Lang yêu mang Thiên Tuyền ra khỏi Yêu vực. Nhân giới lúc này nguyệt như loan câu, trên trời đầy sao lấp lánh. Có lẽ vừa dứt một cơn mưa, móng vuốt sói chạy qua mặt cỏ còn đọng nước, những giọt nước trong suốt vỡ tan, có thể nghe mùi được bùn đất xen lẫn cỏ xanh thanh nhã, hoàn toàn bất đồng so với bên trong Yêu vực tràn ngập yêu khí dơ bẩn.
Cảm giác được lang yêu dưới thân rốt cục ngừng lại. Thiên Tuyền mở mắt, liền thấy trước mặt là một mảnh sơn cốc trống trải.
Nơi này ngoài sự tĩnh lặng, hoàn toàn không có chút hơi thở của thế nhân, yêu quái hay thần tiên.
Ly Khế thi triển Huyễn hóa thuật khôi phục lại nhân thân, giúp đỡ Thiên Tuyền ngồi xuống ở một khối cự thạch. Nhìn đến Thiên Tuyền khoanh chân hấp thu tinh hoa, lặng lẽ lui ra không quấy rầy nữa.
Hắn đứng ở xa xa, sắc bén đề phòng vùng phụ cận.
Sơn cốc này là hắn ngẫu nhiên phát hiện được lúc xưa, vô cùng hẻo lánh, cái gì cũng không có ngoài trừ một mảnh đồng cỏ rộng lớn. Vậy nên thần tiên sẽ không đến đây, con người cũng không thể từ trên bờ vực mà xuống, yêu vật dĩ nhiên lại càng không để ý đến loại địa phương không hề có chút giá trị nào này, ngay cả tiểu động vật cũng không có. Vì thế, trăm ngàn năm qua, nơi này ngoại trừ Ly Khế, một đồng lớn quân ảnh thảo chưa từng bị ai hay cái gì giẫm đạp lên cả.
Những tháng đầu tiên của mùa hạ bắt đầu, quân ảnh thảo nở ra những bông hoa hình chuông buông rũ, doanh bạch như sữa, lấp lánh như sao. Thiên Tuyền lúc này khoanh chân ngồi ở giữa, bầu trời tinh mang nhanh chóng bao phủ lên người của hắn, hơi hơi tỏa ra một tầng đạm hà tử quang. Quân ảnh thảo đung đưa theo gió, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, phảng phất mang theo tiếng thở dài như có như không, âm thầm lan tỏa trong cốc, mờ mịt muôn đời.
Thiên Tuyền ngồi giữa cánh đồng quân ảnh thảo, sao trên trời, hoa chuông dưới dất như cùng dung hòa thành nhất thể, mà thân ảnh kia tưởng chừng cũng là một trong số đó.
Ly Khế đột nhiên rất muốn nhảy vào giữa tinh đàn, lôi Thiên Tuyền ra. Hắn nắm chặt bàn tay, ức chế xúc động kỳ quái này.
Dùng sức trừng mắt nhìn Thiên Tuyền cả buổi trời.
Hắn là ngồi ở chỗ này, vẫn đang ngồi ở giữa quân ảnh thảo, không phải phi thăng lên trời…
Hồi lâu, trăng lưỡi liềm hạ xuống dần, Ly Khế cảm giác được hơi thở của Thiên Tuyền đã không suy yếu như trước, liền nhẹ nhàng thở ra. Lúc này hắn mới thấy lưng cứng ngắc, một thân mồ hôi lạnh.
Qua một lúc nữa, Thiên Tuyền chậm chạp thu lại tử quang đang tỏa trên người, từ trên tảng đá đi xuống.
Ly Khế tiến đến nghênh đón, nhìn thấy khí sắc của Thiên Tuyền không thay đổi, lo lắng hỏi: “Thiên Tuyền, ngươi hiện tại cảm giác như thế nào?”
“Tốt hơn rất nhiều.”
Giống như trạng thái suy kiệt lúc trước chưa từng phát sinh, Thiên Tuyền y bào bay bay, trở lại thần thái bình thường mọi hôm.
“Đều là do ta, đem ngươi vào Yêu vực, suýt nữa hại tính mạng của ngươi…”
Nhìn đến lang yêu bộ dạng ảo não tự trách, Thiên Tuyền có chút không đành lòng, thuận tiện nói: “Không ngại, xưa nay chưa từng bị như thế. Là do lúc gặp Hâm Tông, tiêu hao không ít khí lực. Rủi ro không lường trước được thôi.”
“Vậy lần sau phải cẩn thận hơn một chút! Nếu lần sau gặp lại Hâm Tông, ngươi không cần ra tay, ta trực tiếp tặng hắn chú Hạn Lôi, đem hắn đốt rồi nói sau!!”
Thiên Tuyền cố ý phân tán sự chú ý của hắn, nhìn sơn cốc tĩnh lặng này, hỏi: “Nơi này toàn bộ không có dấu chân người, thật là một nơi an tường, làm sao ngươi tìm được?”
Ly Khế có chút xấu hổ gãi gãi đầu, thành thật chỉ qua dốc huyền nhai đứng dị thường bên kia, đáp trả: “Lúc trước ta bị đạo sĩ truy đuổi bị thương, ở bên kia trượt chân rớt xuống nên mới phát hiện được chỗ này.”
Thiên Tuyền nhướng mày. Tuy biết nhân gian có tu tiên đạo sĩ chuyên đi trừ yêu vệ đạo, lại thêm xây dựng Tỏa Yêu tháp để trấn yêu tà, có thể nói công đức vô lượng, nhưng nghe đến Ly Khế bị thương trượt chân, thậm chí còn ngã từ huyền nhai xuống, liền biết lang yêu khi đó hẳn là chịu không ít đau khổ. Nghĩ đến Ly Khế cả người đầy máu, nằm ở huyền nhai suy yếu vùng vẫy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ tức giận.
Ly Khế không nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn, lại nói: “Lúc ấy ta đúng thật xui xẻo, cư nhiên rơi vào chỗ chim không đậu, thỏ không có này, chịu đói chừng năm ngày năm đêm đợi yêu lực hồi phục một chút mới đi ra ngoài kiếm ăn được. Bất quá nhờ như vậy mới tránh thoát được tên đạo sĩ kia!”
“Ngươi thường xuyên bị thương?” Thiên Tuyền trong mắt lóe lên một tia tối tăm, cũng rất nhanh tiêu tán vô tung.
“Trước kia lúc mới tu thành nhân hình yêu lực khá yêu, dĩ nhiên không thể địch lại bọn tiên gia đạo sĩ!” Ly Khế có chút không phục, “Bây giờ bọn họ nhìn thấy ta thì phải kiếm được vòng mà đi!”
Thiên Tuyền cả cười: “Đúng vậy sao?”
“Đó là đương nhiên!!”
Ly Khế chợt nhớ đến cái gì đó, cùng Thiên Tuyền nói: “Ở Yêu vực không thể hấp thụ tinh hoa, không bằng về sau mỗi đêm ta mang ngươi đi ra, đến đây tu dưỡng được không?”
Kỳ thật cũng không cần mỗi đêm. Tinh hoa khí tinh khiết vô hạ như thế này đủ để duy trì được tầm nửa tháng. Nhưng nói đến miệng, lại nhìn thân hình cao lớn của lang yêu đứng ở trên quân anh thảo, tắm mình giữa tinh hoa, thanh lục đồng mâu trong bóng tối lấp lánh ánh sáng mạnh mẽ, hình ảnh này…. chỉ có một mình mình thấy được.
Chưa tới thôn trang, đã nhận ra yêu khí trùng thiên, không khỏi giật mình.
Khi bọn họ đến nơi đã thấy bên ngoài tiểu thôn đang hỗn chiến. Ngày vừa mới bắt đầu đã tràn ngập huyết tinh giết chóc, trên mặt đất đều là tàn thi nguyên hình của yêu quái. Trận chiến này không chừng đã diễn ra từ lâu.
Kẻ tấn công đúng là Hâm Tông. Yêu quái dưới tay hắn người đông thế mạnh, lại thêm pháp lực cao cường, đám Xích Hạp dĩ nhiên không phải là đối thủ, nhưng cũng không cam chịu yếu thế, chật vật chống đỡ. Hâm Tông cùng đám đại yêu Hỏa Thiềm đồng tử đứng ở phía xa. Nếu bọn họ ra tay, đám Xích Hạp liền bị thảm tao đồ tể.
Mắt thấy sắp bị bại trận, Xích Hạp càng sốt ruột, đang băn khoăn thì một khối ngoan thạch cự nhân đánh tới. Xích Hạp tránh không kịp bèn giơ búa ở hai tay lên đón, thế nhưng ngoan thạch cự nhân lực lớn như núi, làm cho Xích Hạp phải thối lui vài bước. Đang muốn đứng vững lại, dưới chân đột nhiên cứng ngắc, là do một con thanh xà yêu cuốn lấy mắt cá chân nên không di chuyển được, kia ngoan thạch cự nhân nhân cơ hội tiến đến, một chưởng lôi đi kia sẽ đập dẹp hổ yêu.
Xích Hạp nhắm mắt chờ chết, lại nghe tiếng gió bên tai vang lên “Khanh!!” một tiếng cực lớn, mở mắt ra liến thấy thân hình hắc sắc cao lớn chắn trước mặt.
“Ly Khế!!”
“Một khối thạch đầu mà khiến cho ngươi chật vật như vậy! Xích Hạp, ngươi chưa tỉnh ngủ sao?” Khoái kiếm trong tay Ly Khế đối trụ với cự chưởng của ngoan thạch kia, ha hả cười.
Xích Hạp thấy cường viện đã đến, tinh thần dĩ nhiên đại chấn, một cước chặt ngay chỗ bảy tấc của xà yêu, hướng ngoan thạch cự nhân cao lớn tấn công.
Ly Khế nhếch miệng cười, xoay người nhìn về phía đỉnh núi Hâm Tông đang đứng.
“Hâm Tông!! Xuống dưới ta và ngươi đánh một trận!!”
Âm thanh của hắn như sấm gầm, áp chế đi tiếng động ồn ào chúng yêu đang ẩu đấu.
Hâm Tông lại bất vi sở động, hắn đã nắm chắc phần thắng, đám yêu quái dưới tay hắn đã chiếm trọn yêu thôn này. Tuy đối với Ly Khế khiêu khích nóng lòng muốn thử, nhưng vẫn là bất động thanh sắc.
Ly Khế dĩ nhiên biết hắn tính toán gì. Trong tay khoái kiếm thu lại trên lưng, dơ hai ngón tay, niệm động pháp chú. Ngay lập tực trên trời một trận ù ù trầm đục, như vạn mã phi nhanh, tụ lại trên không.
Hâm Tông trước kia đã nếm qua đau khổ, biết lang yêu sẽ bố lôi kích lạc thầm than không tốt. Trong Yêu vực này hắn chưa bao giờ gặp qua yêu quái nào có thể thao túng lôi điện như Ly Khế. Lần trước giao thủ suýt nữa bị đánh thành cháy xém, dĩ nhiên bị trọng thương, bờm trên lưng cũng bị đốt rụi khiến Hâm Tông vô cùng xấu hổ, phải tu sinh nửa năm mới khôi phục lại. Hiện giờ thấy hắn lại thi triển lôi điện, lập tức triệu tập yêu chúng bên người thi pháp phòng ngự.
“Lôi động!!”
Ly Khế chẳng thèm quan tâm hắn chuẩn bị thế nào, pháp chú xuất ra, chỉ nghe “Đùng! Đùng! — khách tra — long!! — khách tra — long!!” Tiếng sấm không ngừng, trên không đổ xuống mấy đạo sấm sét đánh ầm ầm xuống đỉnh núi, nhìn thấy diệu quang vạn đạo, điện thiểm chói mắt. Chúng yêu dưới chân núi nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, hoảng sợ không thôi.
Đỉnh núi bị lôi điện đánh cho cự thạch băng toái, bụi đất bay mù, Hâm Tông cùng chúng yêu cũng không khá giả gì. Mặc dù hợp lại yêu lực chống đỡ được một kích lôi đình, nhưng là đám yêu chúng không kẻ nào không ngã xuống dậy không nổi, ngay cả Hâm Tông cũng mặt mày xám tro, thân bào màu vàng đã tương tự màu vàng đất.
Bọn họ bên này đánh ồn ào như thế, còn bên Thiên Tuyền lại âm thầm hạ lệnh lũ yêu lui lại. Xích Hạp ban đầu không muốn, nhưng nhìn tình huống trước mắt, bên ta thế cô sức yếu, lại thêm Hâm Tông cùng chúng yêu cũng dốc toàn lực lượng, nhân lúc ban đêm đánh lén làm cho yêu thôn bị tổn thương nặng. Hiện giờ Ly Khế Thiên Tuyên có lợi hại đến cỡ nào cũng khó có thể ngăn được cơn sóng dữ.
Thiên Tuyền nhìn tình huống của bên kia, Ly Khế một phen đại động dẫn dụ chú ý của đối phương. Giò phút này đúng là thời cơ tốt để rút lui liền phân phó: “Ngươi mang chúng yêu đi trước, chia thành tốp nhỏ, phân tán mà trốn. Yêu vực to lớn này, chắc chắn Hâm Tông sẽ không vì bắt một hai tiểu yêu mà gây chiến. Bọn ngươi nhanh rời khỏi đây, đừng quay đầu lại.”
“Vậy thủ lĩnh các người thì sao?”
Thiên Tuyền bật cười, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, xem ra bằng hữu của Ly Khế cũng là những yêu quái hay quan tâm người khác.
“Yên tâm, ta và Ly Khế nếu đã muốn đi, không ai có thể ngăn cản.” Lời này nếu từ miệng người khác nói ra có thể cho là kiêu ngạo hống hách, nhưng phàm nhân thanh lãnh này nói ra nhẹ nhàng như thế, mang theo ngữ khí thuyết phục, làm cho Xích Hạp không thể không tin.
Xích Hạp gật đầu đáp ứng, kêu lên một tiếng nhỏ, thủ hạ dưới tay lập tức hiểu ý, đều vừa đánh vừa lui. Cũng may địch quân bị lôi oanh của Ly Khế làm khiếp sợ vẫn chưa phát giác ra. Hâm Tông nhìn chằm chằm vào Ly Khế, ước gì có thể nhai xương xé thịt hắn.
Ly Khế đứng ở phía trước, khoái kiếm đâm xuống đất, vô cùng kiêu ngạo. Yêu quái phụ cận vốn khinh hắn chỉ có một mình, nhưng vừa rồi đã biết hắn lợi hại như vậy, làm sao còn dám tới gần, chỉ bu thành một vòng bao vây hắn.
Mặc dù ở trong vòng chiến, nhưng Ly Khế cũng lưu ý đến tình huống xung quanh mình. Thấy tiểu yêu ở vùng phụ cần dần dần giảm bớt, thầm hiểu được đó là tính toán của Thiên Tuyền. Rút ra khoái kiếm, hắn chỉ vào Hâm Tông: “Hâm Tông!! Ngươi hiện tại nhát gan như thế sao! Thật giống như lão sư tử bị rụng răng!”
“Ly Khế!!!” Hâm Tông giận tím mặt, lang yêu trước mắt hết lần này đến lần khác khiêu khích, nhưng hắn dù sao cũng là nhất giới đại yêu, làm sao có thể ở trước mặt thủ hạ của mình cãi nhau ầm ĩ. Buông lõng tay trái hất lên một cái, hóa ra một tử kim đại đao, lưỡi dài ba thước, dày hơn hai tấc, trên thân đao có xuyên chín khuyên vàng, cử động một cái liền phát ra tiếng vang boong boong.
Chúng yêu thấy chủ tử sắp ra tay, vội vàng thối lui nhường đường.
Hâm Tông uy thế mười phần, đạp mạnh một bước hướng tới Ly Khế, tử kim đao kéo dài trên mặt đất, kéo thành một rãnh đường sâu, không thể coi thường.
Dụ được Hâm Tông ra tay, Ly Khế vô cùng hưng phấn. Hắn thích đối địch với cường yêu, có thể thấy rõ vẻ nóng lòng muốn tỷ thí ấy trên mặt. Thiên Tuyền đứng phía xa thấy, không khỏi lắc đầu. Hắc lang yêu này, đại khái ban đầu là đánh lạc hướng Hâm Tông, vậy mà thấy được đánh nhau, cái gì cũng vứt tuốt lên chín tầng mây.
Vốn tính giúp đám tiểu yêu rút lui khỏi đây sẽ lập tức ly khai, bất quá xem tình hình hiện nay, không tránh khỏi một trận ác chiến nữa.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Thiên Tuyền không ngăn cản, chỉ khoanh tay đứng cách đó không xa, bình thản nhìn trận sư lang đại chiến này.