[Thất Ngũ] Bao Thanh Thiên Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 7: Cây phù dung



Trong màn đêm thăm thẳm, một nhân ảnh mơ hồ chậm rãi bước tới, tay trái tha một bọc vải to, tay phải đặt trên chuôi kiến, lóe lên dưới ánh trăng nhạt màu. Khi tới gần, mọi người đều thấy rõ: đó là một người mặc bộ quần áo màu xanh giản dị, không xa hoa cầu kì; gương mặt cân đối, tuấn tú, luôn nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi, nhưng đồng thời lại cho người ta cảm giác sợ hãi không lý do. Đó chính là kẻ đã chôn sống mười mấy cô gái vô tội ở tiệm áo liệm Vĩnh Ninh, sát hại Lý Vân Dung trong đêm tổ chức tiệc chúc thọ quốc công, khâm phạm quan trọng của triều đình, trưởng công tử của Thần vũ hầu – Thẩm Sĩ Bình.

Kẻ thù đột nhiên xuất hiện, Bạch Ngọc Đường sao có thể bỏ qua, trong đôi mắt tràn ngập sát khí, mũi kiếm chĩa thẳng vào đối phương, phẫn nộ quát.

“Thẩm Sĩ Bình! Ra ngươi trốn ở đây!!”

Thẩm Sĩ Bình chỉ cười không đáp, ánh mắt chậm rãi lướt qua thi thể nằm trên đất, dừng một chút nơi vết thương không ngừng rỉ máu, rồi từ từ chuyển đến kẻ cầm giản bị Triển Chiêu chế ngự, theo cơ thể hắn tới thanh thần kiếm Cự Khuyết, đi dần lên, cuối cùng là ngừng lại trên gương mặt Triển Chiêu, khóe môi cong lên thành nụ cười mơ hồ.

“Triển hộ vệ…” Thẩm Sĩ Bình vẫn mỉm cười thân thiện như mọi lần, giọng nói trầm ấm quanh quẩn, chạm tới linh hồn. “…vẫn khỏe chứ?”

Triển Chiêu toàn thân cứng ngắc, đôi mắt trong suốt sắc bén nhìn thẳng vào đối phương, môi vô thức cắn chặt. Bạch Ngọc Đường giật mình, Thẩm Sĩ Bình xuất hiện ở đây coi như chuyện tốt, đỡ tốn công chạy vòng vòng để tìm, thế nhưng, con mèo này… sao lại có phản ứng như vậy?

Sát thủ che mặt tiến lên, cực kì nhỏ giọng nói. “Thuộc hạ vô dụng, Trần Cửu bị giết. Mong thiếu chủ trách phạt.”

Thẩm Sĩ Bình khẽ mỉm cười, đưa cái bọc đen trên tay mình cho hắn, nói. “Nếu không thể thắng được các người, cũng chẳng xứng danh Ngự Miêu, Cẩm Mao Thử.” Giọng điệu rất là thoải mái, không chút khó chịu nào.

Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy giọng nói của tên sát thủ bịt mặt nghe rất quen tai. Nhưng bởi hắn hạ giọng nói nhỏ nên chẳng thể nhớ ra là đã nghe thấy ở đâu.

Bạch Ngọc Đường nhịn hết nổi quát. “Mèo con! Bắt những tên ác tặc này lại trước rồi hẵng nói chuyện sau!”

Họa Ảnh lóe lên, hàn quang rực rỡ, nhằm thẳng Thẩm Sĩ Bình mà đâm tới. Kiếm khí tỏa ra đến tối tăm mặt mũi, nhìn thôi đã rùng mình, nếu phải trực tiếp đối đầu thì còn kinh hồn bạt vía tới mức nào nữa?! Dè đâu, Thẩm Sĩ Bình không hề tránh né, trong lúc sinh tử như vậy vẫn nhàn nhã thưởng thức, khóe môi cong lên, cứ như đang dạo chơi ngắm cảnh mà thôi.

Triển Chiêu không kịp ngăn lại, chỉ có thể kêu lớn. “Bạch huynh! Không được!”

Bạch Ngọc Đường thấy tình thế thuận lợi, nghĩ rằng lần này oan khuất của Lý Văn Sảnh và các vong hồn bị chôn sống có thể báo rồi, trong lòng vui mừng vô cùng. Ngờ đâu, thân ảnh phía trước nháng lên một cái đã không thấy đâu nữa. Bạch Ngọc Đường hốt hoảng, tính thu kiếm về thủ, ai dè lại bị chế ngự giữa chừng, chỉ còn nước chống đỡ đòn tấn công của đối phương. Hai ngón tay của Thẩm Sĩ Bình nắm chặt lấy mũi kiếm, chưởng đầu đánh bay kiếm thế, chưởng thứ hai theo đó hất kiếm lên cao, lộ ra cánh tay không được phòng thủ. Rồi chưởng thứ ba mạnh mẽ đánh tới, khiến Bạch Ngọc Đường như chết lặng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, trường kiếm rơi khỏi tay, thân ảnh trắng như tuyết bị đánh bay đi!

“Bạch huynh!”

Lam ảnh nhanh như chớp phóng vọt lên, như chim yến trên trời, đẹp đấy nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Cánh tay trái vội vàng bắt lấy cơ thể đang rơi xuống, tay phải xuất chiêu hóa giải chưởng đạo chết người kia. Chiêu thức của mình bị ngăn lại, Thẩm Sĩ Bình rút kiếm đâm tới, quyết tâm không gì ngăn cản, hướng thẳng vào ngực Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu trong lúc hốt hoảng quên cả nghĩ, theo bản năng muốn né nhưng không được bởi đang ở giữa không trung, đành liều mình xoay người, thay Bạch Ngọc Đường đón kiếm này.

“Phụt—!”

Hàn quang chợt hiện, máu nhuộm áo lam!

Trong nháy mắt, Triển Chiêu đã mang Bạch Ngọc Đường tiếp đất an toàn, quỳ một gối, không để ý tới vết thương của mình mà hỏi ngay.

“Bạch huynh! Thương tích ra sao rồi?”

Bạch Ngọc Đường chật vật chống người dậy, mới ngẩng lên được một chút đã phun ra một bụm máu tươi. Mãi sau mới thở từng cơn hổn hển, ngắt quãng nói.

“Không chết nổi đâu… Vết thương trên vai mi… mới cần bận tâm hơn.”

Triển Chiêu lắc đầu. “Chỉ là xây xát ngoài da, không sao hết.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, liếc nhìn phần màu đỏ đang không ngừng loang rộng ra kia, tức giận nói. “Mèo… ngu! Ai đời lại đi… thấy thân đỡ kiếm!” Nói rồi xé vạt áo mình, giận dữ băng bó.

Triển Chiêu thở dài, đè ngón tay cầm máu lại, may mà vết thương không nghiêm trọng lắm. Có điều, anh vẫn ngứa miệng cãi lại.

“Con chuột bạch máu đỏ dính đầy lông nào đó không có tư cách trách người khác.”

Bàn tay đang băng bó bỗng bạo lực hơn, khiến cho Triển Chiêu phải cau mày, hung hăng nguýt một cái. Bạch Ngọc Đường nhếch miệng, lãnh đạm nói.

“Hừ… thế mi thì không máu đỏ nhuộm đầy lông? Ta thấy so với Bạch gia… mi còn tệ hơn rất nhiều… Khụ! Khụ!”

“Tốt hơn thì im lặng bảo tồn khí lực đi. Triển mỗ chẳng rảnh vác một con chuột nửa sống nửa chết về Hãm Không Đảo đâu.”

“Giỏi lắm, cái con mèo thúi ranh mãnh kia! Miệng càng lúc càng sắc hơn rồi.”

“Nói chuẩn. Ở cạnh Bạch huynh lâu ngày, cái bản lãnh miệng mồm lanh lợi dĩ nhiên có tiến bộ không ít.”

“Mèo thúi! Mới được một hai câu đã giở trò rồi.”

“Rồi, rồi, là Triển mỗ sai. Mau bế khí ngưng thần, đừng nói chuyện nữa.”

“Câu này có khác gì đâu…”

“Hay. Hay lắm. Một màn mèo chuột tương trợ nhau cực hay.”

Thẩm Sĩ Bình mỉm cười gật đầu, gương mặt ôn hòa khi nãy chợt trở nên âm u, nụ cười đông cứng nơi khóe miệng, bất giác cảm thấy lạnh lẽo, rợn người. Y cứ đứng đó cười như vậy, hồi lâu mới nói tiếp.

“Chỉ tiếc, vô cùng đáng tiếc, cảnh cảm động lòng người như vậy từ nay trở về sau sẽ biến mất… Quả thật, khiến người ta phải buồn bã thở dài.”

Bạch Ngọc Đường trợn mắt quát lên.

“Tên tiên! Muốn giết Bạch gia không dễ như vậy đâu!”

Đôi mắt sâu không đáy của Thẩm Sĩ Bình khẽ lướt qua cậu một cái, sau lại nhìn Triển Chiêu, thở dài lắc đầu nói.

“Thuộc hạ của Thẩm mỗ chưa từng để lại dù chỉ nửa người sống. Cậu là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng. Tiếc là…” Gương mặt của y lại càng toát lên vẻ nhu hòa, trong ánh mắt chứa đựng thái độ thân mật, hồi lâu mới nói tiếp. “Trên kiếm có bôi chất kịch độc, lẽ nào cậu không phát giác ra?”

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc đến sững người, mãi sau mới tức giận quát vào mặt Triển Chiêu.

“Mèo thúi! Trúng độc rồi sao không nói!”

Chính bản thân Triển Chiêu cũng ngạc nhiên mà đáp.

“Vết thương không bị tê, máu cũng màu đỏ tươi, không giống triệu chứng trúng độc.”

Bạch Ngọc Đường lẳng lặng kéo vai Triển Chiêu qua xem, dù ánh trăng mờ ảo nhưng vẫn đủ để thấy. Quả thực, máu đỏ tươi đang chảy ra từ miệng vết thương, và cũng chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ nó bị trúng độc cả.

Thẩm Sĩ Bình mỉm cười nói. “Không cần phải kiểm tra đâu, loại độc này không để lại dấu vết gì. Triển hộ vệ trong giang hồ đủ lâu, chắc cũng từng nghe qua thứ được gọi là ‘cây phù dung’?”

Triển Chiêu nghiêm mặt, gật đầu đáp. “Triển mỗ lúc vẫn còn bái sư học đạo đã từng nghe nói tới. Cây phù dung là một trong mười loại độc thuộc hàng bậc nhất thiên hạ, vốn từ lâu đã tuyệt tích khỏi giang hồ.”

Bạch Ngọc Đường kinh hãi nói. “Độc mà con mèo đã trúng… là của cây phù dung ư?”

Lô phu nhân của Hãm Không Đảo tinh thông y thuật, và cũng thường nghiên cứu các loại cây thuốc khác nhau, chính vì thế Bạch Ngọc Đường đã từng nghe nói qua về cây phù dung này. Độc khi trúng sẽ không biểu hiện triệu chứng ra bên ngoài, sau lần độc phát đầu tiên, cứ mười hai canh giờ sẽ tái phát một lần. Mỗi lần phát tác, cơ thể sẽ đau đớn không chịu nổi, chỉ muốn chết đi; loại độc này không nhằm lấy mạng người, nhưng là để nạn nhân không chịu nổi hành hạ mà tự tìm giải thoát trong cái chết.

Thẩm Sĩ Bình đầy tán thưởng nói.

“Triển hộ vệ quả nhiên kiến thức rất rộng. Độc trên kiếm này chính là từ cây phù dung mà ra.”

Bạch Ngọc Đường tức giận mắng. “Tên tiểu nhân hèn hạ! Đồ vô sỉ!”

Triển Chiêu, tay đè vết thương, chậm rãi đứng dậy, nét mặt cương nghị, bình tĩnh đối đáp.

“Triển mỗ từ khi theo Bao đại nhân đã không còn để ý đến việc sống chết của bản thân. Đau đớn của chất độc chỉ có thể hủy hoại cơ thể, không ngăn được ý chí của con người. Triển Chiêu dù có trúng nhiều độc hơn nữa, cũng phải bắt các hạ về quy án!”

Bạch Ngọc Đường tán thưởng. “Mèo con, nói hay lắm!”

Thẩm Sĩ Bình chăm chú nhìn Triển Chiêu một lúc rồi khẽ nói. “Triển Chiêu quả không hổ một đời Nam hiệp, xả thân vì nghĩa khiến người người khâm phục. Chỉ lả, tôi không muốn giết cậu, hay là chúng ta làm một trao đổi nhỏ nhé?”

Triển Chiêu lãnh đạm nói. “Trao đổi gì cơ?”

Thâm Sĩ Bình chỉ tay vào người bị bắt đằng sau Bạch Ngọc Đường, cười nói. “Các cậu thả người, tôi đảm bảo cậu và Bạch Ngọc Đường bình an rời khỏi đây. Dĩ nhiên, tấm lệnh bài kia cũng phải để lại.”

Triển Chiêu giật mình, ra là y đã biết lệnh bài trong tay anh, nóng lòng đòi lại như vậy, chứng tỏ trong lệnh bài có chứa bí mật vô cùng to lớn.

Bạch Ngọc Đường khịt mũi khinh thường. “Mèo con, đừng nghe mấy lời điên khùng, vớ vẩn ấy.”

Gương mặt Triển Chiêu vẫn tĩnh lặng như nước, thẳng thắn nói. “Triển mỗ xin cảm ơn ý tốt của tiểu hậu gia, có điều thứ lỗi cho Triển Chiêu không thể lấy công làm tư mà theo được!”

Thẩm Sĩ Bình ngẩng mặt lắc đầu, lại một lần nữa mỉm cười quỷ dị, hất đầu ra hiệu với tên sát thủ bịt mặt, y từ tốn nói.

“Vậy ư? Thật là, rượu mời không uống lại cứ muốn uống rượu phạt. Nếu tôi lấy đây làm vật trao đổi thì cậu sẽ tính sao nhỉ?”

Tấm vải đen to rộng được lấy ra, Bạch Ngọc Đường vốn luôn theo sát hành động của đối phương, nhìn thấy thứ được lộ ra thì giật mình, sau lại nổi giận, đôi mắt như thể thiêu đốt kẻ thù.

“Tứ ca!!”

Thẩm Sĩ Bình hài lòng gật đầu, nói. “Triển hộ vệ, giờ cậu tính sao?”

Phiên Giang Thử Tưởng Bình bị điểm huyệt, trói chặt tứ chi, cả người như tấm vải rách bị Thẩm Sĩ Bình giữ trong tay, không có chút phản kháng.

Triển Chiêu gồng cứng người, căng thẳng, tay siết chặt Cự Khuyết, giận dữ nói.

“Thẩm Sĩ Bình! Sao lại đi làm cái thứ chuyện không quang minh lỗi lạc như vậy?!”

Y khẽ mỉm cười nói.

“Thẩm mỗ vốn chẳng phải anh hùng hào kiệt gì, quản chi cái quang minh lỗi lạc đó chứ? Cậu chỉ cần trả lời xem có giao người và lệnh bài ra hay không thôi.”

“Ngươi—!”

Bạch Ngọc Đường chật vật đứng dậy, tính xông tới thì ngờ đâu lại bị ngã ra đất, phun mấy ngụm máu tươi.

“Thẩm Sĩ Bình! Nếu ngươi dám làm tổn thương tứ ca, Bạch gia ta sẽ chém ngươi thành trăm mảnh!”

Triển Chiêu vội quay người lại, tính đỡ cậu dậy, dè đâu chưa kịp làm gì đã thấy trong ngực nhộn nhộn. Ra là mấy cái móng chuột thừa dịp Thẩm Sĩ Bình bị cản tầm mắt đã nhanh tay thó mất Vân Sơn Lệnh anh giấu trong người, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Triển Chiêu, đôi con ngươi chứa đầy gian xảo.

Nuốt tiếng ca thán vào trong bụng, Triển Chiêu không dám lên tiếng, chỉ dùng khẩu hình môi dặn dò.

“Cẩn thận đấy…”

Con chuột bạch kia cũng hiểu được, âm thầm đáp trả.

“Biết, che dùm ta.”

Triển Chiêu lúc này mới cất cao giọng, đầy ân cần nói.

“Bạch huynh! Cẩn trọng thương tích!”

Bạch Ngọc Đường thuận thế đẩy anh ra, giả dạng kẻ bị thương nặng, hơi thở dồn dập.

“Đừng lo cho ta! M-Mau cứu tứ ca!”

Thẩm Sĩ Bình chẳng phản ứng gì, chỉ tiếp tục mỉm cười nói với Triển Chiêu. “Một mạng đổi một mạng. Triển hộ vệ thấy đủ công bằng chưa?”

Triển Chiêu đứng dậy không nói gì, nét mặt có vẻ đang băn khoăn do dự, thân ảnh màu lam che khuất một Bạch Ngọc Đường đang ngã dưới đất chưa dậy nổi.

Bạch Ngọc Đường tay thì liên tục đẩy tới đẩy lui mấy mẩu gỗ trên lệnh bài, miệng thì ra bộ như lo lắng mà nói.

“Mèo thúi! Bộ mi tính bắt chước mấy lão tăng nhập thiền tĩnh tọa hay sao?! Mau thả người cứu tứ ca của ta đi!”

“Bạch huynh, Triển mỗ…”

Triển Chiêu tính nói nhưng thôi, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp khó đoán, sau mới ảm đạm nói.

“Triển mỗ còn có công vụ trong người, nếu hôm nay vì việc tư mà để mất vật chứng cùng hung phạm, sau này muốn điều tra thêm cũng sẽ khó khăn hơn…”

Bạch Ngọc Được giận sôi máu.

“Triển Chiêu! Chẳng lẽ… mi thấy chết mà không cứu?!”

Triển Chiêu khổ sở khó tả, nói.

“Luật pháp triều đình, đạo nghĩa giang hồ… Triển mỗ thực khó lưỡng toàn. Nếu vẫn còn là người trong giang hồ, Triển Chiêu nhất định không do dự chút nào. Có điều nay đã khác xưa, Triển Chiêu không còn một thân một mình nữa, sau lưng còn có phủ Khai Phong, và còn triều đình Đại Tống…”

“Ta phỉ!” Bạch Ngọc Đường cao giọng tức giận mắng. “Chó hôi triều đình! Tay sai quan phủ!”

Tưởng Bình dù chẳng thể nói, cũng chẳng thể cử động gì, nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo. Ban đầu nghe Thẩm Sĩ Bình nói dùng mình làm vật thế chấp đổi lệnh bài và tên sát thủ thì trong lòng vui mừng, miệng lẩm bẩm cảm tạ trời đất còn chừa ra một con đường sống. Nhưng rồi nghe thấy Triển Chiêu mượn cớ có công vụ trong người không chịu chấp nhận trao đổi, Tưởng Bình tức đến độ máu dồn lên não, trong lòng chửi mắng Triển Chiêu phải đến trăm ngàn lần.

Thẩm Sĩ Bình thấy Triển Chiêu không đáp, ra tay siết chặt sau cổ Tưởng Bình, lực tay hơi nới ra, vẻ mặt Tưởng Bình đã xấu đến độ không nhìn ra nổi.

“Triển hộ vệ, cân nhắc ra sao rồi? Thẩm mỗ ra tay không phân biệt được nặng nhẹ, ngộ nhỡ bẻ gãy xương cổ thì nguy lắm đấy.”

Bạch Ngọc Đường giận dữ gầm lên. “Dừng tay! Không được làm bị thương tứ ca!”

Thẩm Sĩ Bình lại mạnh tay hơn, cất tiếng cười dài.

“Triển Chiêu! Tứ ca ta mà có chuyện gì, Bạch gia thề nhất định không bỏ qua cho mi!”

“Bạch huynh! Triển mỗ sẽ tới Hãm Không Đảo chịu tội sau, nhưng việc bỏ công theo tư này, Triển mỗ không thể…”

Bạch Ngọc Đường cười lạnh, khinh bỉ nói.

“Không dám làm phiền Ngự Miêu đại nhân! Ngũ thử Hãm Không Đảo bọn ta đều thuộc dạng cây bờ cỏ bụi, sao được vinh hạnh tiếp kiến Triển đại nhân chí công vô tư, anh hùng hào kiệt.”

“Cậu—”

“Đừng ra vẻ nữa! Bạch gia chỉ hỏi một câu, mi có cứu người hay không?!”

“…”

Bạch Ngọc Đường gật đầu cười lạnh nói. “Tốt. Tốt lắm.” Vừa nói vừa gắng đứng dậy, gằn từng chữ nói.

“Bạch Ngọc Đường ta trước nay kiêu ngạo, chưa từng cầu xin ai điều gì. Nhưng hôm nay…” Phất tay áo quỳ xuống, rõ ràng nói. “Triển Chiêu! Bạch Ngọc Đường ta van mi, van mi hãy cứu tứ ca!”

Triển Chiêu kinh hãi, con chuột bạch này, diễn kịch cũng không cần phải chân thực đến vậy chứ. Anh vội xoay người, quỳ xuống kéo cậu dậy, la lên. “Bạch huynh! Cần gì phải vậy!”

Bạch Ngọc Đường một tay nắm tay anh, một tay nhét Vân Sơn Lệnh vào chỗ cũ, miệng cười đắc ý, nháy mắt ra hiệu với Triển Chiêu.

Triển Chiêu biết ý, giả đau khổ nói.

“Bạch huynh quỳ như vậy, Triển mỗ sao gánh được trách nhiệm!”

Bạch Ngọc Đường cố ra vẻ quyết liệt nói.

“Nếu mi không đồng ý, Bạch gia quỳ hoài không dậy.”

“Chuyện này…”

“Bạch Ngọc Đường van mi.”

Triển Chiêu lặng yên trong chốc lát, rồi thở dài, cầm kiếm đứng dậy, quay đầu nói với Thẩm Sĩ Bình.

“Thôi được! Triển Chiêu đồng ý, một mạng đổi một mạng!”

Thấy Thẩm Sĩ Bình và bọn sát thủ Vân Sơn bỏ đi xa rồi, Triển Chiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đang tính giải huyệt cho Tưởng Bình thì thấy Bạch Ngọc Đường sau khi kiểm tra trong phòng một vòng bước ra ngoài nên hỏi.

“Bạch huynh, Dương Ấu Tường vẫn còn ở trong?”

Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, căm giận nói. “Con chó kia chẳng biết đã tỉnh lại khi nào, sớm chẳng thấy tăm hơi.” Lại nhìn xuống bộ dạng thê thảm của Tưởng Bình, thờ dài nói. “Khổ cho tứ ca rồi.”

Dứt lời, Bạch Ngọc Đường vận khí giải khai những huyệt đạo bị phong bế của Tưởng Bình.

“Ui da! Hừ hừ hừ…”

Tưởng Bình vừa mới được giải huyệt đạo đã ngay lập tức lao tới nắm cổ áo Triển Chiêu, căm phẫn nói.

“Nói nè, Triển Tiểu Miêu… hừ hừ… Chúng ta xưa nay không thù không oán, cùng lắm chỉ là giễu cợt đôi ba câu… hừ hừ… Không ngờ ngươi lại lấy việc công báo thù riêng, nếu không phải lão ngũ quỳ xuống van xin ngươi, cái mạng nhỏ của Tứ gia này đã sớm tan dưới vuốt mèo của ngươi rồi! Hừ! Hừ!”

Triển Chiêu không đáp lại. Dù Thẩm Sĩ Bình và sát thủ Vân Sơn đã rời đi nhưng để đề phòng bất trắc, cẩn thận vẫn hơn.

Bạch Ngọc Đường hơi thấy lúng túng, kéo tay Tưởng Bình bảo.

“Tứ ca! Đây không phải chỗ để nói chuyện, có gì trở về hẵng nói.”

Tưởng Bình mới vừa dạo quỷ môn quan xong, đâu có thể dễ dàng bỏ qua như thế, chống nạnh, mặt hầm hầm.

“Trở về hẵng nói? Cái mạng nhỏ của tứ ca thiếu chút nữa đã không còn rồi. Lão ngũ, đừng có mơ cản được huynh. Hôm nay Tứ gia nhất định phải giải quyết ân oán một lần cho xong với còn mèo thối này!”

Bạch Ngọc Đường thấy Tưởng Bình hiểu lầm Triển Chiêu, trong lòng khó chịu, quát lên.

“Tứ ca! Chuyện này không phải Triển Chiêu sai!”

Tưởng Bình ngạc nhiên trợn mắt chuột, giơ tay sờ trán Bạch Ngọc Đường, kinh ngạc nói.

“Lão ngũ này, có phải đệ bị sốt đến hồ đồ rồi không?”

Bạch Ngọc Đường đẩy tay ra, nhận thấy nói thật là tốt nhất.

“Là ý của đệ. Mèo con chỉ là nghe theo lời dụ dỗ của đệ mà thôi. Muốn trách phạt thế nào tùy tứ ca, có điều, chuyện này không liên quan đến con mèo.”

“Đệ… Đệ nói thay Triển Tiểu Miêu?!” Tưởng Bình há hốc mồm, mãi sau mới tỉnh lại, nộ khí phải cao tới ba thước, hung hăng quát.

“Giỏi lắm lão ngũ! Triển Tiểu Miêu này đã cho đệ uống bùa mê thuốc lú gì rồi mà đệ bỏ người thân giúp người ngoài hả!?”

Triển Chiêu thấy mọi chuyện sắp vượt quá tầm kiểm soát nên lên tiếng khuyên can.

“Tưởng đảo chủ bớt giận, tất cả đều là lỗi của Triển mỗ, xin đừng trách Bạch huynh…”

Tường Bình chẳng đợi anh nói xong, hừ lạnh một tiếng nói. “Hừ! Cái thứ vong ơn phụ nghĩa! Ngày đó ở tiệm áo liệm Vĩnh Ninh nếu không phải lão ngũ miệng đối miệng truyền dương khí cho ngươi, con mèo nhỏ nhà ngươi còn có thể sống tới ngày hôm nay sao? Ấy vậy mà thấy Tứ gia gặp nạn đã không cứu rồi.”

“A!”

“A?”

Lời nói cứ như sấm sét, đánh hai người đến ngây cả ra. Gương mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường nhanh chóng đỏ ửng như máu, hệt như từ lò thiêu chui ra, cái miệng suốt ngay khua môi múa mép hiện bị á khẩu, không khép lại được. Tưởng Bình quan sát hồi lâu, rốt cuộc không hiểu được. Chung quy mình có nói cái gì khiến lão ngũ trông như thể sắp đi đánh đại địch vậy. Mà đồng thời lại vừa như muốn đào lỗ chui xuống đất, bộ muốn học nghề nhị ca à? Triển Chiêu ngây ngốc hồi lâu, rốt cuộc cũng tỉnh lại. Khi nãy Tưởng Bình vừa nói gì ấy nhỉ? Tiệm áo liệm Vĩnh Ninh… miệng đối miệng truyền dương khí…

Gì cơ? Miệng đối miệng?

“Mèo con. Cái này… chuyện đó…”

Đưa mấy cái móng chuột lên gãi gãi đầu, Bạch Ngọc Đường ấp a ấp úng nói. “Mèo thúi! Đừng có hiểu lầm. Khi đó… khi đó cứu người là quan trọng, Bạch gia không có ý gì khác. Mi… mi đừng có mà hiểu sai!”

Triển Chiêu cũng thấy lúng túng, tuy là người trong giang hồ làm việc không câu nệ, cũng chẳng kiêng kị gì, nhưng việc cùng với nam tử răng môi kề cận thế cũng chuyện lần đầu tiên mới có, nhất thời không được tự nhiên, nói.

“Ra là thế… À, đa tạ ơn cứu mạng của Bạch huynh…”

Bạch Ngọc Đường đoán không được anh đang nghĩ gì, trong lòng lại càng thêm xấu hổ.

“Mèo thúi! Tất cả đều là vì cứu mi thôi… Mi, mi bớt hiểu lầm Bạch gia đi!”

Triển Chiêu thấy cậu làm quá lên như vậy liền giải thích ngay.

“Bạch huynh lo nghĩ quá nhiều rồi. Triển mỗ tuyệt không có ý gì hết. Ngự Miêu và Cẩm Mao Thử vốn là kình địch, Bạch huynh là vì lòng hiệp nghĩa mà ra tay tương trợ, không phải bởi giao tình huynh đệ gì. Ơn cứu mạng này Triển Chiêu xin khắc cốt ghi tâm, nhất định sẽ báo đáp—”

Triển Chiêu nói tới đây đột nhiên ngưng bặt, chân mày nhíu lại, cảm giác đau đớn kinh người lan ra toàn thân. Cự Khuyêt siết chặt trong tay, mồ hôi chảy ra nhễ nhại, anh thấy hai chân mềm nhũn, cả người cứ chậm rãi rơi xuống. Đôi mắt như bị một tầng nước bao phủ, rõ ràng Bạch Ngọc Đường đang đứng trước mặt, lại không thể nhìn thấy rõ, tất cả đều mờ mờ ảo ảo…

Nhìn thấy bóng lam ngã xuống đất, trái tim Bạch Ngọc Đường như ngừng đập, kinh hoàng hét lên.

“Triển Chiêu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.