" Hoa Kỳ Nhiên....Hoa Kỳ Nhiên....Hoa Kỳ Nhiên "
Ba lần gọi lên một cái tên, có lẽ trong trí não ngốc nghếch ấy đã thành công lưu lại tên một người ngoại trừ bà của mình. Cố Tu Mạnh vẫn một mực nhìn vào Kỳ Nhiên rồi gọi tên của cậu như một đứa trẻ tìm được sự thích thú mới.
Mà Hoa Kỳ Nhiên cũng rất thỏa mái, mặc dù các học sinh đi ngang qua đều nhìn cậu bằng ánh mắt khác thường. Nhưng cậu cũng không quan tâm, đơn giản...Kỳ Nhiên không muốn người kia mất hứng.
" Kỳ Nhiên...Kỳ Nhiên dễ thương, cậu dễ thương."
" Được được, cảm ơn cậu đã khen. Tu Mạnh nhận được quà rồi có vui không ?"
Cố Tu Mạnh gật đầu, cái mũ cũng theo sự gật đầu ấy rơi xuống đất. Tu Mạnh lại vội nhặt lên, hết phủi đất rồi lại đội lên đầu. Xem nó như món bảo vật vậy.
" Tớ...tớ lại rơi mũ mất rồi, xin lỗi...Mạnh Mạnh xin lỗi. Nhiên Nhiên đừng giận nhé"
" Nhiên Nhiên? Cậu vừa gọi tớ là Nhiên Nhiên sao ?"
Hoa Kỳ Nhiên lần đầu nghe được một người gọi tên mình thân mật như vậy. Cậu liền hỏi hắn một lần nữa, Cố Tu Mạnh cũng rất thành thật trả lời.
" Ưm ưm...Tớ rất thích cậu, Mạnh Mạnh cũng thích tên của cậu nữa."
" Cố Tu Mạnh...cậu ngốc như thế này nhưng sao lại đáng yêu hết sức. Tớ không giận chuyện cậu làm rơi cái mũ đâu, nói tớ nghe xem. Cậu thích quà tớ tặng không ?"
" Thích...thích chứ, cực kì thích. Tớ thích cậu nữa ><"
Có lẽ trong trí óc của Cố Tu Mạnh sẽ không thể trưởng thành thêm. Nhưng bảo anh thêm vào đầu óc mình một người thì điều đó lại rất đơn giản.
Cả hai đứng đó, mặc kệ các học sinh đi qua đi lại đều nhìn bọn họ. Nhưng hai kẻ trong cuộc, một kẻ thì nhược trí...một kẻ thì không thèm để ý.
Cứ thế bọn họ chẳng biết nói chuyện gì mà mãi đến khi sân trường chẳng còn một ai, bác bảo vệ cũng đã đóng cổng thì Hoa Kỳ Nhiên mới nhớ ra là mình cần phải đi về.
Chà chà...đúng là tuổi trẻ, đứng mãi như thế cũng không thấy mỏi chân.
Hoa Kỳ Nhiên nhìn đồng, rồi lại sửa lại cái mũ đội bị lệch cho Tu Mạnh, đoạn không quên nói.
" Hôm nay tớ phải về nhà sớm rồi, Tu Mạnh cũng ngoan về nhà đi nhé. Ngày mai gặp lại, ngày mai tớ lại mang thêm kẹo cho Mạnh Mạnh nhé"
Cố Tu Mạnh ngoan ngoãn nghe lời, cậu nắm lấy tay Kỳ Nhiên xoa xoa rồi áp lên mặt mình một cái. Biểu hiện sự thích thú rồi trả lời.
" Vậy tớ về ăn cơm với bà đây, Nhiên Nhiên về cẩn thận nhé. Ngày mai Mạnh Mạnh chỉ đợi mình cậu thôi"
" Được...hẹn gặp lại cậu"
Hoa Kỳ Nhiên vẫy tay, chào tạm biệt người bạn mới quen của mình.... Chỉ là Tu Mạnh không nỡ rời xa cậu, cho nên anh đi được vài bước thì lại quay sang nhìn Kỳ Nhiên, quyến luyến nói.
" Tớ về đây :3 "
Kỳ Nhiên trả lời.
" Ừ, cậu về cẩn thận nhé"
Đi hai bước, vẻ mặt cười hì hì nói.
" Tớ về đó nha ><"
Kỳ Nhiên trả lời.
" Ừ...ngoan, cậu về nha"
Cố Tu Mạnh đi thêm ba bước, vẻ mặt lưu luyến nói.
" Về thật đó"
Hoa Kỳ Nhiên dở khóc dở cười trả lời.
" Tu Mạnh về nha"
Anh lại đi thêm vài bước, vẻ mặt như sắp khóc hỏi
" Không giữ tớ lại thật hả?"
Hoa Kỳ Nhiên nghiêm túc trả lời.
" Không chịu về ngày mai đừng gặp mặt tớ"
Kẻ nào đó vừa nghe xong liền dùng đôi chân dài của mình chạy thật nhanh như bị chó đuổi.
Bóng dáng của Cố Tu Mạnh dần dần khuất xa tầm mắt của Hoa Kỳ Nhiên, ánh chiều tà kéo xuống. Hôm nay lại biết thêm nhiều về nhau rồi.
Hoa Kỳ Nhiên cảm thấy lòng mình thật vui. Ngồi trên con xe đạp của mình, cậu cũng không định tháo cái mũ của người kia tặng xuống. Cứ thế đạp xe thẳng về nhà.
Hoa Kỳ Nhiên vừa về đến nhà, cửa đã mở sẵn. Dì giúp việc ra đón vừa nhìn thấy cậu thì liền nhìn sững, sau đó còn bật cười nói.
" Thật không ngờ cậu chủ của chúng ta vẫn chưa lớn đó"
Hoa Kỳ Nhiên cũng không hiểu bà nói gì, chỉ đơn giản chào dì Vân rồi đi vào nhà. Vừa đến phòng khách, như mọi ngày... Cha mẹ cậu đều đã ngồi trên ghế sofa từ trước.
" Chào cha mẹ, con về rồi"
Hai người ngẩng lên nhìn con trai mình, sáu con mắt nhìn nhau. Cha của cậu bỗng nhiên nói.
" Chà chà... Mũ đẹp đấy, màu hường mới chịu cơ :> "
Vợ ông, bà Điềm Điềm còn không quên bồi thêm một câu.
" Cờ rút tặng hả con, rất có khiếu thẩm mĩ"
Hoa Kỳ Nhiên be like : " ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾"