Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 105: Hồi Kết 2





Thôn Thực Trùng giờ phút này đã gần như phát điên, cuồng bạo cũng không chênh lệch là bao.

Sau một kích kia, nó liên tục công kích như vũ bão không ngừng, lực phá hoại kinh người, giống như ác ma địa ngục thoát khốn, như cuồng phong bạo vũ trút xuống trận pháp kia.
Thế nhưng mà trận pháp kia dưới công kích của nó, tuy rằng xuất hiện vết rách, nhưng cũng rất nhanh đã được chữa trị.
Dù Thôn Thực Trùng liên tục dùng quyền kỹ công kích, động tác cực nhanh, thế nhưng thủy chung vẫn không có cách nào, phá vỡ được phòng ngự của trận pháp.
Làm cho Thôn Thực Trùng không ngừng công kích, thế nhưng thủy chung vẫn chỉ phá vỡ được tầng thứ nhất.
Mà nó điên cuồng nện vào trên trận pháp này, tuy rằng lưu lại một chút dấu vết, nhưng giống như đánh vào trên người võ giả, giống như bị thương ngoài da một chút, căn bản không hình thành uy hiếp quá lớn.
Càng thêm phiền muộn chính là, dấu vết mà hắn lưu lại trên trận pháp, thời gian trôi qua, không ngờ lại tự động khôi phục lại như cũ.

Dấu vết không ngừng nhỏ đi, rồi biến mất hẳn.
Thôn Thực Trùng há miệng to, những chiếc răng sắc nhọn lộ ra, một quả cầu năng lượng màu hắc ám từ từ hình thành.

Hơn nữa dù cách khá xa, Bắc Tiểu Lục cũng cảm nhận được hơi thở ác liệt, một loại cảm giác thôn phệ sinh mệnh, sát khí chi uy.
Hơi chút nhíu mày, Bắc Tiểu Lục cũng chưa dùng loại thủ đoạn này bao giờ, hiển nhiên tự tin những vẫn nên thận trọng.

Cả người đều nghiêm túc, nhìn Thôn Thực Trùng tích tụ sức mạnh, hắn rất muốn cắt ngang nó.

Nhưng hiển nhiên không thể, hắn chỉ có thể phòng thủ chịu đựng.
Một màn ác hàn sinh ra trong không gian xung quanh, Thôn Thực Trùng hai cánh tay tạo thủ thế, làm một động tác ra chiêu.

Gầm một tiếng!
Một đạo năng lượng thẳng tắp hắc ám, tính chất ác hàn hủy diệt, lao mạnh tới người Bắc Tiểu Lục.

Nhưng lại bị chặn bởi trận pháp.
Ầm ầm!
— QUẢNG CÁO —
Một âm thanh nổ thiên kinh động địa, cuồng phong thổi bay mọi thứ, một vùng hố sâu rộng ở trước mặt Bắc Tiểu Lục không xa.

Thôn Thực Trùng bị ảnh hưởng không nhẹ, hơi thở không còn mạnh mẽ, có lẽ bởi lực phòng thủ giảm mạnh, điều này làm cho nó chịu ảnh hưởng vụ nổ mạnh mẽ.
Bắc Tiểu Lục thở phào, cảm nhận bản thân không bị thương liền an toàn, cảm nhận trận pháp vẫn còn trong lòng liền vui vẻ.

Nhưng…
Răng rắc!
Màn ánh sáng trận pháp xuất hiện một lỗ hổng, kéo theo những vết nứt lan tràn, ầm một tiếng vỡ nát hoàn toàn, trận pháp biến mất.
Bắc Tiểu Lục giật mình, cảm nhận được Bát Hoang Bàn Thạch trận pháp bị phá vỡ, khó có thể tin được, “Mẹ nó chứ, thứ này tàn phá cũng quá kinh khủng rồi!”.
Ngay khi hắn chửi thề, một đạo Huyết Thủ đập xuống dưới chân hắn, cũng may là hắn vẫn không có mất cảnh giác, tranh né thuần thục.
Cả hai lại tiếp tục lao vào nhau, dường như do sử dụng tiêu hao quá độ chân khí, Bắc Tiểu Lục và Thôn Thực Trùng đã có dấu hiệu chậm lại.
Bắc Tiểu Lục thở hồng hộc, một kiếm cắm xuống đất, nhưng ánh mắt không hề lộ ra bối rối.

Bên kia Thôn Thực Trùng biến hóa cũng dễ dàng nhận thấy.

Bắc Tiểu Lục dễ dàng phát giác ra khí tức của nó đang dần suy yếu, hơn nữa càng lúc càng nhanh, đôi mắt huyết hồng cũng từ từ trở lên nhạt hơn.
“Đây là dấu hiệu nó đang chịu phản phệ từ Huyết Cấm, có lẽ do chiến đấu quá căng thẳng, thời gian còn lại bị giảm xuống không ít”.

Bắc Tiểu Lục trong lòng đánh giá.
Nhưng không đợi Bắc Tiểu Lục vui sướng, dị biến lại xảy ra.

Vốn Thôn Thực Trùng sức mạnh đang suy yếu, bỗng chốc khí thế đột ngột dâng cao.

Linh khí xung quanh như gặp phải ác linh chấn động, một loại tà ác huyết hắc từ trong thân thể Thôn Thực Trùng tuôn ra.
Một loại cảm giác khó chịu, bài xích cực kỳ từ trong lòng của Bắc Tiểu Lục xuất hiện, làm hắn hết sức nguy cơ.
“Bây giờ đã không kịp dùng Bát Hoang Bàn Thạch trận pháp nữa rồi, Hư Lâm Giáp Phù khả năng không thể chịu đựng nổi phản phệ”.

Nghĩ tới tình cảnh có chút không ổn, hắn lập tức suy nghĩ phương án .

— QUẢNG CÁO —
Bên kia khí tức Thôn Thực Trùng một mực kéo lên cao, mãi mới ổn định dừng lại, lần này đôi mắt của nó chảy ra huyết lệ, cực kỳ rùng rợn, có lẽ nó cũng phải trả một cái giá xứng đáng cho việc này.
Nó thân thể cường tráng, ưỡn ngực, hai tay giang ra khí thế, ngửa đầu gầm thét, sau đó trực tiếp nhìn về phía Bắc Tiểu Lục đang đứng.

Đôi mắt như tử thần, tràn ngập từ tính ăn mòn, hủy diệt tỏa ra.
Bắc Tiểu Lục lúc đầu ngay khi mới chạm tới, liền bị một cỗ sát phạt thôn phệ ập tới, nhưng rất nhanh hắn liền gạt bỏ.

Có thể nói lôi thuộc tính ngoại trừ sức tàn phá siêu mạnh ra, dùng để nâng cáo, phá bỏ rất nhiều cỗ sát khí, tà ác.
Nếu đổi thành một số tu sĩ, dù thiên kiêu như trong đợt tham gia bí cảnh này, như Hoắc Thiên, Phó Dương,…, cũng khó chống đỡ được lâu.

Chắc chỉ có Phong Thiên mạnh hơn hẳn, dù là Vương Cầm Tử và Cốc Y, Tư Khuynh Mỹ cũng kém một chút.
Thôn Thực Trùng cả người vọt lên không trung, hóa thành một đạo quang mang Huyết Thủ dường như rất ngưng thực.

Hơn nữa khác với lần trước Huyết Thủ siêu khổng lồ, che kín cả vùng không gian, mang theo khí tức hắc ám hủy diệt.
Cắn răng, Bắc Tiểu Lục từ nhẫn trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài, ở trên lệnh bài có ghi một chữ nhỏ,” Bắc” hoa văn vô cùng huyền ảo.

Tấm lệnh bài bay trước người Bắc Tiểu Lục, phát ra một ánh hào quang ánh sáng tím.
Hơi chút nheo mày, Bắc Tiểu Lục phun một ngụm máu lên trên tấm lệnh bài, hai tay truyền chút chân khí còn sót lại vào trong.

Tấm lệnh bài như thức tỉnh, rung động càng lúc càng mạnh, rồi hóa thành một đạo ánh sáng bay tới phía Huyết Thủ kia.

Từ tấm lệnh bài, một chữ “Bắc” khổng lồ xuất hiện, hoa văn kỳ dị huyền ảo, mang theo cỗ hơi thở hủy diệt, va thẳng vào Huyết Thủ khổng lồ.
Một luồng sức mạnh kinh khủng xuất hiện, làm không gian vạn dặm xung quanh trở lên ngột ngạt.
Lúc này, đám người Phong Thiên đang lần theo dấu vết ba động đánh nhau mà tìm tới, từ khung cảnh phía xa, tất cả đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Một Huyết Thủ khổng lồ như từ trên không vỗ xuống, màu đỏ xen lẫn hắc ám thôn phệ, mấy người liền biết đây chính là chiêu thức của Thôn Thực Trùng.

Phong Thiên ngự kiếm giật mình, dừng lại lên tiếng:
“Như vậy xem ra phía trước chính là nơi chiến đấu!”
— QUẢNG CÁO —
So sánh vẫn còn khá bình tĩnh, mặc dù sắc mặt cũng không được tốt, mấy người đi sau còn khoa trương hơn, mắt chữ A, mồm chữ O, kinh ngạc xen lẫn kinh hãi.
Đây chính là trận chiến bọn hắn sẽ tham gia tiếp sao, không phải Kim Đan tu sĩ đang chiến đâu, nội tâm mấy người đều không ngừng tự đặt câu hỏi.
“Thôn Thực Trùng đã mạnh đến mức này sao?”
“Người thiếu niên thần bí kia rốt cuộc là ai, mà lại có thể giao chiến một thời gian dài như vậy?”
“Thật đáng kinh hãi, chúng ta sẽ tiếp tục tới đó sao?”
“Phải tới nếu không thật mất mặt với danh thiên kiêu”
“Nhưng người kia liệu có thể ngăn chặn được một sức mạnh này ư”
“Việc này…”
Mấy người xôn xao trao đổi, từ ánh mắt đều thấy được kinh hãi trước sức mạnh này, hơn nữa càng nghi vấn người thiếu niên kia sẽ ngăn chặn thế nào.

Bỗng có người hô một tiếng.
“Các ngươi mau nhìn, có thứ đồ vật gì kia”
Mọi người theo âm thanh nhìn lại, lúc này từ phía bên dưới, một đồ vật từ từ bay lên, chính xác không đoán được đồ vật gì.

Nhưng theo thời gian, một luồng khí tức khác tràn đến, mang theo khí tức hủy diệt chi lôi, quét qua không gian..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.