Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 26: Khiếp Sợ





Bắc Tiểu Lục sắc mặt trầm lại, trên mặt cũng không còn cười cợt nữa mà thay vào đó là sự lạnh lùng, tàn nhẫn.
.” Chát “một tiếng giơ tay tóm lấy chiếc roi ngựa đang vung về phía hắn:
“Ta còn chưa nói xong, các ngươi chẳng những là lũ rác rưởi mà còn là một lũ không biết phép tắc!”
Rồi kéo mạnh một cái, tên kia cũng không nghĩ tới là sức mạnh thể chất của Bắc Tiểu Lục mạnh vậy, mất thăng bằng ngã về phía trước.
“ Ầm “ một tiếng, tên này ăn trọn một đấm của Bắc Tiểu Lục, chưa kịp kêu một tiếng đã hóa thành màn mưa máu.

Đây chính là sức mạnh luyện thể mà Bắc Tiểu Lục mỗi ngày rèn luyện.

Dù chưa bước vào Cốt cảnh, nhưng không phải phàm thể của những tên tán tu luyện khí này, có thể chịu được.
Bốn phía âm thanh bỗng im bặt.
Tất cả mọi người mắt chữ O miệng chữ A nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn không thể tin nổi hai mắt của mình.

Ai mà biết, tên tiểu tử này trông có ba, bốn tuổi niên kỳ này lại có sức mạnh khủng kiếp như vậy như vậy.

Chỉ một đấm mà lại làm cho một tên luyện khí viên mãn chết thảm như thế.
Điều chúng càng không ngờ tới nữa chính là thân thủ của đứa bé này không tầm thường, chính là bọn chúng cũng không dám trực tiếp đỡ lấy phát roi độc ác nhanh như điện này.
Bắc Tiểu Lục tay cầm roi ngựa, bình tĩnh quan sát đám người nói:
”Đã đủ chưa? Đánh hơi thấy mùi tiền là nổi lòng tham, hành vi cướp của người khác không phải là tu sĩ chúng ta nên làm, ta không muốn sát nghiệp nặng, các ngươi đi đi.”
“ Lên giết hắn cho ta, để một mình ta đối phó cô nàng này”
Tên thủ lĩnh căm hận nhìn Bắc Tiểu Lục vừa tức giận quát.

Trong mắt các kẻ khác giờ phút này cũng đều lộ ra vẻ tàn nhẫn, tựa như một bầy sói đang nhắm tới con mồi nhìn chằm chằm Bắc Tiểu Lục.

Mặc dù bọn chúng kiếp sợ trước thực lực của hắn, nhưng tham lam lại làm cho người ta che mờ đi trí thông minh.

Một tên trung niên lạnh lùng cười nói:
“ Nhãi con, không ngờ ngươi còn rất cứng đầu, giỏi lắm, tất cả xông lên bắt hắn lại cho ta!”
Hơn hai mươi tên kia nghe xong đồng loạt rút vũ khí bao vây xung quanh Bắc Tiểu Lục.
“ Nhãi con, đao thương không có mắt, ngươi biết điều thì mau đem nhẫn trữ vật ra dâng cho chúng ta, cam đoan sẽ tha chết cho ngươi.

Còn nếu không, lát nữa có mất cánh tay hay thiếu cái chân…thậm chí cả mạng cũng đừng trách chúng ta ác độc.”— QUẢNG CÁO —

Gã trung niên hung ác nhìn Bắc Tiểu Lục.

Bắc Tiểu Lục cũng tức giận vô cùng nhìn gã:
“ Các ngươi quả nhiên là một lũ ngu xuẩn, loại như các ngươi sống không quá hai chương”
Một tên trong đó không nhịn được lên tiếng:
“Lão Vương, còn mất thời gian với nó làm gì? Đánh chế nó đi!”
Lão Vương cũng chính là gã trung niên gật đầu ra lệnh :
“ Mọi người giữ khoảng cách, chúng ta tấn công từ xa, đừng để hắn lại gần, lực lượng cận chiến hắn rất mạnh”
Những kẻ khác nghe vậy đều đồng ý, vòng quanh bao vậy Bắc Tiểu Lục .
“ Giết”
Mười mấy người hét lên một cách giận dữ sử dụng pháp thuật đánh về phía Bắc Tiểu Lục.
Ai mà không biết khéo còn cho rằng giữa bọn họ có thù sâu oán nặng.

Sao có thể nghĩ tới chuyện đám người trưởng thành này đúng là đang thực hiện hành vi giết người cướp của, mà đối tượng nhằm vào còn là một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi niên kỷ.
Bắc Tiểu Lục bình tĩnh đứng đó, con ngươi lạnh lẽo hướng tới đám người đang hùng hùng hổ hổ, hiên ngang không chút sợ hãi.
“Ranh con, đi chết đi!”
Một thanh niên mặc áo giáp da tay điều khiển phi kiếm đâm về phía đầu Bắc Tiểu Lục, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn.
Vụt!
Tiếng của thanh phi kiếm phát ra một tiếng xé gió nặng nề trong không khí, trong chớp mắt đã đâm tới đầu Bắc Tiểu Lục.

Chân Bắc Tiểu Lục bước theo bộ pháp, thân hình như một bóng ma, vươn tay trái ra—— Keng ~ một tiếng! Vỗ vào trên mặt kiếm, trong chớp mắt sức lực mạnh mẽ làm cho thanh phi kiếm vỡ nát rơi xuống đất.— QUẢNG CÁO —
Bởi phi kiếm bị phá hủy, gã thanh niên chịu phải phản phệ, phun ra một ngụm máu chưa kịp lui lại.

Bắc Tiểu Lục thoắt cái xuất hiện trước mặt gã thanh niên, cánh tay phải vung lên một quyền hung hăng nhắm thẳng tới mặt của gã.

Dù gã này đã cố gắng dùng chân khí hộ thể.Bốp!
Một quyền vừa nhanh vừa mạnh.

Lực quyền hung hãn nện lên mặt gã thanh niên phát ra một âm thanh trầm trọng.
Răng rắc!
Trên mặt hắn truyền tới tiếng xương cốt vỡ vụn, toàn thân như bị một ngọn núi va vào.


Bị đánh bay thẳng ra ngoài, rơi xuống mặt đất cách đó vài chục trượng,tử vong.

Ngay sau đó, Sở Mặc dùng khuỷu tay đánh mạnh vào lồng ngực của một gã đang chuẩn bị đánh lén hắn.
Răng rắc!
Lại là một đợt tiếng xương vỡ nát truyền tới, gã đàn ông kêu lên thảm thiết ngã lảo đảo về phía sau.

Sở Mặc thực sự là cũng tức giận, thủ đoạn cướp bóc của lũ người này chuyên nghiệp tàn nhẫn, có trời mới biết trước đây chúng đã làm ra bao nhiêu chuyện tương tự? Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.

Đây là điều mà phụ thân đã nói với hắn.
Chớp mắt lại có hai gã đàn ông bị Sở Mặc đánh một tử, một trọng thương.

Ngay cả tên thứ hai trong nhóm bọn họ có phi kiếm cũng bị hắn dễ dàng giết chết.

Nghĩ tới đây cả nhóm người sợ hãi lùi lại phía sau, rất sợ mình sẽ là mục tiêu của Bắc Tiểu Lục.
Gã trung niên được gọi là lão Vương cho dù y là luyện khí viên mãn rồi, nhưng là một tán tu, lại không có phi kiếm.

Đừng nói là y, dù là vài người trong gia tộc tu chân, cũng không thể nói là muốn có phi kiến thì có phi kiếm được.

Chỉ có một vài đệ tử nhập môn của môn phái lớn mới có thể có phi kiếm của riêng mình, dù là đệ tử phổ thông, muốn có được một thanh phi kiếm cũng phải thực hiện nhiều nhiệm vụ của tông môn mới có thể có được.
Nhóm người bọn hắn tu sĩ hậu kì luyện khí bọn họ, cũng chỉ có hai người có phi kiếm mà thôi, mà hai người có phi kiếm này đều xuất thân từ gia tộc tu chân.
Giờ phút này gã cảm thấy bọn hắn có lẽ đá phải thiết bản rồi.

Cắn răng, hắn ra lệnh: “ Mọi người dùng pháp thuật công kích hắn từ xa”
Hơn hai mươi người như tỉnh lại sau khiếp sợ, nhanh chóng bấm pháp quyết, hàng loạt quả cầu lửa bay về phía Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục sử dụng Thất Lôi bộ pháp như tia chớp thoắt ẩn, lần này hắn lấy từ trong trữ vật một thanh pháp khí hạ phẩm phi kiếm.

Bọn này tưởng giữ khoảng cách thì có hiệu quả sao , quá ngu xuẩn.

Bắc Tiểu Lục lần đầu giết người nhưng tâm lý cũng không cảm thấy có gì bất ổn.

Khẽ híp mắt hắn chuẩn bị sử dụng chiêu thức, giải quyết nhanh chóng bọn này, trời tối hắn cũng không muốn đùa nghịch nữa.


Hắn phát động bộ pháp khẽ quát một tiếng: “ Thất Kiếp Kiếm Pháp, thức thứ nhất : Phong Lôi Kiếp
Cả khu vực nổ ầm một tiếng, bị bao phủ bởi những kiếm lôi sắc bén.

Đến khi bụi mù tản ra, trên người những tên Đạo Tặc này vẫn còn vương vấn những tia điện lóe lên.
Ầm!— QUẢNG CÁO —
Tất cả đều ngã xuống, không nghi ngờ gì chỉ một chiêu hơn hai mươi tên Luyện khí tầng 9 trở lên đều tử vong.

Những đệ tử , tu sĩ đang vây xem đằng xa mặt đều biến sắc, biểu tình không thể tin được.

Gã trung niên đứng một bên sợ hãi ngã xuống, nhìn về phía Bắc Tiểu Lục như tên quái vật giọng ngập ngừng :” Ngươi ,...!ngươi rốt cuộc là ai.

Ta biết rồi ngươi là lão hoàn đồng nên bây giờ mới trong hình dạng trẻ con”.

Nói tới đây hắn run lên bò tới phía trước, cúi lạy khóc lóc “ Tiền bối, tiểu nhân không có mắt, tha mang, tiểu nhân sẽ cải tà quy chính”.
Mọi người nghe vậy tỉnh ngộ, tâm lý cũng bình thường trở lại, quả thật tu chân giới bởi vì nhiều người không thể bước vào Trúc Cơ đã tìm mọi biện pháp.

Cải lão hoàn đồng cũng là một cách nghe nói là một biện pháp ác độc, phải hiến tế bảy bảy bốn chín đứa trẻ một tuổi.

Còn về việc nghĩ Bắc Tiểu Lục là một yêu nghiệt ba bốn tuổi, họ chưa nghe nói bao giờ, cộng thêm họ không nhìn được tu vi nên tự động tin tưởng điều kia.Bắc Tiểu Lục mở to mắt, hắn không nghĩ tới còn có thể suy nghĩ như vậy, nhưng điều này lại giúp hắn đỡ phiền toái.

Hắn nhếch mép cười, còn chưa đợi gã trung niên kia nói đã tiện tay một kiếm xuyên qua đan điền gã chết không nhắm mắt.

Hắn khinh thường, xin tha tin ngươi heo mẹ biết trèo cây.
Thu tầm mắt thi thể, ngoảnh sang một bên đang chiến đấu.

Bên kia Tư Khuynh Mỹ đánh giao chiến với thủ lĩnh Đạo Tặc, hai người tay vừa bấm pháp quyết pháp thuật, vừa lao vào cận chiến.

Tên thủ lĩnh này cũng coi như là người hung ác, dù bị thương nhưng mặt vẫn không biến sắc.

Đúng lúc này hắn phát hiện gì đó không đúng, quay sang phía bên cạnh chỉ thấy trên mặt đất tràn ngập thi thể, tất cả đã tử vong.

Bên cạnh một đứa bé nam hài nhìn hắn mỉm cười.
Hắn Mục Phong là một tên phản bội gia tộc, bởi vì nắm giữ phi kiếm và võ kỹ nên có thể trở thành thủ lĩnh của bọn tán tu này.

Việc ác gì hắn Mục Phong chưa làm , nhưng khi nhìn thấy nụ cười bình thản trên khuôn mặt một đứa trẻ hắn cảm nhận được tử vong.


Hít một hơi, hắn nào dám ham chiến nữa định sử dụng phi kiếm để thoát thân.
Bên cạnh Tư Khuynh Mỹ đã trông thấy tất cả mọi chuyện, trong nội tâm nàng cũng khiếp sợ không thôi.

Nhưng mắt thấy tên thủ lĩnh định chạy, làm sao cho hắn cơ hội.

Nàng đuổi theo chém một kiếm về phía tên thủ lĩnh chặn đường hắn lại.

Mục phong thầm kêu không ổn cứ như vậy hắn sẽ bỏ mạng tại đây mất.

hắn gầm lên một tiếng:
“ Là các ngươi ép ta”, chỉ thấy hắn lấy ra một viên đan dược, nuốt vào bụng.

Tư Khuynh Mỹ giật mình nói “ Bạo Nguyên đan”, là một loại đan dược có tác dụng phụ rất lớn, thuộc vào hàng linh dược tam phẩm.

Sau khi ăn xong "Bạo nguyên đan", sức mạnh trong vòng một canh giờ có thể tăng vọt vài cấp nhỏ.
Nhưng di chứng sau khi ăn xong "Bạo nguyên đan", chân nguyên trong cơ thể sẽ trở nên không tinh khiết, cần luyện hóa tạp chất trong đó, hơn nữa còn có kỳ suy yếu đến mấy canh giờ, thậm chí còn khiến cho người ra xảy ra kích động.
Một bên Mục Phong sau khi nuốt đan dược, khí thế của hắn không ngừng lên cao.

Sau một lúc có vẻ hắn đã nắm giữ được mạnh này rồi, hắn cười gằn lên nhìn về phía Bắc Tiểu Lục và Tư Khuynh Mỹ nói :
“ Là các ngươi ép ta, hôm nay ta muốn tế huyết hai kẻ các ngươi”
Nói xong hắn tung một chiêu thật mạnh về phía hai người, đây là võ kỹ mạnh nhất nhưng cũng chỉ phàm phẩm mà thôi.

Bắc Tiểu Lục khinh thường một tiếng “ Dù ngươi có nuốt mười viên đi nữa, phế vật cũng chỉ là..” chưa đợi hắn nói xong liền trợn mắt nhìn về phía trước.
Không chỉ hắn, tất cả mọi người xung quanh đều trố mắt lên, vẻ mặt không thể tin được.

Vừa nãy tên kia khí thế hung ác như vậy, đòi chém giết hai người họ, chỉ chớp mắt đã dùng phi kiếm chạy mất tăm mất tích rồi.
Bắc Tiểu Lục cảm thán không thôi, mặc dù mấy tên này ngu ngốc, nhưng đến thời khắc sinh tử, diễn kỹ lại nhập cảnh như vậy.

Hắn lúc nãy còn tin tưởng, tên này muốn liều mạng rồi.

Nếu ở Trái đất hắn sẽ trao giải ảnh đế cho tên này.

Thở dài một hơi, nhìn bên dưới nằm la liệt thi thể, hắn nhanh chóng cúi xuống gom góp hết túi trữ vật cất đi.

Hừ tiện nghi cho tên khác ư, đừng có nằm mơ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.