Huyền Âm chân nhân thở dài, khẽ ngâm:
- Nhất tràng âm mưu, kỉ phiên khởi phục, thái âm nghịch chuyển, thùy tiếu thương khung?(1) Đi thôi, đã là của con thì lại là của con, không cần phải cưỡng cầu.
Lâm Vân Phong nhìn ông không cố nói nữa, chỉ thở dài một tiếng rồi trở về phòng.
Huyền Âm chân nhân bất động, cũng chẳng thèm ra đóng cửa phòng, cứ như thế lặng lẽ ngồi bên bàn, khẽ nói:
- Sinh mệnh của ta không còn nhiều, thời gian của họ cũng không còn nhiều nữa…
Gió đêm khe khẽ thổi làm lắc lư cửa phòng, phát ra âm thanh lớn. Trong phòng, một luồng không khí tươi mới thổi tới thổi lui, thì thào như muốn kể lể điều gì.
Ngẩng đầu lên, Huyền Âm chân nhân thở dài nói:
- Gió, ngươi cũng đang than thở đấy à? Nhưng than vãn thì có tác dụng gì đây? Than vãn cũng chẳng thể nào giữ lại được người sắp xa lìa...
****************
Sáng sớm tinh mơ, tiếng chim hót êm tai thánh thót vang vọng khắp Hoa Sơn. Phương đông, chân trời mờ hiện hồng quang, chốc lát nữa thôi, mặt trời sẽ từ từ mọc lên, vạn vật lại bừng tỉnh.
Hoa Sơn, trong Chánh Đạo liên minh, Kiếm Vô Trần, Liễu Tinh Hồn, Huyền Âm chân nhân, ba người ai nấy tự chuẩn bị, tới lui cố gắng xem xét việc chữa trị cho Trương Ngạo Tuyết có tốt hay không?
Giờ thìn ba khắc, Kiếm Vô Trần dẫn theo Phong Lôi chân quân và Thiên Túc đạo trưởng đến bên ngoài phòng Trương Ngạo Tuyết, vừa đúng gặp ngay môn hạ Dịch viên đang canh chừng bên ngoài và ba người Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng thư viện. Vừa gặp nhau, hai bên chào hỏi xã giao vài câu. Đợi hai bên chào hỏi xong, Kiếm Vô Trần nhìn Phong Viễn Dương, Càn Nguyên chân nhân và Ngọc Vô Song, bình đạm cất tiếng:
- Ba vị đã chuẩn bị kĩ chưa? Nếu mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, ta sẽ nói cho các vị biết lịch trình, rồi xuất phát luôn.
Ngọc Vô Song không chút cảm xúc, bình tĩnh nói:
- Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, minh chủ xin dặn dò.
Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương tuy có chút không cam tâm, nhưng Huyền Âm chân nhân đã nói rõ trước rồi. Vì thế tuy hai người không nguyện ý cũng chẳng nói gì, chỉ khe khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần hơi mừng, cười nói:
- Thế thì tốt rồi. Bây giờ ba vị theo đường đến cao nguyên đất vàng. Đến đó rồi, đi thêm khoảng ba trăm dặm nữa, lúc ấy tự nhiên sẽ gặp đệ tử liên minh, theo bọn họ là đến được tổng đàn. Được rồi, ta chúc ba vị đi đường thuận lợi!
Ba người ứng tiếng đồng ý, rời khỏi Hoa Sơn đi về phía bắc. Mọi người chỉ tiễn đưa bằng ánh mắt.
Thu hồi mục quang, Kiếm Vô Trần liếc nhìn những người còn lại, đúng lúc định nói điều gì thì Liễu Tinh Hồn dẫn theo Cửu Dã đến. Ba người gặp nhau, chào hỏi vài câu khách sáo.
Sau đó, Liễu Tinh Hồn ánh mắt hoài nghi nhìn Tĩnh Nguyệt đại sư, từ tốn thận trọng hỏi:
- Không biết mấy vị đã bàn bạc xong chưa, hôm nay chắc không có nhiều quan điểm bất đồng chứ?
Giọng nói tuy không to, nhưng có mấy phần lo lắng dễ thấy, nghe thật sự không biết ngoài sự quan tâm còn có mưu đồ gì khác nữa.
Tĩnh Nguyệt đại sư miễn cưỡng cười cười, hổ thẹn nói:
- Làm phiền Liễu chưởng giáo phải quan tâm như vậy, ta xin thay mặt Dịch viên môn hạ vô cùng cảm ơn về chuyện này. Còn về việc Ngạo Tuyết, hôm qua chúng ta cũng đã bàn bạc qua rồi, tuy còn đôi chút bất đồng về quan điểm, nhưng đa số mọi người đều đồng ý thử. Vì thế hôm nay lại làm phiền Cửu Dã đại sư vất vả một phen.
Liễu Tinh Hồn nghe vậy rất mừng, liếc mắt nhìn mọi người chung quanh, thấy sắc mặt Thương Nguyệt lạnh lùng, không vui, trong lòng biết là Thương Nguyệt không đồng ý, chỉ có điều một cây làm chẳng nên non, vì thế càng vô dụng.
Nghĩ đến điều này, Liễu Tinh Hồn cười nói:
- Bởi vì mọi người đã không còn gì phản đối, thế thì việc này cứ theo đó mà quyết định. Ta lập tức sắp xếp người chuẩn bị các đồ cúng lễ và phòng, chúng ta sẽ bắt đầu. Mọi người thấy thế nào?
Tĩnh Nguyệt đại sư, Huyền Âm chân nhân, Lí Hoành Phi, Hứa Khiết, Tất Thiên đều gật đầu đồng ý, Thương Nguyệt lãnh đạm chẳng nói, nhưng Lâm Vân Phong đột nhiên quát lên:
- Không được, ta không đồng ý. Tên Cửu Dã này có quái khí Âm Dương, ta không yên tâm giao sư tỉ cho lão chữa trị. Ai mà biết được lão có bản lĩnh gì không, có đoán nhầm bệnh không?
Chuyện bất ngờ ngoài dự tính của mọi người khiến ai nấy đều kinh ngạc. Liễu Tinh Hồn biến sắc, ánh mắt len lén liếc Kiếm Vô Trần, thấy ánh mắt hắn hơi hoảng loạn, rõ ràng đang sợ chuyện bất ngờ. Về phía Dịch viên, phảng phất cũng không ngờ rằng Lâm Vân Phong lại nói ra những lời lẽ ấy, vẻ kinh ngạc, cảm xúc, thở dài, bất lực đồng thời hiện trên mặt mọi người.
Đang kinh ngạc, Tĩnh Nguyệt đại sư bừng tỉnh trước tiên, để tránh đắc tội với Cửu Dã, liền quát lên:
- Vân Phong đừng ăn nói hồ đồ, Cửu Dã đại sư y thuật cao minh, sao con dám suy nghĩ như thế. Nghe lời, có điều gì thì đợi đến lúc Ngạo Tuyết tỉnh dậy nói cũng chưa muộn.
Nghe vậy, Liễu Tinh Hồn thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Kiếm Vô Trần trông cũng khá hơn. Nhưng Lâm Vân Phong lại không nghe theo, nói to:
- Việc này nguy hiểm vạn phần, không thể khinh thường thử được. Một khi sư tỉ có xảy ra chuyện gì, lúc đó ai sẽ gánh trách nhiệm đây? Nói đi chứ, các người ai dám đảm bảo sư tỉ nhất định không sao?
Mọi người mặt ai trông cũng khó coi, Lâm Vân Phong làm loạn lên như thế, rõ ràng khiến cho mọi chuyện rơi vào thế giằng co. Kiếm Vô Trần giận dữ hừ một tiếng, Cửu Dã lại cười lạnh lùng tàn khốc, trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận sôi sục.
Thấy sự việc bất ổn quá mức, Huyền Âm chân nhân giận dữ la lớn:
- Ngậm miệng lại cho ta, ở đây không có việc của con, về phòng quay mặt vào tường hối lỗi, đi mau.
Lâm Vân Phong vẻ mặt không cam chịu, tức khí nói:
- Đi thì đi, sư tỉ mà có chuyện gì, ta sẽ không bỏ qua cho người kia đâu, hừ.
Nói rồi phất tay áo, tức giận đùng đùng bỏ đi.
Hứa Khiết thấy thế vội cất tiếng kêu liên tục, nhưng Lâm Vân Phong cũng không thèm để ý, đành phải thục mạng chạy theo. Thế rồi, trong viện lập tức yên ổn trở lại, mọi người chăm chú nhìn Cửu Dã.
Lúng túng cười một tiếng, Huyền Âm chân nhân tạ lỗi nói:
- Đã khiến các vị chê cười, chỉ tại Huyền Âm dạy đệ tử không nghiêm, gây phiền toái cho mọi người. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta cùng đi chuẩn bị thôi, để Cửu Dã đại sư còn yên tâm trị bệnh.
Cửu Dã hừ giận dữ nói:
- Miễn đi, lão phu không đến nỗi ngu xuẩn đến mức ấy đâu, lão phu không có hứng nữa. Các vị đã không tin tưởng lão phu thì đi mà mời vị cao minh khác, cáo từ!
Tự nhiên lại thành ra như vậy, khiến đám đông đứng đó hết sức khó xử.
Thấy Cửu Dã đi càng lúc càng xa, Tĩnh Nguyệt đại sư và mọi người thi nhau gọi lão trở lại, đáng tiếc là chẳng có chút tác dụng nào.
Kiếm Vô Trần cất tiếng:
- Sư thúc, ta thấy còn phải phiền sư thúc ra mặt lại đi khuyên can Cửu Dã đại sư, đừng để đến lúc cuối còn cãi cọ náo loạn.
Liễu Tinh Hồn có chút khó xử nói:
- Minh chủ đã nói như vậy, ta đương nhiên tận lực, còn thành công hay không cũng chưa dám bảo đảm.
Nói rồi vội đuổi theo ngăn được Cửu Dã ở cổng viện, hai người nhỏ giọng tranh luận.
Quan tâm chú ý đến hai người, ai ai cũng bồn chồn trong lòng. Đến khi thấy hai người quay người trở vào, mọi người mới thở ra nhẹ lòng. Vào đến chỗ mọi người, Liễu Tinh Hồn cười nói:
- Thưa minh chủ, cuối cùng đã không phụ lòng, Cửu Dã đại sư đồng ý không tính toán đến việc vừa rồi. Nhưng đại sư cũng nói rõ, trong khi đại sư trị bệnh cho Trương Ngạo Tuyết, nhất định phải tìm một căn phòng bí mật yên tĩnh, xung quanh chu vi hơn trăm trượng không được để bất kì ai bén mảng, kể cả chúng ta cũng vậy. Một khi có người lại gần quấy rầy đại sư, Trương Ngạo Tuyết có thể tỉnh lại hay không, đại sư không thể bảo đảm. Thậm chí nếu tình huống xấu hơn xảy ra, đại sư cũng không chịu trách nhiệm! Điều này… Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz
Kiếm Vô Trần nghe rồi hiểu rõ ý tứ của lão, gật đầu nói:
- Được, điểm này có thể đáp ứng được, nhưng đại sư cũng phải đáp ứng việc đảm bảo cứu tỉnh được Trương Ngạo Tuyết.
Liễu Tinh Hồn đáp lại:
- Minh chủ và các vị cứ yên tâm, ta đã nhiều lần đề cập với đại sư về vấn đề này, tin rằng đại sư sẽ xuất toàn lực. Bây giờ chúng ta bắt đầu chuẩn bị các thứ, nửa giờ sau sẽ bắt đầu.
Kiếm Vô Trần khe khẽ gật đầu, dặn dò đệ tử liên minh chuẩn bị đồ cúng, lại mở miệng hỏi lại:
- Thế phải chọn phòng thế nào đây, ở chỗ nào mới tốt, điểm này Cửu Dã đại sư không có yêu cầu cụ thể.
Liễu Tinh Hồn bị hỏi ngây người, ánh mắt hướng đến Cửu Dã đại sư cung kính hỏi:
- Đại sư, người xem trên Hoa Sơn nơi nào thích hợp nhất cho việc chữa thương trị bệnh?
Cửu Dã nhìn xung quanh một lượt, lát sau bay lên không trung, quan sát kĩ lưỡng cách bố trí phòng ốc của Chánh Đạo liên minh, cuối cùng chỉ tay về phía biệt viện của tam phái liên minh nói:
- Nơi ấy có thể miễn cưỡng sử dụng, nhưng phải đưa hết mọi người bên trong ra ngoài, không được để ai bước vào đó dù chỉ nửa bước, nếu không nghe có hậu quả gì thì tự chịu.
Liễu Tinh Hồn nghe vậy, thấy hơi khó xử, nói:
- Nơi ấy là chỗ ở của minh chủ cùng Vân Chi Pháp giới, cao thủ tam phái, đại sư chọn nơi ấy e rằng có phần không thỏa đáng?
Cửu Dã lạnh mặt lại, hừ giọng nói:
- Nếu không tiện thì thôi đi.
Mọi người vẻ mặt kinh sợ, Kiếm Vô Trần liền nói:
- Tính kỹ thì cứu người mới là việc khẩn yếu, cứ theo lời đại sư. Hiện giờ đã chọn được phòng rồi, mọi người đường ai nấy đi, cùng nhau chuẩn bị thôi.
Đầu tiên, Tĩnh Nguyệt đại sư của Dịch viên về phòng nâng Trương Ngạo Tuyết dậy, cẩn thận đưa đến căn phòng mà Cửu Dã đã chọn. Còn những người khác đứng canh phòng chung quanh, quan tâm dõi theo diễn biến đang diễn ra.
Nửa canh giờ trôi qua, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Cửu Dã đại sư đi vào biệt viện của tam phái, đuổi hết mọi người ra ngoài, lại còn nghiêm trang nói rõ một khi phát hiện có người vào phòng liền dừng ngay việc trị bệnh.
Vì thế, cả chín người bao gồm Kiếm Vô Trần, Phong Lôi chân quân, Thiên Túc đạo trưởng, Tĩnh Nguyệt đại sư, Huyền Âm chân nhân, Liễu Tinh Hồn, Thương Nguyệt, Lí Hoành Phi, Tất Thiên chỉ còn cách đứng bên ngoài cửa viện, ánh mắt trông ngóng về phía Trương Ngạo Tuyết trong đó.
Lặng lẽ đứng phía ngoài viện, Tĩnh Nguyệt đại sư và những người có quan tâm đều tỏ ra lo lắng, nhưng Kiếm Vô Trần có vẻ thiếu kiên nhẫn, đợi được một lúc lại lên tiếng:
- Xem ra một canh giờ rưỡi cũng chưa thể xong được. Quý vị cứ đợi ở đây, ta đến sườn núi xem tình hình thế nào, lát nữa sẽ quay lại.
Nói rồi đi luôn nhưng Phong Lôi chân quân gọi giật lại:
- Đừng vội, ta cũng muốn đi quanh bốn phía, nếu không đứng đây sốt ruột cũng chẳng ích gì.
Nói rồi hai người cùng đi về phía sườn núi.
Lại nói về chuyện Lâm Vân Phong tức giận bỏ đi, Hứa Khiết vội đuổi theo, phải chạy đến tận phòng gã mới có thể nắm được tay Lâm Vân Phong. Thấy mặt gã tức giận bừng bừng, Hứa Khiết dịu dàng nói:
- Đừng có thế nữa, muội biết huynh quan tâm đến Ngạo Tuyết, nhưng mọi người ai cũng quan tâm đến tỷ ấy giống như huynh vậy, vì thế đều mong tỷ ấy sớm có ngày tỉnh lại. Vừa rồi sư phụ huynh mắng huynh, thật ra cũng chỉ muốn tốt cho huynh thôi, huynh chớ có…. Ấy, tại sao đột nhiên huynh lại cười?
Lâm Vân Phong cười hì hì mấy tiếng, đưa tay ôm thân thể mềm mại của Hứa Khiết vào lòng, nhăn mặt khỉ áp sát mặt nàng, khẽ cười:
- Huynh cố ý làm thế đấy, nhưng muội lại bị lừa đến đây. Hì hì, thơm quá đi mất, huynh thật lòng nghĩ …hì hì …
Hứa Khiết đỏ mặt, mắng yêu:
- Huynh cứ đi đi, đồ đáng ghét, xấu xa.
Nàng ngước mặt ra xa mặt gã, nhưng không hề từ chối vòng tay của gã, chỉ có ánh mắt thẹn thùng nhìn gã.
Ghi chú:
(1) Nhất tràng âm mưu, kỉ phiên khởi phục, thái âm nghịch chuyển, thùy tiếu thương khung: Một trường âm mưu, mấy phen lên xuống, Thái Âm chuyển ngược, ai cười trời đất đây?