Thất Giới Hậu Truyện

Chương 948: Đề thăng tu vi - Tăng cường tu vi - phần 2



Thiên Lân nói:

- Hành động ám sát và chuyện tế trời của thánh nữ phải tiến hành đồng thời, ngoài ra, ta còn phải hiểu được tình hình trong Thần Vương đại điện, cùng với những nơi Thần Vương hàng ngày lui tới, cư ngụ, ưa thích các loại tin tức như vậy.

Hoa Ngạo Nguyệt nói:

- Thần Vương từ trước đến giờ vẫn luôn thần bí, chúng ta không hiểu quá nhiều về ông ta, chỉ có thể từ sư tổ để ra tay, chuyện này ta và sư phụ sẽ để ý thêm nữa, công tử trước tiên hãy nghĩ cách loại trừ những uy hiếp đó trong đế đô, sau này chúng ta mới từ từ suy xét đến chuyện Thần Vương.

Thiên Lân nói:

- Như vậy chúng ta hành động thôi.

Vụ Thanh Ti nhắc nhở:

- Hiện nay toàn thành đế đô giới nghiêm, công tử và Hoa Ảnh phải đặc biệt thận trọng. Ngoài ra, dung mạo của Hoa Ảnh sẽ khiến cho người ta chú ý, cần phải thay đổi diện mạo mới được.

Hoa Ảnh đáp:

- Đa tạ cung chủ nhắc nhở, chuyện này ta tự có đối sách. Bây giờ xin cung chủ giao danh sách cho chúng ta, chút nữa chúng ta sẽ tiến hành thừa cơ giết địch.

Vụ Thanh Ti lấy từ trong người ra một phong thơ giao cho Hoa Ảnh, dặn dò:

- Bên trong tổng cộng có bảy mươi sáu vị quan viên, người đứng trên danh sách càng cao thì uy hiếp đối với chúng ta càng lớn, cô có thể chiếu theo thứ tự mà an bài chuyện ám sát.

Cất kỹ danh sách, Hoa Ảnh đáp:

- Cung chủ yên tâm, ta và Thiên Lân xin cáo từ trước.

Dứt lời, Hoa Ảnh liền dẫn Thiên Lân rời đi.

Thu lại nụ cười, Hoa Ngạo Nguyệt ánh mắt khó hiểu nhìn Vụ Thanh Ti, khẽ thở dài:

- Sư phụ có cho là Thiên Lân đủ khả năng lật đổ Thần Vương mà thay vào đó không?

Vụ Thanh Ti khổ sở đáp lại:

- Nói thực lòng, ta không nhìn thấu suốt Thiên Lân, cũng không cách nào đoán được hắn có năng lực đó hay không. Bất quá, nếu như Thiên Lân thật sự có thể lật đổ Thần Vương để thay vào đó, cục diện lúc đó chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ một ít.

Hoa Ngạo Nguyệt trầm giọng nói:

- Nếu như Thiên Lân trở thành hoàng đế mới, sư phụ sợ là không cách gì cự tuyệt được Thiên Lân.

Vụ Thanh Ti nghe vậy chấn động, hỏi ngược lại:

- Thế còn cô thì sao?

Hoa Ngạo Nguyệt điềm nhiên trả lời:

- Ta và Thiên Lân đã định sẵn phải gặp nhau.

Vụ Thanh Ti hỏi:

- Cô thật sự tình nguyện?

Hoa Ngạo Nguyệt cười đáp:

- Hạnh phúc cần bản thân mình nỗ lực làm, Thiên Lân chính là người đàn ông duy nhất có thể khiến ta động lòng.

Vụ Thanh Ti bật cười phức tạp, khẽ lẩm nhẩm:

- Như vậy, sư phụ phải chúc mừng cho cô.

Hoa Ngạo Nguyệt đáp:

- Sư phụ và ta có gì mà phải phân chia? Ngược lại sư tổ thì có chút phiền phức, chúng ta sau này phải đối mặt thế nào, xử lý thế nào đây?

Vụ Thanh Ti nghe vậy chấn động, khổ sở đáp:

- Chỉ sợ trở mặt thành cừu, cả đời cũng ghen ghét chúng ta.

Hoa Ngạo Nguyệt nói:

- Nếu như Thần Vương thua trận, chúng ta phải xử trí sư tổ thế nào đây?

Vụ Thanh Ti chần chừ rồi đáp:

- Điều này ta chưa từng nghĩ qua, cũng không muốn suy xét quá nhiều, hay là chờ đến lúc đó hãy nói đi.

Hoa Ngạo Nguyệt nghe vậy cười khó hiểu, không nói gì thêm.

Lam Quang Thánh Vực, Cô Tinh Vân Nhai, Nhất Tịch Như Mộng, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình năm người lúc này đang thảo luận tình thế trước mắt. Vừa rồi, Hoa Hồng mới được Bất Lão Huyền Tôn truyền lại tin tức, nói đế đô La Thành đã phát sinh biến cố, Cao Đại Vĩ bị giết, La Liệt bị trọng thương hôn mê. Thu được tin tức này rồi, mấy người Nhất Tịch Như Mộng biết rõ Thiên Lân đã triển khai hành động, hơn nữa đã bước đầu thắng lợi. Đối với cục thế này, mấy người Nhất Tịch Như Mộng mở cuộc thảo luận xem xét.

Mẫu Đơn trước tiên đề xuất kiến giải của bản thân.

- Đế đô hỗn loạn, Thần Vương tạm thời không để ý gì đến chúng ta. Chỉ cần Thiên Lân không bị gì cả, Hoa Ngạo Nguyệt toàn lực ủng hộ, liền có thể kềm giữ Thần Vương, tạo cơ hội phản kích cho chúng ta.

Hoa Hồng không hiểu, hỏi lại:

- Phản kích thế nào?

Mẫu Đơn đáp:

- Cao Đại Vĩ vừa chết, hai mươi vạn đại quân đế đô vốn do Lục Môn Đề Đốc La Liệt thống lĩnh, nhưng hiện tại La Liệt đã bị trọng thương hôn mê, quyền khống chế hai mươi vạn đại quân đó sẽ rơi vào tay của người khác.

Triệu Vận Đình nói:

- Quyền khống chế hai mươi vạn đại quân đó có rơi vào trong tay của cung chủ Chấn cung không?

Mẫu Đơn đáp:

- Chiếu theo kế hoạch của Thiên Lân trước đây, chàng chắc chắn phải tiếp tục ám sát những quan viên là thủ hạ trọng yếu của Thần Vương. Đến lúc đó, người có cơ hội tiếp nhận binh quyền nhất chính là thủ hạ của Cao Đại Vĩ, một trong hai đại nguyên soái là Bình Nam Vương Lý Hạo. Nếu như chúng ta trước khi Bình Nam Vương Lý Hạo quay về đế đô, nghĩ được cách giết chết ông ta, hơn nữa còn giả mạo ông ta, lúc đó chúng ta có thể không đánh mà thắng, thừa cơ đoạt lấy binh quyền trong tay của Ngũ Sắc Thần Vương, khống chế đế đô La Thành.

Nhất Tịch Như Mộng tán thành:

- Kế này của Mẫu Đơn rất là cao minh, đáng để suy tính.

Lê Thánh Kiệt cười nói:

- Lúc đó, chúng ta và Thiên Lân trong ứng ngoại hợp, liền có thể dễ dàng đánh ngã đế đô La Thành.

Hoa Hồng lên tiếng:

- Kế hoạch rất hay, nhưng Bình Nam Vương Lý Hạo không phải hạng dễ dàng đối phó, chúng ta còn phải ám sát mới được, không thể để cho quá nhiều người chú ý.

Mẫu Đơn nói:

- Chuyện này cần phải thương nghị cho thật kỹ lưỡng, chúng ta có thể vừa nghĩ biện pháp, vừa đặc biệt chú ý đến động tĩnh của ông ta, tiện cho việc tìm thời cơ ra tay.

Nhất Tịch Như Mộng trầm ngâm bảo:

- Bình Nam Vương Lý Hạo thực lực kinh người, muốn giết chết ông ta hoàn toàn không dễ dàng. Ta dự tính bản thân ra tay, mang theo Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, Mẫu Đơn và Hoa Hồng lưu lại trấn thủ nơi này, tùy lúc giữ liên hệ với nhau.

Hoa Hồng lo lắng nói:

- Thánh chủ chính là tương lai của Lam Quang Thánh Vực, làm sao có thể để thánh chủ đi mạo hiểm được?

Nhất Tịch Như Mộng điềm nhiên đáp lại:

- Mọi người không cần phải lo cho ta, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, bây giờ mọi người hãy đi chuẩn bị trước cho kỹ lưỡng, hơn nữa còn phải nghỉ ngơi cho khỏe.

Thấy Nhất Tịch Như Mộng cố chấp như vậy, Hoa Hồng lập tức cùng Triệu Vận Đình, Lê Thánh Kiệt đứng lên rời đi.

Sớm ngày thứ hai, Nhất Tịch Như Mộng dẫn Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình rời khỏi Cô Tinh Vân Nhai, đi thực hiện kế hoạch ám sát thay người của bọn họ. Chuyến đi này, Nhất Tịch Như Mộng ba người phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn, một khi thất bại thì hậu quả không thể nào nghĩ được. Nếu như thành công, liền rất có khả năng đảo chuyển cục thế, trở thành một nước cờ quan trọng để đánh đổ Ngũ Sắc Thần Vương. Còn về thành bại, lúc này ai cũng không biết được, cần phải trông vào trí tuệ, thực lực và may mắn của hai bên.

Phi Tiên Cư nằm ở một nơi trong nội thành đế đô La Thành, chính là một trong những quán rượu có tên tuổi nhất của đế đô, dùng Phi Tiên Ngọc Dịch để vang danh cả Ngũ Sắc Thiên Vực, chính là một cống phẩm chỉ định trong triều, bình thường chỉ tiếp đãi quan lại quyền quý, bá tánh tầm thường căn bản không có tư cách đi vào đó. Sáng sớm hôm nay, đế đô truyền ra tin Cao Đại Vĩ chết, cùng với tin tức La Liệt trọng thương hôn mê, lập tức nổi lên sóng to gió lớn, khiến cho cả đế đô vốn dĩ bình yên thoáng cái đã sôi trào nóng bỏng. Do chuyện này quá đột ngột, đế đô vô cùng hỗn loạn, tất cả quan viên có mặt đều đang nghĩ cách tập nã hung thủ, điều này khiến cho Phi Tiên Cư vốn dĩ làm ăn thuận lợi thoáng cái đã vắng lặng tiêu điều.

Ngồi mở một bàn gần cửa sổ trên tầng ba của Phi Tiên Cư, Thiên Lân và Hoa Ảnh đang vừa thưởng thức thức ăn ngon của Phi Tiên Cư, vừa quan sát động tĩnh trên đường cái lớn. Từ lúc Hoa Ảnh dẫn Thiên Lân vào Phi Tiên Cư đến nay, trước sau không quá nửa canh giờ nhưng đã thấy có hơn mười nhóm binh sĩ đi qua dưới lầu Phi Tiên Cư, khiến cho Thiên Lân và Hoa Ảnh đều cảm thấy khiếp hãi. Thu lại tầm nhìn, Thiên Lân quan sát Hoa Ảnh sau khi thay đổi diện mạo, cười khẽ nói:

- Quan viên đế đô quả thật là không ít, nhưng ở đâu ra mà quá nhiều binh sĩ như vậy?

Hoa Ảnh giải thích:

- Võ tướng trong đế đô đều có đội cận vệ bản thân, nhân số từ đó đạt từ vài chục đến mấy ngàn không chừng. Còn đối với quan văn, cũng có một số gia đinh bảo vệ nhà, đều có binh sĩ bổ sung vào, chỉ có điều nhân số tương đối ít, nhưng cũng vài chục đến hàng trăm.

Thiên Lân cười nói:

- Vị trí của Phi Tiên Cư này vô cùng tốt, vừa hay ở ngay bến cảng Hoàng Kim, khó trách lại vang danh như vậy.

Hoa Ảnh trả lời:

- Quan viên đế đô cơ hồ chín mươi phần trăm đều đến nơi này, trong đó hơn nửa phần đều là khách quen ở đây. Nếu như hôm nay đế đô không xảy ra chuyện lớn, lúc này nơi đây đã sớm ngồi đầy các quan viên lớn nhỏ, làm ăn tốt đến mức khiến người ta không cách nào tin được.

Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Phi Tiên Cư này lai lịch thế nào, không ngờ lại đặc biệt làm ăn như vậy, họ không sợ những quan viên này quỵt nợ hay sao?

Hoa Ảnh chần chừ rồi đáp:

- Phi Tiên Cư thực ra phía sau rất mạnh mẽ. Nếu không … Ồ? Chính là Đường đại nhân.

Thiên Lân nghe vậy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên đường lớn có một người đàn ông tướng mạo uy vũ mặc phẩm phục quan lại đặc biệt màu tím của Ngũ Sắc Thiên Vực, cưỡi một con chiến mã, sau lưng dẫn theo ba bốn mươi binh sĩ, vừa hay đi qua dưới lầu của Phi Tiên Cư. Chăm chú nhìn vị Đường đại nhân này, Thiên Lân trong mắt nổi lên ý cười mỉm, ánh mắt cứ mãi dõi theo di động của Đường đại nhân đó, không bao lâu ông ta đã rẽ vào một con đường lớn khác rồi. Đột nhiên, một tiếng rên vang lên, sau đó tiếng la thất thanh của binh sĩ truyền đến khắp cả đầu đường cuối chợ, mơ hồ có thể nghe được tiếng người thất thanh la lên:

- Đường đại nhân đã chết rồi, Đường đại nhân đã chết rồi.

Hoa Ảnh bật cười điềm nhiên, Thiên Lân thì như không có gì xảy ra, tiếp tục thưởng thức rượu tốt thức nhắm ngon.

Rất lâu sau, đường lớn nhanh chóng bình thường trở lại, thời gian thúc đẩy mọi thứ đi thẳng về phía trước. Do đế đô hỗn loạn, cái chết của Cao Đại Vĩ làm thiên hạ khiếp hãi, mọi người đều tập trung tinh lực vào việc tập nã hung thủ, cái chết của vị Đường đại nhân đó lại không hề có tiếng vọng quá lớn. Sau giờ Ngọ, Thiên Lân và Hoa Ảnh cơm nước no nê rồi, không vội vàng rời đi mà lại ở trên Phi Tiên Cư thưởng thức, ngắm nhìn cảnh sắc của đế đô, mãi đến khi gần hoàng hôn thì hai người mới rời đi. Trong lúc này, quanh Phi Tiên Cư đã phát sinh không ít án mạng, chỉ một buổi xế chiều có ít nhất hơn ba mươi vị quan viên lớn nhỏ đi ngang qua nơi này, trong đó có bảy vị quan chết ở lân cận, điều này khiến cho cục thế đế đô càng thêm hỗn loạn vô cùng.

Rời khỏi Phi Tiên Cư, Hoa Ảnh dẫn Thiên Lân đến Túy Tiên Lâu, nơi này nổi danh cùng Phi Tiên Cư, cũng là một trong những quán rượu có danh tiếng của đế đô. Lúc này, chính là giờ đèn lồng mới thắp lên, thực khách đang tập trung, nhưng chuyện làm ăn của Túy Tiên Lâu lại vô cùng thảm đạm. Ngồi trong một góc lầu hai, Hoa Ảnh và Thiên Lân vừa thưởng thức cơm canh vừa thảo luận, cả tầng lầu hai chỉ có một bàn bọn họ, không cần phải lo lắng có người nghe lén.

Nhìn Thiên Lân, Hoa Ảnh dặn dò:

- Buổi chiều coi như là thuận lợi, đêm nay chúng ta phải nhanh chóng quay về, không thể ở lại quá lâu.

Thiên Lân không hiểu hỏi:

- Nguyên nhân vì sao?

Hoa Ảnh đáp:

- Chuyện buổi chiều đã khiến cho mọi người chú ý, đêm nay trong thành phòng bị càng nghiêm hơn, rất nhiều quan viên đều ở trong nhà, bất lợi cho chúng ta hành sự. Huống chi, công tử muốn tìm hiểu tình hình của Thần Vương thì đêm nay chính là thời cơ tốt nhất.

Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Nghe kể hậu cung của Thần Vương phòng bị nghiêm mật, bình thường rất khó mà đến gần được. Nếu như đêm nay bị phát giác, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến đại kế của chúng ta.

Hoa Ảnh gật đầu đáp:

- Suy tính của công tử rất đúng đắn, nhưng công tử lại quên một chi tiết rất quan trọng, thánh nữ đời đầu tiên Huyền Châu trước giờ vẫn luôn được Thần Vương sủng ái, bà ta lại ở trong Thải Ngọc tiên cung, có Huyền cung độc lập dành cho bản thân.

Thiên Lân chợt nói:

- Cô chính là muốn ta đi đến Thải Ngọc tiên cung ngầm chờ đợi sự xuất hiện của Thần Vương?

Hoa Ảnh đáp:

- Chuyện này phải được tiểu thư và cung chủ đồng ý, ta chỉ có thể kiến nghị với công tử như vậy, có một số chuyện ta không tiện đề cập trước mặt tiểu thư và cung chủ.

Thiên Lân chăm chú nhìn vào mắt của Hoa Ảnh, cất tiếng hỏi:

- Thật ra cô và Hoa Ngạo Nguyệt có quan hệ thế nào?

Hoa Ảnh né tránh ánh mắt của Thiên Lân, bình tĩnh đáp lại:

- Chúng ta chỉ có quan hệ chủ tớ thân mật mà thôi, công tử không cần …

Còn đang nói, những tiếng bước chân vang vọng đến cắt ngang lời nói của Hoa Ảnh, một đoàn người xuất hiện trong tầm nhìn của Thiên Lân và Hoa Ảnh, chia ra bốn nhóm, ai nấy tự tìm chỗ ngồi, mỗi bàn vừa hay có ba người. Những người này Thiên Lân không biết một người nào cả, nhưng Hoa Ảnh lại biết tất cả, trong mắt lộ ra ý cười cợt, hơn nữa còn đánh mắt ra hiệu cho Thiên Lân. Lập tức, trong lòng của Thiên Lân nảy ra ý nghĩ, biết được trong những người này có mục tiêu cần ám sát.

- Cả bốn bàn này đều là quan viên đế đô, trong đó có hai người chính là mục tiêu cần tiêu diệt của chúng ta, đều là quan chức quan trọng trong triều.

Hoa Ảnh truyền âm cho Thiên Lân mô tả tình hình trước mắt. Để ý đến tình hình bốn bàn, Thiên Lân cất tiếng hỏi:

- Mục tiêu là hai người nào?

Hoa Ảnh đáp:

- Mục tiêu ở hai bàn cách chúng ta khá xa, đều ngồi ở vị trí trọng yếu, một người tên là Hào Cường, người khác tên là Hứa Văn, đều là hạng âm hiểm độc ác.

Thiên Lân khóe miệng nở nụ cười, điềm nhiên nói:

- Cơm rượu no đủ rồi, chúng ta phải đi thôi.

Đứng lên, Thiên Lân cũng không hề nhìn đến người bốn bàn, dẫn Hoa Ảnh liền đi xuống lầu.

Khi Thiên Lân và Hoa Ảnh đi ra khỏi cửa lớn của Túy Tiên Lâu, trên lầu hai đột nhiên truyền đến tiếng kêu khiếp hãi, sau đó có người liền xông ra khỏi quán rượu. Thiên Lân và Hoa Ảnh chỉ dùng mất công sức nửa ngày, đã giết chết chín vị quan chức quan trọng trong triều, đánh một chiêu nặng nề vào Ngũ Sắc Thần Vương.

Quay lại Thánh Nữ giáo, trời đã đen ngòm rồi. Vụ Thanh Ti đã sớm quay lại Thải Ngọc tiên cung, chỉ còn lại một mình Hoa Ngạo Nguyệt ở đây. Sau khi gặp nhau, Hoa Ảnh bàn luận đến tất cả mọi thứ phát sinh vào lúc cơm trưa và cơm tối, khiến cho Hoa Ngạo Nguyệt nghe xong tán thưởng đồng ý.

Thiên Lân điềm nhiên nói:

- Chuyện này không phải là chuyện khó. Chỉ cần lớn gan cẩn trọng thì mọi thứ đều rất dễ dàng. Đêm nay thời gian không còn sớm, chúng ta phải sớm tận dụng thời cơ, làm thêm một số chuyện.

Hoa Ngạo Nguyệt cất tiếng hỏi:

- Công tử muốn làm thế nào?

Thiên Lân cười đáp:

- Ta muốn trước tiên ngầm tìm hiểu một số tình hình có liên quan đến Thần Vương, hơn nữa còn tìm cơ hội đi coi thử bộ dạng Thần Vương thế nào.

Hoa Ngạo Nguyệt nghe xong liền nhìn Hoa Ảnh, hỏi liền:

- Có phải muội đã đưa chủ ý cho công tử?

Hoa Ảnh thản nhiên trả lời:

- Muội chỉ đưa ra một kiến nghị cho công tử, mọi thứ đều do tiểu thư quyết định.

Hoa Ngạo Nguyệt trầm tư một chốc, nhẹ nhàng nói:

- Thực lòng, bây giờ không phải là thời gian tốt nhất, một khi kinh động đến Thần Vương, tất cả mọi thứ trước đây đều có khả năng uổng phí, chúng ta cũng rất dễ dàng bộc lộ bản thân.

Thiên Lân đáp:

- Theo tất cả mọi thứ phát sinh hôm nay, sớm ngày mai Thần Vương chắc chắn sẽ lại triệu hồi thương nghị lần nữa. Mà đêm nay lại chính là cơ hội tuyệt vời nhất, chỉ cần chúng ta cẩn thận hành động, trước tiên âm thầm lén vào Thải Ngọc tiên cung chờ đợi, rất có khả năng sẽ thấy được tung tích của Thần Vương.

Hoa Ngạo Nguyệt chần chừ rồi nói:

- Huyền cung chính là địa bàn của sư tổ, tuy thuộc về Thải Ngọc tiên cung nhưng lại có phương cách khác biệt, có sức phòng ngự rất mạnh mẽ, bình thường ngoại trừ ta và sư phụ ra, chỉ có Thần Vương là tùy ý tiến vào Huyền cung. Công tử muốn ở đó chờ đợi Thần Vương xuất hiện, chắc chắn cần có ta hoặc là sư phụ đi cùng mới được, Hoa Ảnh hoàn toàn không hiểu rõ ràng tình hình nơi đó.

Thiên Lân bảo:

- Nếu như tiểu thư tùy ý ra vào Huyền cung, tương đối hiểu biết về nơi đó, thế thì chúng ta cần phải ngầm ẩn núp trong Huyền cung cũng không phải là chuyện khó khăn lắm, chỉ cần cẩn thận hết sức, chắc chắn là không có vấn đề gì.

Hoa Ngạo Nguyệt trầm ngâm đáp:

- Ta chỉ lo lắng công tử khi gặp Thần Vương rồi, lại vọng động hành sự khiến bộc lộ bản thân.

Thiên Lân cười trả lời:

- Điều này thì tiểu thư yên tâm, không nắm chắc đầy đủ thì ta không dễ dàng xua cỏ động rắn.

Thấy Thiên Lân cố chấp như vậy, Hoa Ngạo Nguyệt suy xét một chốc cuối cùng đồng ý, dặn dò Hoa Ảnh vài câu rồi dẫn Thiên Lân đi thẳng về phía Huyền cung.

Thải Ngọc tiên cung nằm giữa Thần Vương đại điện và Thánh Nữ giáo, cơ hồ nằm ngay trung gian. Huyền cung nằm ở phía Tây của Thải Ngọc tiên cung, khoảng cách với điện chính của Thải Ngọc tiên cung chừng một dặm, vừa hay tiếp cận với phương hướng của Thần Vương đại điện.

Trong màn đêm, Hoa Ngạo Nguyệt dẫn Thiên Lân âm thầm đến đó, khi đến Thải Ngọc tiên cung thì Thiên Lân đột nhiên nắm lấy tay Hoa Ngạo Nguyệt, thi triển Thái Hư pháp quyết. Ban đầu, Hoa Ngạo Nguyệt thân thể chấn động, ánh mắt quái dị nhìn Thiên Lân, chờ sau khi Hoa Ngạo Nguyệt hiểu được ý đồ của Thiên Lân rồi, mặt liền hiện lên nụ cười nhàn nhạt, hai người ẩn mình tiến lên, ngay cả Vụ Thanh Ti cũng không được báo cho biết. Trong màn đêm, điện chủ của Thải Ngọc tiên cung đèn dầu sáng rỡ, trong rừng núi u tĩnh càng thêm phần xinh đẹp chói chang.

Trong không trung, Thiên Lân để ý đến tình hình Thải Ngọc tiên cung, cất tiếng hỏi:

- Vài ngàn năm nay, nơi này hội tụ tất cả nữ nhân xinh đẹp nhất của Ngũ Sắc Thiên Vực, nhân số thật ra có bao nhiêu, bọn họ sống những ngày tháng như thế nào?

Hoa Ngạo Nguyệt vẻ mặt kỳ lạ, khẽ thở dài đáp:

- Thải Ngọc tiên cung chính là nôi nuôi dưỡng lên thánh nữ, vài ngàn năm nay đã hội tụ vài trăm người phụ nữ, bọn họ có ba loại vận mạng khác nhau. Thứ nhất, có may mắn được vào Thải Ngọc tiên cung nhưng vẻ đẹp đẽ chưa đủ, biểu hiện không phải là người tốt, bọn họ thông thường có thân phận bị phái đến trong phủ một số quan viên chủ yếu trong triều, cả đời làm nô tỳ phụng sự chủ nhân. Loại thứ hai, sắc đẹp hảo hạng, biểu hiện xuất chúng, bọn họ từ khi bắt đầu tiến vào Thải Ngọc tiên cung rồi liền được bồi dưỡng huấn luyện, cần phải trải qua những cuộc thi khó khăn mới có cơ hội cạnh tranh vị trí thánh nữ. Loại thứ ba, những người được đề cử nhưng chưa từng được làm thánh nữ, bộ phận tiếp tục nỗ lực chờ đợi cơ hội lần tới, bộ phận lại trở thành thị thiếp của Thần Vương.

Thiên Lân cau mày, nói:

- Hiện nay Thải Ngọc tiên cung có bao nhiêu người?

Hoa Ngạo Nguyệt đáp:

- Ngoại trừ những đệ tử phụ trách sự vụ thường ngày, tổng số người có lòng muốn được đề cử vào tuyển chọn kế nhiệm thánh nữ có mười ba mười bốn vị. Tiêu chuẩn chọn người của Thải Ngọc tiên cung vô cùng nghiêm khắc, mỗi một người được đề cử vào vị trí thánh nữ đều phải có dung mạo hơn người, hơn nữa còn phải bảo trì được tấm thân thanh bạch. Nếu như ai không trong sạch, thì phải tội lớn tru di cửu tộc.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Tiểu thư lên làm thánh nữ thời gian không dài lắm, làm sao lại bắt đầu đào tạo người để đề cử tiếp nhiệm?

Hoa Ngạo Nguyệt đáp:

- Đây chính là để đề phòng vạn nhất, cũng chính là không để lọt qua bất kỳ người ưu tú nào cả.

Thiên Lân trả lời:

- Xem ra Thần Vương quả thực không đơn giản chút nào, những chi tiết thế này cũng khảo sát chặt chẽ đến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.