Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Quyển 1 - Chương 5



Tiểu Cúc ở bên giúp Lục Chỉ Nguyên uống thuốc, trấn an nàng: “Không cần lo lắng cho muội, muội nói với quản gia rằng đệ đệ bị bệnh cần người chăm sóc, vừa khóc lại vừa cầu xin, lại ám chỉ cha muội đã mang tiền đến, sau khi muội trở về tất sẽ tạ ơn hắn, cho nên tỷ không cần lo lắng cho muội.”

Lục Chỉ Nguyên gật gật đầu, thầm nghĩ cô bé này cũng thật thông minh, nếu ngay lúc đó mà lấy bạc ra “hiếu kính” hắn, chỉ sợ tên kia nhất định nghi ngờ lai lịch chỗ bạc đó.

Aiz. May mắn Phùng Ngũ Nương có để bạc lại cho Tiểu Cúc, nếu không bản thân mình sẽ lâm vào tình thế khó khăn.

Hiện giờ mình đã thành người không nhân khẩu, cũng không thể cứ ở lì mãi Bạch Lang thành, phải tính toán kỹ lối thoát. Giận là bản thân mình không quen người ở đây, nói đến Long Giao vương triều cũng không hiểu lắm, rốt cuộc là ở đâu vậy? Nàng học lịch sử trước đây chưa từng nghe qua triều đại nào như vậy, có lẽ mình đã lạc tới một không gian khác. Lại nghĩ tới trước kia đã từng có một thầy bói nói với ông ngoại rằng: “Cháu gái ngài có một số mệnh kỳ lạ, nhưng về sau sẽ không phải chịu khổ, chỉ là duyên với thân nhân sẽ rất ngắn ngủi.” Lúc ấy ông ngoại liền thổi râu trừng mắt: “Chỉ cần là cháu ngoại của Đỗ Uy tôi đây thì sẽ không bao giờ phải chịu khổ, còn cần ông tính? Cái gì thân nhân duyên ngắn? Ông muốn rủa lão nhân tôi chết sớm hay là rủa cháu gái tôi chết sớm?” Rồi lập tức đuổi lão khỏi nhà.

Hiện tại nàng đã hiểu được cái gì là số mệnh kỳ lạ, thân nhân duyên ngắn, xem lại chính mình hiện tại, vừa bệnh vừa đau, có lẽ đây chính là chịu khổ? Có điều đem so với Phùng Ngũ Nương thì mình vẫn là đóa hoa của tổ quốc, chưa bao giờ phải chịu khổ sở cực nhọc gì.

Tiểu Cúc vừa đút thuốc cho nàng, vừa nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Lục Chỉ Nguyên: “Ngũ Nương, sao muội lại cảm thấy tỷ hình như không giống với trước kia, dường như không phải Ngũ Nương, cảm giác như một người khác có bộ dạng giống với Ngũ Nương thôi, nhưng mà tốt hơn.”

Lục Chỉ Nguyên chỉ mỉm cười, không trả lời.

Trong mộng nàng đã nhìn thấy bộ dáng Phùng Ngũ Nương phản chiếu qua gương, khi không còn khóc, có điều mặt mày lộ ra một loại phong tình diêm dúa lẳng lơ, đại khái là do tiêm nhiễm từ Giang gia.

Hiện giờ Lục Chỉ Nguyên tóc chỉ buộc sơ hai bên, mặc quần áo cũ của Tiểu Cúc, dù chỉ là màu trắng nhưng cũng thanh tân động lòng người, hơn nữa cử chỉ phong thái của nàng, dù chỉ là một cái nhấc tay, một cái nhíu mày mỉm cười cũng đều mang khí chất ung dung tao nhã.

Hai người khí chất khác biệt rõ ràng, khó trách ngay cả Tiểu Cúc cũng đều nhìn ra.

Nhưng nghe Tiểu Cúc nói chính mình như một người khác, Lục Chỉ Nguyên trong lòng chợt động: “Tiểu Cúc, nếu muội đi đường mà gặp được ta, có thể nhận ra không?”

Tiểu Cúc nghĩ nghĩ: “Không nhất định, nếu không phải từ trước đến nay thân thiết với tỷ, muội cũng không chắc có thể khẳng định tỷ là Ngũ Nương.”

Lục Chỉ Nguyên cảm thấy mừng rỡ, nếu là thế, lo nghĩ lớn nhất trong lòng mình vậy là bỏ đi được rồi, nàng không muốn lại bị người ta quẳng xuống sông một lần nữa.

Nhưng nếu muốn tồn tại trong cuộc sống này, tốt nhất bản thân mình vẫn phải có một thân phận mới được, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không hay. Nghĩ ngợi, tâm niệm vừa chuyển, đột nhiên nghĩ đến tiểu muội của Phùng Ngũ Nương, Phùng Thất Nương, trong lòng lập tức có chủ ý, ngẩng đầu nói với Tiểu Cúc: “Tiểu Cúc, về sau muội không thể gọi ta là Ngũ Nương.”

Tiểu Cúc ngẩn ngơ: “Không gọi Ngũ Nương vậy gọi là gì?”

Lục Chỉ Nguyên nghiêm nghị nói: “Hiện giờ Ngũ Nương đã chết, nếu muội còn muốn ta về sau còn mạng để sống, tuyệt đối không thể gọi như vậy. Ta nghĩ rồi, Thất Nương bị nước cuốn trôi, như vậy không ai biết là còn sống hay chết, vậy về sau gọi ta là Phùng Thất Nương.”

Tiểu Cúc hoàn toàn tỉnh ngộ: “Không tồi, ngày sau nếu có ai thấy tỷ bộ dáng giống với Ngũ Nương, mọi người cũng chỉ cho là chị em giống nhau thôi.”

Lục Chỉ Nguyên, bây giờ đã đổi thành Phùng Thất Nương, gật đầu nói: “Chẳng những là gọi như vậy ở trước mặt người khác, mà ngay cả khi không có ai cũng phải gọi thế, như vậy mới tạo thành thói quen, sau này không gọi nhầm.”

Tiểu Cúc gật đầu, sau đó nói: “Thất Nương, hiện giờ thân mình tỷ đã khá hơn, muội không thể ở lại chỗ này, về sau muốn tới gặp tỷ chỉ sợ cũng sẽ khó khăn, nơi này muội đã mua chút rau xanh, nồi niêu và lương khô, nếu tỷ không muốn ăn lương khô thì chịu khó một chút nấu đồ ăn.” Ở ngoài lán có vài đồ dùng nhà bếp đơn giản, cũng đủ để có thể dùng nấu ăn được.

Mấy ngày nay, Tiểu Cúc chính là dùng mấy thứ này nấu ăn cùng sắc thuốc cho Thất Nương.

“Đây còn có chút bạc, có thể giúp tỷ chút ít.” Tiểu Cúc lo lắng: “Thất Nương, nếu không cần…… tỷ vẫn là đừng để người ta trông thấy nhiều thì tốt hơn.”

Thất Nương gật gật đầu: “Ta biết. Bạc đem cho ta, vậy muội còn có đủ mà dùng không?”

“Muội đã giữ lại một chút rồi. Đúng rồi, nếu có việc tìm muội thì đến nhà của muội, tìm cha muội nhắn lại. Cha cũng không biết chuyện muội cứu tỷ, cứ dùng tên là Thất Nương đi. Tỷ đã mấy lần giúp đỡ nhà muội, cứu tình mạng đệ đệ của muội, cha muội rất cảm kích tỷ đó.” Tiểu Cúc nói cho Thất Nương địa chỉ nhà mình rồi trở về Giang gia.

Tiểu Cúc đi rồi, Thất Nương bắt đầu nhớ lại sự cố phát sinh ngày đó.

Nàng nhớ rõ các nàng ba người rời khỏi quán cà phê, sau khi ra đường rồi, Hồ Dung chợt nhớ ra quần áo mình mới mua đã bỏ quên trong quán, bèn quay trở lại tìm. Nàng cùng Manh Manh đứng trên vỉa hè ngay bên đường vừa chờ vừa tán gẫu.

Nàng còn nhớ rõ lúc ấy nàng đối diện Manh Manh đem vấn đề giáo dục của mình ra nghiêm chỉnh thanh minh: “Cậu xem tớ, hiện giờ không trở thành một mọt sách bốn mắt ngốc nghếch, cũng không biến thành một tiểu thư nhà giàu kiêu căng ương ngạnh, như vậy cũng đủ nói rằng phương pháp giáo dục của bọn họ đích thực rất thành công đấy chứ.” Đang nói, nàng chợt nhìn thấy một chiếc xe có rèm che không khống chế được mà điên cuồng hướng các nàng vọt tới, không kịp nghĩ ngợi, tay nàng đẩy mạnh Lí Manh Manh… Sau đó, chỉ thấy người đau đớn, thân mình bay lên, rơi xuống bất tỉnh nhân sự không biết gì nữa…. Manh Manh không biết có sao không? Aizz, lo lắng mãi cũng bằng thừa, chính mình về sau vẫn còn chưa biết thế nào.

Thất Nương tại nơi hoang tàn vắng vẻ này ngây người mất mấy ngày, sau đó bắt đầu cảm thấy buồn bực.

Bản thân nàng cũng phát hiện rằng định lực của mình thật sự là kém đi quá nhiều, đặc biệt ngày đầu tiên khi mới tới đây, bộ dáng thất thố chỉ sợ ông nội ông ngoại cũng chưa từng gặp qua, rất muốn cùng hai người đấu pháp, cho tới bây giờ cũng chưa từng buồn chán khủng hoảng như vậy.

Tưởng tượng đến ông nội ông ngoại, trong lòng liền chua xót không thôi, còn có ba mẹ, bạn tri kỉ bạn tốt, về sau không còn có cơ hội trông thấy bọn họ, nghĩ vậy nước mắt rốt cuộc tràn mi trào ra.

Nhất thời nhịn không được, nàng mặc kệ, ôm đầu khóc lớn.

Trong lúc còn đang nức nở, nghe thấy ngoài tiếng khóc của chính mình còn có tiếng động khác, nàng cảnh giác nghiêng đầu nhìn ra thì thấy một con chó nhỏ không biết từ đâu chạy tới đang vùi đầu ăn đồ ăn của nàng.

Nàng giận dữ: “Hiện giờ ngay cả một con chó cũng muốn khi dễ mình.” Vừa đứng dậy tiến lên định đuổi nó đi, con chó nhỏ chợt ngẩng đầu “Ô ô” hai tiếng, lại cúi đầu vào bát ăn tiếp, hiển nhiên là đang đói thê thảm, nàng cảm thấy tâm mềm nhũn, không tới quản nó nữa.

Nàng lại ngồi xuống chỗ cũ, một lát sau phát hiện dưới váy có gì rung rung, thì ra là con chó nhỏ kia ăn xong rồi, liền đến bên liếm chân nàng.

Xem nó hình như ăn còn chưa đủ no, nàng ngẫm lại, đem một chút lương khô ra. Bên chân, con chó nhỏ ngửi thấy mùi đồ ăn liền đứng lên.

Thất Nương nhìn bộ dáng nó có vẻ như mới dứt sữa, nghĩ rằng nhất định chó mẹ đã xảy ra chuyện, không thì như thế nào để chó con đói một mình lê lết kiếm ăn, chỉ là thấy lạ rằng nó làm sao lại chạy đến được nơi hoang vắng không người như thế này.

Chú chó nhỏ được cho ăn không rời đi đâu nữa, theo nàng cùng ăn cùng ở.

Thất Nương nhân có nó cũng cảm thấy đỡ buồn, đỡ tịch mịch, ngày qua ngày lại cũng tốt hơn nhiều.

Cứ như vậy mấy ngày, một người một chó cũng có cảm tình.

Phía tây núi phía đối diện có một ngọn núi nhỏ khác, dưới chân núi có một cái đầm nhỏ, Thất Nương từ nhỏ đã ưa sạch sẽ, mỗi ngày đều phải đến đó tắm rửa một lần.

Từ khi có chú chó nhỏ, cũng muốn bắt nó đem đi tắm rửa, dù cho chính nó không muốn.

Nhìn đôi mắt nó to tròn sũng nước đáng thương nhìn Thất Nương, nàng cũng mặc kệ, tắm liền tắm, nếu nó giãy giụa quá liền uy hiếp, không tắm sẽ không có cơm ăn. Vài lần như vậy nó cũng đành thỏa hiệp.

Hôm nay, Thất Nương lại mang theo nó đến đầm nước kia tắm rửa.

Đường đến đầm phải ngang qua một con đường lớn, Thất Nương khi trở về thấy trên đường chật ních những xe cùng ngựa, giống như nhà giàu đi du lịch.

Thất Nương nhăn mặt nhíu mày, không nghĩ gặp phải chuyện thế này, chỉ đành ôm chó tránh trong rừng cạnh đó chờ người ta đi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.