Thất Hữu Bất Trực

Chương 45



Thái Dương vẫn còn chưa rõ ràng, Cố Văn Vũ dựa vào cái gì có thể khẳng định cậu nguyện ý đi theo hắn như vậy chứ?

Được rồi tuy rằng cậu không có phản bác cũng không có cự tuyệt, hơn nữa kỳ thật trong lòng có thể sớm đã có ý niệm này chỉ là ngại mất thể diện mà không nói ra...... Bất quá nhìn bộ dạng lẽ đương nhiên của Cố Văn Vũ, thật đúng là làm cho người ta khó chịu!

Cứ...... cứ như vậy mà bán cho hắn ư?

Cũng còn chưa có ra giá cơ mà?!

Thái Dương lảm nhảm trong lòng, dẫn theo Cố Văn Vũ đã khôi phục trạng thái lạnh tanh lượn lờ trên phố đi bộ. Nhưng dù chốn này có rộng như vậy, hai thằng con trai thật sự cũng không có chỗ mà đi, hơn nữa trên đường lại tràn ngập tình nhân anh anh em em, thi thoảng vận khí không tốt còn có thể đụng phải mấy người đang ôm hôn bên đường, làm Thái Dương nhìn đến mí mắt giật liên hồi.

Thời điểm đi ngang qua một khu Game Center, lông mày Thái Dương giật giật, liền hỏi Cố Văn Vũ muốn vào chơi một lát hay không, Cố Văn Vũ nhìn vẻ mặt không tốt lành gì kia của cậu, cũng chẳng hề do dự liền gật đầu đáp ứng.

Thái Dương trong lòng vui sướng a, tâm nói rốt cục cũng quay về địa bàn rồi, vì thế nắm tay kêu răng rắc, hưng trí bừng bừng lôi Cố Văn Vũ rõ ràng không chút quen thuộc với những khu trò chơi dạng này vào, trước khi vào cửa còn không quên quay đầu dùng ánh mắt lăng ngược liếc hắn một cái.....

Một giờ sau.

Hai người từ trong Game Center đi ra.

Cố Văn Vũ hai tay đút túi biểu tình bình tĩnh, Thái Dương cúi đầu như tang gia khuyển, trong tay còn vô lực cầm hai con thú nhồi bông.

Thái Dương vân vê con gà bông trong tay, ngẩng đầu liếc Cố Văn Vũ, có chút u oán hỏi: “Cố Văn Vũ, cậu không phải là chưa từng đến Game Center hay sao?”

“Ừ, đây là lần đầu tiên.”

“Lần đầu tiên? Lần đầu tiên mà có thể phá đảo?!” Lừa quỷ hả!

Thái Dương cậu hôm nay thật sự là quá mức mất mặt, khởi điểm còn dương dương tự đắc theo sát Cố Văn Vũ giảng giải từng trò chơi phải thao tác như thế nào, kết quả vừa vào máy, mặc kệ là chơi game nào cũng đều bị Cố Văn Vũ làm thịt! Chơi tới cuối cùng nghe máy bên kia không ngừng truyền ra tiếng “Stage all clear”, nhìn lại màn hình bên mình là “Game over”, cậu liền sụp đổ.

Khách quan mà nói, thành tích của cậu cũng rất tốt, điểm chơi đều rất cao, chẳng qua luôn kém Cố Văn Vũ một bậc, chuyện này thật khiến cho Thái Dương phi thường buồn bực.

“Kỳ thật bất quá chính là tính toán kỹ năng đóng băng thời gian cùng tổ hợp combo. Lựa chọn combo tối ưu, rồi nhớ kỹ thao tác phía trên là được, không cần chú ý tới hình ảnh game, còn ngược lại sẽ làm phân tán sự chú ý của cậu.” Đối diện với sự chất vấn của Thái Dương, Cố Văn Vũ bình tĩnh giải thích.

“Này, nói như cậu thì còn cái quái gì hay nữa chứ?” Thái Dương ghét bỏ lắc đầu.

“Tôi vốn không có hứng thú với thứ đó.”

“Hử? Vậy cậu có hứng thú với cái này chắc? Cho nên mới lãng phí mấy xèng còn lại hả?” Tay trái Thái Dương giơ một con gà bông, tay phải giơ một con vịt nhung, quơ quơ trước mắt Cố Văn Vũ, tức giận bất bình lên án.

Cái con người này, sau khi phá đảo có được tiền thưởng, cộng với số xèng còn không nhiều lắm, dồn cả đống đấy quăng cho cái máy gắp thú tồi tàn.

“Bởi vì tôi cảm thấy rằng cậu sẽ thích.”

“Thích...... Thích cái này á?!” Thái Dương xách hai con thú bông đáng thương trong tay lắc lắc dưới mũi Cố Văn Vũ, “Chú nghĩ cái giề vậy chứ! Anh đây đâu phải bé gái! Sao có thể thích mấy thứ này được?!”

“Vậy, không thích thì đưa tôi, tôi đặt ở đầu giường.” Cố Văn Vũ cũng không giận dỗi, đem gà bông cứu vớt từ trong ma trảo của Thái Dương, cầm trong tay cân nhắc một chút, thản nhiên nói.

Đặt đầu giường...... = =

Thái Dương hết chỗ nói rồi, tâm nói hai ta cùng ngủ chung giường, đặt đầu giường cậu với đặt đầu giường tớ có khác quái gì nhau?

Bất quá cậu hiện tại xem như hiểu được một chuyện, đó là ngàn vạn lần đừng tìm Cố đại thần phân cao thấp, nếu không sẽ phải ăn trái đắng! Cậu đã dùng chính tấm thân mình để chứng minh điểm này.

Vì thế, cậu nhóc vốn muốn gỡ gạc thể diện song cuối cùng lại chuốc lấy thất bại, đành phải hung hăng trút giận vào con vịt bông trong tay.

Hai người đi dạo chưa được bao lâu, đã bị mama gọi điện thoại giục trở về. Mẹ Thái Dương ở trong điện thoại thần thần bí bí cũng không nói ra vì chuyện gì, chỉ liều mạng dặn Thái Dương mau mau quay về.

Thái Dương không biết mama lại bày ra trò gì, liền cùng Cố Văn Vũ hai người hấp tấp lao về.

Kết quả vừa mở cửa, liền thấy trước cửa nhà mình vứt bừa bộn tứ tung mấy đôi giầy, Thái Dương nhất thời sửng sốt, cảm thấy giống như có một trận gió lạnh từ sau lưng thổi qua, tóc gáy dựng thẳng từng sợi một!

Sau đó cậu ngẩng đầu, liền thấy Lý Lập Bang đang ở trong nhà bếp đấm lưng bóp vai giúp việc cho mama mình, Trương Gia trong thư phòng giúp papa mình trang bị plug-in software để chơi Pikachu, còn có sư huynh Quách Minh Viễn tươi cười ấm áp ngồi ở sô pha phòng khách chơi xếp hình với papa mình.

Trong nháy mắt Thái Dương đi vào, lập tức cảm thấy hoạt động của mọi người trong phòng tạm dừng trong vài giây, sau đó chợt nghe vèo vèo vài tiếng, bản thân bị mấy đạo ánh mắt mang theo sát khí đồng thời nhắm tới!

Cảm giác không khác nào bị người cầm khẩu M16 chĩa thẳng vào.

Biểu tình Thái Dương cứng ngắc, giơ tay vẫy vẫy về phía mấy đồng chí IT vẻ mặt thâm sâu khó lường, toác miệng cười: “A ha, mọi người...... mọi người đều đến rồi a!”

Ánh mắt Quách Minh Viễn nhanh chóng từ Thái Dương quét đến Cố Văn Vũ, rồi lại từ Cố Văn Vũ lướt đến từng con thú nhồi bông cầm trong tay mỗi người, sau đó ném một mảnh xếp hình trong tay xuống, cười tủm tỉm từ sô pha đứng lên, đi về phía Thái Dương: “Ồ, đã về rồi a.”

Thái Dương nhìn khuôn mặt tươi cười kia của sư huynh, lại sợ tới mức nhịn không nổi rụt cổ vào, giống như tiểu hài tử xấu xa làm hỏng việc bị đại nhân bắt thóp, cúi đầu khom lưng nói: “Hi, sư huynh.”

Trương Gia nghe tiếng khẽ động, song vẫn thực ổn ngồi ở trước máy tính, tiếp tục cài cheat code Pikachu cho cha Thái Dương. Đèn trong Thư phòng không có bật, chỉ có ánh sáng màn hình máy tính nhấp nháy, phản xạ trên kính của Trương Gia, ngay cả ánh mắt cũng đều thấy không rõ, khiến cho người ta có một loại cảm giác âm trầm khủng bố.

Mẹ Thái Dương đang dùng chiếc đũa cùng bát đập trứng, nghe được động tĩnh từ phòng bếp ngó đầu ra, quở trách nói: “Về rồi à? Ai, thằng bé này cũng thật là, bạn học tới mà không bảo mẹ trước để tiếp đón! Lập Bang cùng Tiểu Gia cũng không phải người ngoài, chính là ủy khuất cho sư huynh con quá.”

“Dì à, không có việc gì đâu dì đừng khách khí, tùy tiện một chút cũng được mà! Là chúng cháu mang thêm phiền toái đến cho dì!” Quách Minh Viễn có chút áy náy tiếp lời.

Mẹ Thái Dương vừa thấy Quách Minh Viễn, mặt lập tức cười thành một đóa hoa, “Cái gì mà khách khí với không khách khí, Thái Dương nhà dì ở Bắc Kinh đã nhờ cháu chiếu cố không ít, lần đầu tiên tới nhà mà dì lại không trổ tài là không được a! Chính là cháu không nói thích ăn gì, nên dì cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể làm theo ý mình thôi. Chờ a, rất nhanh sẽ ăn cơm!”

“Đúng vậy, mẹ làm gì đều ngon hết, con mới ngửi mùi mà cơn tham ăn đã xông ra rồi!” Lý Lập Bang từ phía sau tiến lại xen mồm vào, cũng không thèm liếc Thái Dương một cái, chỉ lấy lòng ghé vào đầu vai mẹ Thái Dương, giống như con cún ân cần.

Từ sau sinh nhật bốn năm trước nhận được áo len mẹ Thái Dương đan, hắn nói gì cũng muốn nhận bà làm mẹ nuôi, cuối cùng gọi mãi cũng thuận mồm, ngay cả chữ “Nuôi” cũng liền lược bớt, trực tiếp gọi là mẹ, cũng là nhờ ý kiến của Lão đại Thái Dương. Mẹ Thái Dương lúc mới bắt đầu cảm thấy không thích hợp, nhưng sau lại nghe Thái Dương nói Lý Lập Bang từ khi học cùng chưa từng nghe qua hắn nhắc tới cha mẹ, ăn mặc ở đi lại cho tới giờ cũng không ai hỏi đến, liền cảm thấy thằng bé này thật đáng thương, rồi lại cao hứng tự dưng có được đứa con lớn như vậy, thành ra cuối cùng liền đáp ứng.

Vậy nên, Lý Lập Bang vẫn cùng Thái Dương cường điệu “mẹ tao” vẫn là có căn cứ, tuy rằng mỗi lần đều bị Thái Dương xem thường, nhưng hắn thật đúng là đã gọi thành thói quen.

Mà hôm nay, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Lý Lập Bang đặc biệt thường xuyên dùng cách xưng hô này, nhất là từ sau khi Cố Văn Vũ cùng Thái Dương trở về.

“Mẹ, để con làm cho.”

“U, mẹ, canh mẹ nấu sao thơm dữ vậy!”

“Mẹ, năm nay bệnh đốt sống cổ không tái phát chứ......”

Thái Dương đột nhiên cảm thấy tư vị rất không đúng trong lòng.

Đến tột cùng ai mới là con nhà này chứ!

Trước đây đến nhà cậu thằng ranh này đâu có chịu khó nói nhiều như vậy đâu a! Hôm nay bị trúng gió gì rồi vậy?

Bởi vì không muốn khiến cho cha mẹ Thái Dương lo lắng, vậy nên mấy người đều không hề đề cập tới chuyện Thái Dương mất tích một tháng, bên ngoài nói chuyện giống như bọn họ vừa chỉ vừa mới xa cách vài ngày, chính là nhân cơ hội công tác quay về thăm người thân.

Chỉ số thông minh mấy người cũng không thấp, tuy chưa từng thông đồng với nhau trước đó, nói dối một phen thế nhưng cũng rất trôi chảy, trước sau không hề có một điểm khả nghi.

Cha mẹ Thái Dương lúc ban đầu vẫn cho rằng thằng con lần này về nhà là gặp phải chuyện gì, nhưng thấy tình hình như vậy cũng liền an tâm.

Tóm lại, ngoại trừ có mấy lúc mẹ Thái Dương nhỏ giọng cùng Thái Dương hỏi thăm một chút về mấy vấn đề cá nhân bên ngoài của Quách sư huynh, bữa ăn này coi như khách và chủ đều cùng vui vẻ.

Thái Dương vốn cảm thấy chuyện mình bỏ đi mất tích có điểm quá phận, mấy bằng hữu nổi giận cũng là chuyện đương nhiên, cho nên vẫn có chút lo sợ bất an, chờ ăn cơm chiều xong, tán gẫu xong, chơi bài xong, thậm chí còn cùng nhau cắn hạt dưa xem film Hàn xong, thấy mấy người kia cũng chưa có phản ứng đặc biệt gì, con tim vẫn treo trên cao của cậu mới chậm rãi thả xuống......

Rất nhanh, đã đến giờ tắt đèn đi ngủ.

Xét theo nguyên tắc thứ tự đến trước sau, chiếc giường đôi trong phòng Thái Dương đã bị Cố Văn Vũ tới trước chiếm cứ trước, mấy người đến sau cũng chỉ có thể thành thành thật thật ở phòng khách trải đệm ngủ.

Chờ sau khi mẹ Thái Dương cùng cha Thái Dương đem vấn đề giường đệm an bài xong xuôi, liền đều quay về phòng ngủ. Vì thế trong phòng khách, cũng chỉ còn lại ba cặp mắt phát sáng long lanh trong bóng tối.

Đêm dài, yên tĩnh.

Trong không khí lại lưu động sự nôn nóng bất an rình thời cơ hoạt động.

Cuối cùng, thời điểm ba bóng đen chậm rãi lần tìm vào gian phòng ngủ đã bị nhắm đến hồi lâu kia trong nhà Thái Dương, chủ nhân phòng ngủ sẽ phát hiện, trái tim treo cao kia của cậu, chung quy là đã thả xuống quá sớm......

Câu chuyện nông trường Cao Kỳの27 Ba động vật rời khỏi nông trường đi tìm gà con rốt cục đã trở lại. Chúng nó kinh ngạc phát hiện, gà con cùng vịt con đang bình an vô sự cùng nhau nằm cuộn trong ổ gà. Nhìn qua cư nhiên còn rất thoải mái mãn nguyện! Cún, nghé cùng dê con đều thực sinh khí. Vì thế chúng nó từng chút, từng chút đến gần rồi hai cục lông vàng đang nằm chung một chỗ kia.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.