Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 86: Trung Tâm Đại Điện





Bọn họ đi tới cái kế tiếp địa phương, là một gian thư phòng, trong thư phòng có hai kệ giá sách, trên giá sách đều là ngọc giản và thư tịch liên quan với Trận Pháp.
"Tiểu Lục, ta thấy chủ nhân di tích này đầu óc có vấn đề đi, Luyện Khí, Luyện Đan còn có Trận Pháp, người này coi chính mình là ai, cái gì đều học.

Một người thiên phú có mạnh đến đâu, tiêu hao đại lượng tinh lực đi học tập những thứ này.

Người này đoán chừng là cảm giác mình quá rỗi rãnh, có thể cuối cùng vẫn là ngỏm củ tỏi, chẳng ra sao cả."
Cốc Y nhìn thấy nơi đây, nhất thời minh bạch, chủ nhân di tích này ôm chí quá lớn đi.
"Hm, Y tỷ, không thể nói như thế, có thể vị tiền bối này lòng ôm chí lớn, chỉ là cuối cùng nhưng ngã xuống trên con đường này.

Hoặc cũng có thể gặp đại nạn, muốn thông qua những đạo này, đột phá ra một con đường khác chưa biết chừng”.
Thái Thúc Vân suy đoán nói.
Cốc Y một bên lẩm bẩm.
"Đây còn không phải là chết rồi, Tiểu Lục, chúng ta cũng không thể giống như người này, dù cho đan, khí, trận này ba đạo có mạnh hơn nữa.

Chúng ta cũng không tham, đồng thời cùng tu một đạo đã là tốt mạnh rồi, đúng không Tiểu Lục?"
Bắc Tiểu Lục thì có chút hứng thú, "Ta đối với trận pháp cảm thấy hứng thú, nếu đã có thiên phú, hà tất phải lãng phí nó.

Hơn nữa chỉ cần tài nguyên đầy đủ, cùng tu là điều không có sai.”
"Ngươi nói như vậy cũng có lý, " Cốc Y gật gù.
Sau đó, hai người đem nơi này thư tịch, ngọc giản toàn bộ đóng gói mang đi, một quyển cũng không có lưu lại.
Lúc này, những nơi khác trong di tích, đều là những hình ảnh máu tanh, chém giết, ta lừa ngươi gạt, tranh đoạt linh thảo, pháp khí cùng đan dược.
Qủa nhiên không chỉ nơi này, đồng dạng nơi khác đều có, chỉ là hai người Bắc Tiểu Lục cùng Cốc Y không biết mà thôi.
Lần này những người có thể vào di tích, đều là có chút bản lĩnh, đa số đều tụ tập thành từng nhóm.


Di tích càng phong phú, độ nguy hiểm kèm theo càng cao, không ai dám khinh thường, chủ quan.
Thời gian vài giờ trôi qua.
Đã có người phát hiện trung tâm di tích, nơi đây chắc chắn cũng chiếm giữ phong phú nhất.
Nơi này vô cùng trống trải, giống như một Đại Điện, bên trong cung điện, một toà đài cao đứng sững ở trung tâm.

Trên đài cao có một tấm bồ đoàn, trên đó có một hài cốt đang ngồi, bộ hài cốt này xương cốt trong suốt như ngọc, không hề có một chút dấu hiệu mục nát nào.— QUẢNG CÁO —
Phía trước bồ đoàn là một chiếc bàn đá nhỏ, ở trên mặt bàn để bốn đồ vật, một quyển sách, một viên cầu tỏa ra linh quang, một tấm phù lục và một chiếc chìa khóa màu đen bình thường, xem ra vô cùng không đáng chú ý.
Để lên được nơi đó cần phải đi lên bậc thang, nhìn qua bậc thang tổng cộng có bảy bảy bốn chín cái bậc thang, chỉ cần leo lên bốn chín cái bậc thang, là có thể có được bốn thứ đồ vật kia.
Nhưng không khí lúc này, im lặng đáng sợ, không có bất luận người nào muốn là người đầu tiên bước lên, lộ ra bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Một tên đệ tự nhỏ giọng với Thiên Tinh:
"Thiên Tinh sư huynh, bốn đồ vật kia hiển nhiên là đồ vật quý nhất trong di tích này."
Thiên Tinh nhìn qua hắn, gật đầu, nhẹ nhàng phân tích:
“Ngươi nói không hề sai, nhưng chưa biết bậc thang là khảo nghiệm hay cạm bẫy, chúng ta vẫn chờ thêm chút nữa.

Đợi mọi người đông đủ, sẽ có kẻ không chịu được thăm dò hộ chúng ta mà thôi.”
"Sư huynh nói phải, chúng ta chờ thêm một lúc nữa".

Tên đệ tử này nghe thấy lời của Thiên Tinh, quay lại nhìn mọi người nói ra.
Qua một thời gian, Phong Thiên và Vương Cầm Tử dẫn đầu đệ tử Thần Phong Cốc, Huyền Âm Các lần lượt đi vào.

Nơi đây càng ngày tụ tập càng nhiều tu sĩ đệ tử.
Lúc này, hai người Bắc Tiểu Lục cũng đuổi tới nơi đây, Cốc Y một bên đi vào còn phàn nàn,” Không biết nơi đây di tích thế nào, đồ vật thật chẳng ra sao cả”.
Trong Đại Điện mọi người vẫn nhắm mắt chờ đợi, có mấy người thì thầm nhỏ giọng.

Bởi vậy khi Cốc Y nói chuyện, âm thanh thật sự rất vang, mọi người không nhịn được đều quay lại nhìn.
Chỉ thấy đi vào hai người, nữ thì chừng mười ba tuổi y phục màu xanh, khuôn mặt vẫn non nớt nhưng ngũ quan rất xinh đẹp.

Bên cạnh là một người đi cùng, mặc một bộ hắc bào, dáng dấp không cao lắm, thần thần bí bí.
Nhìn thấy mọi người đang tập trung nhìn mình, Cốc Y có chút ngượng ngùng, kéo lấy tay Bắc Tiểu Lục đi về một phía.
“Y Y muội, “.

Một âm thanh vang lên.
— QUẢNG CÁO —
Cốc Y giật mình, nhìn về hướng âm thanh, là một thiếu nữ xinh đẹp, trên mặt đeo hồng sa.

Biết mình không thể cứ thế rời đi, Cốc Y mỉm cười đi tới, Bắc Tiểu Lục thấy vậy cũng đi theo.
“Cầm Tử tỷ, đã lâu không gặp”.

Cốc Y hơi gật đầu, chào hỏi.
Vương Cầm Tử có chút bất ngờ, Cốc Y nổi tiếng là lạnh nhạt không thích tổ đội, hiếm khi chủ động.


Hôm nay thấy nàng kéo tay người khác, trong lòng liền có chút khác thường.
Hơn nữa hai người vốn là đồng môn, Cốc Y bối cảnh lại rất sâu, giao du cũng là lựa chọn không sai.
“Y Y, vào bí cảnh liền không thấy muội, muốn gặp mặt mà chưa có cơ hội.”
Cốc Y nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, trò chuyện qua lại một hồi, Vương Cầm Tử tiện quan sát Bắc Tiểu Lục một hồi, quay sang nhìn Cốc Y dò hỏi:
“Vị này là…?”
Cốc Y cũng không định nói nhiều, chỉ nói qua:
“Đây là Ninh Tiểu Ma, người bạn muội mới quen, hắn không thích nói chuyện người khác đâu”.
Bắc Tiểu Lục khẽ gật đầu với Vương Cầm Tử, coi như chào hỏi.

Vương Cầm Tử cũng gật đầu lại, sau đó nhìn Cốc Y bảo:
“Không sao, mỗi người một tính tình, không có chuyện gì.

Nếu không thì muội với vị này tổ đội cùng tông môn.

Dù sao nếu là bạn muội, cũng coi như nửa cái người nhà.

Muội thấy sao”
Nghe thấy Vương Cầm Tử nói vậy, Cốc Y ngượng ngùng giải thích:
“Hắn một mình đã quen, nếu không phải muội dây dưa, có khi cũng không kết bạn cùng đi.

Tổ đội cùng tông môn thì thôi vậy, có muội đi cùng là được rồi.”
Vương Cầm Tử nghe vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt thì không biểu hiện ra điều gì khác thường.

Chỉ là dùng ánh mắt tò mò nhìn qua Bắc Tiểu Lục, khẽ nói:— QUẢNG CÁO —
“Vậy mời Ninh đạo hữu chiếu cố một hai Y Y, ta thay tông môn cảm ơn ngươi”.
Đến đây, Cốc Y cười tạm biệt dẫn Bắc Tiểu Lục rời đi, trên đường đi truyền âm hỏi hắn:
“Tiểu Lục, Cầm Tử sư tỷ là người dẫn đội lần này của Huyền Âm Các trong bí cảnh.

Là một người không tệ lắm, bối cảnh rất sâu, ngươi cũng không cần để ý nàng”.

Bắc Tiểu Lục hơi có chút buồn cười, nhưng cũng gật đầu.

Hai người đi đến một góc, đứng quan sát mọi người xung quanh.
Lúc này một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp, đi tới bên cạnh Vương Cầm Tử, thấp giọng nói:
“Cầm Tử sư tỷ, nàng rõ ràng là đệ tử của Huyền Âm Các, lại đi tổ đội cùng người khác, lại còn từ chối lời mời sư tỷ.

Theo ta thấy nàng đây rõ ràng là có thành kiến với sư tỷ.

Không coi sư tỷ ra gì.”
Dừng lại một chút, thiếu nữ tiếp tục nói:
“Hơn nữa lần này vào bí cảnh, sư tỷ là người dẫn đội, có quyền lên tiếng, vậy mà nàng cũng không nể mặt.

Thật quá đáng mà”.
Vương Cầm Tử hơi nhíu mày, không vui nói:
“Được rồi Trần Tuyết, Tử Câm dù sao cũng còn nhỏ, không cần nói nàng như thế.

Hơn nữa cùng một tông môn, ta không muốn giữa đệ tử lại thành kiến nhau như vậy.

Sư muội hiểu chưa?”
Thiếu nữ được gọi là Trần Tuyết, nghe Vương Cầm Tử nói vậy, liền cúi đầu nhận sai.

Nhưng khi Vương Cầm Tử quay đi, không một ai chú ý tới, tay Trần Tuyết đang nắm chặt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.