trùm phương viên cả chục dặm. Gầm nhẹ một tiếng, Bạch Hạc tiên tử mơ hồ phát hiện được ý định trong lòng của Vũ Điệp, hai cánh múa lên cực nhanh, sức gió vô cùng vô tận hội tụ thành một cột gió, hình thành cơn lốc xoay tròn rất nhanh, theo sự khống chế của Bạch Hạc tiên tử đến ập thẳng đến Vũ Điệp. Gào lên một tiếng, Vũ Điệp không hề né tránh, đang toàn lực thúc động Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, khống chế khí cực lạnh chung quanh, phát động tấn công nhắm thẳng vào thân thể khổng lồ của Bạch Hạc tiên tử, lợi dụng đặc tính ngưng đọng vạn vật của khí băng lạnh để toàn lực đóng băng hai cánh của Bạch Hạc tiên tử, giải trừ nguy cơ cho bản thân.

Ý đồ hai phe rõ ràng vô cùng, một người muốn đóng băng đối phương, một người muốn rẻ mở khí băng lạnh, hai bên nhắm thẳng vào nhau, không hề rút lui, triển khai một cuộc tỉ thí thực lực. Bạch Hạc tiên tử nhờ vào thân thể mạnh mẽ khổng lồ bản thân chiếm được ưu thế nhất định, chống lại khí băng lạnh của Vũ Điệp. Mà Vũ Điệp lợi dụng hoàn cảnh băng lạnh trên cao làm ưu thế, triển khai tiến công liên tục, nhằm đông kết thân thể Bạch Hạc tiên tử lại. Cả hai mỗi người có sở trường của mình, có đặc sắc của mình, dùng sức mạnh băng giá và sức gió làm vũ khí, triển khai một cuộc đối kháng giữa màn đêm băng giá. Đây là một trận tỉ thí gian nan, bất luận là Bạch Hạc tiên tử hay là Vũ Điệp đều phải liều mạng toàn lực, nhưng kết quả lại không phân cao thấp được, ai cũng không áp chế được ai.

Như vậy, thời gian cứ trôi qua trong giằng co, Bạch Hạc tiên tử và Vũ Điệp ra tay không tiếc hao phí chân nguyên, tiến hành cuộc tỉ thí cuối cùng. Rốt cục, Vũ Điệp thân thể run lên, trọng thương thổ huyết. Bạch Hạc tiên tử gầm nhẹ một tiếng, thân thể khổng lồ thoáng chốc đã thu lại vài lần, cũng không chiếm được chút tiện nghi nào. Đến lúc này, giao chiến giữa hai người tạm thời dừng lại, cả hai cách nhau trăm trượng, tình hình mỗi người đều rất chật vật. Bên trái, Vũ Điệp thương tổn đến nội phủ, mặt mày xanh mét. Bên phải, Bạch Hạc tiên tử hình vóc giảm mạnh, đó là dấu hiệu thực lực đại giảm, cũng chính là sau khi bị thương bất đắc dĩ phải chọn lựa như vậy.

Ho nhẹ một tiếng, Vũ Điệp phun ra một bụm máu bầm, ánh mắt ảm đạm chăm chú nhìn Bạch Hạc tiên tử, khẽ hỏi:

- Nếu như không phân thắng bại, có phải vẫn tiếp tục đánh không?

Bạch Hạc tiên tử trả lời:

- Ngươi có thể chọn lựa từ bỏ, không cần phải cố chấp đến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.