[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên

Chương 30



Quy Khư vô để nạp thiên xuyên

Đại Dư Viên Kiều tiên sơn hiện

(Quy Khư vô đáy nạp sông trời, Đại Dư Viên Kiều tiên sơn hiện)

Quy Khư, nằm ở phía đông Bột Hải, là khe sâu đối xứng với núi Côn Lôn ở phía Tây.

Thiên địa có âm dương, Càn Khôn có bĩ thái, biến hóa cân bằng mới đạt trọn vẹn, cho nên Đông có Quy Khư thì Tây có Côn Lôn.

So với núi Côn Lôn thông tận thiên đình, Quy Khư là nơi hội tụ của bách thủy. Trường Giang Hoàng Hà, Ngân Hà sao sáng, cuối cùng đều tụ về nơi này, nhưng nước Quy Khư không vì vậy mà tăng hay giảm, thủy chung vạn năm bất biến.

Long Vương theo dòng nước vào Bột Hải, đưa Vương Ki và Âu Dương Vô Cữu đến bên ngoài Thất Hải, từ xa chỉ nhìn thấy một xoáy nước màu đen giữa biển khơi trong trời đất, hải lưu hội tụ, Ngân Hà rơi thẳng, nhưng nước có chảy vào xoáy nước nhiều đến đâu vẫn không thấy tràn ra ngoài.

Long Vương nhảy lên giữa không trung nhưng không đi tiếp.

Nghe thấy lão lên tiếng: “Tinh quân, Quy Khư là cấm địa của thượng cổ thần tộc, tiểu vương bất quá là long vương một phương, thân phận thấp kém, không dám đến gần, chỉ có thể đưa tinh quân đến đây, vọng thỉnh thứ lỗi!”

Vương Ki gật đầu, nâng Âu Dương Vô Cữu dậy, thúc giục pháp quyết, dùng phép phi không nổi bồng bềnh giữa không trung, xoay người khẽ thi lễ với Long Vương: “Đa tạ Long Vương hậu nghĩa.”

“Không dám không dám!” Long Vương nhận được đại lễ mà giật mình, nói đến Thất Nguyên Tinh Quân, tuy chẳng qua là tinh quân tôn sư, vừa không có quân quyền hiệu lệnh thiên binh, vừa không có thế gian sùng bái xây chùa, nhưng từ lúc viễn cổ đã vâng lệnh trời, không cần như bọn họ tu luyện ngàn năm vạn năm mới được tiên giai, Thất Nguyên Tinh Quân từ khi xuất hiện đã có tiên lực siêu phàm, chưởng quản trường thiên chưởng quản vạn vật.

“Lộc Tồn tinh quân không cần khách khí, tiểu vương mặc dù không dám tiến vào, nhưng sẽ ở đây chờ tinh quân.”

Người bên cạnh vẫn mê man bất tỉnh, dù có bảo mệnh kim đan bảo vệ tâm mạch nhưng vẫn cần được nhanh chóng trị liệu. Thế là Vương Ki không khiêm nhượng nữa, gật đầu nói: “Làm phiền.” Nói xong xoay người mang Âu Dương Vô Cữu bay vào Quy Khư.

Long Vương nhìn bóng lưng màu xanh kia thật lâu, sau mới xoay người lặn xuống đáy nước.

Càng đến gần Quy Khư, càng thấy dòng Ngân Hà lưu thủy bao la. Xoáy nước màu đen vừa nhanh vừa xiết, nước sông Ngân rơi thẳng xuống đáy tuyền qua, sao sáng nháy mắt bị hút vào không thấy bóng dáng.

Giữa dòng nước mênh mông lại thấy có hai hòn đảo nổi trên mặt nước, nói cũng lạ, hai hòn đảo này hình dạng như con quay bị nghiêng, phần đáy đầy đá vụn gồ ghề nửa lộ ra mặt nước, phần còn lại là tiên cảnh cây xanh nước biếc.

Hai hòn đảo rất lớn, cao thấp vòng quanh ước chừng có ba vạn dặm, đỉnh núi đạt đến cửu thiên. Cho dù bốn phía có lưu thủy xô đập rít gào thì trên đảo vẫn là cảnh tràn đầy sức sống, tiên hạc lượn quanh đỉnh núi, linh thú qua lại trên đồng bằng, đá nổi vờn quanh tiên sơn, nhược thủy lăng không như tấm mành.

Vương Ki là thiên thượng tinh quân, đương nhiên biết hai hòn đảo này là nơi cư ngụ thượng cổ thần nhân để lạc, là Đại Dư, Viên Kiều, được xưng thần sơn cùng với Bồng Lai, Phương Hồ, Doanh Châu!

Thời cổ xưa, trên Bột Hải vốn có năm ngọn núi tiên, có người nước Long Bá dùng móc câu câu mất sáu con thần ngao đỡ núi, khiến hai ngọn Đại Dư, Viên Kiều trôi đến biển cực Bắc, sau đó chìm xuống, thượng cổ thần nhân không thể không rời khỏi đảo, tìm nơi khác ở. Bất quá chỉ cần là vật chìm trong nước, thủy chung đều phải tụ về Quy Khư, song, hai hòn đảo này thật sự là lớn quá, còn chưa bị Quy Khư nuốt lấy thì đã mắc kẹt ở đáy biển, tiến không được rời không xong.

Sau khi phân biệt hai hòn, Vương Ki chọn lấy một, chậm rãi hạ xuống.

Trên tiên sơn đâu đâu cũng thấy cung điện bằng vàng ròng, lan can từ bạch ngọc, đáng tiếc đã là cảnh vườn không nhà trống, dây leo xanh biếc hoang dã quấn lấy nóc điện bằng vàng ròng và trụ cổng, gần như che lấp tất cả lấp lánh. Bốn phía đều là kỳ hoa dị quả, mọc trên cây là cành vàng lá ngọc, quả đơm ra là trân châu mỹ ngọc. Ngẫu nhiên nhìn thấy dị thú chuyền giữa các cành cây, màu lông trắng thuần như tuyết, thấy Vương Ki chẳng những không sợ mà còn tò mò nhìn theo.

Vương Ki mang Âu Dương Vô Cữu đến một thung lũng ở tiên sơn, chỉ thấy ở đó có một con suối, không phải bắt nguồn từ thác nước đổ xuống từ đá nổi giữa không trung, mà là thanh tuyền phun lên từ lòng đất. Suối này bốn phía có bậc thềm giũa từ ngọc thạch, có lương đình dùng để nghỉ mát, có thể nhìn ra thượng cổ thần nhân đã dụng tâm bố trí thế nào.

Lúc này Âu Dương Vô Cữu rốt cuộc dần tỉnh lại, cảm thấy có chim tước kêu vang, hương hoa tràn mũi, khi mở mắt, lọt vào mắt là tiên cảnh như tranh, khác một trời một vực với sơn động kinh khủng như địa ngục, nhất thời bất giác ngẩn ngây, còn cho là mình đang ở trong mộng cảnh.

Nhưng đau đớn trên người đã đúng lúc nhắc nhở hắn, đây không phải ảo giác.

Nghiêng đầu nhìn thấy người dìu mình là Vương Ki, bận tâm sức nặng của bản thân sẽ đè bẹp trướng phòng tiên sinh, vội vàng muốn đứng thẳng, nhưng chân trái của hắn bị Cùng Kỳ táp mất vài miếng thịt, vừa gắng sức đã đau thấu tim, suýt nữa thì mất đà té ngã. Vương Ki thấy hắn ngọ nguậy, xoay đầu lại nhìn thì thấy Âu Dương Vô Cữu cắn chặt khớp hàm, đau đến vã về mồ hôi lạnh, y bèn đỡ hắn đến lương đình ngồi xuống.

Bên trong lương đình bố trí cũng thật tinh xảo, một ang nước bằng vàng khảm ngọc, nước bên trong sạch sẽ trong veo, cứ cuồn cuộn phun lên lại không thấy tràn ra. Vương Ki đi qua cầm cái gáo nhỏ bằng bạc bên cạnh, rửa bằng nước sạch sau đó mới múc nước trong ang, đưa đến bên miệng Âu Dương Vô Cữu.

Nước trong vào miệng, yết hầu khô như lửa cháy tựa hạn hán gặp mưa phùn, Âu Dương Vô Cữu uống một hơi cạn sạch.

Nói cũng lạ, uống xong nước này, cả người đều thư sướng, thần thanh khí sảng.

Âu Dương Vô Cữu cám ơn Vương Ki, xong mới hỏi: “Tiên sinh, đây là đâu?”

Vương Ki buông gáo bạc, nói: “Vết thương trên người cậu quá nặng, thuốc men trần gian không thể chữa khỏi. Nơi đây là Viên Kiều tiên sơn, trong tiên sơn có một tịnh tuyền, có khả năng liền thịt nối xương, giúp cậu tái sinh cốt nhục.”

“Đã là tiên gia phúc địa, tiên sinh mang phàm nhân vào chẳng phải đã phá hủy thiên quy sao?” Âu Dương Vô Cữu lo lắng nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, vội nói, “Thừa dịp còn chưa ai phát hiện, chúng ta nhanh đi thôi!”

Vương Ki nhất thời sửng sốt, nhìn vẻ lo lắng của hắn, trong lòng không khỏi đau xót. Đã lúc nào rồi mà còn nghĩ đến thứ này…

“Từ tay phải tới bả vai cậu thương thế rất nặng, xương cốt đứt từng khúc, da thịt bị xé mất hơn phân nửa, gân mạch trọng thương khó lành, nếu không mượn tiên gia pháp bảo, sợ là… Tay phải nếu bị phế sẽ không cầm được kiếm, càng không thể tiếp tục làm minh chủ võ lâm, chẳng lẽ điều này cũng không sao ư?”

Âu Dương Vô Cữu không nhìn tay phải của mình, thân thể của mình thế nào hắn còn không biết sao? Đừng nói cánh tay, chân trái đã mơ hồ mất cảm giác, chỉ sợ sau này ngay cả đi đường cũng nghiêng ngả. Nhưng hắn vẫn lắc đầu cười: “Tiên sinh không cần lo lắng, kỳ thật tay trái tôi dùng kiếm cũng tốt như tay phải. Cho dù không làm minh chủ võ lâm, tôi vẫn là đại thiếu gia của nhà Âu Dương. Hơn nữa, khi tôi còn là minh chủ võ lâm, tiên sinh đã không ít lần nổi đóa vì chuyện ngân lượng, như thế này không phải rất tốt à? Sau này có thể bớt một khoản chi tiêu!”

“Đừng nói nữa!” Vương Ki cắt ngang lời hắn, mất mát trong mắt hắn làm sao có thể che giấu được?

“Tôi chỉ… không muốn tiên sinh khó xử.” Âu Dương Vô Cữu rũ mi.

Bằng vào kinh nghiệm của hắn, bằng vào hiểu đời của hắn, bằng vào thông minh của hắn, Vương Ki biết, Âu Dương Vô Cữu rõ ràng tình cảnh hiện giờ của mình hơn ai hết, nhưng cho dù có mất đi tất cả, Âu Dương Vô Cữu vẫn đặt y lên đầu, không muốn y vì hắn mà mạo phạm thiên quy giới luật… Chính phần chân thành không dối trá này đã làm cho Vương Ki càng thêm kiên định.

Y thở dài một tiếng, nói: “Ngu ngốc, Viên Kiều là thượng cổ di địa, làm sao còn có thần tiên ở đây. Lại nói tôi chỉ mượn một con suối của nó thôi, vừa không cải mệnh, vừa chẳng nghịch thiên, chẳng qua là nối lại xương cốt, làm gì mà đụng chạm đến mớ thiên quy giới luận tạp nham đó!” Y đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, “Cậu đừng nghĩ linh tinh nữa, cứ an tâm dưỡng thương đi.”

Âu Dương Vô Cữu tỉ mỉ đánh giá biểu tình của Vương Ki, tựa hồ vẫn còn hơi nghi ngờ: “Thật không sao chứ?”

“Không sao.”

“Làm thế này sẽ không có ảnh hưởng xấu gì tới tiên sinh chứ?”

Vương Ki gật đầu đầy chắc chắn.

Âu Dương Vô Cữu bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Một khi đã vậy, Vô Cữu xin nghe theo sắp xếp của tiên sinh.”

Vương Ki thở dài trong lòng, nếu là người khác được tới nơi tiên sơn phúc địa này đã lập tức tứ chi bám đất không chịu đi rồi, thế mà cái tên chết tiệt này lại chỉ mong nhanh nhanh kéo mình rời khỏi…

Dìu hắn đến bên suối, nước suối trong suốt thấy cả đáy nhưng không biết bắt nguồn từ nơi nào. Vương Ki cẩn thận gỡ mớ y phục đã bị Cùng Kỳ xé nát bươm khỏi người Âu Dương Vô Cữu. Tuy rằng đã nhẹ tay nhưng miệng vết thương không được xử lý đàng hoàng, máu bết lại trên những miếng vải, khi gỡ ra lại xé rách miệng vết thương lần thứ hai, tràn ra tơ máu.

Âu Dương Vô Cữu nghiêng đầu, thấy Vương Ki nhíu chặt mày, bèn cười an ủi: “Không có gì, không đau lắm đâu.”

“Sao có thể không đau?” Vương Ki nhìn hắn, trách cứ một câu.

Âu Dương Vô Cữu cười càng ấm áp hơn cả thái dương, đặt tay lên lưng y, thoáng dùng lực nắn một cái: “Không phải nói đau nhiều không bằng đau ít sao? Tiên sinh động thủ nhanh chút, tôi cắn răng một cái là xong!”

Vương Ki còn đang do dự, Âu Dương Vô Cữu đã xoay lưng lại, thả lỏng thân thể, hít vào một hơi. Thấy hắn đã quyết định, Vương Ki đành cắn răng, dứt khoát nắm lấy vạt áo, một hơi xé cả bộ y phục, Âu Dương Vô Cữu run cả người, sau đó nghiêng khuôn mặt tái xanh, nhễ nhại mồ hôi, cực kỳ không hợp với nụ cười trên mặt hắn: “Xem, cũng không đau lắm.”

“…” Vương Ki biết mình nhiều lời cũng vô ích, liền càng nhanh nhẹn xé rách quần hắn, sau đó dìu hắn ngồi vào bên suối, nhìn suối tiên trong màu ngọc, y nói với Âu Dương Vô Cữu, “Huyết nhục trùng sinh sẽ rất đau đớn… Không phải thứ người bình thường có thể chịu được. Âu Dương, nếu chịu không nổi  thì cậu phải nói một tiếng, tôi lập tức đưa cậu lên.”

Âu Dương Vô Cữu gật đầu, thuận theo mặt đá trơn nhẵn trượt vào nước.

Mặt hồ vốn trong đến có thể soi gương, vừa chạm vào vết thương dính máu lập tức ngùn ngụt từng đợt khói trắng, bọt nước sôi sùng sục. Rõ ràng là nước suối mát lạnh như băng, nhưng vừa chạm vào người lại nóng rẫy như lửa đốt. Vốn cảm giác đã dần chết lặng, Âu Dương Vô Cữu lại tức thì thấy đau đớn khó chịu.

Cơn đau này như xuyên vào trong cơ thể tới tận cốt tủy, sau đó tản ra, nóng rực như bào cách, như muốn đốt trụi kinh lạc cả người sau đó nối lại.

Cơ thể chìm trong nước, bị khói trắng bao phủ, kịch liệt co giật. Ngón tay nắm lấy bậc thềm bạch ngọc như muốn cắm cả vào đá.

Tiếng kêu bị tắc nghẹn trong yết hầu, cơn đau này còn lớn gấp mười lần so với việc bị Cùng Kỳ ăn tươi nuốt sống!

Đau tới mức ngay cả âm thanh của không phát ra được…

Lời tác giả: đây chính là… không có ngược nhất, chỉ có ngược hơn… Âu Dương lão đại, xin hãy nhẫn nại…

Thật ra lời tôi muốn nói là, Âu Dương lão đại, anh lại bị xem hết rồi!!! Thiệt lớn nha!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.