Thất Hiệp Truyện "Phong Hoa Kiếm"

Chương 2: hồi sinh chú.



_ Nhất Yên Yên bà...!_

_ Sao vậy? thiếu chủ bị thương rồi! người đâu, tiếp đón khách cho đàng hoàng tử tế đi- Giọng điệu 3 phần chăm chọc mỉa mai, nhưng nữ nhân này dường như là kẻ rất có tiếng nói, nhìn ánh mắt đám thuộc hạ nhìn bà ta cũng đủ hiểu, đôi mắt đỏ thẩm như máu, mái tóc tử sắc huyền bí, khí thế ngất trời, nhìn xem Nhất Thiên cũng phải kính nhường bà ta. Như một con thú bị kiềm chế lại.

_ Đại tỷ!_

_VÔ DỤNG! cả đám người lại còn không thể bắt được một nữ tử này, còn dám tự xưng là tộc trưởng Dạ tộc sao?_ Nhất Thiên chưa dứt câu đã bị bà ta chặn họng, từng lời bà ta nói ra đều khiến kẻ khác e dè, nhìn vào cục diện bây giờ thật sự không biết ai mới là tộc trưởng?._ Đích thân ta sẽ đi thẩm vấn Hắc Tiểu Cơ!_ Bà ta phất mạnh tay áo rời đi.


Nói đến bạch y cô nương đó nàng ta họ Hắc tên Tiểu Cơ là con gái của Hắc Tâm Hổ chỉ là nhiều năm trước đã tự mình đến phía bắc làm chủ một trang viên đào hoa, để tịnh tâm rèn luyện, từng có một khoảng thời gian lừng danh thiên hạ, khiến các nhân sĩ giang hồ nghe tên đều thốt lên đại danh "Ma đầu lãnh huyết", nàng ta chỉ mới trở về mấy ngày trước, vậy mà giờ lại bị giam ở Dạ tộc, nguyên cớ chính là do thanh kiếm nàng ta giữ là tên "Phong Hoa" và ngọc bội Tử Sa ở cán kiếm.

Có nguồn gốc từ rất lâu truyền qua nhiều thế hệ, tương truyền thì chỉ có chủ nhân thanh kiếm mới rút kiếm ra khỏi vỏ được. Theo lời nhân gian kể thì năm xưa Thiên Tuyết Phượng Hoàng dùng thanh kiếm này và 3 bảo ngọc phong ấn đi cánh cửa mở đường đến Ma giới, nay Dạ tộc là âm mưu lấy kiếm mở cửa Ma giới, xưng bá thiên hạ.


——————————————————

- Cung Ngọc Thiềm, đêm hôm nay thật thanh tịnh, phu thê Đạt Đạt đã về Thập Lý Hoa Lan có việc, nên đã bớt phần náo nhiệt, trăng hôm nay đặc biệt rất đẹp trong khung cảnh đó có một thiếu niên trẻ nhìn rất ưu tú, dung mạo bất phàm đang đứng ngắm ánh trăng đêm đầy huyền ảo...có một vị cô nương mỹ mạo xinh đẹp, trong nhã nhặn cao quý đến ánh trăng cũng phải e dè trước sắc hương này, nàng ta tay cầm một chiếc áo choàng cất tiếng gọi:

_ Hồng Miêu, sao huynh lại ở đây? sao lại không quay về nghỉ ngơi?_ Đưa cho chàng ta chiếc áo. Thiếu niên kia quay đầu hướng mắt nhìn nàng, rồi lại vội tránh ánh mắt màu đỏ thẩm tuyệt đẹp đó.

_ Ta...ta đang suy nghĩ...một số chuyện! Không hiểu tại sao gần đây, ta luôn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ!_  Bạch y thiếu niên đổi sắc mặt giọng nói trở nên đầy tâm sự.


_ Cảm giác kỳ lạ?_ Giai nhân nhướng mày.

Hai người không nói gì nữa, mắt hướng nhìn ánh trăng, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này, ở phía xa xa kia là cả một tiểu đoàn xem kịch chờ đợi, nhưng có lẽ là chờ một phen chỉ mang lại sự thất vọng! bệnh ngáp đúng thiệt là có thể lây, Đại Bôn tráng sĩ xem kịch không thành buồn chán mà ngáp khiến cả tiểu đoàn cũng lần lượt nối tiếp theo. Lờ đờ mệt mỏi tứ hiệp đành quay về phòng của mình.

~ Tại Dạ tộc

_ Cô ta tỉnh rồi thưa phu nhân_ Giọng tên vận hắc y.

Người phụ nữ kia, phất phất tay vài cái bọn thuộc hạ liền lui xuống, bà ta bước vào căn phòng một cách hiên ngang đầy kiêu hãnh...

_ Hừ..._ Nữ nhân kia tay bị còng, chân bị xích, người đầy vết thương, bộ bạch y pha lẫn chút màu đỏ của máu, Hắc Tiểu Cơ nhìn thấy tử y phu nhân bước vào vẫn ngang nhiên "hừ" một tiếng._ Thì ra đây là cách Dạ tộc các ngươi tiếp đãi Ma giáo bọn ta sao?_
_ Để nhị thiếu chủ chịu khổ rồi! nhưng mà... bước đường này là ngươi chọn mà?!_ Bà ta bước đến tiến lại gần nữ tử kia, đưa ngón tay nâng chiếc cằm nhỏ kia, bà ta lắc đầu thương tiếc_ Đối với Nhất Thiên chỉ cần ngươi ngoan ngoãn một chút, hợp tác với hắn thì ngươi sẽ không thê thảm như vậy! Nhưng còn đối với ta chỉ cần ngươi cho ta biết một thứ...ta sẽ lập tức thả ngươi đi!_Bà ta dứt lời, ngẩng mặt lên mắt hướng mắt với Hắc Tiểu Cơ lạnh lùng nói _ Hồi sinh chú! Ngươi biết mà phải không?_

Chỉ ba chữ "Hồi sinh chú" đã làm nữ tử đó mặt mày tái nhợt đi nhiều phần, đối diện với ánh mắt Nhất Yên Yên, nữ tử kia chọn cách quay mặt sang hướng khác im lặng không nói lấy một lời. Tử y phu nhân cho đó là một sự khiêu khích đối với bà ta, Nhất Yên Yên không thích những người cứng đầu, cũng như không đủ kiên nhẫn để nói thêm, miệng thốt hai chữ "Người đâu" thì lính gác liền xuất hiện, bọn chúng còn mang theo vào là một chiếc gương đồng.
Nhất Yên Yên nhíu mày, rồi lại lắc đầu thương tiếc _ Ta thật sự thích đôi mắt đầy sắc lạnh và tâm cơ này của ngươi, nhưng đáng tiếc ta sẽ phải huỷ hoại nó rồi!_ Lời nói có sự thương tiếc cũng có sự dè bỉu...

Đứng trước sự đe doạ, nữ tử kia bắt đầu vùng vẫy, nàng cố gắng phá đi chiếc còng tay và chân phiền toái nhưng lại vô vọng, bọn chúng tiến gần hơn, đem chiếc gương đồng đến trước mặt Hắc Tiểu Cơ, ánh sáng phát ra từ chiếc gương khiến hai mắt nàng ta đau đớn đến mức nàng ta hét lên đầy đau khổ...

_. AAA...ỪM...NHẤT YÊN YÊN NGƯƠI Gϊếŧ TA ĐI THÌ HƠN! Dù ngươi huỷ đi đôi mắt này thì sao chứ, ngươi cũng sẽ không biết được "Hồi Sinh chú"ở đâu_ Lời nói này khiến tử y phu nhân cảm thấy không vui, bà ta thưởng một ngụm trà, chớp mắt một cái liền đổi thần sắc.
_ Ánh sáng Lưu Quang kính rất mạnh, nếu mắt bị ánh sáng này chiếu vào chỉ có nước mù loà thôi! Đừng ngoan cố nữa_

_ Được, huỷ đi huỷ đi, đôi mắt này huỷ đi cũng không sao!_

Đập vỡ chén trà đang còn dang dỡ, Nhất Yên Yên phất mạnh tay áo bỏ đi, làm đám thuộc hạ kia cũng đi theo bà ta, ánh sáng từ bảo kính kia vừa rời khỏi mắt, Hắc Tiểu Cơ đã gục hẳn đầu xuống, nàng cảm nhận thấy đôi mắt mình đang dần mờ đi, mọi thứ xung quanh đều rất mờ mờ ảo ảo. Nàng dùng lực mạnh vận công vào hai cánh tay khiến còng tay liền vỡ vụn, thật ra nguyên nhân chính là do lúc nãy Lưu Quang kính đã chiếu vào còng tay của nàng ta, khiến cho nó bị mài mòn đi, nên Hắc Tiểu Cơ chỉ cần một vài công lực nhỏ đã có thể phá vỡ được.

Chớp thời cơ phá đi còng chân, đi loạng choạng vài bước nàng ta ngã xuống, thì ra là do đôi mắt nàng đã bị tổn thương rất nặng, nó đang dần mất đi tầm nhìn vốn có.
/ Xẹt/ Hắc Tiểu Cơ xé đi vạt áo, dùng nó quấn lên đôi mắt như một vải băng đeo, rồi nhanh chóng tìm thời cơ tẩu thoát.

Sáng hôm sau, Nhất Thiên đích thân đến tra khảo bạch y cô nương...nhưng mà hắn vừa bước đến đã không thấy người canh gác, vội vã mở tung cửa phòng, hắn nhận được một món quà lớn, đó là xác hai tên thuộc hạ và người vốn phải nên ở bên trong đã biến mất không dấu tích. Nhất Thiên bắt đầu tức giận, la hét hắn như muốn phát điên lên...

_ Nếu các người không tìm được coi ta mang về đây, thì ta sẽ lấy thủ cấp của các ngươi...rõ chưa!_

Hắc Tiểu Cơ kia vốn người mang thương tích nặng, theo suy đoán ách hẳn chưa đi được xa, Nhất Thiên hắn huy động tất cả binh lực đi tìm  bắt bạch y kia về bằng mọi giá. Đúng như dự đoán của ông ta bạch y nữ tử kia quả nhiên không thể chạy xa quá mười dặm, nàng cưỡi một con thần điểu lớn có bộ lòng màu xanh lam lấp lánh, bỗng có hàng vạn mũi tên từ phía dưới phóng lên, khiến thần điểu của nàng ta dù nhanh nhẹn nhưng vẫn bị thương ở cánh phải, rơi xuống, Hắc Tiểu Cơ nhảy khỏi người thần điểu đáp xuống nền đất, cách vực sâu vài bước chân.
_ Hắc Tiểu Cơ cô hết đường rồi, chịu trói đi!_ Một nữ nhi thân mặc chiến bào, tóc cột cao khí thế cao ngạo, lời lẽ không khách khí.

_ Hừ!_ Hắc Tiểu Cơ lạnh lùng đáp trả lời nói ngạo mạn kia, thương thế quá nặng đôi mắt nàng ta còn đang bị thương, Hắc Tiểu Cơ đành lùi một bước, phía sau nàng ta chính là vực sâu không đáy, bạch y ở thế hạ phong nhưng giọng điệu vẫn hiên ngang nói_ Dù ta có chết cũng không để các người bắt được! Nha đầu ngươi nhớ kỹ những lời ta nói, nếu như ta còn sống thì nhất định sẽ đem từng món nợ này tính với Nhất Thiên!_ Dứt lời nàng ta nhảy xuống vực sâu, khiến cho cả nữ nhân chiến bào kia cũng sững sốt không kịp phản ứng gì.

——————————————————————


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.