Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 674: Tử tiền di nguyện (di nguyện trước khi chết)



Bạch Quang cười khổ một tiếng, than nhẹ:

- Ông đến thật đúng lúc, nếu chỉ chậm vài khắc, sợ rằng không gặp được chúng ta rồi.

Nói rồi mỏi mệt nhấc mình, khua hai tay giữa không trung tạo thành khí lưu cuộn lấy thân thể Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi, rồi mang theo nguyên thần của Thiên Kiếm Khách từ từ bay về phương xa.

- Muốn đi cũng phải hỏi chúng ta xem có đồng ý không, còn không thì lưu lại với ta!

Trong tiếng hừ lạnh lẽo, một bóng màu tro nhanh chóng bay ra muốn cản Bạch Quang lại.

Giữa không trung, người đàn ông trung niên quát lên:

- Muốn động thủ trực tiếp tìm ta được rồi, xem chiêu!

Thân ảnh loáng lên, người đàn ông trung niên phân tán thành nhiều hình bóng, vừa xuất thủ cản lại vừa nhằm hai địch nhân phía trước tấn công, vừa ra tay đã đem ba người cản lại.

Trong bóng đêm, bóng người lấp loáng, lưu quang lóa mắt. Bốn người di động tốc độ cực nhanh hợp thành hàng ngàn hàng vạn quang ảnh đan xen vào nhau, tựa như những áng mây sáng lấp lánh hào quang khác nhau. Hai bên đấu nhau một hiệp liền phân ra rồi lại tái đấu, chỉ trong một thời gian ngắn đã liên tục giao phong trăm lần, tạo nên từng đợt âm thanh sấm động trong bóng đêm tĩnh mịch vang vọng ra xa.

Dừng thân, người đàn ông trung niên trầm giọng nói:

- Ba ngươi thật ra là ai, vì sao có được tu vi mạnh mẽ như vậy?

Cười âm trầm một tiếng, một người thần bí nói:

- Nói với ngươi cũng không sao, chúng ta ba người tại Luyện Hồn Động Thiên chính là lão nhị, lão tam, lão tứ trong Luyện Hồn tứ sứ, lần lượt có danh hiệu là Kim Hồn, Kim Động, Kim Thiên. Ba chúng ta cùng với lão đại Kim Luyện hợp thành Luyện Hồn tứ sứ. Ngươi là ai, tu vi cũng cao thâm bất ngờ, lai lịch chắc không tầm thường?

Người đàn ông trung niên lãnh đạm nói:

- Ta là Vân Hư thượng nhân, Cửu Thiên Hư Vô giới.

Khẽ hô lên một tiếng, ba đại cao thủ Luyện Hồn Động Thiên rõ ràng vô cùng kinh dị, Kim Hồn hỏi:

- Nếu ngươi thật là người của Cửu Thiên Hư Vô giới, chiếu theo lý không được liên hệ với nhân gian quá nhiều, vừa nãy vì sao lại nhúng tay vào chuyện của chúng ta.

Vân Hư thượng nhân thản nhiên lạnh lùng nói:

- Nguyên nhân rất đơn giản, trong bốn người vừa nãy thì có hai người là đồng đạo Cửu Thiên Hư Vô giới của ta, chỉ vì đang bị trọng thương nên bọn ngươi mới lợi dụng thời cơ được. Bây giờ ta đã đến kịp, khi nào để cho yêu nghiệt Luyện Hồn Động Thiên các ngươi cuồng vọng!

Kim Hồn hừ lạnh một tiếng, ngầm thương nghị với hai người kia một lúc rồi mở miệng nói:

- Cửu Thiên Hư Vô giới cũng không có gì để khoa trương. Bây giờ Thái Âm đã hiện ra, kết cục của các ngươi xem ra cũng không tốt lắm đâu. Nếu so về tu vi chúng ta cũng không sợ ngươi, có điều chúng ta tạm thời còn có một số chuyện cần làm, không có thời gian dây dưa với ngươi, đợi gặp lại lần sau, chúng ta lại tính toán món nợ tối nay.

Nói rồi kêu lên một tiếng cổ quái, ba người đột nhiên hợp nhất lại, hình thành một cột khí xoay tròn sắc tro bay lên, giữa không trung hóa thành đám sương mù lẳng lặng bay về nơi xa.

Vân Hư thượng nhân cũng không đuổi theo, trong lòng lão hiểu rất rõ, một mình lão cũng khó mà làm gì được đối phương. Hơn nữa, tình huống nhóm người Bạch Quang trước mắt rất nguy hiểm, cần mình chiếu cố, vì vậy liền chuyển mình đuổi theo phương hướng Bạch Quang đã đi.

Giây lát, Vân Hư thượng nhân tìm được bốn người Bạch Quang ở một ngọn núi cách đó vài dặm. Vừa gặp nhau, Vân Hư thượng nhân liền cẩn thận xem xét tình huống của bốn người, than thở nói:

- Đây là lần đầu tiên gặp đối thủ lợi hại như vậy.

Bạch Quang khổ sở nói:

- Ông nhìn bên ngoài cũng đã thấy rồi, còn cần phải hỏi nữa sao? Lần này xuống đây có phải tôn chủ phái ông đi không?

Vân Hư thượng nhân lắc đầu nói:

- Ta vào nhân gian làm một nhiệm vụ theo ý của tôn chủ. Còn chuyện gặp các vị hoàn toàn là xảo hợp bất ngờ, ta bị luồng hào quang sắc xanh hấp dẫn lần theo nên mới phát hiện ra các vị. Được rồi, không nói những chuyện đó nữa, trước hết để ta giúp các vị trị thương, nếu để chậm trễ ba người bọn họ không ổn rồi.

Bạch Quang nhè nhẹ gật đầu, giao Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi cho lão, còn tự mình ngồi xuống một bên nhắm mắt điều tức, tận dụng thời gian khôi phục năng lượng bị tiêu hao.

Đã hết một đêm, Bạch Quang khôi phục được năm phần chân nguyên, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi nhờ có Vân Hư thượng nhân giúp đỡ cũng khôi phục được khoảng bốn phần, hoàn toàn có thể ứng phó được nhiều chuyện. Tình trạng của Thiên Kiếm Khách có khác biệt, chỉ mới khôi phục được ba phần bởi vì thân xác của lão đã bị hủy, nguyên thần hư nhược nên trong thời gian ngắn không tiếp nhận được sức mạnh quá lớn.

Tảng sáng, Vân Hư thượng nhân nhìn quanh, có chút mệt mỏi nói:

- Ta phải đi rồi, các vị tính thế nào đây?

Bạch Quang nói:

- Tình thế trước mắt của nhân gian đầy nguy hiểm, đây là tình trạng kiếm thu gươm dấu, ta định trước mắt mang ông ấy trở về một chuyến trước đã.

Thiên Kiếm Khách than thở:

- Thật thẹn với sự kỳ vọng của tôn chủ và tổ sư, nhưng không về lại không được. Còn Vô Trần và Tâm Nghi, trước hết đến ba phái để xem thế nào, đồng thời Tâm Nghi cũng đã lâu không về sư môn rồi, lần này thuận tiện quay về một chuyến.

Ánh mắt Diệp Tâm Nghi lấp lánh một chút, sau đó điềm nhiên cười, giọng nhẹ nhàng nói:

- Con đã biết rồi, mọi người đi đi.

Kiếm Vô Trần kiên định nói:

- Sư tổ an tâm, chỉ cần thần cung nằm trong tay, con có cách đối phó với mọi địch nhân. Bây giờ hãy để bọn chúng khoa trương trước, đợi thực lực chúng ta khôi phục, đến lúc đó chúng ta chắc chắn sẽ quay lại quét sạch!

Như vậy, Bạch Quang mang theo Thiên Kiếm Khách quay về Cửu Thiên Hư Vô giới, Vân Hư thượng nhân thì nhắm hướng Bắc bay đi. Trong chốc lát, trên đỉnh núi chỉ còn Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần.

Nhìn nhau giây lát, Diệp Tâm Nghi thần sắc mất mát nói:

- Đi thôi, đi tiếp tục sứ mệnh của chúng ta, hoàn thành những chuyện chúng ta chưa hoàn thành.

Kiếm Vô Trần ngắm nhìn nàng, trù trừ giây lát rồi thấp giọng hỏi:

- Tâm Nghi, nàng còn trách ta sao?

Diệp Tâm Nghi thoáng khựng lại, u uẩn than:

- Trách chàng thì làm thế nào?

Nói rồi thân ảnh phiêu động, có chút trầm lặng bay về nơi xa. Trong lòng Kiếm Vô Trần có chút mất mát. Thời khắc này, hắn lờ mờ nhận ra, tình cảm giữa hắn và Diệp Tâm Nghi đã có biến hóa rồi.

Than nhẹ một tiếng, Kiếm Vô Trần nhìn lên trời một lúc, trong mắt loé lên một tia âm lạnh, sau đó toàn thân khôi phục lại bình tĩnh bay theo hướng Diệp Tâm Nghi đã đi.

Gió, nhè nhẹ thổi lại, ngang qua ngọn cây phát ra âm thanh rầm rì. Giờ đây, tương lai giữa những người xa xứ đó thật ra sẽ như thế nào? Bọn họ sẽ phải đối mặt với điều gì đây?

************************************************** *****************************

Ngày đó, chúng ta gặp nhau lần đầu. Cách nhau xa xa vài trượng, thiếp mắt chỉ nhìn thẳng, không hề nhìn thấy.

Lần đó, chúng ta đối mặt nhìn nhau, trong ánh mắt chăm chú mang theo sự đề phòng, chỉ vì che giấu sự bất an trong lòng.

Thời khắc đó, bị tập kích bất ngờ, chàng đã ôm thiếp vào lòng, đó là lần thứ nhất của chúng ta. Lúc đó, tình cảm còn rất nhạt, đạo nghĩa chiếm phần chủ yếu.

Lại lần đó, khi ở Lục Viện bọn thiếp hỏi chàng, lấy cái gì để đoạt vị trí đệ nhất, chàng nói với thiếp chàng có quyết tâm.

Chốc lát sau, chàng đạt được thắng lợi, trong lòng thiếp cao hứng vì chàng, ánh mắt chàng nhìn lại, thiếp muốn tránh đi nhưng cuối cùng buông bỏ, chỉ bởi vì thiếp lúc đó đã không hiểu được tâm tình của chính mình.

Rồi lúc nọ, bên giếng Tỏa Hồn cùng thề sanh tử, kêu gọi lẫn nhau cản trở bởi cánh cửa địa ngục, đổi lấy lại tình yêu không thay đổi.

Sau đó, gian khổ ở Quỷ vực, tranh đấu sinh tử, bất kể lúc nào, chúng ta chưa từng bỏ cuộc. Mãi cho đến trận chiến đó, chàng đã ra đi trong đau khổ, khoảng cách giữa chúng ta đã kéo dài ra. Chỉ có điều lòng thiếp không hề thay đổi mãi theo chàng đi xa, chúc phúc và chờ đợi, tất cả chỉ vì chàng.

Thời gian trôi qua lặng lẽ, trong tịch mịch, thiếp nhớ đến chàng. Lúc nguy hiểm đến gần, thiếp tin tưởng kiếp này duyên tình hẳn đã tận hết, nhưng sự xuất hiện của chàng làm cho thiếp cảm thấy được, ông trời hoàn toàn không có bỏ quên thiếp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz

Tay trong tay, đắng cay ngọt mật. Cừu hận diệt môn làm cho thiếp vô cùng đau khổ, nhưng nhu tình của chàng lại xoa dịu tâm linh của thiếp. Nhớ đoạn hành trình vào Ma vực đầy nguy hiểm đó, chàng và thiếp cùng đồng tâm hiệp lực, thiếp lúc ấy yên lặng dựa vào ngực chàng, lắng nghe tiếng tim của chàng, cảm nhận sự quan tâm của chàng.

Thời gian hạnh phúc trôi qua thật nhanh, chỉ trong chốc lát đã là quá khứ. Lúc thiếp quay về đến liên minh, thiếp nhớ chàng từng giây từng phút. Mỗi khi nghe thấy tin tức của chàng, thiếp đều vì chàng mà lo lắng vì chàng mà thở phào, nhưng mọi chuyện chỉ dám lặng lẽ chôn chặt ở đáy lòng.

Từng ngày trôi qua, chờ đợi là một loại chua xót cũng là một loại mật ngọt. Ngay khi thiếp biết chàng gặp nguy hiểm, thiếp lập tức nghĩ đến việc báo cho chàng biết, nhưng an nguy của Ngạo Tuyết bó buộc thiếp, thiếp khó khăn lựa chọn sự bình tĩnh đối mặt. Ngay trong khoảnh khắc chàng xuất hiện, thiếp nhịn không được muốn nhào đến phía trước, nhưng ánh mắt người đời làm cho thiếp cố gắng duy trì sự chịu đựng của thiếp.

Thân ảnh của chàng làm rung động lòng thiếp, an nguy của chàng làm nghiêng ngả hồn thiếp. Ngay khi nguy hiểm chết người đến gần, thiếp không kịp nói ý nghĩ trong lòng, chỉ muốn dụng sinh mạng của thiếp để đổi lấy bình an cho chàng.

Trời cao thật tàn khốc, thời khắc cuối cùng đó, thiếp ngây ngốc nhìn, chỉ muốn nhìn chàng thêm một lần, dù chỉ là trong nháy mắt, chỉ muốn thấy chàng bình yên, cho dù chết thiếp cũng cam lòng.

Chớp mắt đó, không biết chàng có nhìn thấy hay không, ánh mắt thiếp đầy sự an ủi cũng như ngập tràn hối hận. Bình an của chàng chính là tâm nguyện lớn nhất của thiếp, ngạo khí của chàng vĩnh viễn tồn tại trong tim thiếp.

Đang giữa lúc ký ức đi xa, ưu thương nồng đậm mang theo lời cầu chúc nhàn nhạt, trong nỗi ân hận, thiếp đã phát ra lời cầu nguyện chúc phúc cuối cùng trong cuộc đời, chúc chàng tìm được Ngạo Tuyết, dắt tay Bách Linh cùng nhau cười ngạo nhân gian!

Bóng tối, đến một cách đột nhiên như vậy, không cho thiếp thêm nhiều thời gian.

Lạnh lẽo, giống hệt như thủy triều chỉ trong chốc lát đã chôn lấp thiếp, làm đông kết những suy niệm của thiếp.

Ý thức, chỉ còn lưu lại trong chớp mắt, não thiếp chỉ một màn trắng trống rỗng, chốc nữa thôi cũng chỉ còn trơ nhìn bóng tối bao phủ, âm thầm tan biến vào một không gian khác.

Sức nóng của sinh mạng, lúc này đã bị diệt rồi, nhưng còn một thanh âm cổ quái lại bồi hồi trong não của thiếp. Đó là gì thiếp nghĩ không ra, chỉ mờ mờ cảm nhận, có chuyện gì đó thiếp không nên quên, lúc đó thiếp đã bỏ qua mất rồi. Cố gắng nhớ lại, thiếp phát hiện, nguyên lai lúc này thiếp đã không còn ở nhân gian nữa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.