Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 51: U Minh Thú





Bắc Tiểu Lục nhìn chằm chằm Hắc Lân Yêu Mãng khiếp sợ, “ Hắn thấy gì, một con nhị giai yêu thú nói tiếng người, cmn không lẽ con vật này có huyết mạch thần thú”.

Hắc Lân Yêu Mãng thấy hắn không trả lời, không yên tâm lặp lại :” Lão đại tha mạng, tiểu đệ trên có mẹ,....”,
Chưa đợi hắn nói xong, Bắc Tiểu Lục giật nảy mình hung ác quát :
” Ngậm miệng!”
Hắc Lân Yêu Mãng ngoan ngoãn ngậm miệng, lo sợ một hồi lâu mới nghe thấy Bắc Tiểu Lục hỏi :”Ngươi tại sao lại nói chuyện được?”.
Hắc Lân Yêu Mãng thấy cơ hội đến rồi muốn nói :”Tiểu đệ thức tỉnh là bởi vì…”.

Bắc Tiểu Lục Khinh thường nói :” Là do ăn phải Linh Trí Quả
sao?”, hắn nhớ ra đại lục có một loại linh quả cửu phẩm, yêu thú thấp ăn vào có thể mở ra linh trí, tên này nói được chắc do biến dị”.
Không nghĩ tới Hắc Lân Yêu Mãng lại lắc đầu.

Bắc Tiểu Lục nghe tới đây hô to :” Ta biết rồi, thì ra là vậy!”.

Nó gật gật đầu phụ họa “ Quả nhiên không hổ là lão đại, biết ta chính là ăn...”.

Bắc Tiểu Lục không để ý nói nói gì cất tiếng :”Ngươi chính là bởi vì thức tỉnh huyết mạch, mở ra linh trí, có trí tuệ hơn yêu thú khác.


Bởi vì tu vi nhị giai yếu gà, cho lên chưa mở ra được truyền thừa thiên phú, ta tạm thời gọi là sức mạnh ẩn.

Chắc ngươi cũng biết huyết mạch mình là gì phải không, dù sao cũng thức tỉnh một lần, chắc phải có tri thức truyền thừa loại kia chứ?”.
Hắn dường cảm thán mình chính là ánh mắt quá tốt, đi linh tinh cũng gặp được yêu thú có huyết mạch thần thú.

Nghĩ tới đây hắn không nhịn được cười đắc ý, tò mò hỏi :” Người là huyết mạch thuộc về thần thú Thanh Long sao?”
Hắc Lân Yêu Mãng mù mịt “ lắc đầu”.

Hắn rất muốn nói “ Lão đại, ngươi nghĩ nhiều ta muốn nói rằng, ta chỉ là một yêu thú bình thường, bởi vì ăn phải Linh quả bí ẩn U Minh Độn Quả, mà mở ra linh trí?”
Bắc Tiểu Lục cũng không nản chí tiếp tục dò hỏi :
” Là Ngụy thần thú Cửu Anh “.

Đây là hung thú rất mạnh nha, tốt vui mừng.
“ Lắc đầu”
“ Vậy Thôn Thiên Long Mãng đâu?”
“ Đúng rồi là Thượng cổ hung thú, Thanh Lân Thôn Thiên Mãng”.

Thanh Lân Thôn Thiên Mãng là thượng cổ hung thú, trong đồn đãi có thể cùng Chân Long đánh giết siêu cấp tồn tại, chân chính trưởng thành sau khi, miệng lớn một nuốt, chính là một triệu dặm non sông cùng sinh linh vào bụng, thậm chí là thôn thiên phệ địa, khủng bố vô biên.

Có tọa kỵ như vậy cũng không tệ, nhưng tên này màu đen chắc là do biến dị.
Hắc Lân Yêu Mãng vẫn lắc đầu, nó có chút mệt mỏi, bây giờ nếu nó bảo mình chỉ là một con yêu thú bình thường.

Không biết lão đại có một kiếm chém chết hắn không?.

Bắc Tiểu Lục nhìn nó một hồi lâu, Hắc Lân Yêu Mãng có chút run sợ.
Bắc Tiểu Lục vẫn kiên trì hỏi tiếp :” Vậy thái cổ thập đại ác thú một trong Bát Dực Linh Mãng”.
Hắc Lân Yêu Mãng rụt rè lắc đầu.
Đến đây không khí có chút ngưng đọng, Bắc Tiểu Lục sắc mặt có chút hung ác, gằn gọc nói :” Vậy ngươi thuộc loại nào?”, hắn đã điểm hết những tên mạnh mẽ mà hắn biết tới rồi.


Hắn tự dưng nghĩ tới một khả năng, sắc mặt có chút đen.
Một bên Hắc Lân Yêu Mãng có chút chột dạ, khẽ vàng nói :” Lão đại ta cũng không phải thần thú gì hết,..”.

Bỗng thấy sắc mặt Bắc Tiểu Lục lạnh lẽo, thầm kêu” Không tốt!”.

Vội vàng nói :” Ta cũng chỉ biết sau khi thức tỉnh linh trí, mặc dù không có truyền thừa gì nhiều.

Đại khái là ta đến từ U Minh Thú nhất tộc, ta cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện tại Tu Chân giới, có lẽ do cảnh giới quá thấp.”
Bắc Tiểu Lục cười như không cười nói :” Còn U Minh Thú, sao ngươi không lật trời luôn đi!”.

Nhưng trong lòng thì cấp tốc suy nghĩ, U Minh ý là chỉ nơi như thâm uyên hay sao.

Hắn chưa nghe nói loài hung thú này bao giờ, phải chăng là dị thú, dù sao đây cũng là thời không khác, có chút khác biệt cũng chấp nhận được.
Hắc Lân Yêu Mãng thề thốt :” Lão đại tiểu đệ nói là sự thật, mặc dù bây giờ huyết mạch chưa đạt tới thức tỉnh.

Nhưng lão đại có thể vỗ béo tốt, sau này chắc chắn không để ngài thất vọng!”.

Bắc Tiểu Lục cười lạnh :” Còn vỗ béo, ta thấy thịt ngươi mới béo, ăn chắc chắn rất ngon”.
Hừ! Bắc Tiểu Lục nghĩ nghĩ nói :” Ngươi bức một giọt máu bổn mạng ra đây, chúng ta Huyết ước chủ tớ”.

Huyết ước chủ tớ là thông qua máu huyết ký kết sinh tử, chính là Bắc Tiểu Lục chết thì Hắc Lân Yêu Mãng cũng chết, còn ngược lại thì chủ nhân không bị sao hết.


Cùng lắm thì cũng chỉ phun một ngụm huyết là xong chuyện, mà huyết ước này có thể ký kết nhiều lần, Bắc Tiểu Lục cũng đánh cược xem, nhỡ đâu vận khí tốt không biết chừng.
Sau khi ký kết xong Huyết ước, Bắc Tiểu Lục mới ném cho Hắc Lân Yêu Mãng một viên Sinh Tố Đan.

Là loại đan dược lục cấp chữa thương, chỉ cần một vài giờ là Hắc Lân Yêu Mãng có thể hồi phục đỉnh phong.

Hắc Lân Yêu Mãng vui mừng không thôi vỗ mông ngựa :” Lão đại quả nhiên là lão đại, anh minh thần võ”
Bắc Tiểu Lục quát :” Câm miệng, bổn tiểu gia còn cần ngươi phải miệng lưỡi sao.

Gọi ngươi mãi như vậy cũng không tiện, giờ ngươi gọi là “ Tiểu Hắc” biết chưa?”.
Tiểu Hắc gật gật đầu, Bắc Tiểu Lục thấy nó không ý kiến gì thì cũng lười nhác để ý, một bên sửa soạn bàn ăn, hắn cũng lâu chưa được thưởng thức đồ ăn rồi.
Tiểu Hắc một bên như vừa vượt qua kiếp nạn, may mà hắn thông minh, nói đến hắn còn suýt tin chính mình có huyết mạch.

“U Minh” hai từ này là hắn mượn từ U Minh Độn Quả, lừa gạt Bắc Tiểu Lục.

Tiểu Hắc cảm thấy tương lai mình rất mù mịt, chỉ sợ một ngày nó đó lão đại không cao hứng nướng hắn lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.