Thất Niên

Chương 21: Trở về (3)



Lâm Tử Mạch vẫn có chút lo lắng khi mặc chiếc váy liền màu trắng ra ngoài. Nhưng bố cô không hề ngẩng đầu lên, làm sao có thể phát hiện ra bộ váy cô đang mặc trên người Tiểu Tử Mạch mười lăm tuổi không hề có.

Vội vã bắt xe đến Lư Sơn, Lâm Tử Mạch có chút nóng ruột. Không phải cô nóng ruột muốn gặp Âu Dương Thành, mà vì muốn đi chứng thực một sự thật.

Thời gian Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi gặp Âu Dương Thành là khoảng mười giờ sáng. Bây giờ mới hơn bảy giờ, cô vẫn còn kịp đến đỉnh núi mà anh đang đứng đợi mình.

Từ khi được Lâm Tử Mạch dẫn về nhà, Hứa Mục vẫn im lặng không nói gì. Ngồi trên xe, thỉnh thoảng anh quay sang lặng lẽ nhìn Lâm Tử Mạch, không thể hiểu tại sao cô lại dẫn mình đến gặp những người đó, không thể hiểu tại sao cô và cô bé nhà nọ lại giống nhau như đúc, càng không hiểu tại sao cô lại phải đóng giả làm con gái của nhà đó. Rất nhiều chuyện khó hiểu anh muốn hỏi Lâm Tử Mạch nhưng lại không dám mở lời.

Lâm Tử Mạch dường như hiểu Hứa Mục đang nghĩ gì, quay sang nhìn anh cười nhạt. Cuối cùng, Hứa Mục lắc đầu, không suy nghĩ tiếp nữa, cứ đi theo cô là được. Anh muốn biết những nơi mình vừa được Lâm Tử Mạch đưa đi có liên quan gì đến Âu Dương Thành.

Khi xe ô tô đến nơi không thể đi tiếp được nữa, Lâm Tử Mạch và Hứa Mục đành xuống xe.

Hứa Mục lặng lẽ đi theo Lâm Tử Mạch lên núi mà không nói bất cứ lời nào. Một người thích ba hoa khoác lác như Hứa Mục mà lại im thin thít như thế khiến Lâm Tử Mạch cảm thấy hơi lạ.

Nghĩ vậy, Lâm Tử Mạch liền ngẩng đầu lên nhìn Hứa Mục đang đi bên cạnh. Vì trèo hơi gấp, hơi thở cô đã có chút gấp gáp. Hứa Mục dù mặt lạnh tanh, nhưng hơi thở cũng không còn được nhẹ nhàng. “Cũng có thể coi như chúng ta đã cùng nhau leo núi Lư Sơn đấy nhỉ?” Lâm Tử Mạch tìm một chủ đề để nói.

Khuôn mặt đang căng cứng của Hứa Mục dãn ra đôi chút: “Đúng vậy, đây chắc là kỷ niệm cuối cùng đúng không?” Anh vẫn còn hơi để bụng chuyện Lâm Tử Mạch từ chối mình, chỉ có thể đưa ra lý do không rõ ràng này.

“Không phải.” Lâm Tử Mạch nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau này, lòng có chút cảm khái: “Vài năm sau, khi gặp lại em một lần nữa, anh sẽ hiểu ra tất cả. Lúc đó anh sẽ cảm thấy, thế giới này thật là kỳ diệu.”

“Vài năm sau?” Hứa Mục kinh ngạc. “Em sẽ đi sao, tại sao vài năm nữa anh mới có thể gặp lại em?”

Lâm Tử Mạch mỉm cười: “Không phải thế, em chỉ nói vậy thôi.” Cô cũng không biết tại sao mình lại nói vài năm sau vì thậm chí bản thân cũng không thể hiểu rõ những sự việc sẽ xảy ra tiếp sau.

Khi lên đến đỉnh núi, hang Cẩm Tú vẫn được bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc. Lâm Tử Mạch lặng lẽ đứng trên một khoảnh đất bằng phẳng, đối diện với hướng mà mình đã chọn theo trực giác.

Hứa Mục không hiểu Lâm Tử Mạch đang đợi điều gì, chỉ biết đứng đợi cùng cô với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Sương mù dần dần tan.

Cuối cùng, trên đỉnh núi đối diện bắt đầu xuất hiện một bóng người mờ mờ. Lâm Tử Mạch vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó. Đợi đến khi cô nhìn rõ mọi thứ thì cũng là lúc Âu Dương Thành quay người lại và Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi giơ máy ảnh lên chụp.

Sau khi hai người nói gì đó, Âu Dương Thành liền nhường vị trí đang đứng cho cô bé rồi đi về phía Tiểu Tử Mạch. Trong chớp mắt, Tiểu Tử Mạch bỗng loạng choạng vì giẫm phải một viên đá nhỏ. Âu Dương Thành đã kịp lao qua bắt lấy cánh tay cô bé.

Tất cả đều diễn ra đúng như kịch bản trong ký ức Lâm Tử Mạch. Đôi mắt Âu Dương Thành quả nhiên cũng sáng trở lại vào ngày này. Rõ ràng hôm qua mắt anh còn nhìn chưa rõ, vậy mà giờ đây đã có thể lành lặn bình thường. Quỹ đạo của lịch sử quả nhiên không thể xoay chuyển.

Tiếp tục nhìn về phía đỉnh núi đối diện, chứng kiến những việc đã từng khiến mình rung động, Lâm Tử Mạch bỗng có những cảm xúc thật kỳ diệu, một chút kỳ vọng, một chút hưng phấn, một chút đau lòng. Mặc dù cách khá xa và vẫn bị che khuất bởi một làn sương mờ nhưng chỉ cần nhìn thấy một động tác nhỏ là cô có thể hình dung ra tất cả.

Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi sẽ lí nhí nói với Âu Dương Thành: “Cảm ơn anh!”

Sau đó, Âu Dương Thành sẽ khẽ khàng an ủi: “Không sao rồi, cô bé. Lần sau đi thì phải cẩn thận hơn một chút, đây là đỉnh Lư Sơn chứ không phải sân vận động ở trường cô bé đâu.”

Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi gật đầu cảm ơn, rồi buông bàn tay đang nắm của Âu Dương Thành ra, lưỡng lự một lúc rồi nói: “Vừa rồi, em lỡ chụp ảnh anh. Anh ở đâu, đợi rửa ảnh xong em sẽ gửi cho anh.”

Nghĩ đến đâv, Lâm Tử Mạch không bất ngờ nhưng lại không dám tin, ánh mắt Âu Dương Thành đang quét qua chỗ cô đang đứng.

Lâm Tử Mạch nhớ lại thần sắc kỳ lạ của Âu Dương Thành mà mình nhìn thấy lúc đó. Anh chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng hình cô, lại đứng ở sơn cốc cách cô vài trăm mét giữa màn sương mù mộng ảo, nhưng lại có thể nhận ra cô. Có lẽ anh có biểu hiện lạ như vậy là vì cô đã đến nhầm đỉnh núi.

Tiểu Tử Mạch lúc này cũng quay đầu lại nhìn cô, còn Âu Dương Thành vội vàng xuống núi.

Tiểu Tử Mạch nhìn theo bóng hình Âu Dương Thành, ngẩn ngơ giây lát. Sau đó, cô bé tìm một phiến đá rồi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn cô đang đứng ở bên này.

Lòng Lâm Tử Mạch bỗng xúc động vô hạn.

Thì ra, vào ngàv đó của năm 2007, cô mặc bộ váy trắng này đi gặp Âu Dương Thành là để đi xuyên thời gian đến đây, đóng vai bóng hình trong bức ảnh đó. Trước giờ cô chưa từng nghĩ, người con gái khiến Âu Dương Thành nhung nhớ suốt bảy năm trời, người con gái trong bức ảnh đó lại chính là mình.

Buông xõa mái tóc dài đen nhánh, Lâm Tử Mạch đứng trên đỉnh núi xa xa, đối diện với cô của bảy năm trước. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau đó, cô đã hiểu ra được điều gì?

“Ở đỉnh núi đối diện là cô bé chúng ta đã gặp sáng nay.” Trong làn gió núi nhẹ nhàng, giọng Lâm Tử Mạch có chút bay bổng, bay bổng như vạt váy đang phất phơ theo gió.

Hứa Mục tựa người vào lưng một phiến đá lớn, chậm rãi ngẩng đầu lên, dõi theo dáng hình Lâm Tử Mạch, gằn từng câu từng chữ rành rọt: “Rốt cuộc em muốn nói với anh điều gì, Tử Mạch?”

Lâm Tử Mạch quay người lại nhìn anh. Hứa Mục đứng nấp sau bóng của phiến đá, đó là lý do vì sao khiến Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi chỉ nhìn thấy cô gái mặc váy trắng mà không nhìn thấy chàng trai đứng sau lưng cô.

Thần sắc Hứa Mục có gì đó u ám trầm giọng nói: “Đầu tiên bắt anh nhìn thấy một cô bé giống em như đúc, giống đến nỗi mà mẹ cô bé cũng không thể phân biệt, rồi lại bắt anh đến chứng kiến màn gặp gỡ của cô bé đó và A Thành, em làm như vậy là để giải thích điều gì? Chuyện này với chuyện em yêu A Thành, chuyện em không thể ở bên anh có liên quan gì đến nhau?”

Lâm Tử Mạch thở dài, không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Mục. Cô cúi đầu nhìn đi hướng khác.

Lâm Tử Mạch thực sự muốn nói tất cả với Hứa Mục ư? Thực ra, cô là người ích kỷ, cô chỉ muốn gặp bố mẹ, muốn chứng thực là mình đã từng tồn tại ở nơi đây, muốn nhìn lại tất cả những chuyện mình đã trải qua, muốn biết người Âu Dương Thành yêu thực ra là mình, nhưng vì hèn nhát nên đã tùy tiện dẫn Hứa Mục đi cùng mình.

“Xin lỗi!” Cuối cùng, Lâm Tử Mạch cũng lên tiếng: “Thực ra, em...” Cô có thể nói sao, cô nên nói điều gì, nên nói điều gì đây?

Lâm Tử Mạch cuối cùng cũng thốt được một câu bằng giọng nói bay bổng đó: “Anh Hứa Mục, anh tự nghĩ đi nhé!”

Lúc này Âu Dương Thành gọi điện thoại đến: “A Tử, sao em lại lên đỉnh núi đối diện, vừa rồi em có nhìn thấy anh không?'

Mới đầu, vì tâm trạng rối bời nên Lâm Tử Mạch chỉ lí nhí đáp lại. Sau khi nhận ra đó là Âu Dương Thành, cô lập tức hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: “Âu Dương, mắt anh đã nhìn thấy được rồi ư?”

Âu Dương Thành vô cùng kinh ngạc hỏi: “A Tử, tại sao em lại biết?”

“Em ư?” Lâm Tử Mạch ngập ngừng giây lát, tại sao cô biết ư, là vì cô biết thôi. “Không phải vừa rồi anh đã nói là nhìn thấy em sao? Xa như vậy, sao anh có thể nhìn thấy em?”

Âu Dương Thành vui vẻ cười nói qua điện thoại: “Cứ tưởng là sẽ đem đến cho em một niềm vui bất ngờ, cuối cùng lại để em phát hiện. Em cứ ở đó đừng đi đâu cả, bây giờ anh sẽ đến tìm em.”

“Vâng.” Lâm Tử Mạch đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi tiếng cười vui vẻ đó. Cô chưa từng thấy Âu Dương Thành cười thoải mái như vậy bao giờ. Để có được nụ cười khiến lòng cô đong đầy niềm vui thế này, dù có phải đau khổ suốt bảy năm trời Lâm Tử Mạch cũng cam lòng.

“Còn nữa.” Giọng Âu Dương Thành hơi trầm lại và có chút nghi ngờ: “Hình như anh vừa nhìn thấy Lão Mục đứng bên cạnh em, tại sao hai người lại ở cùng nhau thế?”

“Bọn em...” Lâm Tử Mạch liếc nhìn Hứa Mục, lưỡng lự đáp: “Trên đường từ Cửu Giang về đây em gặp anh Hứa Mục nên đã dẫn anh ấy cùng đến đây.”

“Ừm. Khi nào gặp sẽ nói chuyện này sau. Anh đang xuống ở bên này, em ở trên đó chờ anh.”

Tắt điện thoại, Lâm Tử Mạch nhìn sang đỉnh núi đối diện. Tiểu Tử Mạch vẫn đang ngồi đó nhìn cô.

Cô đã cố chấp đến thế sao? Nhưng nếu không cố chấp như thế thì làm sao cô có thể ở bên Âu Dương Thành, làm sao có được tình yêu của mình. Sự cố chấp này thực ra là rất đáng.

Đợi Âu Dương Thành đến nơi, cô cuối cùng có thể dũng cảm nói với anh rằng, thực ra cô yêu anh biết bao, yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì yêu anh cô đã từ Lư Sơn đuổi đến tận Nam Kinh, vì yêu anh cô sẵn sàng không quan tâm đến việc anh nhung nhớ một người con gái khác và ở bên anh, vì yêu anh cô mới quyết định đi xuyên thời gian. Ở bên anh bao năm qua nhưng cô chưa bao giờ nói với anh những điều này. Song bây giờ, cuối cùng cô cũng đã có đủ dũng cảm để nói, nói cô yêu anh biết chừng nào, yêu anh đến mức có thể sắm vai người con gái trong trái tim anh, làm cái bóng của cô ấy.

Chỉ có điều bây giờ Lâm Tử Mạch mới biết, người con gái đó lại chính là mình.

Nghĩ đến việc Âu Dương Thành đã yêu cô suốt bảy năm qua, hằng đêm thao thức vì cô, nhớ nhung cô, lòng Lâm Tử Mạch lại dâng trào hạnh phúc.

Nhưng hình như có điều gì không đúng.

Lâm Tử Mạch bỗng nghĩ ra nếu Âu Dương Thành yêu cô như vậy, tại sao suốt bao năm qua không nói với cô, để rồi khiến cô phải đau khổ lâu như vậy. Nếu anh yêu cô, tại sao có cô ở bên mà vẫn tương tư, buồn bã. Nếu yêu cô, thì khi nhìn thấy bức ảnh kia tại sao anh lại bị kích động hơn khi nhìn thấy cô.

Hơn nữa, dựa theo ký ức của Lâm Tử Mạch, khi Âu Dương Thành lên đến đỉnh núi này, cô đã rời đi trước đó.

Nhưng bây giờ, cô vẫn còn đang đứng ở đây, hoàn toàn không có ý định rời đi. Là, thời gian và không gian đã có sự thay đổi sao?

“Chàng trai, chàng trai, cậu bị làm sao vậy?” Giọng nói lo lắng của một bác du khách truyền đến.

Lâm Tử Mạch thấy lạ bèn quay lại, nhìn thấy Hứa Mục đang mệt mỏi dựa vào đá, thở gấp.

Khi chạy đến bên anh, cô mới nhận ra cả người anh đang dựa hẳn vào phiến đá, hai tay yếu ớt kéo cổ áo, nhưng vẫn thở khó nhọc. Mặt Hứa Mục đỏ rực, cổ bắt đầu nổi lên những vết ban đỏ. Lâm Tử Mạch sợ hãi, lo lắng hỏi: “Hứa Mục, anh làm sao thế?”

Hứa Mục hít vài hơi thật sâu, rồi mới nói với giọng khản đặc: “Không, không sao. Dị ứng không khí, chỉ cần về uống chút thuốc là khỏi.”

Người du khách nhiệt tình bên cạnh nói chen vào: “Tôi nghĩ cậu nên mau về nhà đi. Là bác sĩ, tôi thấy triệu chứng này của cậu có uống thuốc lâu lâu cũng chưa chắc đã khỏi. Biết là mình bị dị ứng sao vẫn đi du lịch thời tiết này, thanh niên thì phải biết quý trọng sức khỏe chứ!”

Lúc này Lâm Tử Mạch cũng không nghĩ được chuyện khác nữa. Cô vội vàng đỡ Hứa Mục dậy, trước khi đi không quên nói: “Cảm ơn bác!”

“Xuống núi bên này này, nhanh.” Ông ta kéo tay Lâm Tử Mạch, chỉ sang phía bên kia phiến đá. “Đằng sau phiến đá này có một con đường, rất gần.”

Lâm Tử Mạch cảm ơn lần nữa rồi nhanh chóng đưa Hứa Mục về thẳng chỗ ở.

Về đến biệt thự, Hứa Mục uống thuốc xong, triệu chứng dị ứng cũng dần biến mất. Sau một đêm bị hành xác, rồi lại bị dị ứng, anh lên giường là ngủ ngay lập tức. Thấy Hứa Mục ngủ, Lâm Tử Mặc nhẹ nhàng kéo cửa lại, đi ra phòng khách.

Âu Dương Thành vẫn chưa trở về, chắc anh chưa phát hiện ra con đường đó mà vẫn đi vòng qua đường cũ nên về chậm một chút.

Lâm Tử Mạch ngồi im lặng trên ghế sô pha, tiện tay vơ lấy chiếc túi mình mang theo từ năm 2007. Đó chính là sản phẩm mới của LV năm 2007. Năm 2007, khi hãng LV chính thức đổ bộ vào Nam Kinh, Âu Dương Thành đã dẫn cô đi mua.

Lâm Tử Mạch rút điện thoại gọi cho Âu Dương Thành, kể lại tình hình của Hứa Mục. Anh quả nhiên không biết con đường gần đó nên bây giờ vẫn trên đường quay lại.

Tắt điện thoại, Lâm Tử Mạch vẫn ngồi trong phòng khách, tâm trạng lo lắng bất an.

Kim giờ dần nhích đến số 12, tiếng chuông từ chiếc đồng hồ kiểu cũ của biệt thự bắt đầu vang lên. Âm thanh xưa cũ đó như mang theo sự bí ẩn của số phận. Lòng cô cũng dần dần bình tâm trở lại. Trong mơ hồ, dường như có một bàn tay thời gian đang đẩy mọi thứ trôi qua. Cuối cùng Âu Dương Thành không gặp cô trên núi, vậy anh có thể gặp cô ở biệt thự này không?

“Oẳng.” Tiếng kêu của Tiểu Cáp đột nhiên vang lên. Lâm Tử Mạch đang chìm đắm trong ưu tư cũng vì thế mà bừng tỉnh.

Cũng giống như những lần trước, Tiểu Cáp hớn hở chạy về phía cô, nhảy lên sô pha, rồi lại nhảy lêu chân cô. Còn cô lại coi như đang xem cảnh quay chậm.

Khi nhìn thấy chiếc vòng cổ của Tiểu Cáp rơi xuống, Lâm Tử Mạch như hiểu ra điều gì đó.

Đã đến lúc phải trở về rồi sao?

Đây có thể là cơ hội duy nhất.

Ý thức vẫn chưa đến, nhưng hai tay cô như bị một sức mạnh nào đó thúc giục, cầm chiếc vòng của Tiểu Cáp lên, rồi tự động đeo lại cho nó.

Cô mỉm cười: “Em xin lỗi, Âu Dương, phải để anh đợi bảy năm rồi.”

Một giọt lệ rơi xuống, rớt vào miếng đá bát giác gắn trên vòng cổ Tiểu Cáp, viên đá bỗng phát ra ánh sáng chói lóa, Lâm Tử Mạch nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.