Thất Giới Hậu Truyện

Chương 882: Phấn tử phản kích - Liều chết phản kích - phần 4



Theo thời gian trôi qua, Hoa Hồng và Bất Lão Huyền Tôn phân binh hai đường, đi đến hai cửa quan hiểm trở của hai đường bí mật, tự mình chỉ huy binh sĩ phản kích, tùy lúc chú ý đến tình trạng giao chiến. Hiện nay, chiến cục giữa hai bên đang ở trạng thái giằng co, độ rộng của đường bí mật rất hữu hạn, mỗi lần chỉ có thể dung nạp tối đa vài người đồng thời tiến công, hoặc là phòng thủ, như vậy sẽ hạn chế rất lớn đến tiến độ giao chiến, khiến cho hai phe lâm vào tình trạng khổ chiến.

Đối mặt với tình hình này, Quỷ Ảnh Toàn, Ma Tâm Thiết Diện, Huyền Âm Quỷ Mẫu tuy nóng nảy vô cùng, lại không nghĩ ra được biện pháp nào hay ho, chỉ có thể dùng sự hy sinh của binh sĩ để đổi lấy thắng lợi, cả ngày cả đêm phát động công kích liên tục. Bất Lão Huyền Tôn và Hoa Hồng vừa nóng vừa gấp, lập tức hạ mệnh lệnh chia sáu cao thủ còn lại của Hắc Trì Huyền Vực thành ba tổ, mỗi tổ tự thủ trong đường bí mật, một khi phát hiện ba cường địch liền xuất hiện, liều chết chống lại để giảm bớt thương vong của binh sĩ. Tình hình như vậy nhất thời có biến chuyển tốt hơn, ngày thứ ba phe Hắc Trì Huyền Vực vẫn thủ giữ được phòng tuyến của bọn họ.

Hiểu được tình hình phòng ngự của Hắc Trì Huyền Vực, Huyền Âm Quỷ Mẫu triệu tập Quỷ Ảnh Toàn và Ma Tâm Thiết Diện để bàn luận, địa điểm ở trong quân doanh. Thân là cao thủ của Chấn cung, Quỷ Ảnh Toàn và Ma Tâm Thiết Diện đều là nhân vật truyền kỳ của Ngũ Sắc Thiên Vực, trước giờ vẫn vô cùng thần bí, người thường khó có thể gặp được. Lúc này, trong doanh trại của Huyền Âm Quỷ Mẫu, Quỷ Ảnh Toàn và Ma Tâm Thiết Diện ngồi hai bên của Huyền Âm Quỷ Mẫu, đang lắng nghe Huyền Âm Quỷ Mẫu nói. Bên trái, Quỷ Ảnh Toàn toàn thân áo đen, đầu đội sa đen để che giấu dung nhan, khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị. Bên phải, Ma Tâm Thiết Diện vóc người trung bình, tướng mạo bình thường, mặt ngoài bốn mươi tuổi, không thấy có bất kỳ vẻ gì, khiến cho người ta thấy lạnh lùng nghiêm túc.

- Từ tình hình hiện nay, tiến công của chúng ta có được hiệu quả nhất định, cơ hồ đã khiến đối phương xem trọng vô cùng, bọn họ đã hoàn toàn bị chúng ta kiềm chế được.

Bật cười ha hả quái dị, thanh âm của Huyền Âm Quỷ Mẫu khiến người ta nghe mà phát ớn trong lòng.

Ma Tâm Thiết Diện lên tiếng:

- Hôm nay ta đã thấy được Hắc Trì thánh nữ Hoa Hồng, cô ta chắc mới từ nhân gian quay trở về.

Quỷ Ảnh Toàn cười âm hiểm nói:

- Quay lại là tốt, giống như chui đầu vào lưới.

Huyền Âm Quỷ Mẫu bảo:

- Thần Vương có lệnh, phải bắt sống cho được Hoa Hồng thánh nữ, điểm này các vị chớ có quên. Ta triệu tập mọi người đến đây là muốn thương nghị cùng với mọi người, ngày mai chúng ta tiếp tục áp dụng phương pháp ngày hôm nay, nhưng lại kéo dài thời gian ra tay, nghĩ cách dụ các cao thủ của địch, trong quá trình giao chiến phải giết chúng đi để đạt được hiệu quả bắt giặc trước hết bắt vua, từ đó phong phá được phòng tuyến tâm lý của địch nhân.

Ma Tâm Thiết Diện nói:

- Theo tình hình của chúng ta nắm được hiện nay, đối phương bao gồm cả Bất Lão Huyền Tôn cũng chỉ còn lại chừng sáu cao thủ, một khi tiêu diệt được vài người trong đó, chúng ta liền có thể không đánh cũng thắng, lập tức đánh hạ được Hắc Trì Huyền Vực.

Quỷ Ảnh Toàn cười tiếp:

- Với thực lực của đối phương, muốn giết chết bọn họ hoàn toàn không phải chuyện khó.

Ngày thứ tư, giao chiến kéo dài có chuyển biến, Bất Lão Huyền Tôn và Quách Nhược Hoa gặp phải Huyền Âm Quỷ Mẫu, Hoa Hồng và Phiên Giang Long Chu Cửu gặp phải Ma Tâm Thiết Diện, Mã Vân Phong và Thiết Tranh nghênh chiến Quỷ Ảnh Toàn, hai bên toàn lực ứng phó, trong lúc giao chiến liên miên, sáu người Bất Lão Huyền Tôn, Hoa Hồng trước sau bị thương, trong đó Quách Nhược Hoa, Thiết Tranh, Chu Cửu bị trọng thương.

Kể từ đó, nhờ có Huyền Âm Quỷ Mẫu cầm đầu, đại quân Ngũ Sắc Thiên Vực chiếm được ưu thế tuyệt đối, vào đêm ngày thứ tư cuối cùng cũng đã đột phá được phòng tuyến thứ nhất của Hắc Trì Huyền Vực, hơn nữa còn thừa cơ giết chết Quách Nhược Hoa, Thiết Tranh, Chu Cửu, ép cho Bất Lão Huyền Tôn, Hoa Hồng và Mã Vân Phong lùi lại vào cửa quan hiểm trở thứ hai. Bên phía Lam Quang Thánh Vực, Vô Tình lão nhân sau hai ngày liên tục chưa thể chiếm được ưu thế có tính quyết định, vào trưa ngày thứ tư liền hạ mệnh lệnh để cho Cự Linh Thần tự mình mở đường, nhờ vào thực lực cực mạnh của y liền đột phá được cửa quan hiểm trở thứ hai và thứ ba của Cô Tinh Vân Nhai, ép thẳng đến tận phòng tuyến cuối cùng của Cô Tinh Vân Nhai. Trong lúc đó, để ngăn cản tiến công của Cự Linh Thần, tướng trấn thủ Cô Tinh Vân Nhai Hàn Thành Tông đã chết dưới tay của Cự Linh Thần, Nội Vụ Tổng Quản Đỗ Vĩ cũng bị trọng thương, được binh sĩ mang về. Như vậy, trọng trách phòng ngự phòng tuyến cuối cùng đặt lên người của Nguyên soái binh mã Lam Kha, ông ta thống lĩnh còn hơn hai ngàn binh sĩ còn sót lại của Lam Quang Thánh Vực liều mạng phản kích, cuối cùng trải qua hai canh giờ khổ chiến, đã đánh lui được Cự Linh Thần, tạm thời giữ được cửa quan cuối cùng này.

Đêm, lẳng lặng mà đến, không có thời hạn. Đối với Lam Quang Thánh Vực, đây có lẽ là đêm cuối cùng. Ngày mai, mọi thứ có khả năng sẽ kết thúc hết, lúc đó Cô Tinh Vân Nhai bị công hãm, Lam Quang Thánh Vực cũng không còn tồn tại. Đứng trên đỉnh Cô Tinh Vân Nhai, Nhất Tịch Như Mộng nhìn vùng đất gia đình quen thuộc trước đây, trong lòng đầy sự quyến luyến.

Chốc lát sau, Nhất Tịch Như Mộng quay lại Mộng Lan các, gọi thị nữ tâm phúc Tâm Lam đến bên, dặn dò:

- Sáng sớm ngày mai, ngươi hãy đi đến Lam Mộng Hiên, nơi cư ngụ của Mẫu Đơn để coi chừng, một khi Mẫu Đơn quay về, ngươi hãy nói với nó ta đang ở Cô Tinh Động, bảo nó nhanh chóng đến cứu ta.

Tâm Lam năm nay tuổi còn nhỏ, nhìn qua chỉ chừng mươi lăm mười sáu, khuôn mặt thanh tú toát ra lo lắng nồng đậm, khẽ giọng nói:

- Thánh chủ, nếu không hay là tối nay người hay rời đi, đến nhân gian tìm kiếm Mẫu Đơn tiểu thư đi.

Nhất Tịch Như Mộng khẽ thở dài đáp:

- Ngươi tuổi hãy còn nhỏ, không biết được đâu. Cho dù biết rõ Mẫu Đơn sẽ không quay lại, ta cũng không thể rời đi được.

Tâm Lam nói:

- Nếu như Mẫu Đơn tiểu thư không cách nào quay lại, thánh chủ chẳng phải sẽ nguy hiểm sao?

Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:

- Ta có một dự cảm, Mẫu Đơn sẽ nhanh chóng quay lại, vận mạng của ta vì cô ấy mà sẽ thay đổi.

Nhất Tịch Như Mộng khẽ gật đầu, phất tay ra dấu cho Tâm Lam lùi lại, trong lòng kêu lên:

- Mẫu Đơn, hãy nhanh về đi.

Suy niệm nặng nề hóa thành u oán, gợn mãi trong lòng của Nhất Tịch Như Mộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.