Không ai phát hiện ra tên thị vệ kia khi trở về nhã gian, cửa mở ra
để lộ một ánh mắt sắc bén, những diễn biến trong đại sảnh hết thảy đã bị người cố ý thu hết vào mắt.
Trong đại sảnh chỉ có Thất Nương chưa bình phẩm gì, chỉ lặng lẽ chờ xem Hạ Lan Thuyền biến sắc mặt.
Tuy nhiên, vẫn là nàng xem thường hắn.
Hạ Lan Thuyền nhấc chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch, trong lòng đã có quyết định, chính sự quan trọng hơn.
Khi hắn buông chén rượu xuống, sắc mặt đã khôi phục như thường.
Mọi người còn đang bàn luận chỗ tinh diệu trong câu thơ của Ứng Thiên, hắn đứng lên, cười lạnh lùng:
“Vị tiểu huynh đệ này, thơ quả nhiên thực phấn khích, Lan Thuyền bội phục, không biết có thể thỉnh giáo tính danh các hạ?”
Ứng Thiên còn chưa kịp trả lời, bàn khác một thiếu niên mặc cẩm y như giật mình tỉnh lại trong mộng:
“…Lan Thuyền? Hạ Lan Thuyền? Đúng rồi, nhân vật phong thái như thế
này, ta sớm nên nghĩ đến mới phải.” Hắn dần lộ ra thần sắc vừa mừng vừa
sợ: “Ngươi nhất định là Lãnh Ngọc công tử Hạ Lan Thuyền, như vậy Hạ tiểu thư, Hạ tiểu thư nhất định là….. Điều đó không có khả năng.. sao có
thể?” Hắn thần sắc không dám tin.
Hôm nay khách nhân ở Ngũ Khê thành dùng cơm nghỉ lại ở Phong Nhã tửu
lâu đều là những văn nhân nhã sĩ đến tham gia hội thi ngắm đèn.
Cho nên lúc ban đầu khi đám Chu Lăng đấu thơ với Hạ Lan Chi, còn có
những người khác tham gia, sau dần, tự biết không phải đối thủ của bọn
họ, cũng không dám tự bêu xấu mặt.
Cẩm y thiếu niên kia luôn tự cao về mình, nghe bọn họ đấu rồi mới
biết chính mình chỉ đủ làm nền cho người khác, uể oải không thôi.
Hiện giờ nhận ra là huynh muội Hạ Lan Thuyền, không khỏi mừng rỡ, cuối cùng mới cảm thấy không uổng công chuyến đi này.
Mọi người cùng ồ lên:
“Hạ Lan Thuyền? Vậy vị tiểu thư ngồi kế bên…. Là đệ nhất tài nữ của Long Giao vương triều ta sao?”
“Nhân tài như vậy… nhất định rồi, không ngờ ta có thể cùng lúc nhìn
thấy tài tử gia nhân xuất sắc nhất của vương triều, ha ha, các huynh đệ
chắc phải hâm mộ ta đến chết mất thôi.”
“Hạ tiểu thư danh truyền thiên hạ, sao lại đến hội thi ngắm đèn nhỉ?”
“Ngươi không thấy bọn họ đấu thơ sao? Hạ tiểu thư nhất định là đi cùng huynh đệ trong gia tộc mà đến…”
“Vậy không phải đêm nay chúng ta rất có thể được may mắn chứng kiến
xem Hạ tiểu thư đoạt Vấn Thái hay không sao? Lần này chúng ta thật có
phúc a.” Tất cả mọi người biết nếu muốn vào Hồ Lô Viên, bất luận là ai
đều phải bằng thực lực của mình mới có thể tiến vào, nếu nói Hạ gia
huynh muội cùng Hạ Lan Chi vào Cửu Trọng Môn, tất nhiên ai nấy đều muốn
tham gia.
“Ngươi vào được cửa thứ sáu sao? Đừng cuồng dại mà uổng công nghĩ
ngợi, làm không tốt ngay cả cửa thứ ba cũng đừng hòng bén mảng.” Bởi vì
chỉ có nhân tài qua được cửa thứ sáu mới có thể được phép ở lại làm nhân chứng quan khán câu hỏi Vấn Thái cuối cùng.
Hạ Lan Thuyền hơi gật đầu về hướng cẩm y thiếu niên, hắn dù mặt mỉm
cười nhưng không hề có ý cười trong mắt, cái cười trong trẻo mà lạnh
lùng lại khiến thiếu niên kia kích động không thôi.
Thất Nương thật vất vả mới tạo ra được khí thế cho Ứng Thiên, cứ như
vậy mà bị tiểu tử này hủy đi, nàng thở dài trong lòng không thôi.
Ứng Thiên chờ mọi người yên lặng trở lại, mới nói:
“Tại hạ là Ứng Thiên, đệ tử của Lục Kiều thư viện, Hạ tiểu thư tài
mạo song toàn thiên hạ đều biết, ta bất quá may mắn được gặp mặt một
lần, mới có thể có bài ngẫu hứng này, thật sự chẳng đáng là gì, bất quá
Ứng Thiên hy vọng ở ngoài cửa Cửu Trọng Môn có thể đợi Hạ tiểu thư, đến
lúc đó sẽ một lần nữa hướng Hạ tiểu thư thỉnh giáo.”
“Ngoài cửa Cửu Trọng môn? Vậy không phải nói đến cửa thứ tám sao?
Ứng Thiên thế nhưng lại có tự tin như vậy.
Nếu nói vậy trước cuộc đấu thơ sẽ không ai thèm để lời hắn vào mắt,
hiện giờ đã khác, mọi người nghe bài thơ của hắn xong, nghĩ thầm, thiếu
niên này, dù dung mạo không xuất chúng, khẩu khí không nhỏ, nhưng cũng
không phải không có khả năng.
Hạ Lan Thuyền nháy mắt hiểu được, chính điều mình âm thầm lo lắng đã trở thành sự thật.
Ứng Thiên này chẳng những tài năng trác tuyệt, nhân phẩm khí độ cũng
là nhất lưu, Lan Chi là đối thủ của hắn sao? Hắn lần đầu tiên không nắm
chắc được tình thế.
Nghe nói Hạ gia huynh muội có ở đó, lúc này, người dưới lầu càng lúc
càng ùn ùn kéo lên lầu hai, tầng trên người đã đông đúc hơn hẳn.
Nhìn thấy mọi người như quần tinh ủng nguyệt vây lấy Hạ gia huynh muội, Thất Nương chướng mắt, nàng buông đũa lạnh lùng:
“Nhiều người như vậy, chán chết, Sa lang, chúng ta ra ngoài hít thở không khí.”
Sa lang lười biếng lắc lắc mình đứng dậy, xoát một tiếng, trong vòng
một trượng quanh nàng, người đã lui lại sạch sẽ không còn một mống.
Thất Nương lại làm như không có việc gì ngồi xuống:
“Ah, nếu đã có chỗ thoáng thế này rồi, vậy chúng ta lại ngồi thôi.”
Ai nấy xung quanh đều giận mà không dám nói gì, lại không ai dám tiến thêm đến trước bọn họ nửa bước.
Cho nên người trước người sau đến, cả lầu hai nơi nơi đều có người, chỉ có bàn Thất Nương ngồi là còn chỗ trống.
Mạnh Tinh cười nhẹ với Song My, nói: “Thì ra Sa lang nhà các ngươi
còn có ưu đãi thế này.” Ngẩng đầu lại phát hiện ra Song My cũng si ngốc
nhìn chằm chằm Hạ Lan Thuyền, bất giác có chút thất vọng.
Thất Nương kinh hãi! Đáng chết, nàng vậy mà quên mất, Song My tuổi
này đã bắt đầu có thể có tình cảm đầu đời, sao có thể ngăn cản chống đỡ
nổi mị hoặc câu hồn nhiếp phách của Hạ Lan Thuyền chứ?
Nàng tuyệt đối không để Song My dẫm vào vết xe đổ của Phùng Ngũ Nương.
Thất Nương hít sâu một hơi, nhắc nhở mình, việc gì cũng từ từ, quan tâm quá tất loạn, đừng tự mình làm rối loạn trận đầu.
“Ca ca, ta mệt mỏi.” Hạ Lan Nhị bỗng nhiên mở miệng.
Hạ Lan Thuyền ngẩn ra, đã thấy muội muội hơi hơi nâng cằm, nhẹ nhàng ý bảo hắn xem Hạ Lan Chi.
Hắn nhìn thấy chính là Hạ Lan Chi mắt đang mờ mịt.
Ở trong gia tộc, trừ huynh muội Hạ Lan Thuyền ra, Hạ Lan Chi chính là nổi tiếng nhất trong đám thiếu niên cùng lứa.
Từ nhỏ chỉ có hắn mới có thể cùng sánh với hai huynh muội này, khi tế tổ cũng chỉ có hắn có tư cách cùng đứng với hai huynh muội đứng trước
bàn thờ tổ, nhưng điều này cũng chỉ gói gọn trong gia tộc, ngoài Hạ gia, hắn cái gì cũng không phải. Chỉ cần người ngoài nhắc đến Hạ gia, trong
mắt chỉ còn có Hạ Lan Thuyền và Hạ Lan Nhị, không ai biết đến Hạ Lan
Chi.
Cho nên biết được lần này ở hội thi ngắm đèn, các gia tộc đều phái người đến Vấn Sắc, hắn biết cơ hội cho mình đã đến.
Lần Vấn Thái này rất quan trọng, các trưởng bối trong họ tộc sau khi
bàn bạc nhất trí mới tuyển ra, đường ca Hạ Lan Thuyền đã có công danh,
ứng cử viên tốt nhất chính là hắn.
Nhưng hắn thật sự là lựa chọn tốt nhất sao? Hắn mờ mịt nhìn Ứng
Thiên, thiếu niên kia nhìn qua thực bình thường, nhưng dưới ánh hào
quang của đường ca mà vẫn có thể đứng thẳng lưng, cho dù trong mắt mọi
người chỉ nhìn đường ca và đường muội, hắn vẫn như cũ, có tự tin hẹn gặp lại ngoài cửa Cửu Trọng Môn.
Ứng Thiên tại sao nhìn thấy hắn được hai người vĩ đại như thế ủng hộ
mà còn không chịu chút ảnh hưởng nào? Hắn biết mình hoảng sợ.
Ngay khi Ứng Thiên ngâm ra câu cuối cùng:”Xem ai đẹp ý nàng.”, tim hắn đã bắt đầu thấy hoảng sợ.
Hạ Lan Thuyền nhìn mắt Hạ Lan Chi, biết sự tình không ổn, không thể
để Lan Chi bị Ứng Thiên ảnh hưởng, hắn quyết định thanh toán nhanh rồi
rời khỏi.
Mọi người thấy bọn họ phải đi, cảm thấy thất vọng, nhưng nghĩ đến hội thi đêm nay lại bất giác hưng phấn trở lại, bàn tán xôn xao đêm nay xem có tiền nên cá cược cho ai?
Bọn người Hạ Lan Thuyền đi rồi, đám đông cũng dần tan, chỉ còn một vài người cố bám trụ lại.
“Thành Hề đến đây!” Chu Lăng tinh mắt, nhìn thấy trong đám người mới
lên có Văn Ngọc Hổ, Lưu Thành Hề cùng Thiên Nhai vẫn đợi bọn họ dưới
lầu, hắn gọi to: “Thành Hề, bên này, bên này…”
“Ta sắp chết đói rồi!” Thiên Nhai mới đến oán giận, bọn họ đợi ở dưới lầu rất lâu, nghe nói vì Hạ thiếu gia cùng Hạ tiểu thư ở trên lầu, tất
cả mọi người đều chạy lên xem, hại bọn họ không chen lên nổi.
“Cũng may bọn họ đi rồi, nếu không cơm này đều ăn không nổi.”
Chu Lăng gọi tiểu nhị mang thêm đồ ăn, đem sự tình xảy ra nói lại một lần, hắn mi phi sắc vũ nói:
“Qua đêm nay, danh tiếng của Lục Kiều thư viện và Ứng Thiên nhất định cùng vang danh thiên hạ.”