Lúc này lão già nhìn vào làn mưa tầm tã, khẽ mỉm cười:
- Ngươi vì sao đến đây và ta vì sao cũng đến đây? Như ngươi nói,
chúng ta chẳng cần quan tâm tới việc đó làm gì. Kỳ thực, đã không có việc gì thì không đến, đã đến ắt sẽ không tránh khỏi. Vận mệnh đã khiến chúng ta tương phùng thì nhất định sẽ tương phùng, ngươi nói đúng không? Ha ha!... Lại có người đến nữa rồi, có lẽ cơn mưa ngày hôm nay sẽ làm thay đổi nhiều việc đây!
Nghe những lời này, cả bốn người trong miếu đều di chuyển mục quang ra bên ngoài miếu quan sát, quả nhiên trông thấy một đạo hắc ảnh đang phiêu lãng bay tới, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên ngoài.
Lục Vân cẩn thận quan sát nhân ảnh trước mắt, tâm thần khẽ chấn động, không ngờ lại là Ma Thiên tôn chủ của Ma vực. Chàng thật sự nghĩ không hiểu tại sao hắn cũng lại xảo hợp xuất hiện tại toà cổ miếu nhỏ này. Ngầm phân tích tình thế trước mắt, trong sáu người thì có đến bốn là cao thủ, phải chăng hoàn toàn chỉ là sự xảo hợp hay là sự sắp xếp của định mệnh?
Trong lúc Lục Vân suy nghĩ mông lung, Ma Thiên tôn chủ nhìn lướt qua
Thệ Thuỷ Lưu và nam nhân mang mặt nạ, cười nói:
- Ngày hôm nay thực là một ngày đặc biệt, các cao thủ đều tụ tập đông đủ tại đây, xem ra nhất định có điều phi phàm, lão bằng hữu không thể cho ta biết cuộc hội ngộ này có ý nghĩa gì sao?
Đồng nhan lão già cười nói:
- Do tình cờ mà hội ngộ tất sẽ phát sinh nhiều sự tình, ngươi hà tất phải lo nhiều. Khi mọi người tề tựu đầy đủ, không phải tự nhiên sẽ minh bạch tất cả sao?
Nhìn lướt qua khắp tứ phía, Ma Thiên tôn chủ hỏi:
- Còn có thêm người sao, không biết còn thiếu ai nữa? Lão già mỉm cười:
- Ta đã nói rồi mà, có duyên sẽ gặp nhau thôi. A, không cần gấp, cơn mưa
tầm tã ngoài kia không biết lúc nào mới dứt, nhiều người vô tình tìm thấy nơi này khả dĩ có thể ở lại để trú mưa, sao lại không thể cùng nhau tập trung lại một chỗ được chứ?
Nghe những lời nói đó Ma Thiên tôn chủ không hỏi nhiều nữa, chỉ yên lặng tĩnh lập trong miếu. Lúc này Thệ Thuỷ Lưu kéo Lục Vân lại nói:
- Hôm nay ngươi phải lưu ý một điểm, đó là dù có xảy ra chuyện gì ngươi cũng phải ở lại bên cạnh ta, không được lỗ mãng hành động.
Lục Vân nhìn sang hắn, biểu tình bình đạm đáp:
- Đa tạ đã quan tâm, ta sẽ để ý đến điều này. Chuyện của huynh đã hoàn thành chưa?
Thệ Thuỷ Lưu kinh dị quan sát Lục Vân, phát hiện ra tuy chàng lúc này đang đứng trước mắt nhưng gã lại chẳng hề phát hiện ra một chút khí tức nào, thật sự là làm cho người khác nhìn mà không thể hiểu thấu được.
Lắc đầu, Thệ Thuỷ Lưu thở dài:
- Chỉ hoàn thành được một nửa, phần còn lại thì phải trông chờ vào thiên ý thôi, ngoài ra vấn đề lúc đầu ta hỏi ngươi, ngươi đến giờ vẫn chưa hồi đáp ta.
Khẽ vuốt ve Tứ Linh thần thú trên vai, Lục Vân trả lời với vẻ cao thâm mạc trắc:
- Biết kết quả huynh chưa hẳn đã cảm thấy tốt hơn, huynh nhất định phải biết sao? Được rồi, khoan hãy nói, lại có người đến. Cơn mưa ngày hôm nay thật đặc biệt, tựa hồ như vì chúng ta mà đổ xuống vậy.
Ở bên cạnh, lão già điềm đạm nói:
- Có người nói rằng mưa chính là do trời xanh kia than khóc. Nói như vậy, có lẽ cơn mưa ngày hôm nay là do lão thiên vì những người ở đây mà cất tiếng thổn thức chăng?
Tất cả mọi người ngẩn ra nhìn lão ta, nhãn thần lộ xuất một tia nghi hoặc.
Bên ngoài miếu một lục sắc nhân ảnh cấp tốc bay tới, nhanh chóng bước vào trong miếu rồi cất giọng yêu kiều:
- Cơn mưa này thật là lớn quá, may mắn thay cuối cùng cũng tìm được chỗ trú mưa, nếu không cứ đứng mãi ngoài mưa thì thật là thảm hại. Ái chà! Nguyên lai ở đây cũng đã có nhiều người quá, thật là ngại quá đi, ta cũng chỉ là tìm chỗ để mà trú thôi. A! Truy Mộng đại ca, huynh cũng ở đây sao? Chúng ta lại gặp mặt nữa rồi.
Nhìn Trần Ngọc Loan trước mắt, Lục Vân trước tiên phát giác ra tu vi của nàng thăng tiến vô cùng nhanh chóng, tốc độ thật kinh nhân. Sau đó mục quang của Lục Vân dừng trên cái chuông màu tím trên thắt lưng của nàng ta, nhãn thần khẽ lộ xuất một tia kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Lục Vân gật đầu, mỉm cười hỏi:
- Làm sao mà chỉ có một mình cô tới đây, nơi này không phải là nơi thích hợp để du ngoạn, còn sư huynh cô không theo cùng sao?
Trần Ngọc Loan nhìn lướt sang tất cả mọi người một lần, rồi cười nhẹ:
- Tôi và sư huynh theo lời của huynh đã gia nhập Trừ Ma liên minh rồi. Huynh không biết đâu, lúc đó gần như là tương ngộ bằng đao bằng kiếm, may là cuối cùng Văn minh chủ cũng thừa nhận có biết huynh, chúng tôi mới thoát
được kiếp nạn. Sau đó cả nhóm đi một vòng đến Động Đình hồ, lúc quay về hai vị minh chủ có chuyện nên cho tôi đi trước, đi được nửa đường thì gặp cơn mưa quá lớn này, nên mới đến đây. Còn huynh, thời gian qua mọi chuyện vẫn tốt chứ?
Nhìn gương mặt tươi tắn không chút âu lo muộn phiền của nàng, Lục
Vân không khỏi phát sinh vài phần cảm khái, nhẹ nhàng đáp:
- Ta vẫn ổn! Tới đây, đến bên cạnh ta, chúng ta nhân cơ hội này mà trò chuyện cho thoả thích.
Lúc này, Ma Thiên tôn chủ lại quay sang lão già truy vấn:
- Lão bằng hữu, cơn mưa này có lẽ đúng như lời nói của ngươi, trong khoảng thời gian ngắn không thể tạnh được, ngươi có thể nói cho chúng ta biết khi nào nó ngừng không?
Lão già nhìn về phương trời xa xăm, lãnh đạm cất tiếng:
- Cơn mưa này đã làm ngươi tâm phiền khí cạn, vậy tại sao ngươi không nhìn lại xem ngôi tiểu miếu này danh tự là gì và cung phụng vị Bồ Tát nào?
Lời lão vừa nói ra, mọi người trong miếu lại ngẩn ngơ vì không ai chú ý đến vấn đề đó cả. Đến khi lão già này hỏi đến thì tất cả mọi người đều phát giác ra ngôi miếu này đích thực có gì đó cổ quái, vì vốn có miếu thì tất có hòa thượng, nhưng mọi người đều đã đến đây sao lại chẳng thấy hòa thượng nào cả?
Xoay người lại, tất cả mọi người đều quan sát kỹ càng ngôi tiểu miếu, xuyên qua cửa miếu ẩn ước nhìn thấy bên trong có có một tượng Phật lớn, nhưng lại có phần khác biệt với những tượng Bồ Tát ở những nơi khác.
Ngẩng đầu nhìn biển bài trên cửa miếu, chỉ thấy trên đó có khảm ba tự dạng to lớn óng ánh kim sắc: "Tàn Thần miếu". Nhìn xa hơn về phía trước mặt
thì lại thấy một tấm biển bằng gỗ màu vàng, bên trên có khảm ba chữ "Diệt
Thần điện" lấp lánh quang mang quỷ dị.
Ma Thiên tôn chủ bật cười hắc hắc:
- Tàn Thần miếu, Diệt Thần điện! Hắc hắc!… Có ý nghĩa! Danh tự đúng là có ý nghĩa!
Tất cả mọi người đều im lặng không nói tiếng nào, tựa hồ như tất cả đều không có cảm nhận như vậy, nhưng lão già lại lạnh nhạt cất tiếng phá vỡ sự im
lặng:
- Mang tên là Tàn Thần miếu, vậy trong miếu cung phụng có phải là Bồ
Tát?
Nghe những lời nói của lão già đó tất cả mọi người đều khẽ chấn động, tự
nhiên trong lòng lại dấy lên sự mâu thuẫn, tên gọi là Diệt Thần điện, trong đó có thể thờ phụng gì?
Hiếu kỳ, tất cả mọi người đều tập trung song nhãn cẩn thận quan sát phần đầu của tượng Phật, nhưng lúc này lại phát sinh một việc cổ quái. Mọi người tại đương trường đều có tu vi cực cao nhưng lại không sao nhìn rõ ràng, điều này làm sao không làm cho bọn người Ma Thiên tôn chủ trong lòng đại kinh cho được?
Tuy nhiên trong số tất cả những người ở đây cũng có người có thể nhìn rất rõ đầu của tượng Phật, người này chính là Lục Vân. Chỉ là chàng sau khi nhìn rõ, ngược lại càng chấn kinh hơn nữa, bởi vì chàng phát hiện ra phần đầu của tượng Phật không ngờ lại là…
Lục Vân không nói lên một lời nào, chỉ ngơ ngẩn đứng tại đó mà quan sát, nhãn thần lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Qua một lúc lâu sau Lục Vân mới thu hồi mục quang, đột nhiên nghe tiếng Trần Ngọc Loan vang lên:
- Thật là kỳ quái, tại sao lúc vừa rồi ta lại nghe thấy những âm thanh gõ mõ vang lên, bây giờ lại không nghe thấy gì hết?
Mọi người nhất thời cẩn thận lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng mõ ẩn hiện truyền lại, chỉ là thanh âm này ẩn tàng trong tiếng gào thét của mưa gió, vì thế nghe không rõ. Cẩn thận tìm kiếm, nhanh chóng phát hiện ra thanh âm này là từ trong Diệt Thần điện truyền đến, hơn nữa lại ngày càng rõ ràng hơn, tựa hồ như hàm chứa một lực lượng kỳ diệu hấp dẫn mọi người từ từ đắm chìm trong men say.
Đột nhiên, Ma Thiên tôn chủ và Thệ Thuỷ Lưu cùng nhau hét lên một tiếng cuồng bạo, đồng thời cấp tốc lui ra phía sau. Nam tử mang mặt nạ cũng vội vàng kéo nữ tử bên cạnh lùi lại một trượng, trong nhãn thần lộ ra thần sắc vô cùng kinh hãi. Chỉ có Lục Vân và Trần Ngọc Loan là không một động tĩnh nào, hai người tựa như hãm nhập vào trong thanh âm kỳ diệu của mộc ngư, thân thể như bị lực lượng siêu nhiên làm cách biệt với bên ngoài.
Ma Thiên tôn chủ nhìn hai người Lục Vân, kinh dị hỏi lão già:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy, tại sao hai người bọn họ một chút cảm giác cũng không có?
Nguồn: http://truyenfull.xyzLão già sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Không phải là không có cảm giác, mà là cảm giác của họ còn mạnh hơn các ngươi. Chỉ là bọn họ là người hữu duyên, còn cụ thể như thế nào thì ngươi sẽ biết.
Âm trầm nhìn qua lão già một lúc, Ma Thiên tôn chủ, Thệ Thuỷ Lưu và đôi nam nữ mang mặt nạ cùng nhìn vào Lục Vân hai người, cẩn thận quan sát biến hoá của họ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng cùng với cơn mưa nặng hạt, Trần Ngọc Loan vốn không có chút động tĩnh hiện tại vẻ mặt bắt đầu biến hóa, một nụ cười mỉm kỳ dị ẩn hiện trên gương mặt nàng, xung quang từng tầng thanh
quang lưu chuyển tạo thành một đám hồng sắc vân vụ thần kỳ bao quanh nàng. Theo sự xuất hiện của đám hồng sắc vân vụ đó, trong tiểu miếu thần thánh chi khí bạo trướng, Trần Ngọc Loan toàn thân lấp lánh quang hoa, một luồng tử sắc khí thể từ chiếc chuông tím trên thắt lưng nàng phát ra, nhanh chóng hình thành một đoá tử sắc tinh vân kỳ diệu ở trong không trung, bao bọc phía trên đỉnh đầu nàng, xoay tròn với một tần suất cổ quái.
Nhìn thấy tất cả những điều đó, chúng nhân nhãn tình mở to, hiển nhiên là vô cùng ngạc nhiên về sự biến hoá trên thân thể nàng. Cuối cùng biến hóa này là tốt hay là xấu, không một ai có thể nói ra một cách rõ ràng. Lúc này thanh âm của mộc ngư vang lên lớn hơn, mỗi một thanh âm đều mang theo sức mạnh chấn động sơn hà, vang dội xung quang tiểu miếu, những hạt mưa trong không trung hóa thành sương mù, hình thành một tấm màn nước kỳ lạ phía bên ngoài tiểu miếu, lấp lánh ẩn hiện trong đó là vô số tia sáng màu sắc khác nhau, vô số dạng chữ lay động trước mắt Trần Ngọc Loan.
Cùng với cảnh sắc thần kỳ xuất hiện, song nhãn Trần Ngọc Loan lấp lánh quang hoa một xanh một tím, chiếc chuông tím trên thắt lưng bắt đầu đung đưa, thanh âm từ nhỏ dần dần vang lên lớn hơn, cuối cùng bạo phát thành thanh âm rung trời chuyển đất, cùng với những âm thanh của mộc ngư dao động thăng trầm.
Lúc này giữa thiên địa xuất hiện một đạo kỳ cảnh, chỉ thấy xung quang tiểu miếu lấp lánh hào quang ngũ sắc, trên không trung hình thành thêm vô số tự dạng phù chú mang màu sắc khác nhau, cuối cùng hội tụ thành hai đại tự kim sắc, không ngờ lại là hai chữ "Tàn Thần".
Lúc hai chữ "Tàn Thần" lấp lánh xuất hiện, toàn bộ đất trời như bừng sáng, sau đó hai tự dạng trên lập tức biến thành nhỏ dần, nhỏ dần, đồng thời xạ thẳng tới trước trán của Trần Ngọc Loan, cuối cùng chỉ thấy phía trước đầu của nàng óng ánh kim quang, theo đó hai chữ "Tàn Thần" cũng biến mất. Ngay lập
tức, chiếc chuông tím trên thắt lưng tự động bay lên phía trên không trung,
xoay tròn nhảy múa quanh thân Trần Ngọc Loan, vô số phù ấn cổ quái phát ra từ chiếc chuông tím, cuối cùng biến mất vào trong thân nàng.
Lúc này, một tiếng cười nhẹ từ miệng Trần Ngọc Loan truyền ra, chỉ thấy ngọc thủ nàng khẽ vung lên, chiếc chuông tím đang xoay vòng quanh thân thể đột nhiên bay lại nằm gọn trong tay nàng, rồi lập tức phiêu lãng hạ xuống.
Si dại thu lấy tất cả những sự kiện đó vào tầm mắt, mọi người mới phát giác Trần Ngọc Loan đă có sự biến đổi, vẻ mặt tươi cười của nàng trở nên hiền hoà, nhưng thần tính đó lại ẩn chứa nét uy nghiêm vô hình, tựa hồ như trên thân thể nàng thiên sinh đã có khí chất nhiếp nhân khiến cho mọi người kính sợ.
Ma Thiên tôn chủlãnh đạm quay sang lão già truy vấn:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy, tất cả những chuyện này, những chuyện xảy ra nãy giờ là biểu thị điều gì?
Lão già thần tình phức tạp nhìn Trần Ngọc Loan, cảm thán nói:
- Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nữ này, ta đã có cảm giác lạ lùng, không hiểu tại sao cô ta lại có thể đến được đây. Mặc dù trong vận mệnh cô ta có quý nhân tương trợ, nhưng chỉ với một điểm này thì không thể so sánh với các ngươi. Tuy nhiên đến lúc này ta mới có thể minh bạch, nguyên lai cô bé này đích thực là truyền nhân của "Tàn Thần quyết", điều này thực sự là ngoài ý liệu của ta.
- Tàn Thần quyết! Có phải là tự dạng lúc nãy đã biến mất trên trán của cô ta? Tại sao lại là ngoài ý muốn, ngươi hãy nói nhanh lên nào.
Ma Thiên tôn chủ tiếp tục gặng hỏi trong sự ngạc nhiên. Đứng một bên, Thệ Thuỷ Lưu và đôi nam nữ đeo mặt nạ cùng nhau nhìn vào lão già như chờ đợi, hiển nhiên là vô cùng muốn biết sự tình.
Lão già khẽ lắc đầu:
- Thiên cơ bất khả lộ. Có một vài chuyện sau này từ từ các ngươi sẽ phát giác ra, ta không được phép nói nhiều. Bây giờ hăy tiếp tục quan sát người còn lại, những chuyện xảy ra trên thân thể hắn ta lại càng thú vị hơn nữa đấy!