Hư Ảo cư sĩ nghe vậy vô cùng giận dữ, quát to:
- Đánh rắm! Vân Chi Pháp giới nếu thật giống như ngươi nói làm sao có thể được người ta liên tục tôn kính suốt vài ngàn năm. Hơn nữa, ý thức chủ quan có lẽ tồn tại, nhưng ngươi không phải cũng thường như vậy sao?
Lục Vân cười lạnh đáp trả:
- Con người không biết mới khiến cho các ngươi càng quá đáng hơn. Còn nói về cá nhân ta, ý thức chủ quan đương nhiên chiếm phần chủ đạo, nhưng ta làm việc luôn có lý trí, mà không dùng tình cảm như các ngươi, chỉ biết phân tích bằng cách nhìn bề ngoài, không hiểu rõ lại tự kết luận, một khi đã sai lầm rồi cũng không chịu hối cải.
Hư Ảo cư sĩ giận đến phát cuồng, thấy tranh cãi rất nhiều cả nửa ngày trời mà không được điểm nào, cũng không muốn tranh luận chuyện đó nữa, giọng biến đổi hẳn:
- Lục Vân, nói mãi cũng không cách nào biến đổi được lập trường của chúng ta, như vậy đừng nói còn hơn. Bây giờ ngươi có bản lĩnh hãy đánh bại ta, còn không ngươi hãy đợi mà chịu chết đi.
Lời còn chưa dứt, thân hình lóe lên đột nhiên tốc độ gia tăng gấp bội, Hư Ảo cư sĩ bắt đầu toàn lực tiến công.
Nhìn thấy địch nhân đang toàn lực di động, Lục Vân hừ giọng nói:
- Nói cả nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ thắng làm vua. Nếu vậy ngươi hãy dở hết bản lĩnh, bắt đầu cuộc chiến giữ mạng đi.
Tay phải múa lên, thần kiếm vẽ lên những đường khúc khuỷu, hàng ngàn ánh kiếm tung hoành bay ra từ trung tâm là Lục Vân, khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.
Tình hình này cũng giống như một sao chổi nổ tung, những làn kiếm giống như vô số ánh sao, mang theo lực hủy diệt, lấp lánh lửa sáng năm sắc, phân bố từng khu vực nhỏ trong phương viên vài trăm trượng. Chỉ chớp mắt, cả khu vực liền ngập đầy hào quang ngũ sắc, hình thành kết giới ngũ sắc trong vùng mây mù trắng toát của Vân Chi Pháp giới.
Khu vực ngũ sắc, ánh sáng các màu lấp lánh. Một luồng ánh sáng màu u lan dệt tới dệt lui, hệt như một dải ánh sáng bay tới lui trong vùng ánh kiếm chập chùng, quỹ đạo bay của nó phức tạp thu dần vào trung tâm là Lục Vân. Dải sáng này rất kỳ diệu, trong khi vút đi để lại những dấu tích, liên tục kéo dài vô hạn, hình thành một dải màu u lan đan xen cuộn lại, cắt vụn kết giới ngũ sắc của Lục Vân.
Nhìn thấy dải sáng lưu động như một con cá, Lục Vân hơi cảm thấy bất lực. Lai lịch của làn sáng sắc u lan trên người Hư Ảo cư sĩ, Lục Vân đến giờ cũng chưa hiểu được rõ ràng, vì thế trong lúc phòng ngự, phải mất công sức gấp đôi mà chỉ thu được kết quả một nữa, vô cùng hao phí sức lực.
Làn sáng sắc u lan này là gì đây, vì sao có thể ăn mòn được sức mạnh phòng ngự của pháp quyết chánh tà, xuyên qua tất cả mọi trở ngại? Nó chính nhờ tu luyện mà thành hay còn có gì khác biệt đây? Đang suy nghĩ, Lục Vân đột nhiên lóe lên một đối sách, thế kiếm vẫn giữ nguyên như cũ, nhưng màu sắc làn kiếm thì chuyển từ năm màu thành ra sáu màu, gia tăng thêm một làn sáng màu bạc.
Lúc này, những làn sáng sắc u lan do Hư Ảo cư sĩ ảo hóa nên đã đến gần Lục Vân, rõ ràng sẽ lập tức phá thủng tuyến phòng ngự, đánh trúng thân thể Lục Vân. Đúng lúc đó, một làn sáng màu bạc đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng chạm mạnh với làn sáng sắc u lan, phát ra hào quang rực rỡ.
Biến cố bất ngờ đột nhiên xuất hiện, Hư Ảo cư sĩ hoàn toàn không ngờ được Lục Vân còn có chiêu này. Hư Ảo cư sĩ rất lạ lẫm trước hào quang màu bạc này, trước đây chưa từng nhìn thấy, nhưng ai ngờ hào quang màu bạc này lại có thể ngăn đón được làn sáng sắc u lan.
Trong lòng Lục Vân lúc này hơi mừng, sau khi tìm được đối sách, toàn thân khí thế gia tăng vạn trượng, thần kiếm tay phải biến hẳn chiêu thức, một làn kiếm màu bạc âm thầm xuất hiện, trước thì một phân thành chín, sau đó chín làn kiếm hợp nhất lại, xuyên thẳng qua ngực của Hư Ảo cư sĩ mắt đang lộ vẻ kinh ngạc.
Mọi chuyện nhanh như tia chớp, thân thể hai người lướt qua nhau, thành thế đối lưng, nhất thời không ai nói được câu nào.
Thật lâu sau, Lục Vân xoay người nhìn lại Hư Ảo cư sĩ cách vài trượng, khóe miệng nhếch mép cười vô tình.
- Một kiếm này hẳn ngươi nên biết, đáng tiếc ngươi lại sơ ý, cho nên mới bị thụ thương.
Hư Ảo cư sĩ lạnh giọng đáp trả:
- Không hề có chút thương thế, nhưng ngươi đã sai lầm bỏ qua thời cơ tốt nhất, dĩ nhiên lúc này ta đã không còn gì đáng ngại. Sau này, khi giữa ta và ngươi chỉ còn một người sống sót, ngươi có thể thấy hối hận với thời điểm này.
Lục Vân rất bình tĩnh, điềm nhiên nói:
- Nhớ lại lúc gặp mặt, ta đã từng cho ngươi biết, đáng tiếc đến giờ ngươi vẫn không tin, có lẽ do bởi sự tự phụ của người Vân Chi Pháp giới. Làn sáng hộ thể sắc u lan của ngươi rất kỳ diệu, nhưng bây giờ đã không còn quan trọng với ta nữa, bởi vì ta đã có biện pháp đối phó rồi. Còn lại, chỉ không biết thời gian ngươi chống đỡ được bao lâu.
Quay lại, Huyền Ảo cư sĩ đưa mắt nhìn Lục Vân, trong mắt lóe lên ánh sáng âm u, trầm giọng trả lời:
- Lục Vân, ngươi rất mạnh, nhưng cũng rất tự cao tự đại, ngươi đã quên nơi đây là đâu rồi. Cho dù đúng như lời ngươi nói, cuối cùng ta đã nằm xuống, nhưng lúc đó hẳn phải kinh động đến những người khác, ngươi có thể tránh thoát cái chết được chăng?
Lục Vân thản nhiên cười đáp:
- Ngươi hẳn khẳng định ngươi đoán đúng à? Lẽ nào ngươi không thấy rằng, dựa theo phân tích tình huống giao chiến của chúng ta, hẳn phải sớm kinh động người khác, vì sao đến lúc này đều không thấy có ai đến hỏi han gì?
Hư Ảo cư sĩ lặng đi, đưa mắt nhìn khắp chung quanh, kinh ngạc nói:
- Lục Vân, ngươi nói vậy có ý gì, lẽ nào …
Cười ngạo nghễ một tiếng, Lục Vân cắt ngang:
- Không sai, đúng như những gì ngươi nghĩ trong lòng. Khi ta vừa mới động thủ, đã khiến cho khí tức trong phương viên ngàn trượng bị cách tuyệt, chúng ta cho dù đấu đến trời sầu đất thảm, tuyệt đối cũng không có người nào phát hiện được.
Hư Ảo cư sĩ vẻ mặt thất kinh, nóng nảy nói:
- Lục Vân, ngươi thật âm hiểm.
- Ngươi sai rồi, đó không phải là âm hiểm mà là cẩn thận. Người xưa đã nói, muốn thành công chuyện gì, hẳn trước tiên phải có lợi thế trong chuyện đó. Hẳn ta đã phải chuẩn bị thật tốt rồi, nếu không ta sao có thể một mình xâm nhập nơi đây.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyzLạnh lùng bình tĩnh cười cười, Lục Vân tựa như đang nói chuyện với người quen cũ, vẻ mặt không chút giận dữ, khiến cho người ta mường tượng như cảm nhận không được.
Hư Ảo cư sĩ thấy vậy, vội vàng thôi giận dữ, hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn chọc giận ta, đúng là tâm cơ không hề yếu ớt, đáng tiếc ta không lầm mưu đâu. Cho dù như thế nào, hôm nay ngươi nếu đã vào Vân Chi Pháp giới rồi, sớm muộn cũng bị người phát hiện, đến lúc đó ngươi hẳn khó chạy thoát. Hơn nữa, ngươi lần đầu đến nơi đây, vốn không quen thuộc hoàn cảnh trong này, cho dù tu vi ngươi kinh trời cũng quyết không thể là đối thủ của toàn bộ Vân Chi Pháp giới. Vì thế đến cuối cùng, cái chết đã định sẵn cho ngươi rồi.
Lục Vân không chút kinh hoàng, ngược lại cười đáp:
- Ngươi lúc này trong lòng đã bấn loạn rồi, nếu không ngươi cũng không uy hiếp ta vậy, vì thế uy hiếp của ngươi đối với ta bất quá cũng chỉ là một lời nhắc nhở mà thôi. Chuyện Vân Chi Pháp giới ta đúng không biết, giống như nơi đây thật ra có nhiều ít cao thủ, mỗi người có đặc điểm thế nào, những điều này đều ảnh hưởng đến hành động của ta. Bất quá cũng không có quan hệ, ta không biết những chuyện ngươi đã biết, vì thế có ngươi ở đây, ta liền có thể biết hết mọi chuyện.
Vẻ mặt ảo não, Hư Ảo cư sĩ giận dữ nói:
- Ngươi đừng vội mơ mộng, ta cũng không cho ngươi biết chuyện gì đâu.
Lục Vân hừ lạnh đáp trả:
- Điểm này ngươi không cần phải thanh minh, ta biết được rồi. Nhưng điều này không quan trọng, bởi vì ta muốn biết chuyện gì từ ngươi, không cần ngươi mở miệng, ta cũng biết được.
Hư Ảo cư sĩ không tin, cất giọng miệt thị:
- Cuồng ngôn hù dọa, điều này vốn không thể xảy ra.
Lục Vân âm trầm đáp:
- Không phải không có khả năng, chính ngươi là ngươi đã quên mất thân phận của ta. Trong thất giới, pháp quyết Quỷ vực là tà ác âm độc nhất, nhưng Sưu Hồn đại pháp, thuật Luyện Hồn của chúng lại thần bí khó lường, có thể rút ra tin tức từ trong một linh hồn trong tay, điều này cùng với Tụ Hồn thuật của Đạo gia hẳn là không giống nhau.
Giận dữ nhìn Lục Vân, Hư Ảo cư sĩ giận vô cùng cười nói:
- Lục Vân thật độc ác, đáng tiếc ngươi đã nói quá sớm rồi. Không phải nói ngươi nhất định có khả năng thắng ta, cho dù ngươi thắng đi nữa, ta cũng tuyệt đối không thể để cho ngươi đạt được nguyện vọng.
Lục Vân cười tà dị đáp lời:
- Phải vậy chăng, chúng ta hãy thử qua sẽ biết.
Chữ biết còn chưa thoát ra hết, một luồng ánh kiếm đột nhiên xuất hiện bắn thẳng vào ngực Hư Ảo cư sĩ.
Cảnh giác nhìn luồng ánh kiếm, Hư Ảo cư sĩ ánh mắt biến hóa không ngừng, khi kiếm quang đến gần thì cả thân hình đột nhiên mờ đi, biến mất thần bí.
Thấy vậy, Lục Vân hừ lạnh một tiếng, vội vàng thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân", thân thể cũng nhanh chóng biến mất, tiến hẳn vào không gian hư ảo, liền nhìn thấy được Hư Ảo cư sĩ trong đó. Chuyện này nói ra có chút kỳ diệu, nhưng phân tích cẩn thận cũng nói không đầy đủ được.
Hư Ảo cư sĩ có pháp quyết "Đạo Bổn Quy Hư", trước đây chưa từng thi triển bởi vì quá tự phụ về mình, cho rằng Lục Vân dù có lợi hại, nhưng tu vi còn ít, bản thân đã tu hành vài trăm năm, muốn đối phó với chàng hẳn không cần phải tung hết các chiêu. Nhưng khi giao chiến đã nhiều rồi, Hư Ảo cư sĩ mới hiểu được sâu sắc, tâm cơ Lục Vân hơn hẳn những người tu vi bá đạo, vì thế vào thời điểm cuối cùng, cũng không dám ẩn giấu nữa, thi triển tuyệt học tối ưu của mình ra.
Đạo Bổn Quy Hư là một loại pháp quyết Đạo gia rất kỳ diệu, khá giống với Hư Vô Không Ngân của Lục Vân, vì thế sau khi thi triển rồi, liền có thể từ khu vực hiện tại tiến vào thế giới hư vô. Như vậy, địch nhân đã khác biệt hẳn khu vực, mọi công kích đều trở nên uổng phí.
Nhưng Lục Vân lại không giống đối thủ khác, chàng cũng có thể thoát khỏi không gian hiện thực, tiến vào thế giới hư vô, như vậy hai người đều ở cùng trong một lĩnh vực, vì thế thuật tiến công và phòng ngự cũng không khác gì trước đó.
Chỉ có một điều biến hóa duy nhất, trong thế giới hư vô, do kết cấu không gian hẳn đã có biến hóa, công kích chân nguyên như hiện thực chắc chắn không phù hợp, mọi thứ đều phải dùng ý thức làm chủ môi giới lan truyền để dùng tinh thần lực tiến hành công kích.
Một khi đã như vậy là đem thân vào thế giới hư vô.