“Tinh!” Rất nhanh, thang máy đã lên đến tầng 5. Phòng của bác sĩ điều trị là
phòng 525, sau khi ra khỏi thang máy đi thẳng, đến cuối hành lang thì rẽ phải.
Ở bệnh viện không giống như ở nhà, bác sĩ và bệnh nhân đi
lại rất đông, Âu Dương Thành không thể tự mình đi lại được, mẹ Âu Dương
bước lên trước dắt tay con trai, Lâm Tử Mạch đi ở bên cạnh, hai người
cẩn thận dẫn Âu Dương Thành bước đi. Bởi vì đi sớm, hôm nay cũng không
phải cuối tuần, nên anh lái xe đã nhanh chóng lấy được số khám, vội vàng đi theo sau bọn họ.
Đi đến chỗ rẽ, đột nhiên mẹ Âu Dương nói: “Bác đi nhà vệ sinh một lát, A Tử, cháu dẫn A Thành đến chỗ bác sĩ trước đi nhé”.
Mấy người cùng dừng bước, ý của mẹ Âu Dương là muốn Lâm Tử Mạch bước qua
dìu Âu Dương Thành, nhưng Âu Dương Thành lại có ý né tránh Lâm Tử Mạch
đang muốn đổi bàn tay cho anh vịn, anh nói: “Em đi cùng với mẹ anh đi,
bảo Tiểu Chu đi cùng anh đến chỗ bác sĩ cũng được”.
Lâm Tử Mạch
nhìn vẻ mặt của anh, nhận thấy dường như trong thần sắc ấy có hàm ý gì
đó, nên cô đồng ý nói: “Được rồi, vậy em đi cùng bác gái, một lát sẽ
quay lại ngay”.
Tiểu Chu dẫn Âu Dương Thành rẽ phải, nhưng mẹ Âu Dương lại không rẽ trái đi
đến nhà vệ sinh, mà xoay người đi đến chỗ thang máy. Bà quay người khẽ
liếc nhìn Lâm Tử Mạch, lắc lắc đầu ra hiệu cô đừng nói gì, rồi bà khẽ
nói: “Đi theo bác”.
Lâm Tử Mạch vội vàng cất bước theo bà, đi vào thang máy lên tầng 10, sau đó rẽ phải rẽ trái giữa dòng người. Người
càng ngày càng ít, mãi đến khi dừng bước, Lâm Tử Mạch mới phát hiện, thì ra bọn họ đang đứng trước phòng làm việc của viện trưởng. Chắc là đã có hẹn từ trước, vừa mở cửa cô thư ký ở bàn tiếp đón đã bước đến lễ phép
gật đầu nói: “Mẹ Âu Dương, mời bà vào đây ạ, viện trưởng đang đợi bà ở
trong”.
Mẹ Âu Dương mỉm cười gật đầu thăm hỏi cô thư ký, sau đó
quay lại nói với Lâm Tử Mạch: “A Tử ở đây đợi bác, bác có vài việc cần
trao đổi với viện trưởng”.
Lâm Tử Mạch gật đầu.
Cô thư ký
dẫn mẹ Âu Dương vào phòng làm việc của viện trưởng, sau đó hướng dẫn Lâm Tử Mạch ngồi xuống chỗ ghế đợi của khách ở bên cạnh.
Lâm Tử Mạch ngồi một mình trên chiếc ghế sô-pha được bọc bằng da thật màu nâu đỏ,
lặng thinh nhìn chăm chú sang bên cạnh, ở trong góc có một chậu tường vi màu vàng nở hoa thật đẹp, những bông hoa tươi tắn rực rỡ. Lâm Tử Mạch
đang thầm suy đoán nội dung cuộc nói chuyện giữa mẹ Âu Dương và viện
trưởng. Chắc là họ đang nói đến vấn đề có liên quan đến bệnh tình của Âu Dương Thành, là mẹ Âu Dương không tin anh nói là mắt anh không có vấn
đề gì, hay kỳ thực bệnh của Âu Dương Thành không mấy lạc quan, cho nên
không thể nói ra trước mặt anh ấy?
Lâm Tử Mạch đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Bởi vì mắt của Âu Dương Thành vào năm 2007 hoàn toàn bình
thường, thậm chí, mắt của anh vào ngày 4 tháng 7 năm 2000, khi cô 15
tuổi nhìn thấy Âu Dương Thành, mắt của anh cũng bình thường, cho nên cô
chưa từng lo lắng về việc mắt của Âu Dương Thành có thể hồi phục được
hay không. Nhưng cô giờ đây 22 tuổi lại đến bên Âu Dương Thành, liệu có
thể làm cho số mệnh của anh thay đổi không?
Hiện tại cô không dám khẳng định điều gì, nên bắt đầu đứng ngồi không yên.
Vài phút sau, cuối cùng cũng có tiếng động phát ra từ phòng viện trưởng,
giống như một đoạn phim quay chậm từ từ mở ra, Lâm Tử Mạch đứng dậy
“chà” một tiếng.
Đó không phải là mẹ Âu Dương, mà là một thân
hình cao lớn khoác áo blouse trắng chậm rãi bước ra, sau đó quay người
lại nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi thẳng.
“Hứa Mục!” Lâm Tử Mạch bất giác không kiềm chế được buột miệng thốt lên.
Hứa Mục hình như đã nghe thấy tiếng gọi của cô, anh đưa tay chỉnh lại cổ áo một chút rồi quay đầu lại nhìn cô, đồng thời nở một nụ cười tuy rất
lịch sự nhưng vô cùng cuốn hút.
Lâm Tử Mạch không muốn bị Hứa Mục của năm 2000 chú ý, nên vội vàng ngồi xuống cúi đầu giả vờ chỉnh lại đồ ở trong túi sách, hy vọng chỉ là anh ngẫu nhiên nhìn mình, và sẽ không
để tâm nhiều nữa.
May mà Hứa Mục chỉ nhìn thoáng qua, sau đó quay người đi xem như không có gì rồi quay sang nói chuyện với cô thư ký ở cửa.
Nhưng Lâm Tử Mạch lại không kiềm chế được sự hiếu kỳ nên rón rén ngẩng đầu
lên nhìn. Hứa Mục đang đứng dựa vào chiếc bàn làm việc bằng gỗ của cô
thư ký, một tay chống lên mặt bàn, một tay lấy chiếc bút ở trong ống
đựng bút ra nghịch, hơi nghiên người về phía trước nói chuyện thân mật
với cô thư ký, động tác đó của anh nhìn có vẻ ba lăng nhăng, nhưng ánh
mắt và nụ cười lại vô cùng dịu dàng ấm áp, hai má cô thư ký đỏ ửng lên,
ánh mắt mềm mượt như tơ, trông hai người bọn họ rất ăn khớp với nhau.
Thật không thể tưởng tượng được anh chàng Hứa Mục ở năm 2000 lại có bộ dạng
như thế, phát hiện này làm cho Lâm Tử Mạch như được mở rộng tầm mắt,
trong lòng cô không khỏi thổn thức mãi.
Lúc này dường như Hứa Mục cảm nhận được cô đang nhìn anh ta rất kỹ, nên đột nhiên liếc nhìn cô
một cái, đồng thời cũng tặng cô một nụ cười vô cùng ấm áp, nụ cười ấy đủ để mê hoặc rất nhiều cô gái.
Lâm Tử Mạch hoảng hốt vội vàng cúi đầu xuống, nên không chú ý đến khóe miệng hơi nhếch lên cười đầy toan tính của Hứa Mục.
Sau khi nói chuyện với cô thư ký một lát, Hứa Mục cắm chiếc bút đang nghịch ở trong tay vào chiếc ống bút bằng sứ men xanh, rồi đứng thẳng dậy có
vẻ như đi về phía Lâm Tử Mạch. Lâm Tử Mạch giả vờ không chú ý tới, vẫn
ung dung ngồi ở đó, cô với tay lấy quyển tạp chí y học ở bên cạnh lên,
lật vài trang.
“Xin hỏi, anh có thể ngồi bên cạnh không?” Hứa Mục chỉ chỉ vào chỗ Lâm Tử Mạch đang để túi xách.
Lâm Tử Mạch không thể không ngẩng đầu.
Nhiều ghế như vậy, vì sao anh cứ thích chọn chỗ bên cạnh cô thế nhỉ? Nhất
định là vừa rồi cô không cẩn thận gọi tên anh, bị anh nghe được... Đã
làm cho anh chú ý, nên cũng chẳng còn cách nào nữa, chỉ có thể binh đến
tướng chặn, nước đến đất che. Lâm Tử Mạch nghĩ trốn tránh không bằng đối mặt, kéo dài mãi không bằng nghĩ cách giải quyết cho xong, thế nên cô
hiên ngang lẫm liệt cầm cái túi của mình lên, nói rất tự nhiên: “Đương
nhiên có thể, mời ngồi.”
Hứa Mục lại khẽ nhoẻn miệng cười ấm áp,
anh thuận thế ngồi xuống, nói: “Cám ơn!” Hứa Mục dường như đang ngồi sát vào bên cạnh cô, trong phòng rất yên lặng, Lâm Tử Mạch thậm chí còn có
thể nghe được cả tiếng hít thở đều đều của anh, làm cho bầu không khí
càng thêm căng thẳng khác thường. Cô vẫn cầm cuốn tạp chí y học giả vờ
như đang đọc, nhưng trong lòng đang suy nghĩ lát nữa phải trả lời mấy
câu chất vấn nữa của Hứa Mục thế nào đây.
“Em đang đọc cái gì thế?” Hứa Mục khẽ nghiên đầu lướt nhìn cuốn tạp chí trên tay cô, hỏi với giọng điệu mang theo ý cười.
Lâm Tử Mạch nhìn chăm chú vào trang sách đang mở ở trên tay, vốn muốn mở
miệng đọc ra một tiêu đề nhưng cô lập tức dừng ngay lại, hai tay nhanh
chóng che lên trang tạp chí đó, rồi đảo mắt qua nhìn Hứa Mục một cái,
sắc mặt không thay đổi nói: “Không có gì”. Vậy mà cô không phát hiện ra, trang cô đang giở ra đọc là “Cơ quan sinh dục nam”.
Hứa Mục cũng không đổi sắc mặt gật gật đầu nói: “Ồ”, nhưng khóe mắt lại lộ rõ ý cười trêu chọc.
Lâm Tử Mạch cảm thấy cực kỳ xấu hổ, không thể chờ anh đặt câu hỏi mà đã đi
thẳng vào vấn đề nói: “Xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Hứa Mục
thấy cô đặt câu hỏi, liền nở một nụ cười vô cùng khoáng đạt, miễn cưỡng
dựa vào ghế, gác một chân lên, từ từ nói: “Chuyện gì à? Có đó. Em tên là gì?”
Bàn tay cầm tờ tạp chí của Lâm Tử Mạch thoáng run rẩy, nếu
lúc này mà nói cho Hứa Mục biết tên mình, vậy đến năm 2003, khi anh gặp
Lâm Tử Mạch 18 tuổi, nghe cô nói tên mình, thì tất cả sẽ biến thành cái
gì đây? Tốt nhất vẫn là làm cho Hứa Mục hoàn toàn quên đi chuyện đã gặp
mình lúc này, Lâm Tử Mạch do dự một chút, nghiêm túc nói với Hứa Mục:
“Xin lỗi, em không thể nói cho anh được.”
Hứa Mục lại chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng “Ồ” lên một tiếng, anh hơi nghiêng
người, tay phải khoác lên đầu gối chân trái, nghiêng đầu, nhìn sang Lâm
Tử Mạch, hứng thú hỏi: “Tại sao vậy?”
Lâm Tử Mạch không nghĩ ngợi gì vội nói: “Không muốn nói là không muốn nói thôi, làm gì mà có nhiều tại sao vậy chứ?”
Hứa Mục càng thêm hứng thú, anh dịch người ngồi sát hơn về phía Lâm Tử
Mạch, ánh mắt sáng rực lộ rõ vẻ vô tội nhìn Lâm Tử Mạch chằm chằm:
“Nhưng em biết tên anh, mà anh lại không biết tên em, như vậy chẳng phải là thực không công bằng sao?”
“Anh là bác sĩ, em biết tên anh cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
“Được rồi!” Hứa Mục cười tỏ vẻ như không có việc gì quan trọng, anh kề sát
vào bên tai Lâm Tử Mạch nói với vẻ đầy ám muội: “Lạt mềm buộc chặt cũng
phải có giới hạn đó”. Nói xong anh đột nhiên đứng dậy, giọng nói lại trở lại dịu dàng: “Là chính em không nói chứ không phải là anh không cho em cơ hội nhé! Tạm biệt!”
Anh nhẹ nhàng vẫy tay, rồi hướng về chỗ
cô thư ký kia nháy mắt mấy cái, Hứa Mục rời khỏi phòng tiếp khách của
phòng viện trưởng trước vẻ ngẩn tò te không hiểu gì của Lâm Tử Mạch.
Anh Hứa Mục ở năm 2000, lại là người như thế này, giống như một Playboy như thế này ư?