Một âm thanh cực lớn vang lên, liệt hỏa, hàn băng va chạm và công kích lẫn nhau. Cuối cùng hồng quang biến mất, Văn Bất Danh
toàn thân chấn động, thần sắc nhợt nhạt, phía bên ngoài từ bụng trở lên bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng.
Quy Vô đạo trưởng thần tình biến đổi, hét lớn:
- Lão Văn mau chạy đi, ta sẽ cản bà ta lại! Ngươi hãy mau tìm chỗ để bức hàn độc ra, nếu không thì tu vi một đời của ngươi coi như tiêu tan đấy.
Vừa nói xong thân hình liền hóa thành muôn ngàn thân ảnh, Quy Vô đạo trưởng lợi dụng sự ảo diệu của thân pháp, phát động thế công với ý định cản trở Cửu Âm Thánh Mẫu.
Nhưng Cửu Âm Thánh Mẫu chỉ cười âm sâm một tiếng, lạnh lùng hét:
- Thân pháp của ngươi tuy ảo diệu nhưng nếu ta có ý muốn lưu hai ngươi lại, thì chỉ bằng với thân pháp đó mà muốn làm khó ta sao? Xem chưởng!
Lời vừa dứt bạch vụ đã lan tỏa, toàn bộ phương viên trăm trượng vuông phủ đầy hoa tuyết, thân ảnh của Cửu Âm Thánh Mẫu đột nhiên biến mất, nhất thời không thể phát giác được tông tích của bà.
Dị biến phát sinh làm cho Quy Vô đạo trưởng trong lòng chấn động, đồng thời trỗi lên một cảm giác bất tường, thân ảnh hắn cấp tốc thay đổi, ý định nhanh chóng tránh né sự công kích của Cửu Âm Thánh Mẫu. Nhưng suy nghĩ của hắn đã nằm trong dự liệu của bà, chỉ thấy hàng nghìn chưởng ảnh từ
tuyết vụ bay ra mù mịt đếm không xuể, đồng thời kèm theo luồng khí âm hàn
nhanh chóng từ xung quanh đánh vào giữa mục tiêu, vì thế dù Quy Vô đạo trưởng có né tránh cách nào cũng không thoát khỏi được.
Ngay lúc này Văn Bất Danh đứng bên ngoài đột nhiên thấy thanh quang lóe lên, một luồng khí tức quen thuộc cùng với một tiếng kêu yêu kiều xuất hiện. Chỉ nghe Cửu Âm Thánh Mẫu hét nhỏ, trong vùng băng vụ tuyết trắng hiện lên một tia sáng xanh, song phương tựa như hai đám mây kì lạ không ngừng biến hóa hình dạng, va chạm và công kích lẫn nhau.
Có một tiếng than truyền lại, chỉ thấy băng vụ bay tản ra còn thanh quang thì biến mất. Trên không xuất hiện thân ảnh của Cửu Âm Thánh Mẫu, Trần Ngọc Loan và Quy Vô đạo trưởng.
Lúc này một tia ngân quang loé lên bên cạnh Văn Bất Danh, Lục Vân hiện ra một cách vô thanh vô tức nhìn hắn và mỉm cười nói:
- Hình dạng bây giờ của huynh trông thật là thảm bại, nếu việc này truyền ra ngoài thì thật là mất mặt cho minh chủ Trừ Ma liên minh.
Vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Văn Bất Danh nhìn Lục Vân cất giọng hài
lòng:
- Biết đến tìm bọn ta coi như ngươi cũng còn có lương tâm, ngươi với nha
đầu kia sao xảo hợp cùng đi với nhau vậy? Còn không nhanh lên thay thế cho ả? Cửu Âm Thánh Mẫu này là người cùng thời với Thiên Kiếm Khách đó,
không dễ dây vào đâu!
Nhìn vào thân ảnh của Trần Ngọc Loan bên trên, Lục Vân điềm nhiên
nói:
- Ta đến đây là có vài lời muốn nói với huynh, ngoài ra cũng muốn huynh
xem lại khả năng của nha đầu, đến lúc đó huynh sẽ không còn phải lo lắng cho cô ấy nữa. Được rồi, bây giờ chúng ta hãy xem trước đã, xong rồi hãy nói sau.
Văn Bất Danh nghe xong mặt ngơ ngẩn nhưng lại không có thời gian hỏi nhiều, hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Sắc mặt của Quy Vô đạo trưởng trầm trọng, dặn dò:
- Cô nương nên cẩn thận một chút, lão yêu bà này rất lợi hại, nếu thấy không được thì mau chạy đi.
Trần Ngọc Loan gật đầu nói:
- Tiểu nữ biết rồi, huynh hãy xuống kia nghỉ ngơi một lúc trước đi! Lục
Vân muốn tiểu nữ đơn độc đấu thử với bà ấy.
Quy Vô đạo trưởng nghe xong giật mình, ngạc nhiên hỏi:
- Lục Vân đến rồi à? Vậy thì được, có hắn ở đây thì chúng ta sẽ không bị thua. Ngươi để ý một chút, ta xuống dưới trước để xem lão Văn sao rồi.
Cửu Âm Thánh Mẫu vẫn chăm chú nhìn Trần Ngọc Loan, lúc này nghe đến tên Lục Vân thì không kìm được liền nhìn xuống bên dưới chân, sắc mặt bà
thoáng thay đổi, nhưng chỉ trong chớp mắt là khôi phục lại như thường.
Thu lại thần tình lạnh lùng, Cửu Âm Thánh Mẫu ôn nhu hỏi Trần Ngọc
Loan:
- Nha đầu, tuổi nhà ngươi không bao nhiêu, nhưng tu vi của ngươi so với
hai đồ tôn của ta còn mạnh hơn, căn cơ quả thật là tốt. Nhìn ngươi ta có một cảm giác thân thiết, hay là ngươi gia nhập vào làm môn hạ của ta, chuyện hôm nay của hai người kia ta sẽ nể mặt ngươi mà bỏ qua, ngươi nghĩ sao nào?
Trần Ngọc Loan ngơ ngác, tựa hồ không nghĩ ra mình lại trở thành bảo bối, ai nhìn thấy cũng ưa thích.
Quay lại nhìn vào ba người dưới đất một cái, thấy ba người không một ai lên tiếng, Trần Ngọc Loan có chút khó xử trả lời:
- Hảo ý của tiền bối, tiểu nữ thập phần cảm kích, nhưng tiểu nữ xuất thân từ phái Ngũ Hành và đã có sư phụ, nay nếu đổi qua làm môn hạ của tiền bối thì làm sao có thể đối mặt với người ân sư đã nuôi dưỡng dạy dỗ từ nhỏ đến lớn. Chuyện hôm nay, tiền bối có thể nể mặt thì tiểu nữ cảm kích vô cùng, còn những chuyện kia, ngưỡng mong tiền bối lượng thứ cho.
Cửu Âm Thánh Mẫu nhìn nàng rất lâu, cuối cùng không nhịn được liền cất tiếng than:
- Thật tiếc quá, có lẽ đây cũng là duyên phận. Bây giờ ngươi không đáp ứng yêu cầu của ta thì xem như hồi nãy ta không có nói qua. Hiện tại muốn ta không truy cứu vấn đề này cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, chỉ cần ngươi làm được thì chuyện ngày hôm nay ta không truy cứu nữa.
Trần Ngọc Loan gật đầu nói:
- Tiền bối xin cứ nói ra, nếu có thể làm được thì Trần Ngọc Loan tuyệt đối không do dự.
Cửu Âm Thánh Mẫu nói:
- Yêu cầu của ta rất đơn giản, tu vi hiện tại của ngươi cũng không yếu, nếu ngươi có thể tiếp ta ba chiêu thì chuyện ngày hôm nay sẽ dừng tại đây, sau này sẽ lại truy cứu. Còn nếu ngươi có thể tiếp được ta năm chiêu, thì từ nay về sau ta sẽ không bao giờ truy cứu nữa. Nhưng nếu ngươi không tiếp được ta năm chiêu thì ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu. Ngươi có thể chọn chỉ tiếp ba chiêu thì những lời nói sau đó không tính nữa, nhưng một khi ngươi chọn năm chiêu và nếu ngươi tiếp không được, ngươi nhất định phải đáp ứng yêu cầu của ta.
Sắc mặt Trần Ngọc Loan khẽ thay đổi, nàng quay đầu lại nhìn ba người trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng cùng nói:
- Trần cô nương, cô cứ thử xem có thể tiếp được bà ta ba chiêu hay không?
Riêng Lục Vân mỉm cười:
- Đã động thủ thì cứ tận lực thi triển, tiếp được mấy chiêu thì mấy chiêu, hiểu không? Một đời của cô đều có vận may tương trợ, quên rồi hay sao?
Trần Ngọc Loan cười đáp:
- Ta hiểu rồi. Tiền bối, tiểu nữ thử tiếp năm chiêu, mong tiền bối thủ hạ lưu tình.
Cửu Âm Thánh Mẫu nghe xong, sắc mặt lộ vẻ vui mừng nhẹ giọng nói:
- Nha đầu, ta sẽ không giết ngươi nhưng ta sẽ không lưu tình, ngươi phải toàn lực ứng phó. Xem đây, chiêu thứ nhất!
Tay hữu bà huy động, một làn bạch vụ lan ra xung quanh, kèm theo đó một luồng kỳ quang chớp sáng, một long đầu bằng băng từ từ hình thành, trong chốc lát đã hiện lên một cách rõ ràng.
Miệng hét một tiếng yêu kiều, toàn thân Trần Ngọc Loan thanh quang lóe sáng, một luồng phi phong thần kỳ kèm theo lưu quang kỳ dị xuất hiện, Thúy Ngọc tiêu trong tay nhanh chóng điểm ra ba cái, ba luồng chân nguyên hợp lại thành một đạo kiếm khí chém ngang ra. Thế công của hai bên gặp nhau trên không, chỉ thấy kỳ quang chớp sáng kèm theo tiếng nổ kinh thiên, thanh sắc kiếm khí va chạm vài lần liền bị vỡ ra, bạch sắc băng long vẫn đường hoàng tiến tới với khí thế rất hung mãnh.
Cảm giác được sự bá đạo của chưởng này, sắc mặt của Trần Ngọc Loan trở nên nghiêm túc, ngọc tiêu trong tay hữu lăng không bay lên, thanh quang trong lòng bàn tay lại hiện ra xuất một chưởng kích trúng ngọc tiêu, ngay lập tức một luồng quang hoa màu lục phát ra từ ngọc tiêu xạ vào băng long. Như vậy hai bên đã va chạm lần nữa, chỉ thấy bạch, lục hai loại quang hoa chạm nhau ở trên không tùy theo sự điều động kịch liệt của hai bên, cuối cùng hóa
thành những sắc thái kỳ dị theo gió tản ra đầy trời.
Cửu Âm Thánh Mẫu cười nói:
- Nha đầu, ngươi đã dùng hai chiêu để tiếp một chiêu của ta, xem ngươi lần này làm cách nào để tiếp chiêu thứ hai của ta đây.
Nói xong hai tay bà trước ngực xoay chuyển, chỉ thấy hai luồng băng mang từ tả hữu xuất hiện, một hóa thành giao, một hóa thành long, mỗi con tự hấp nhả băng vụ, làm cho không khí trong phạm vi mười trượng vuông như bị ngưng tụ lại, hàn băng dưới đất tự nhiên nhanh chóng dày thêm mấy lớp.
Cảm giác được thân thể của mình không cách nào di động một cách thuận lợi, trong lòng của Trần Ngọc Loan tự nhiên nổi lên sự sợ hãi. Đối với địch nhân như vậy, vừa xuất thủ thì đã phong bế đường lui của đối phương, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không cho quả thật là đáng sợ. Trong lúc nguy hiểm lâm đầu, Trần Ngọc Loan cũng không kịp suy nghĩ nhiều, quang hoa ngoài thân nàng đột nhiên đại thịnh, nhất cử chấn bay sự trói buộc toàn thân làm cả người liền thuận thế di chuyển, Thúy Ngọc tiêu trong bay phát ra một đạo kiếm khí rất mạnh, thân ảnh phân làm chín bóng ảnh và chín bóng đó cùng công đến Cửu Âm Thánh Mẫu, cuối cùng hợp lại thành một phát ra một kiếm hư vô phiêu miễu.
Sắc mặt Cửu Âm Thánh Mẫu khẽ thay đổi, song thủ ngọc chỉ bắn ra, một hạt băng đột nhiên xuất hiện trước ngực, vừa đúng kích trúng ngọc tiêu của Trần Ngọc Loan trong sát na. Âm thanh phá không gian chấn động lòng người, Trần Ngọc Loan kêu lên một tiếng não nùng, thân thể rơi xuống, bay là là ra xa ngòai mười trượng, thần sắc có phần nhợt nhạt. Còn Cửu Âm Thánh Mẫu nét mặt không đổi, nhãn thần phát ra luồng thần quang nói:
- Nha đầu, ngươi thật sự không đơn giản, biết được cả Phật gia vô thượng pháp quyết Tâm Kiếm Vô Ngân. Ta thật sự càng lúc càng thích ngươi đó, để xem chiêu thứ ba ngươi làm sao ứng phó. Cẩn thận, xem chiêu Băng Phong
Thiên Lý.
Nói xong Cửu Âm Thánh Mẫu hai tay bắt quyết, toàn thân bạch quang loé sáng, vô số phù chú từ thân thể hiện lên, một luồng băng phong từ người phát ra xoay cuồn cuộn xung quanh, trong chớp mắt đã bao trùm cả ngọn núi khiến cho mặt đất toàn một màu trắng xóa, trên không hoa tuyết bay lất phất. Lúc này đang là mùa hè cũng là lúc nóng nhất mà xung quanh lại xuất hiện tuyết rơi, chẳng khác nào lục nguyệt phi sương* như trong truyền thuyết.
Trần Ngọc Loan trong lòng thầm biết Cửu Âm Thánh Mẫu vô cùng lợi hại, nên trong lúc bà đang phát động nàng đã toàn lực thôi động pháp quyết Bích Ba Yên Hà mà nàng ngộ ra được ở Động Đình hồ ngày trước, toàn thân hóa thành một đạo quang ảnh, vận hành theo một quỹ tích kỳ diệu trên không trung, chuyển động càng ngày càng nhanh. Trong làn bạch vụ vô số luồng lục sắc quang mang ngày càng hiện rõ, cuối cùng từ từ lộ ra một đóa kỳ hoa to lớn và Trần Ngọc Loan đang ở đứng trên đó một cách kỳ diệu, ngọc tiêu trong tay phát ra âm thanh say động lòng người. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz
Lúc này Văn Bất Danh đã được Lục Vân vận Hạo Nhiên Thiên Cương chân nguyên bức hàn độc ra ngoài cơ thể, hắn chú ý vào trận đấu và thấp giọng hỏi:
- Lục Vân, chiêu Tâm Kiếm Vô Ngân vừa rồi có phải là do ngươi truyền cho cô nương ấy, đúng không?
Điềm nhiên gật đầu, Lục Vân trả lời:
- Đó xem như là một chút tâm ý của ta. Một thân pháp quyết của ta bao gồm sở trường của nhiều nhà, khi tu vi của ta tăng lên có một số pháp quyết, đã không còn nhiều tác dụng nữa. Có thể tìm thấy một người thích hợp để truyền thụ đó cũng là một việc tốt.
Văn Bất Danh gật đầu thừa nhận:
* Tháng sáu có tuyết rơi
- Ngươi nói cũng đúng, trong thế gian này chỉ sợ rằng sở học của ngươi là quảng đại nhất. Phải rồi, lúc mới đầu ngươi nói có chuyện gì muốn nói, bây giờ nói ra xem.
Lục Vân nhẹ nhàng nói:
- Việc này có liên quan tới cô gái đó, đương nhiên quyết định thế nào là do hai vị. Trước mắt yêu ma quỷ quái cùng xuất hiện ở Nhân gian, thực lực hiện tại của Trừ Ma liên minh là thiếu những cao thủ tuyệt đỉnh, với tình trạng này có những việc thật sự không có khả năng can thiệp. Điều ta muốn nói là cô gái này thân hoài kỳ học, có một loại pháp quyết chí cương trong người, nếu thi triển ra thì e rằng không có bao nhiêu người có thể đối phó được. Quan trọng hơn nữa là vận khí của nha đầu cực tốt, nếu hai người nguyện ý thì sao không thử nhường cái ghế minh chủ cho nha đầu, hai người hỗ trợ hai bên, đó là hy vọng của Nhân gian và tuyệt đối có thể vượt qua Lục Viện liên minh.
Văn Bât Danh và Quy Vô đạo trưởng nhất thời chấn động, sau khi nhìn nhau Quy Vô đạo trưởng liền hỏi:
- Ý của ngươi chúng ta cũng không phản đối, chỉ là nha đầu có pháp quyết chí cường gì thì điều này chúng ta hoàn toàn không rõ. Cũng được, nếu ngươi đồng ý Trần cô nương đại biểu cho ngươi tiếp nhận chức vị này thì chúng ta lập tức đồng ý ngay.