Khi Âu Dương Thành từ hang Cẩm Tú quay lại biệt thự đã mười hai giờ rưõi, Hứa Mục lúc đó vẫn còn đang ngủ say.
Âu Dương Thành đẩy cửa, trong phòng khách không có ai, anh rất kinh ngạc.
Chiếc đồng hồ cũ vang lên những tiếng chuông nhỏ, Tiểu Cáp chán ngán uốn người nhảy qua nhảy lại trên ghế sô pha.
Trong phòng sáng trưng, nhưng lại quá vắng vẻ, vắng vẻ đến mức khiến Âu Dương Thành bất giác thấy bất an.
Anh tìm hết phòng này đến phòng khác nhưng vẫn không thấy bóng dáng A Tử.
Khi tìm đến phòng Hứa Mục, Âu Dương Thành thấy anh đã nằm ngủ trên
giường.
Trên đầu giường bày vài loại thuốc. Trước đó, Lâm Tử Mạch đã gọi kể sơ qua tình hình, nói cô đã về nhà và bệnh dị ứng của Hứa Mục tái phát. Nhìn đồng hồ, Âu Dương Thành đoán Hứa Mục cũng chưa ngủ được
bao lâu. Nhăn mày lưỡng lự một chút, anh quyết định lay Hứa Mục tỉnh
dậy.
Hứa Mục mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng sốt sắng của Âu Dương
Thành, bực bội hỏi: “Làm sao thế?” Anh kéo chăn đắp trên người ra, nhấc
người dựa vào thành giường. Triệu chứng dị ứng dần dần biến mất, nhưng
cơ thể vẫn thấy vô cùng khó chịu.
Âu Dương Thành vẫn nhăn mày, thần sắc buồn rầu: “ATử đâu, vừa rồi cô ấy đi với anh đúng không?”
“Cô ấy không có ở bên ngoài sao?” Hứa Mục hỏi, nhìn sắc mặt Âu Dương Thành, trong lòng anh bỗng cảm thấy có chút bất an.
“Túi của cô ấy không có ở đó, em gọi điện thoại nhưng không nằm trong vùng
phủ sóng.” Âu Dương Thành trừng mắt nhìn Hứa Mục: “Không phải anh và cô
ấy đã cùng nhau về sao?”
“Đúng là cùng nhau quay lại.” Hứa Mục
cũng bắt đầu nghiêm túc, từ đêm hôm qua anh đã cảm thấy Lâm Tử Mạch có
gì đó không bình thường: “Thực là không có ở nhà sao? Em đã kiểm tra tất cả các phòng chưa?”
Âu Dương Thành cúi đầu nói: “Tìm hết rồi.
Nhưng cô ấy có thể đi đâu được chứ, tại sao điện thoại lại không liên
lạc được? Cô ấy có nói với anh là sẽ đi đâu không?”
Hứa Mục lắc
đầu, an ủi Âu Dương Thành: “A Tử đã lớn rồi, chắc sẽ không có chuyện gì
đâu. Cứ đợi xem đã, chắc một lúc nữa cô ấy sẽ quay về thôi.”
Không có thêm bất kỳ sự giải thích nào nữa, Âu Dương Thành đành quay trở lại
phòng khách, tiếp tục chờ đợi. Hứa Mục cũng không thể chợp mắt. Hai
người bèn ngồi trong phòng xem tivi. Đã quá trưa nhưng bọn họ chẳng còn
tâm trạng đâu mà ăn uống nữa.
Cứ cách hơn chục phút Âu Dương
Thành lại gọi điện thoại cho Lâm Tử Mạch, nhưng đáp lại chỉ là số điện
thoại đang nằm ngoài vùng phủ sóng. Đến tận bốn giờ chiều, Lâm Tử Mạch
vẫn chưa thấy quay lại.
Cuối cùng Âu Dương Thành không thể kiên
nhẫn thêm được nữa. Anh đứng bật dậy, siết chặt điện thoại trong tay,
nhăn mày giận dữ, nói với Hứa Mục: “Em sẽ đi tìm, anh đợi ở nhà, nếu cô
ấy về thì gọi điện cho em.”
“Được rồi, em cũng đừng lo lắng quá,
có thể cô ấy chỉ ra ngoài đi dạo thôi.” Mặc dù bản thân cũng đang lo
lắng, nhưng nhìn thấy vẻ sốt ruột của Âu Dương Thành, anh chỉ còn biết
cố gắng bình tĩnh hết mức có thể: “Em thử đến những chỗ cô ấy thường đến xem sao.”
Âu Dương Thành đã sốt ruột quá rồi, anh quay người đi ngay, để lại sau lưng tiếng cửa đóng “rầm.”
Một tiếng sau, hai tiếng sau, ba tiếng sau.
Trời mỗi lúc một tối, Âu Dương Thành mặt sa sầm trở về, chỉ đi một mình.
Hứa Mục đứng bật dậy: “Vẫn chưa tìm thấy sao?”
Âu Dương Thành mặt lạnh như băng, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng đến chỗ đặt điện thoại.
“Em làm gì thế?” Hứa Mục vội hỏi.
“Báo cảnh sát!” Âu Dương Thành gằn giọng.
“Báo thế nào?” Nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Âu Dương Thành, Hứa Mục liền bình tĩnh lại: “Em biết tên cô ấy không? Em có ảnh của cô ấy không?”
“Thế phải làm sao?” Bấn loạn vì quá lo lắng, Âu Dương Thành gầm lên.
Hứa Mục bỗng nảy ra sáng kiến: “Bên ngoài biệt thự có lắp đặt camera, thử
xem cô ấy đi đã đi đâu trong khoảng thời gian đó rồi hãy nói.”
Hai người nghĩ cách tìm gặp người giám sát camera nhưng vẫn chẳng thu được manh mối nào.
Từ khi Hứa Mục và Lâm Tử Mặc đi vào nhà, đến lúc Âu Dương Thành trở về, không có bất kỳ ai đi ra khỏi biệt thự của họ.
Trở về nhà, Hứa Mục thở dài, nói: “Anh nghĩ, A Tử cố ý.”
Âu Dương Thành cúi đầu buồn rầu: “Cô ấy đã đi rồi. Trước đây cô ấy nói sẽ
chăm sóc em cho đến khi mắt em nhìn lại được. Bây giờ mắt em nhìn thấy
rồi nên cô ấy rời đi.”
Hứa Mục không biết nên nói gì để an ủi Âu
Dương Thành. Còn Âu Dương Thành thì thơ thẩn như người mất hồn, tiếp tục lẩm bẩm: “Có lẽ người trong trái tim cô ấy đã hồi tâm chuyển ý nên cô
ấy đã trở về.”
Nói dứt lời, Âu Dương Thành không nói thêm gì nữa, quay người đi về phòng chẳng thèm nhìn Hứa Mục lấy một lần.
Hứa Mục lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng quyết định không nói những chuyện đã
xảy ra ban sáng cho Âu Dương Thành biết. Vì anh đã hứa với Lâm Tử Mạch
là không nói.
Âu Dương Thành đợi ở Lư Sơn vài ngày, kiên nhẫn đi
tìm Lâm Tử Mạch nhưng vẫn chẳng có kết quả gì. May mà ở Lư Sơn lúc này
không có tin ai đó bị rơi xuống vực, nên loại trừ được khả năng xấu nhất có thể xảy ra, tuy nhiên điều này khiến họ càng tin chắc là Lâm Tử Mạch đã rời đi.
Trong khoảng thời gian này, Hứa Mục đi Cửu Giang vài chuyến, đến ngôi nhà ở Hân Nhai, nghe ngóng một vài chuyện về gia đình đó.
Gia đình đó có hai cô con gái, cô lớn tên Lâm Lâm, đang học năm nhất đại
học ở Nam Xương, bây giờ vẫn chưa được nghỉ; cô thứ hai là Lâm Tử Mạch,
đang học tại một trường cấp ba trong vùng.
A Tử có thể là Lâm Lâm? Hứa Mục tự nhiên nghĩ như thế vì chỉ có tuổi đó mới hợp với cô ấy.
Nhưng rất nhanh suy luận này đã bị gạt đi. Sau này, khi Lâm Lâm về nhà trong
kỳ nghỉ, Hứa Mục đã gặp được cô. Mặc dù cô cũng có vẻ đẹp thanh tú như A Tử nhưng họ trông rất khác nhau. Lâm Lâm rất giống mẹ.
Hứa Mục
càng điều tra về gia đình đó càng không có thêm bất cứ kết quả gì. Đến
tận khi rời khỏi Lư Sơn, anh vẫn không thể hiểu rõ mục đích A Tử dẫn
mình đến gặp những người đó là gì.
Sau vài ngày tìm kiếm, cả Âu
Dương Thành và Hứa Mục đều không thể không thừa nhận một sự thật là A Tử đã biến mất, chỉ để lại Tiểu Cáp cái gì cũng không biết.
Phòng báo cáo nhà tổng hợp năm 2002
Thấm thoát hai năm đã trôi qua, cuộc sống Âu Dương Thành đã bình thường trở
lại, chỉ riêng anh biết trong sâu thẳm trái tim mình vẫn đang nhớ nhung
một người. Chính vì thế, khi nghe được giọng nói đó, anh đã mừng đến
phát điên.
“Tổng giám đốc Âu Dương, xin đợi một chút, tôi có vật này muốn đưa cho anh.”
Là giọng nói dịu dàng êm tai quen thuộc đó, giọng nói suốt hai năm qua vẫn nhẹ nhàng gọi bên tai anh: “Âu Dương, Âu Dương!” Anh đột nhiên dừng
bước, thực sự không dám quay đầu lại.
Nhưng chỉ là một cô bé.
Là A Tử sao?
Âu Dương Thành không thể xác định rõ. Anh lặng lẽ nhìn, A Tử trông như thế nào anh cũng không biết, nhưng sao cô ấy có thể ít tuổi thế này, chỉ là một nữ sinh đại học?
Cô bé đưa cho anh một bức ảnh với ánh mắt
đầy chờ mong. Anh chìa tay ra nhận lấy, liếc mắt nhìn nhìn mình trong
tấm ảnh, cuối cùng cũng nhận ra đây chính là cô bé mà anh đã gặp trên
đỉnh Lư Sơn năm đó.
Nụ cười đó, cô bé chụp rất đẹp. Chỉ có điều, nó đã không còn xuất hiện kể từ khi người con gái đó rời đi.
Âu Dương Thành hờ hững đưa mắt nhìn bức ảnh, vô tình phát hiện ra một bóng trắng.
Đó là, đó là A Tử!
Hai năm đã trôi qua, có lẽ anh đã không thể tìm được A Tử, nhưng cuối cùng đã có một hình bóng để hoài niệm.
Anh vui mừng cảm ơn điều đó.
Bệnh viện Cổ Lâu năm 2003
Âu Dương Thành lại gặp Lâm Tử Mạch một lần nữa, đó là vào một buổi chiều
đầu hạ năm 2003. Vốn không thân thiện với người lạ, nhưng Tiểu Cáp lại
bất ngờ nhiệt tình với Lâm Tử Mạch. Lẽ nào nó cũng nghe nhầm giọng nói
đó, cảm thấy Lâm Tử Mạch và A Tử rất giống nhau?
Sự nhiệt tình
của Tiểu Cáp rất đơn thuần, Âu Dương Thành không hiểu lý do vì sao.
Nhưng dù gì anh cũng phải có trách nhiệm với sự nhiệt tình đó. Chân Lâm
Tử Mạch bị nó cào xước, mặc dù rất bận nhưng anh vẫn quyết định đưa cô
đi tiêm vắc-xin phòng dại.
Hôm đó trời rất đẹp. Ở bệnh viện, Hứa
Mục cũng dự cảm về một điều tốt lành bất ngờ nào đó. Anh xuống tầng tìm y tá trưởng, trên đường quay lại liền nhìn thấy Lâm Tử Mạch đi bên cạnh
Âu Dương Thành ở hành lang.
Cô gái có mái tóc dài, dáng vẻ rất giống A Tử, và anh ngay từ ánh mắt đầu tiên đã coi cô ấy là A Tử.
Tiểu Tử Mạch mỉm cười, khách sáo nói: “Chào anh, em tên là Mạch Tử.” Cô ấy là sinh viên năm thứ nhất, mới chỉ mười tám tuổi.
Hứa Mục thấy như đã hiểu ra điều gì đó. Năm đó, A Tử đã nói vài năm sau anh sẽ lại được gặp cô và hiểu ra tất cả. Lúc đó, cô ấy đã biết vài năm sau hai người họ sẽ lại gặp nhau, hoặc muốn nói là gặp Lâm Tử Mạch? Đáp án
có vẻ rất sinh động.
Hứa Mục muốn cùng đi ăn tôi với Âu Dương
Thành và Lâm Tử Mạch. Trong bữa ăn, thỉnh thoảng anh nói vài câu với Âu
Dương Thành, là để vừa quan sát cậu ta, vừa quan sát Lâm Tử Mạch.
Âu Dương Thành không hề để tâm đến Lâm Tử Mạch. Từ khi A Tử ra đi, anh
chẳng quan tâm đến bất kỳ người con gái nào, vậy mà lần này lại đưa Lâm
Tử Mạch đến bệnh viện, chuyện này quả rất khác thường.
Âu Dương
Thành chưa từng nhìn thấy hình dáng A Tử. Năm đó trừ Hứa Mục, chỉ có mẹ
Âu Dương Thành và tài xế Tiểu Chu nhìn thấy cô. Bây giờ Tiểu Chu đã là
lái xe riêng của mẹ Âu Dương, không còn ở bên Âu Dương Thành nữa nên anh không hề biết người con gái bé nhỏ trước mặt mình có khuôn mặt giống A
Tử như đúc.
Còn Lâm Tử Mạch, Hứa Mục chỉ cần liếc nhìn là có thể nhận ra trong mắt cô bé này có hình bóng của Âu Dương Thành.
Buổi tối vì Âu Dương Thành có việc nên Hứa Mục đưa Lâm Tử Mạch quay lại trường.
Trên đường, anh mở cửa xe, để những cơn gió mát lành mùa hạ thổi bay những
mệt mỏi, thổi tan màn sương mù dày đặc đang bao trùm trong tâm trí anh.
“Em đi xuyên thời gian đến bên chân mệnh thiên tử của mình, anh quản được
ư?” Giọng nói tươi vui của A Tử đột nhiên từ ký ức dội về, đem lại niềm
vui cho tâm hồn anh.
Nhớ đến đồng xu năm 2005, Hứa Mục cuối cùng
cũng hiểu ra, chuyện đi xuyên thời gian trở về quá khứ của A Tử không
phải là nói đùa.
Thì ra A Tử chính là Lâm Tử Mạch trong mắt chỉ có Âu Dương Thành đang ngồi trước mặt anh sao?
Cuối cùng Hứa Mục cũng hiểu ra lý do A Tử dẫn anh đi chứng thực cuộc gặp gỡ
giữa Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch trên núi Lư Son. Cô muốn nói với anh, Lâm Tử Mạch đã yêu Âu Dương Thành từ kỳ nghỉ hè năm cấp ba đầu tiên.
Còn Hứa Mục, anh không chỉ đến muộn hơn Âu Dương Thành một ngày.
Hứa Mục nửa đùa nửa thật hỏi Lâm Tử Mạch: “Làm bạn gái của anh nhé!”
Lâm Tử Mạch ngượng ngùng rất lâu rồi mới đỏ mặt nói: “Em... thích... Âu Dương Thành!”
Hứa Mục lúc này bật cười lớn. Sau khi cười thoải mái, cuối cùng anh quyết định buông tay.
Thực ra, anh đã sớm biết điều này.
Một ngày năm 2003 ở nhà Âu Dương Thành
Sau bữa trưa, Lâm Tử Mạch từ chối sự giúp đỡ của Âu Dương Thành và Hứa Mục, tự mình dọn dẹp bát đũa.
“Tài nấu nướng của Tử Mạch quả không tồi nhỉ?” Thấy Tử Mạch đi vào bếp, Hứa Mục thản nhiên nói.
Khóe miệng Âu Dương Thành khẽ nhích lên, anh từ từ dựa lưng vào ghế sô pha,
hơi cúi đầu xuống thấp. Nhưng bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc
bén nhìn lướt qua Hứa Mục, dằn giọng nói: “Anh định nói gì?”
Hứa Mục cười: “Em thử đoán xem anh định nói gì?”
“Cô ấy không phải là A Tử.” Âu Dương Thành nheo mắt, thu lại ánh nhìn sắc
nhọn, im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc cốc thủy tinh trên bàn.
Hứa Mục nhìn thẳng vào Âu Dương Thành, lạnh lùng nói: “A Tử đã biến mất
rồi, sẽ không quay lại nữa đâu.” Anh đã đồng ý với A Tử sẽ không nói,
nhưng lại không đủ nhẫn tâm nhìn hai người đó giày vò nhau. Tiểu Tử Mạch nghĩ Âu Dương Thành yêu người con gái khác, còn Âu Dương Thành lại nhớ
nhung A Tử mà không biết người mình ngày đêm mong nhớ lại ở ngay bên
cạnh.
Âu Dương Thành vẫn im lặng.
Hứa Mục biết, ngoài A Tử, Âu Dương Thành không tiếp nhận bất kỳ người con gái nào, dù vĩnh viễn không tìm thấy cô ấy.
Thở một hơi thật sâu, Hứa Mục tựa vào ghế sô pha, nhẹ nhàng nói với Âu Dương Thành: “Tử Mạch thích em đấy.”
Âu Dương Thành vẫn không nói gì.
Tâm tư của tiểu nha đầu đó anh đã nhận ra. Điều đó chẳng có gì phải nghi
ngờ, chỉ có điều anh không muốn tiếp nhận mà thôi. Hứa Mục trấn tĩnh
lại, ném ra liều thuốc mạnh nhất: “Cô ấy rất giống A Tử.”
“Đúng
thế, rất giống.” Âu Dương Thành cuối cùng cũng lẩm bẩm nói: “Giọng nói
rất giống, nấu ăn rất giống, thậm chí tên cũng có một chữ ‘Tử’.”
Hứa Mục buồn bã quay mặt đi, không nhìn Âu Dương Thành, ngán ngẩm nói: “Nếu năm đó không phải vì anh thì em và A Tử đã được ở bên cạnh nhau. Bây
giờ đưa Tử Mạch đến bên cạnh em là việc cuối cùng anh có thể làm cho em. Ít nhất anh có thể nói với em, nếu bỏ qua Tử Mạch, sau này nhất định em sẽ phải hối hận.”
Âu Dương Thành nheo mắt cảnh giác “Anh đã biết được những gì?”
Hứa Mục cười buồn bã: “Anh biết hơn em một chút, nhưng lại đau khổ hơn em.
Anh chỉ có thể nói được thế thôi.” Dứt lời, Hứa Mục và Âu Dương Thành
không còn nhìn thẳng vào nhau, cũng không nói thêm bất kỳ câu nào nữa.
Hứa Mục im lặng nằm trên bãi cỏ bên hồ trong công viên, che một cuốn sách lên mặt, nhắm mắt thư giãn.
Phía xa, một cô gái châu Á ôm vài cuốn sách trong lòng, vừa giơ một cuốn sách lên đọc, vừa đi về phía Hứa Mục.
“Meo!” Một chú mèo đen không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện. Nó hết luồn qua
người Hứa Mục, lại luồn vào váy cô gái đang chăm chú đọc sách.
“A!” Chưa nhìn rõ thứ gì, chỉ cảm nhận thấy một vật gì đó âm ấm, lông lá
quệt qua chân mình, cô gái giật mình kêu lên sợ hãi, toàn bộ sách trong
lòng bay hết ra ngoài.
Không ý thức được nguy hiểm cận kề, Hứa
Mục bị đống sách lao thẳng vào bụng. Sau tiếng kêu khó chịu, anh bỏ cuốn sách ra khỏi mặt, ngồi bật dậy.
Con mèo đen - kẻ gây ra tội lỗi
đã cao chạy xa bay từ lúc nào. Còn cô gái lúc này mới hiểu ra tất cả, áy náy nhìn người bị hại vô tội đang ngồi trên bãi cỏ.
Tóc đen da vàng, là đồng bào của mình, chắc anh ấy sẽ không trách móc đâu.
Hứa Mục từ từ đứng dậy, giọng nói mang chút hoài nghi của hai người bất ngờ cùng vang lên.
“Trình Tử?”
“Hứa Mục?”
“Xin chào!” Lần này cả hai cùng đồng thanh.
Trình Tử là cô gái Âu Dương Thành thích thời đại học, hơn nữa hai người họ có một thời gian rất thân thiết với nhau. Trong mô tả của Âu Dương Thành,
Trình Tử là một cô gái có tư tưởng độc lập, chính vì tính cách này nên
cậu ta mới bị cô ấy thu hút. Song với Trình Tử, tình cảm với Âu Dương
Thành chỉ dừng lại ở mức tình bạn.
Để theo đuổi Trình Tử, Âu
Dương Thành đã tìm đến sự giúp đỡ của Hứa Mục. Vì đã từng xem ảnh của
Trình Tử nên Hứa Mục chỉ cần nhìn một lúc là có thể nhận ra. Anh nghĩ
chắc Âu Dương Thành cũng đã cho Trình Tử xem ảnh của anh. Nghĩ đến đây,
Hứa Mục vội vã đứng dậy.
Vì Trình Tử giả, anh đã ra nước ngoài, để rồi lại tình cờ gặp Trình Tử thật vào một buổi chiều tuyệt đẹp như thế này.
Khi bắt tay thân thiện với Trình Tử, Hứa Mục bỗng có cảm giác chiều hôm nay sẽ mở màn cho tất cả những điều tốt đẹp.