Thất Hiệp Truyện "Phong Hoa Kiếm"

Chương 40: Di chứng!



Ánh trăng đêm soi sáng ..lều trại, bạch y thiếu hiệp ngồi cạnh giai nhân khuynh thành, chăm sóc nàng rất tận tâm, cả điểm tâm cũng chính tay đút cho nàng ăn..bên ngoài vẫn có mấy tên thích cẩu lương vẫn tò mò ngó đầu vào xem...!

Cũng đã rất khuya, mắt của người nào người nấy đều mở không lên, quay về lều của mình thẳng cẳng mà ngủ.. đặt biệt là Đại Bôn và Đậu Đậu vừa về tới đã nằm ụp xuống mà ngáy..Đại Bôn thì ai cũng biết tính cậu rồi! Nhưng còn Đậu Đậu chắc là do hôm nay suy nghĩ nhiều quá nên có lẽ đã rất mệt rồi. Dưới ánh lửa tàn bên lều trại, không có một chút hơi ấm nào cả, chỉ có cái lạnh thấu vào xương cốt của cơn gió bắc..

Thiếu niên bạch y ngồi bên đống lửa tàn..chọc chọc đống tro đen kia! Trên khuôn mặt nở nụ cười viên mãn có lẽ y đang rất vui...đợt cho Lam Thố ngủ rồi còn Hồng Miêu vẫn chưa thể chợp mắt đành ra đây hít chút khí trời vậy..


- Hồng Miêu..đệ chưa ngủ sao?

Hoàng y nam nhân Khiêu Khiêu tay cầm một vò rượu nhỏ đi đến..ném vò rượu cho vị thiếu hiệp kia..bắt lấy vò rượu.

- Huynh cũng vậy thôi..! Nhưng tại sao hôm nay lại uống rượu?..

- Vì trong lòng có phiền muộn..

- phiền muộn?

Hồng Miêu rất tò mò, xưa nay Khiêu Khiêu chưa bao giờ nói mình muộn phiền chuyện gì nhưng hôm nay cả tâm sự cũng đem ra hiện rõ trên khuôn dung..quả thật khác ngày thường rất nhiều..uống một hớp rượu cố khiến cho bản thân say để tạm quên đi mọi lo âu..nhưng cũng chỉ là một chữ "tạm" mược rượu giải sầu chưa hẳn là tốt! Hết say rồi thì sao cũng phải đối mặt với tan thương thôi..một vò rượu trắng, một thân nhiễm đầy bụi trần.



- TIỆN NHÂN! Thanh ca ca đâu?

Tiếng một nữ nhân mặc lục y tức giận chất vấn giữa đêm tại một khoảng rừng vắng cách lều trại không là bao xa. Phẫn nộ hét hai từ "Tiện Nhân" lớn đến mức làm kinh động đến Hồng Miêu và Khiêu Khiêu..hai người họ tò mò ai mà lại la hét giữa đêm thế kia?


- Thanh ca ca gì đó của ngươi chắc đã xuống âm tào địa phủ rồi!..

Một nữ nhân có mái tóc bạc trắng, đôi mắt đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Lục y nữ nhân đó nghe người Thanh ca ca gì đó của nàng không còn nữa rung hết cả người lên.

- Hắc Tiểu Cơ..ngươi đúng là kẻ táng tận lương tâm! Thanh ca ca huynh ấy cũng chỉ phụng mệnh phụ thân ta hành sự..tại sao ngươi nhất quyết phải đuổi cùng gϊếŧ tận?-

Dáng vẻ oai phong như tướng soái khi xưa giao đấu tại vực thẳm của Lục Nhi nay đã mất! Cô ta bây giờ chỉ biết rung rẩy, lo sợ..còn có vài phần vô cùng thảm thương..đối với bạch y nữ tử như vậy là một điều tốt..nàng ta thích nhìn Lục Nhi lo sợ thích nghe giọng điệu cầu xin tha thiết của cô ta!

- Vậy khi xưa..Dạ tộc các ngươi bỏ mặc Ma giáo lúc thất thế, làm đôi mắt ta bị thương, khiến một cánh của Tiểu Dược bị yếu đi..đẩy ta vào chỗ chết xém nhất mạng..! Những điều này là việc quang minh chính đại sao? Đã bất nhân trước vậy còn muốn ta có nghĩa? Thật nực cười!- Từ lời đều không sai..cổ họng của Lục Nhi giờ chẳng biết đã bị thứ gì chặn lại không thể thốt ra thêm một câu nào cả!


Có thù tấc báo câu này xưa giờ không sai, đặc biệt lại đối với một người như bạch y..một nữ tử không kính nể, e dè chuyện gì hay bất kỳ ai! Chỉ cần chúng dám đụng thì nàng ta cũng sẽ dám báo đáp lại chúng một cách "tử tế" nhất. Nhớ năm xưa khi Linh tộc hại chết hai người đồng minh của nàng..Hắc Tiểu Cơ đã từng nhuộm máu cả Bạch gia trang kẻ trực tiếp gϊếŧ người cũng là thế lực cao nhất dưới quyền Linh tộc. Vậy mới nói cái danh "nữ ma đầu" không chỉ để gọi cho oai.

- Ta sẽ không gϊếŧ hắn! Nhưng Thanh y ca ca của cô đã phạm sai lầm rất lớn...ân sư của ta không phải là hồn phách canh giữ trận pháp cho hắn.

Ân sư? Vừa dứt lời....

Từ bên ngoài cảm nhận thấy tiếng bước chân liền lập tức đem Lục Nhi rời đi..hai dáng người một bạch y, một hoàng y đến đã không còn thấy ai..quan sát xung quanh hoàng y Khiêu Khiêu nhặt được một chiếc khăn tay thêu chữ "Lục"..tiếp tục tìm kiếm vẫn không có tung tích đành phải quay về mang theo một tâm đầy nghi vấn.
Đúng là một đêm dài...

..............

............

.

sáng ra đã có bầu không khí rực rỡ, sơn ca hót líu lo.. nghe thật vui tai và nhàn hạ..hoa bách hợp nở rộ một vùng hương thơm ngào ngạt thật khiến người ta si mê..Sa Lệ từ sớm đã dậy lo nấu nướng vì Lam Thố chưa khoẻ, còn Lục Nhi lại rất lạ thường cứ ủ rũ và dường như rất lo sợ điều gì đó.. nên tử y cũng không đành kêu cô ấy tỉnh giấc..mới bắt đầu làm chưa được bao lâu thì Đạt Đạt đến.

- A..Đạt Đạt huynh sao lại đến đây?

- Không có gì nhưng mà chỉ có mình muội thôi sao?- nhìn xung quanh không thấy ai bèn hỏi, trong lòng đã định sẵn hảo ý!

- Ừ..

- Vậy ta giúp muội!

- Vậy thì không được..nấu nướng là chuyện của nữ nhi huynh không cần làm!- Liền lật đật từ chối..nhưng Đạt Đạt xem như chưa nghe thấy, vẫn cứ thích đến phụ tử y..một hồi lâu sau thì Tiểu Cơ cũng đến góp vui nhưng hình như không được chào đón lắm thì phải?..
Nhớ lại lần trước.. bạch y nữ tử giúp nấu nướng đã làm cháy nguyên cái bếp cũng may là dập lửa kịp thời. Kể từ lần đó ai cũng cản nàng ta khuyên tránh xa cái bếp càng xa càng tốt. Vì vậy lần này vừa thấy Tiểu Cơ bước vào liền đuổi ngầm nàng ra ngoài..phải năn nỉ một hồi rất lâu mới cho bạch y phụ giúp, cũng chỉ là lặt rau cắt hoa quả thôi.

Bỗng nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên

A..aaaaa..

Xác định được chính là Lam Thố..lập tức bỏ việc chạy đến xem..

Lam Thố nàng ta ngã dưới đất bất lực không thể đứng lên..chân của nàng không thể cự động được ....nó bị phế rồi.

- KHÔNG PHẢI NHƯ VẬY..KHÔNG..KHÔNG

Quằn quại la hét..Hồng Miêu cùng mọi người cố gắng trấn an nàng..nhưng Lam Thố nàng ta nhất quyết không nghe bịt tai lại! Thật không dám tin vào sự thật.
- Đậu Đậu chuyện này?...- Hồng Miêu lo lắng..

- Là di chứng! Chân của Lam Thố...phế rồi!

Lời Đậu Đậu nói như sét đánh ngang tai nàng vậy...phế chân rồi nàng phải làm sao? Dù là còn đôi tay nhưng không thể cử động linh hoạt từ đây này chỉ như phế nhân chỉ biết ngồi im một chỗ làm gánh nặng, làm mối lo cho mọi người...!

Vẫn không muốn tin..luôn miệng chất vấn Đậu Đậu đây là lừa gạt..chân này sẽ có cách chữa được phải không?

Bầu không khí im lặng ghé ngang..Đậu Đậu chỉ biết cúi đầu, y không dám chắc có chữa được hay không nhưng cũng không dám là chữa không được!  chỉ là sợ nói lời trấn an lại không có cách trị... há chẳng phải nàng mong chờ rồi sẽ thất vọng sao? Cứ để nàng như vậy đối diện với sự thật dù là hơi đau lòng một chút...cũng chỉ muốn nàng học cách đối mặt.....
- Ta muốn yên tĩnh....ra ngoài hết đi!

..

..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.