Thất Giới Hậu Truyện

Chương 914: Bất cụ gian hiểm - Không sợ nguy hiểm - phần 4



Thiên Lân an ủi:

- Đừng sợ, chỉ cần Ma U tuyệt địa thật sự có được Vô Ưu thảo, chúng ta nhất định có thể tìm được nó. Bây giờ hãy để ta biến ra một đôi cánh, mang nàng bay lượn.

Nhất Tịch Như Mộng kinh ngạc nhìn Thiên Lân, muốn biết được hắn thật sự có được cánh không.

Nhưng sự thực khiến người ta phải kinh ngạc. Thiên Lân tuy không có cánh, nhưng Thiên Lân lại thực hiện được lời hứa của mình, biến ra một đôi cánh mang Nhất Tịch Như Mộng bay thẳng về Huyền Không đảo. Thật ra chuyện này là thế nào đây? Nói ra thực cũng rất đơn giản, công lao chính là do Ma Da. Thân là Vạn Niên Bức Vương, Ma Da liền có một đôi cánh. Hiện nay, Ma Da khôi phục lại được hình dạng nguyên thủy của hắn, thân hình to lớn chở Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng bay nhanh chóng hướng đến Huyền Không đảo.

Nhìn Ma Da mình đang ngồi lên, Nhất Tịch Như Mộng không khỏi cười khổ, trừng Thiên Lân nói:

- Đây là lừa gạt người ta.

Thiên Lân cười cười với nàng, có phần tinh nghịch đáp:

- Đây là một đôi cánh của ta, đã định sẵn khiến ta được như ý nguyện.

Nhất Tịch Như Mộng vẻ phức tạp, hiểu được câu nói của Thiên Lân, nhưng trong lòng lại hoàn toàn không hận hắn, ngược lại còn có một chút mơ hồ không nói ra, lẽ nào đây thật sự là ý trời chăng?

Thấy Nhất Tịch Như Mộng không nói, Thiên Lân cũng không nói nhiều, ,quay đầu nhìn lại Huyền Không đảo trước mắt, trong ánh mắt dần dần toát ra sự kinh ngạc. Theo khoảng cách ngày càng ngắn dần, cảnh tượng trên Huyền Không đảo dần dần thể hiện trước mắt của Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng. Hai người kinh ngạc nhìn xuống dưới chân, phát hiện cảnh sắc của Huyền Không đảo đẹp đẽ xa hoa, bốn bề là một dãy núi bao quanh, ở giữa là một cái hồ nước. Ở giữa hồ còn có một cái đảo nhỏ, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.

Nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, Thiên Lân kinh hãi than thở:

- Huyền Không đảo thật thần kỳ, cảnh sắc quá sức đẹp đẽ.

Nhất Tịch Như Mộng cảm xúc nói:

- Đúng thế, quả thật đẹp, khiến người ta không cách nào tưởng tượng được.

Chăm chú nhìn đảo nhỏ giữa lòng hồ, Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Lẽ nào đảo nhỏ này chính là Ma U tuyệt địa?

Nhất Tịch Như Mộng lắc đầu trả lời:

- Ta không biết nữa, có lẽ truyền thuyết hoàn toàn không chân thật.

Lúc này, Ma Da đã chở hai người bay đến vị trí biên giới của Huyền Không đảo, đang từ từ giảm độ cao hạ xuống, cuối cùng hạ xuống trên đỉnh núi.

Nhìn hoàn cảnh chung quanh, Thiên Lân vỗ vỗ lên Ma Da đã thu nhỏ lại đậu trên vai hắn, khẽ cười nói:

- Đa tạ, đôi cánh trong mộng tưởng của ta.

Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt kỳ quái, rất nhiều cảm tưởng đối với lời nói này của Thiên Lân.

Quan sát một lúc, Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Huyền Không đảo này thật kỳ quái, ta cảm thấy không có chút nào nguy hiểm, ngược lại còn phát hiện nơi này linh khí tràn đầy, hệt như một chốn thế ngoại đào nguyên.

Nhất Tịch Như Mộng chần chừ rồi đáp:

- Ta cũng có cảm giác này, có lẽ Ma U tuyệt địa trong truyền thuyết vốn là một chốn thế ngoại đào nguyên, nếu không làm sao lại có Vô Ưu thảo?

Thiên Lân tán đồng nói:

- Suy đoán này của nàng rất có lý, những cửa ải hiểm trở vô cùng bên ngoài chỉ để bảo vệ vùng đất đẹp đẽ nhất này. Bây giờ hãy để chúng ta trước hết lãnh ngộ phong cảnh nơi này một lượt, chút nữa mới đi tìm kiếm Vô Ưu thảo.

Nhất Tịch Như Mộng điềm đạm thanh nhã bật cười, đồng ý với đề nghị của Thiên Lân, hai người nắm tay nhau đi xuyên qua rừng núi, dọc đường trăm hoa đua nở, chim hót hương hoa.

Huyền Không đảo không nhỏ, phương viên hơn trăm dặm, hồ nước ở giữa chiếm một phần ba diện tích, còn lại là đất liền.

Thiên Lân kéo tay Nhất Tịch Như Mộng đi vòng quanh Huyền Không đảo một vòng, sau khi thưởng thức được cảnh đẹp hoa cỏ núi rừng rồi, hai người đến bên bờ hồ. Nước hồ xanh lục bích trong suốt, sóng hơi nhộn nhạo.

Mọi thứ trên bầu trời của Huyền Không đảo rất bình thường, thuật không gian không hề bị hạn chế, cứ mặc cho Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng tận tình thưởng thức. Rất nhanh, ánh sáng dần tối đi, màn đêm ập xuống. Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng mỉm cười, từ trên hồ quay lại bờ hồ. Nhìn màn đêm đang hạ xuống hồ nước, Nhất Tịch Như Mộng khẽ lẩm bẩm:

- Nếu như quả có một ngày, ta có thể buông bỏ tất cả mọi thứ, nơi này chính là chỗ ta muốn ẩn cư nhất.

Thiên Lân cười nói:

- Lúc đó, ta sẽ xây một tòa cung điện trên đảo cho nàng, để nàng ở trong đó, vui vẻ trải qua những thời khắc tốt đẹp nhất.

Nhất Tịch Như Mộng nhìn hắn, ánh mắt không ngừng biến hóa, dường như đang cố gắng thoát ra.

Thiên Lân đón lấy ánh mắt của nàng, đặt Tàn Tình kiếm trong tay xuống, dùng hai tay nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn như ngọc như ngà, hai người đối mặt nhìn nhau, ai cũng không hề dời mắt đi. Đêm, từ từ xuống thật sâu. Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng đứng ở trên bờ, hai người không biết nhìn nhau đã bao lâu rồi, cuối cùng Nhất Tịch Như Mộng tựa vào vai của Thiên Lân, từ từ nhắm chặt mắt lại hệt như ngủ thiếp đi. Thiên Lân cẩn thận ôm nàng, mặt nở nụ cười mỉm, ánh mắt chăm chú nhìn xuống đảo nhỏ ở tâm hồ, suy tưởng bay đến nơi xa xăm. Đêm hôm nay, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng vượt qua một khoảng thời gian thật tuyệt đẹp, tuy gần như chỉ ôm chặt lấy nhau, không có gì khác, nhưng đối với Thiên Lân, đây chính là một dấu hiệu tốt không nghi ngờ gì nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nhất Tịch Như Mộng mở to mắt ra, phát hiện Thiên Lân đang nhìn nàng. Điều này khiến cho Nhất Tịch Như Mộng mặt nóng bừng, xấu hổ vô cùng. Phát hiện được biến hóa của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân có ý tốt giải vây chuyển sang chuyện khác, êm ái nói:

- Hôm nay là ngày cuối cùng. Chúng ta phải tận dụng thời gian.

Nhất Tịch Như Mộng khẽ gật đầu, than nhẹ:

- Thế thì bây giờ chúng ta hãy bắt đầu thôi.

Thiên Lân cười đáp:

- Được, bắt đầu từ đảo nhỏ ở lòng hồ để tìm kiếm.

Nhất Tịch Như Mộng đồng ý với suy nghĩ của Thiên Lân, hai người tung mình bay qua hồ, hạ xuống trên đảo ở giữa lòng hồ. Đảo này diện tích không lớn lắm, nhưng lại có địa hình kỳ lạ. Điều này khiến cho Nhất Tịch Như Mộng rất kinh ngạc, trong lúc vô tình nảy sinh một ý niệm quái dị trong đầu, phảng phất lúc này ông trời cố ý an bài cho nàng và Thiên Lân. Nếu là như vậy, thế thì mọi thứ chẳng phải … Áp chế suy nghĩ tạp loạn trong lòng, Nhất Tịch Như Mộng không dám nghĩ nhiều, buông tay của Thiên Lân ra, hai người bắt đầu chia nhau tìm kiếm.

Trên đảo cỏ xanh như người, trăm hoa nở rộ, những cây cao thưa thớt có ý, thể hiện đặc điểm rõ ràng. Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng từ từ cất bước trên đảo, vừa quan sát hoa cỏ bốn bề, vừa thưởng thức cảnh tượng dọc đường. Do không biết Vô Ưu thảo hình dạng thế nào, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng chỉ có thể mang suy nghĩ vật quý sẽ hiếm, chăm chú tìm kiếm hoa cỏ có bề ngoại đặc biệt, số lượng ít. Theo phân tích của hai người, Vô Ưu thảo trong truyền thuyết vô cùng thần kỳ, tất nhiên sẽ phải khó gặp, vì thế số lượng thưa thớt. Đây chính là đặc điểm rõ ràng nhất.

Đối với tình hình như vậy, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng cẩn thận tìm kiếm, sau khi mất rất nhiều thời gian, tìm được vài chục loại hoa cỏ số lượng thưa thớt, lại không dám đoán định trong đây có Vô Ưu thảo hay không. Hai người gặp nhau, trao đổi tình hình với nhau một lúc, sau khi phân tích suy đoán bổ sung cho nhau, loại ra một phần trong đó, cuối cùng chỉ còn lại mười ba loại hoa cỏ không dám xác định.

Trầm tư một lúc, Thiên Lân nói:

- Vấn đề khó khăn lớn nhất trước mắt lại chính là không đoán ra được trong đây có Vô Ưu thảo hay không. Nếu như có Vô Ưu thảo, chúng ta liền có thể thử qua từng thứ. Nếu như không có Vô Ưu thảo, tùy tiện nếm thử không chừng sẽ mang lại càng nhiều phiền toái hơn.

Nhất Tịch Như Mộng tâm tình nặng nề, vẻ mặt đau thương tang tóc khổ sở đáp lại:

- Có lẽ nơi này căn bản không có được Vô Ưu thảo, truyền thuyết chỉ lừa người mà thôi.

Thấy Nhất Tịch Như Mộng tâm tình không vui, Thiên Lân an ủi:

- Không nên nản chí, bây giờ còn có cơ hội. Ta trước tiên thử qua mười ba loại cỏ này, xem thử chúng có tính năng dược lý thế nào.

Nhất Tịch Như Mộng phất tay ngăn Thiên Lân lại, than khẽ:

- Ý tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng ta không thể để ngươi mạo hiểm, hay là để ta tự mình nếm thử đi.

Thiên Lân nói:

- Nàng đã trúng độc không nên mạo hiểm, hay là để ta đi. Độc đối với ta mà nói thì căn bản không nguy hại được gì cả.

Không chờ Nhất Tịch Như Mộng nói gì, Thiên Lân liền cầm lấy hoa cỏ trước mặt, nhanh chóng thưởng thức nhâm nhi chúng.

Nhất Tịch Như Mộng thấy vậy nhanh chóng đoạt lại hoa cỏ trong tay của Thiên Lân, lại bị Thiên Lân đoạt về, hai người cứ ngươi tranh ta đoạt, bốn tay giằng co lấy nhau. Tranh đoạt không có kết quả, Nhất Tịch Như Mộng nóng nảy bất an, vội vàng nói:

- Thiên Lân, dừng lại mau đi.

Bật cười điềm đạm, Thiên Lân vừa bước qua một bên, vừa trả lời:

- Không cần lo lắng, ta đã sớm bách độc không xâm hại được.

Nhất Tịch Như Mộng phản bác lại:

- Nếu như công tử có thể bách độc không xâm hại, căn bản khi nếm thử sẽ không thấy được tính năng của hoa cỏ, hà tất phải lừa ta làm gì?

Thiên Lân đáp:

- Ta không hề lừa nàng, ta nói đều là sự thực. Còn về việc phân biệt dược hiệu của những hoa cỏ này thế nào, ta tự có biện pháp.

Nhất Tịch Như Mộng chất vấn:

- Biện pháp thế nào?

Thiên Lân cười trả lời:

- Trong thân thể của ta đã từng dung hợp một tấm Ma kính, nó có công hiệu thần kỳ, có thể hiểu được vạn vật. Ta bây giờ nhờ nó phân biệt dược hiệu của những cây cỏ này.

Nhất Tịch Như Mộng cau mày nói:

- Ma kính? Công tử không lừa ta chứ?

Thiên Lân cười cười đáp:

- Nếu nàng không tin, ta có thể để nàng coi thử.

Nhất Tịch Như Mộng chần chừ một lúc, gật đầu đáp:

- Được, ta coi thử.

Thiên Lân nghe vậy sửng người, hỏi lại:

- Nàng thật sự muốn coi thử?

Nhất Tịch Như Mộng phản bác lại:

- Thế nào, công tử không dám cho ta coi thử phải không?

Thiên Lân bật cười kỳ quái, trả lời:

- Không phải không cho nàng xem, chỉ có điều sợ nàng xấu hổ. Nếu như nàng thật sự muốn nhìn qua một chút, ta liền thỏa mãn nguyện vọng của nàng, nhưng nàng phải hứa không được nổi giận.

Nhất Tịch Như Mộng nhìn Thiên Lân, trong lòng có phần u buồn, sau khi suy xét một lúc, cuối cùng gật đầu trả lời:

- Được, ta đáp ứng không nổi giận.

Thiên Lân cười ha hả nói:

- Như vậy, nàng hãy coi cho cẩn thận.

Dứt lời, Thiên Lân đột nhiên bắt đầu cởi quần áo, điều này khiến cho Nhất Tịch Như Mộng mặt khẽ biến, muốn mắng lại nhịn lại, có phần kỳ quái nhìn hắn.

Rất nhanh, Thiên Lân cởi áo trên ra, để lộ bộ ngực ra. Da thịt trắng nõn, nhìn qua có phần cường tráng, không mập không gầy. Nhất Tịch Như Mộng có phần xấu hổ nhỏ giọng hỏi lại:

- Ma kính đâu?

Thiên Lân ngượng ngùng đáp:

- Ma kính ở đây.

Còn đang nói, trên ngực Thiên Lân đột nhiên xuất hiện một tấm kính, nhìn qua quỷ dị vô cùng. Nhất Tịch Như Mộng có phần kinh ngạc, sửng sờ nhìn Ma kính trên ngực của Thiên Lân, hoàn toàn quên mất nói chuyện.

Bật cười ngượng ngùng, Thiên Lân chỉ thấy toàn thân không thoải mái, lập tức thu lại Ma kính, ngực liền khôi phục lại bình thường. Nhất Tịch Như Mộng dời mắt sang chỗ khác, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi:

- Như vậy thì làm sao?

Thiên Lân vừa mặc áo vào, vừa trả lời:

- Ma kính và thân thể của ta đã dung hợp, bình thường ẩn dưới da thịt, khi cần thiết sẽ lộ ra bên ngoài.

Nhất Tịch Như Mộng khẽ gật đầu, không nói gì nữa, quay đầu nhìn ra xa xăm.

Mặc áo xong rồi, Thiên Lân bắt đầu tiếp tục nếm thử hoa cỏ. Không bao lâu sau, mười ba loại hoa cỏ đã được Thiên Lân nếm thử qua một lượt, kết quả lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Nhất Tịch Như Mộng quay đầu nhìn hắn, có phần bất an hỏi lại:

- Thế nào rồi, có thu hoạch được gì không?

Thiên Lân cười khổ đáp:

- Có, nhưng uổng công lãng phí thời gian, trong đây căn bản không có Vô Ưu thảo.

Nhất Tịch Như Mộng run lên, khổ sở nói:

- Có lẽ chúng ta không nên chạy đến đây, lãng phí mất thời gian.

Thiên Lân nói:

- Không nên tuyệt vọng, đảo này còn có một chỗ chúng ta chưa từng tìm kiếm.

Nhất Tịch Như Mộng tinh thần chấn động, cất tiếng hỏi:

- Chỗ nào đây?

Thiên Lân quay lại nhìn xuống mặt hồ, khẽ đáp:

- Ở trong hồ. Chúng ta còn chưa từng tìm kiếm ở đó.

Nhất Tịch Như Mộng chần chừ một lúc rồi nói:

- Trong hồ nhiều lắm là có một số rong cỏ, làm sao có khả năng …

Thiên Lân ngắt ngang:

- Ai biết được Vô Ưu thảo có phải là một dạng rong cỏ hay không?

Nhất Tịch Như Mộng sửng người, u oán than thở:

- Ngươi thấy hy vọng lớn chăng?

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Ta không biết, thế thì phải trông vào ý trời. Đi thôi, thời gian không còn nhiều nữa.

Đứng lên, Thiên Lân cất bước đi thẳng ra bờ hồ, bóng dáng có phần phiêu hốt bất định.

Nhất Tịch Như Mộng đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dõi theo hình bóng của Thiên Lân đang chuyển động từ từ, tâm tình phức tạp vô cùng. Lần này, vào trong hồ tìm kiếm hoa chính là cơ hội cuối cùng. Vô Ưu thảo có thể tìm được không, Nhất Tịch Như Mộng có thể giải được độc không, lúc này ai cũng không biết được. Có lẽ, mọi thứ đều lãng phí cả, cũng có lẽ, đây là một sự khởi đầu mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.