Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 123: 123: Vọng Lôi Tam Thập Lục Kiếm





Sau một hồi kiểm kê lại, Bắc Tiểu Lục cảm khái trong lòng.
“Biết vậy ta thu nhặt thêm nhiều hơn nữa”
“1 khối Lôi Tinh Vong Kim, 3 trái Thất Diệp Linh Qủa”, còn lại Bắc Tiểu Lục đều không để trong lòng.
Nhìn qua mặt hồ, bốn phía mặt hồ tĩnh lắng, Bắc Tiểu Lục quyết định tiến vào Ngũ Hành thế giới.

Ngay khi hắn vừa xuất hiện, liền phát hiện bên trong, chỉ thấy một con giao khâu cùng với một con hắc mãng đang ngồi trò chuyện, xem ra còn rất sôi nổi.
Phát hiện Bắc Tiểu Lục, một mãng một khâu chạy tới vui sướng.

Vẫn là một tình cảnh quen thuộc, Tiểu Hắc khóc lóc om sòm:
“Lão đại, ta cứ tưởng sẽ không gặp được lại người”
Bắc Tiểu Lục trợn mắt nhìn nó, thằng này quả nhiên vẫn thiếu đòn, Loan tỷ thì nhẹ nhàng tiến lên, đuôi nhỏ vẫy vậy, thần thức truyền âm.
“Tiểu Lục, ngươi cuối cùng cũng vào rồi, không có sao chứ”
Bắc Tiểu Lục lắc đầu nói:
“Mọi sự vẫn tương đối ổn, tạm thời không có gì nguy hiểm, các ngươi kiếm thế đã ổn rồi chứ”
Tiểu Hắc cùng Loan tỷ đều gật đầu, đều đã lâu trong này, linh khí lại đậm đặc, rất nhanh liền đã khôi phục.

Nhắc mới nhớ vấn đề này, Bắc Tiểu Lục nhìn về phía Tụ Linh Trận, phát hiện bên trong trận pháp thiếu đi hơn 3 viên linh thạch cực phẩm.
Nghĩ thầm xem ra hai người này chỉ dùng để hồi phục, mà đã tốn mất ba viên linh thạch cực phẩm, quả thật là bại gia Vong.

Nếu là trước đây hắn còn không quan tâm chút linh thạch này, nhưng bây giờ đã khác, tiêu phí như vậy hắn có chút không bỏ nổi.
Vội vàng thu hết đống linh thạch cực phẩm vào 1 chiếc nhẫn trữ vật, chỉ để lại một viên, sau đó đổ ra một đống linh thạch hạ phẩm thay thế trận pháp vận chuyển.


Cảm nhận linh khí vẫn đậm đặc như cũ, xem ra phải mất một thời gian linh khí mới lãng đi được.
— QUẢNG CÁO —
Thấy hành động của Bắc Tiểu Lục, Tiểu Hắc kêu to:
“Lão đại, có chuyện gì xảy ra sao?”
Bắc Tiểu Lục kinh ngạc nhìn nó, xem ra tên này đầu óc còn có chút linh hoạt, hắn cũng không giấu diếm nói:
“Cũng không có gì cả, chúng ta sắp tới sẽ lịch luyện tại Đông Huyền Châu, trong thời gian ngắn không thể trở về tộc địa.

Chúng ta cần phải tiết kiệm, tiết kiệm đó, ngươi biết hay chưa, à phải rồi ta nhớ ngươi cất giấu không ít đồ tốt”
Tiểu Hắc chột dạ, không lẽ lão đại phát hiện nó lén giấu đi túi trữ vật, không được, ta không thể nói, nói ra chắc chắn không có quả ngọt để ăn.
Chột dạ nói:
“Lão đại ngài oan uổng ta quá, tiểu đệ chỉ nhặt nhạy một chút đồ vật còn thừa, lấy đâu ra đồ tốt, ha ha”
Bắc Tiểu Lục hừ một cái, hắn còn chưa tới nông nỗi lấy đồ của một con rắn nhỏ.

Để lại một câu rồi lại ra ngoài,
“Được rồi, ta ra ngoài”
Cầm ra ngọc giản mà lão sư phụ tặng cho trước lúc đi, thần thức Bắc Tiểu Lục lập tức tiến vào xem xét.
Đây mặc dù chỉ là một quyển Huyền Cấp công pháp, hiện tại đối với hắn cũng coi như là một loại pháp thuật cao cấp.

Công pháp này được gọi là Vong Lôi Tam Thập Lục Kiếm, tu luyện tới cuối cùng, có thể hình thành ba mươi sáu đạo Vong Lôi kiếm mang.

Còn chưa hết, tu đến ba mươi sáu đạo kiếm mang, có thể cấu thành Vong Lôi kiếm võng, cũng có thể cấu thành Vong Lôi kiếm trận.


Ba mươi sáu kiếm bao phủ, vậy đối thủ đâu còn có cơ hội thoát thân? Đây là đại sát khí.
Hiện nay hắn nắm giữ pháp thuật, chủ yếu chỉ có một chiêu Lôi cầu.

Bắc Tiểu Lục có chút thất vọng thu hồi ngọc giản, từ trong động cây đi ra.

Hắn ở cây trong động ngây ngẩn đã qua ba ngày, cả người liền có chút không thoải mái, liên tục ăn Tích Cốc Đan, hắn đã có chút ngấy.
— QUẢNG CÁO —
Lần thứ hai đứng ở bên hồ, Bắc Tiểu Lục chuẩn bị thi triển Tịch Thủy phù đem bản thân tắm rửa một lần.

Bỗng nhiên thấy giữa hồ bắn ra một đạo cột nước cao hơn chục mét, lần này cột nước cùng vài ngày trước hắn nhìn thấy vẫn như vậy, vẫn mang theo linh khí nồng đậm.

Nếu như muốn nói khác biệt, dường như cột nước lần này bắn cao hơn lần trước.
Thời gian vẫn là gần 10s, cột nước trên không trung cũng lần nữa rơi xuống, hồ nước lại khôi phục yên tĩnh.
Bắc Tiểu Lục không biết dưới hồ cất chứa thứ gì, tâm tư đành chôn vào trong đáy lòng, quay trở lại động cây.

Mấy ngày qua hắn không có lười biếng, toàn bộ thời gian ngồi xem ngọc giản, hiểu thấu nguyên lý của Vọng Lôi Tam Thập Lục Kiếm.
Bắc Tiểu Lục nghĩ tới đây, lập tức hưng phấn, hắn trực tiếp lấy ra phi kiếm.

Bắc Tiểu Lục ngộ tính cùng trí nhớ đều là không người nào có thể so sánh, khụ khụ cho đến thời điểm này chính là vậy.


Bắc Tiểu Lục không xấu hổ tự khen mình một câu.
Sau khi hắn tế ra phi kiếm, bắt đầu tu luyện pháp thuật Vong Lôi Tam Thập Lục Kiếm, hắn lập tức liền cảm nhận được sự huyền diệu của nó.

Một bên đọc khẩu quyết Vong Lôi Tam Thập Lục Kiếm vận chuyển chân khí, liền phát hiện chân khí chậm rãi chuyển thành Vong Lôi chân khí.

Hơn nữa Vong Lôi chân khí này, dưới ý niệm thần thức của hắn, đem phi kiếm của hắn biến thành một đạo quỷ dị kiếm quang.
"Vèo vèo" âm thanh, Bắc Tiểu Lục thúc dụng thần thức điều khiển phi kiếm bay lượn, đường kiếm quang quỷ dị khó nắm bắt quy luật.

Bắc Tiểu Lục, cười ha ha nói:
"Ta quả nhiên là tư chất hơn người, nhanh như vậy đã nắm giữ nhập môn thuật pháp..."
Giống như rất hưng phấn, Bắc Tiểu Lục tiếp tục khống chế phi kiếm, càng quỷ dị hơn là hắn phát hiện, bản thân thi triển Vong Lôi Tam Thập Lục Kiếm càng quỷ dị hơn trước.

Ban đầu hắn chỉ có thể thi triển một đạo kiếm quang, nhưng dần dần một giờ sau, hắn đã có thể thi triển ba đạo Vong Lôi kiếm quang.
Một ngày sau, Bắc Tiểu Lục đã có thể thi triển chín đạo Vong Lôi kiếm quang.

Nhưng Bắc Tiểu Lục cũng biết, lấy tu vi của hắn bây giờ, chín đạo Vong Lôi kiếm quang là cực hạn của hắn.

Nếu mà phi kiếm của hắn không bắn ra, hắn còn có thể thi triển nhiều thêm hai đạo kiếm quang.

Thế nhưng phi kiếm không bắn ra, thi triển ra kiếm quang uy lực nhỏ hơn.

Bởi vậy có thể thấy được, thần thức quan trọng cỡ nào.
Qua mấy ngày, Bắc Tiểu Lục phát hiện nơi đây rất bình yên, ngoại trừ con yêu thú lúc ban đầu đuổi theo hắn, liền không thấy một con yêu thú nào khác.
Một tháng cứ thế trôi qua, Bắc Tiểu Lục đã đem Vong Lôi Tam Thập Lục Kiếm thi triển ra Vong Lôi kiếm quang lô hỏa thuần thục.


Hôm nay Bắc Tiểu Lục còn đang suy nghĩ, mình có nên đi săn một con dã thú hay không, hắn đã lâu chưa được ăn thịt rồi, bỗng có một âm thanh nói chuyện nhỏ nhẹ theo tiếng gió truyền đến.

— QUẢNG CÁO —
Có người đến? Bắc Tiểu Lục khẳng định hắn không có nghe lầm, xác định là có người đến.

Nơi này lại có người đến, xem ra hắn có thể thoát khỏi rừng rậm nơi đây rồi.

Người đến tu vi ắt hẳn phải Kim Đan tu sĩ, phải biết Trúc Cơ hắn cũng cảm thấy không dám đi vào bên trong đây.
Như vậy người nào lại có dũng khí tới nơi này? Hắn mặc dù cũng muốn ra khỏi nơi đây, nhưng không có bản đồ, thực lực lại không đủ mạnh, không dám chạy loạn khắp nơi.
Bắc Tiểu Lục phản ứng đầu tiên liền trốn vào động cây, trước khi chưa có xác định người tới là địch hay là bạn, hắn không muốn để cho người khác biết tới sự hiện diện của hắn.
Bắc Tiểu Lục cũng không có phải chờ lâu, liền nghe thấy âm thanh bước chân trầm ổn âm truyền đến, để cho Bắc Tiểu Lục tinh thần đều tập trung.

Mặc dù có tiếng bước chân, nhưng những tiếng bước chân trầm ổn, nhẹ nhàng, hẳn người đang tới tu vi không thấp, so với hắn cao hơn nhiều.
Sau vài hơi thở, hắn liền nhìn thấy người tới, là hai nam một nữ dáng vẻ rất cẩn thận, xuất hiện ở bên cạnh hồ.
"Trương Nhất, ngươi nói chính là nơi này?" Nói chuyện là nam tử đi cuối cùng, khuôn mặt bình phàm, dáng người cường tráng.
Nghe thấy có người hỏi, nam tử trung niên đang dẫn đường dừng lại, chỉ tới hồ phía trước cách đó không xa nói:
"Không sai Vương Quyền, phía trước chính là Thiên An Hồ trong Tử Hà Sâm Lâm.

Ta dám chắc, nơi đây không có mấy người biết được, cũng chỉ có Trương Nhất ta mới có bản lĩnh nhảy nhót bên trong Tử Hà Sâm Lâm, mới ngẫu nhiên phát hiện ra được, các ngươi yên tâm đi."
“Thiên An Hồ?Tử Hà Sâm Lâm? Xem ra là tên gọi nơi đây” BắcTiểu Lục thầm ghi nhớ hai danh từ này.
Nhìn qua ba người phía trước, Bắc Tiểu Lục cảm khái tên nam tử Trương Nhất vừa nói chuyện kia, khí thể tỏa ra, quả nhiên là Kim Đan Kỳ cảnh giới, như vậy xem ra hai người kia cũng không khác biệt.

Nghe ngữ khí bọn hắn, xem ra cái gọi là Tử Hà Sâm Lâm nơi đây, rất hung hiểm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.