Thất Phu Nhân

Chương 63: Toàn sảnh kinh ngạc



Dương Á Sơ nhìn thấy Dương gia chủ viện phi thường náo nhiệt, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra ý tứ không rõ, xem ra cha quả thật đã hao hết tâm tư vì chuyện này!

Vốn định đi cùng với Tùy Tâm nhưng Tùy Tâm lại nói hắn cứ đi trước, nàng cùng Hiên vương tối nay sẽ đến!

Nghĩ như vậy tròng mắt Dương Á Sơ trở nên nhu hòa, đến gần nàng hắn vẫn thấy chưa đủ, hắn muốn đem nàng giấu đi một nơi để không cho tài năng của nàng hiện ra trước mắt người đời, bởi vì hắn sợ sẽ có quá nhiều người muốn đoạt lấy nàng!

Ánh mắt toát ra vẻ sắc bén không phù hợp với hắn! hôm nay nhất định hắn phải làm cha hiểu, dù cha có làm gì đi chăng nữa thì hắn vẫn quyết tâm đến cùng. Hắn có thể vì nàng mà tiếp nhận Dương gia thì cũng có thể vì nàng vứt bỏ Dương gia! Nhất niệm chi gian toàn bộ quyết định bởi nàng!

Bởi vì đến cuối cùng nên Dương Á Sơ cũng không làm cho nhiều người chú ý. Lâm phu tử trên đài cũng mỉm cười đáp lại, trong lòng thầm nghĩ: quả là một nam tử xuất sắc a, nhi tử của Dương lão gia này đúng là có tư cách đi chọn lựa thê tử.

Dương lão gia trên mặt hiện lên đắc ý, hắn biết Á Sơ nhất định sẽ tới.

Nghĩ như vậy, thân thể gầy gò của Dương lão gia hướng Lâm phu tử mà nói: “Phu tử, đây là tiểu nhi Dương Á Sơ, cũng chính là chủ sự Dương gia” thật ra giới thiệu cho Lâm phu tử còn không bằng giới thiệu cho các vị nữ tử ở đây.

Mấy tiếng không khống chế được than lên làm cho Dương lão gia trong lòng thầm đắc ý. Với điều kiện của nhi tử hắn thì còn có thiên kim tiểu thư nào không chấp nhận a? nói không chừng hắn còn giúp Á Sơ lấy về mấy thiếp ý chứ.

Chỉ thấy nam nhân một thân cẩm y đứng trong sảnh, mái tóc buộc gọn lên, khuôn mặt nhược nguyệt, sắc như xuân hiểu chi hoa, tóc mai như thanh đao,lông mày như tranh vẽ, khuôn mặt trái đào, đôi mắt thu ba, vẻ mặt bình thản làm cho giờ phút này người ta không biết hắn đang nghĩ cái gì! “Ha ha, Dương công tử đúng là có phong thái tuyệt luân! Lão phu thật hâm mộ Dương huynh đệ phúc khí lớn a!”

“Ha ha, đâu có, đâu có, lâm phu tử, bất đầu đi” Dương lão gia ngồi xuống rõ ràng đang rất thần thanh khí sảng!

Các vị nữ tử cũng rối rít quay đầu lại, Nhiễm Linh Nhi vui vẻ quay đâu theo, Oa, sư thúc đã tới!

Thiên Tâm thì lại chú ý tới thân thể vị cô nương mang khăn lụa mỏng này lúc nghe Dương công tử đến lại chấn động, mặc dù rất nhẹ nhưng nàng vẫn cảm nhận được, đây…chẳng lẽ nàng cũng đối với Dương công tử…?

Đôi mắt Thiên Tâm hơi híp lại, hôm nay nàng quyết tâm phải trở thành nữ chủ nhân Dương gia, nàng ta tốt nhất là không nên tranh giành.

Tài phú Dương gia đúng là kinh người, nàng cũng không phải là Lý Tịch, có thể vì cái gọi là tình yêu mà cam nguyện làm tiểu thiếp cho người khác.

Nàng nhớ lại vị nam nhân nhẹ nhàng tình cờ gặp ở Du Nhiên cư kia, một thân tôn quý bất phàm, trong lòng cũng khẽ rung động! Chẳng lẽ nàng một mực chi duyên động tâm với nam tử kia sao? không…nàng sẽ không! Nàng sẽ không ngu ngốc như Lý tịch kia đâu.

Mặc dù Lộ vương gia quyền cao chức trọng, nhưng ngay cả trắc phi cũng không đạt được làm cho nàng có chút do dự. Nàng muốn có một địa vị cao quý được mọi người ngưỡng mộ, rồi hãy nói Dương công tử đúng là nhân trung chi long, gả cho nam tử như vậy sẽ không bôi nhọ nàng! Cuộc đời này nàng cũng sẽ không làm thiếp mà phải làm chính thất! huống chi lại là chủ nhân của đại gia đại nghiệp thủ phủ!

Nghĩ như vậy, trong mắt Thiên Tâm lộ ra tình thế bắt buộc.

Lưu Thanh An khẽ liếc Thiên Tâm một cái,khuôn mặt bên dưới khăn che nhẹ cười.

“Hiên vương gia đến…” tiếng người thông báo đột nhiên vang lên giống như tiếng sấm vang dội phía trên chủ viện Dương gia! Cũng làm cho Lưu Thanh An thân thể khẽ động, rũ xuống ánh mắt mang theo thần sắc phức tạp, tại sao hắn lại đến?

Này…Dương lão gia khẽ cau mày, Hiên vương gia là đến phản đối sao? cả kinh thành đều biết hôm nay hắn tổ chức yến hội chọn thê, cũng không muốn mời bất cứ nam nhân nào tới a?

Nam tử mang cẩm y màu tím nhạt như đạp nguyệt mà đến, mắt sáng mày kiếm, sống mũi cao thẳng, dung mạo tuấn lãng, trên đầu buộc dải kim quan khảm tử, thêm phần cao quý, cũng tỏ rõ thân phận của hắn! Nhưng để cho người ta kinh ngạc không dám tin mới là cô gái đi bên cạnh hắn.

Đó…

Bên trong chủ viện chủ tới không phân biệt đều mở hai mắt nhìn trừng trừng, ngạc nhiên hít không khí.

Dương lão gia càng không còn một hơi thở thiếu chút nữa không đứng dậy nổi, hắn không dám tin nhìn cô gái đang đứng bên người Hiên vương.

Những người còn lại cũng sợ hãi than lên, nữ nhân này quả thực đặc biệt.

Mái tóc dài mượt trút xuống, phía trên cài mấy cây hoa trâm, không thể diễn tả hết vẻ mỹ lệ thanh nhã, cao quý thoát tục. Vốn gương mặt thanh nhã lạnh nhạt đột nhiên cười, hai má vi lan đỏ ửng, làn da trắng như tuyết, hai mắt trong trẻo thanh thuần như nước.

Một thân y phục áo khoác bằng lụa mỏng, phía dưới là thân thể thanh linh lả lướt…có thể nói là đẹp nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy tục.

Không có ai hoài nghi nữ tử này sẽ bị người ta quên lãng, nàng thành công nhất chính là thu hút ánh mắt mọi người!

Lưu Thanh An quay đầu, trong lòng vẫn kinh ngạc, đây chính là nàng sao? Kinh thành đều đồn đại về một cô gái, Uông Tùy Tâm! Chính là cô gái đã làm đông đảo nam nhân ưu tú phải động lòng đó sao? thậm chí còn làm cho hắn phải thưởng thức cùng động tâm?

Chính là Uông Tùy Tâm mà phụ thân nàng nói là kỳ nữ?

Thiên Tâm nhìn một cái liền nhận ra, đây chính là Uông Tùy Tâm làm cho Dương công tử thề không phải nàng thì không lập gia thất.

Hôm đó bên trong đình gảy ra một khúc đàn tuyệt thế kinh thiên mà cũng chỉ lạnh nhạt chỉ vào hồ sen cười một tiếng: hoa sen, gần bùn mà không nhuốm mùi bùn là cô gái này? Điều làm nàng kinh ngạc hơn là Uông Tùy Tâm vì bất trinh nên mới bị Lộ vương gia vứt bỏ? bởi vì trả lời đúng câu hỏi của Ngân thái tử mà được Hoàng thượng đặc xá trở thành thường dân? Cũng chính là người dám ở trong điện Kim Loan nói với Ngân thái tử “nam nhân cả đời chỉ có mình nàng”? nàng không thể hiểu được, mọi người trong sảnh cũng không thể hiểu.

Nghe Dương công tử gọi “Tùy Tâm” mọi người mới chứng thật ý nghĩ ban đầu. Nàng đúng thật là Uông Tùy Tâm!

Trên dưới Thiên Vũ đều lưu truyền tin đồn về cô gái này!

Nghĩ tới đây, mọi người trong sảnh trừ Dương lão gia đều quăng ánh mắt về hướng nàng! Có âm thầm đánh giá, có giễu cợt châm chọc, cũng có cả nghi ngờ bất minh…

Nếu nói ai là người được chú ý nhất tối nay thì người đó đích thực là nàng.

Mỗi câu mỗi lời của nàng cũng đều trở thành chủ đề náo nhiệt của cả Thiên Vũ.

Nàng tán thưởng Trữ phi “Kỹ thuật nhảy như chim bay trên trời, nhân gian khó có vài lần nhìn thấy” để cho lão tứ Hiên vương cũng phải khen là câu thơ tuyệt thế.

Là cô gái trả lời đúng Ngân thái tử ba đạo đề làm cho nam nhân cũng phải xấu hổ.

Hay là…để cho thiên hạ đệ nhất công tử Dương Á Sơ phải khom lưng kính trọng.

Trong mắt Nhiễm Linh Nhi âm thầm đánh giá, khí thế của nữ tử này làm cho nàng cảm thấy kính nể.

Nàng…nàng rất đặc biệt, thảo nào mà để cho sư thúc cứng đầu cũng bị thuyết phục! dù mới nhìn thấy lần đầu nhưng nàng cũng rất có thiện cảm với người này.

“Hình như bản vương tới làm cho Dương lão gia không vui thì phải?” nhìn lão nhân trong mắt có chút tức giận, tròng mắt Vũ Mặc Hiên lóe lên! Nhưng khẩu khí vẫn bình thản như không có gì không ổn.

“Hiên vương gia đại giá quang lâm là phúc của Á Sơ, lão nhân sao dám không hoan nghênh? Mời” Hiên vương này từ trước đến giờ vẫn không thân thiết với người khác, cũng rất ít người nhìn thấy hắn, nhưng hôm nay hắn trình diện rõ ràng là muốn làm chỗ dựa cho nữ nhân này.

Khom người, Dương lão gia cung kính mời Vũ Mặc Hiên ngồi nhưng trong mắt cảm thấy tức giận vì tâm tư nữ nhân này! Suy nghĩ một chút rồi tiến lên nói: “Vương gia có thể tới lão nhân ta cảm kích vạn phần, chẳng qua là không biết này…”

Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười: “Dương lão gia, chẳng lẽ ta không phải thiên kim tiểu thư sao?” binh bộ thượng thư cũng là chức quan không nhỏ, mặc dù không có thực quyền nhưng ít ra vẫn còn thể diện!Cho dù Uông Chấn có không xem nàng là nữ nhi, hôm nay chỉ cần Dương lão gia phủ quyết thân phận nàng chẳng khác nào là không coi Uông Chấn ra gì sao.

Này…nữ nhân này!

“Đương nhiên rồi, Uông tiểu thư mời”

Lộ Tùy Tâm quét mắt một vòng, dùng ánh mắt đánh giá lão phu trên đài sau đó khẽ gật đầu, cũng làm cho lão phu tử mỉm cười! Đúng là cô gái kỳ lạ, không biết có kinh bang thế tài như mọi người đồn thổi hay không.

Nhìn thoáng qua cô gái ở giữa sảnh, Dương Á Sơ cúi đầu che dấu ánh mắt lay động: Tùy Tâm,thật xin lỗi,đã để ngươi đối diện với những thứ này! Nhưng mà…có phải ngươi hiểu tâm tư của ta nên mới làm như vậy? Tùy Tâm, chờ ta, ta sẽ cùng ngươi rời xa những thứ phân tranh này!

“Tốt, tiếp theo chúng ta cùng thưởng thức xiếc ảo thuật của gánh hát do lão gia mời riêng tới đây”

Nhất thời, chiêng trống vang lên, các vũ sư nhanh chóng dàn đội ngũ ở trên khán đài mà bay múa, giống như chân long quanh quẩn phía dưới thân thể họ.

Xiếc ảo thuật cũng tận lực biểu diễn..

Xem xong màn diễn, Lâm phu tử lên đài công bố đề mục, để cho những tiểu thư vốn đang chìm trong màn vừa rồi mừng rỡ mà nhất thời náo loạn.

“Lão phu xin ra đề thứ nhất, đó là tài đánh đàn, xin mời vị tiểu thư nào lên trước?”

Tất cả mọi người đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đúng lúc ấy thì có một giọng nói thanh thúy vang lên: “Tiểu nữ tử Lưu Thanh An xin mạn phép”

Toàn sảnh trong nháy mắt hoàn toàn yên lặng.

Thứ nhất là muốn xem một chút thực lực của nữ tử này, xem hư hay là thật. Thứ hai là cũng không dám lên trước, dù sao nếu chuẩn bị không tốt lại gây ấn tượng xấu!

Lộ Tùy Tâm nhìn bóng lưng cô gái đang bước đi nhẹ nhàng, trong lòng cũng cảm thấy ủng hộ nàng.

Nàng là một giai nhân, chỉ cần bóng lưng cũng đủ rung động lòng người, hơn nữa là cô gái đầu tiên lên đài! Nàng nói nàng tên là Lưu Thanh An?

Nữ nhi duy nhất của Lễ bộ Lưu đại nhân, tài nữ thần bí nhất kinh thành!

Trên đường đến đây, Vũ Mặc Hiên đã đem những gì hắn biết về các vị nữ tử trong kinh thành nói cho nàng, thậm chí người đó có đặc điểm gì cũng nói chi tiết cho nàng nghe! Hắn tỉ mỉ làm cho nàng thấy cảm động! tâm nam nhân này quá nhạy cảm, nhưng ánh mắt lại càng nhanh nhạy!Vũ Mặc Hiên nắm bắt tâm người không ai bằng!chẳng qua là đáng tiếc có thể hắn ít hấp dẫn lực chú ý của người khác hoặc là hiếm khi hắn xuất hiện.

Mà Dương Á Sơ…

Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng cười, hắn đúng là làm cho nàng cảm động, nàng cho nàng muốn cùng hắn đi du ngoạn nhân gian! Bất quá hắn còn chưa có dứt được tâm sự, vì giấc mộng của nàng, vì tình cảm sâu nặng của hắn, nàng cũng chỉ có thể biết thời biết thế đem mình lâm vào cảnh phân tranh nữ nhi này.

Tiếng đàn phát ra làm cho thần sắc mọi người kích động, ý cảnh của khúc đàn này thật ưu mỹ khiến cho tâm tình người ta sảng khoái, hơn nữa tâm tư cũng biến đổi theo tiếng đàn.

Một khúc đàn kết thúc, thanh âm cuối cùng rơi xuống mà mọi người trong sảnh vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Cô gái ngồi trên đài cũng không nói gì, chỉ chậm rãi đợi mọi người hoàn hồn!

“Hay…” Lâm phu tử vuốt râu khen thưởng! Lưu tiểu thư gảy tỳ bà thật không giống bình thường! chỉ sợ các vị tiểu thư nghe xong mà chấn động.

Dù sao nghe Lưu tiểu thư đánh xong cũng là cầm chắc chiến thằng, không một ai dám bước lên đài mà rước lấy nhục làm gì, trận này xem ra Lưu tiểu thư thắng.

Vũ Mặc Hiên cũng gật đầu tán thưởng nhìn về phía cô gái ở trên đài, Lưu cô nương quả thật đàn rất tuyệt, các cô gái ở đây rất ít người có thể đạt tới cảnh giới như thế, trừ…nhìn qua người vẫn lạnh nhạt như cũ! Nàng tinh thông âm luật không thua kém gì hắn!

Dương Á Sơ nghe xong cũng chỉ nhíu mày!

“Thiên Tâm bất tài xin thể hiện một chút”

Thiên Tâm nhìn thoáng qua người trên đài, đứng lên mỉm cười nói! Khóe mắt thì lại liếc qua Lộ Tùy Tâm, nhìn thấy nàng lạnh nhạt thì có chút ảo não!

Thiên Tâm gảy đàn tranh, tiếng đàn du dương sinh động của nàng cũng chiếm được không ít hảo cảm từ những người ở đây! Bất quá so với Lưu Thanh An, tiếng đàn của nàng cũng còn thua kém vài phần! từ biểu lộ của các vị chủ khảo cũng có thể nhận ra.

Tiếp theo là một vị tiểu thư y phục màu lam lên thổi sáo..

“Này, ngươi chính là Uông Tùy Tâm?”

Lộ Tùy Tâm nhướng cao mày, nhìn vị tiểu thư trước mặt…không…phải nói là một tiểu cô nương mới đúng!

“Nếu như ta cho ngươi biết, ta không phải đến tranh giành tình lang thì ngươi có tin ta không?” ánh mắt to tròn ngây thơ trên khuôn mặt bầu bĩnh phát ra tia hiếu kì, nàng không khỏi bật cười.

“Ngươi cười lên rất đẹp” Nhiễm Linh Nhi thành thực nói.

“Cám ơn,  vậy sau này ra sẽ cười thật nhiều với ngươi” điều kiện đầu tiên là ngươi vẫn thật lòng với ta, thật là một cô nương khả ái a! khiến cho nàng nhớ tới Tử Vân!

“Tại sao?” đôi mắt to tròn có chút tò mò.

“Bởi vì ngươi khen ta a!” hài lòng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tiểu cô nương, Lộ Tùy Tâm phát hiện ra kể từ khi nàng quyết định cho mình một cơ hội yêu thương thì chính nàng cũng thay đổi thành một người khác! Tâm của nàng đang dần dần mở ra, cũng nguyện ý thay đổi cách nhìn sự việc, bất quá tiểu cô nương một thân hồng y này nàng không thấy ghét bỏ, ngược lại còn có chút thiện cảm, bởi vì nàng có một đôi mắt trong suốt thỉnh thoảng lại lưu chuyển nét tinh nghịch.

“Nghe nói ngươi là ý trung nhân của sư thúc ta a?”

Sư thúc? Nàng gọi Dương Á Sơ là sư thúc? Vậy cha nàng chính là sư huynh của Dương Á Sơ rồi? chưa từng nghe hắn có một sư huynh bao giờ.

“Ngươi sao lại không trả lời ta?” tiểu cô nương không hài lòng kéo kéo người đang suy nghĩ thất thần.

“Nếu Dương Á Sơ là sư thúc của ngươi, như vậy trước mắt có thể nói, ta đúng là cùng sư thúc của ngươi nói yêu thương”

“Nói yêu thương là cái gì?” cô nương này luôn luôn chọn được từ nào trọng điểm.

“Chính là nhận lời sư thúc ngươi theo đuổi” Lộ Tùy Tâm nhìn trên đài cô nương đã thổi sáo xong đang đi xuống, rồi lại có người lên đánh đàn tranh, nàng vừa phải nghe âm nhạc trên đài lại vừa phải đối phó với nha đầu tò mò này a.

“Sư thúc ta tại sao lại theo đuổi ngươi?” sau đó nháy mắt nhìn Lộ Tùy Tâm, trong lòng nói thầm, hắc hắc, nàng đang làm nhiệm vụ tình báo a.

“À, sao ngươi không lên đánh mấy thứ đồ chơi tốt kia a?”

“Thứ nhất, sư thúc ngươi sao lại theo đuổi ta thì ngươi đi mà hỏi hắn, thứ hai, ta sẽ không đánh đàn” cổ cầm trừ đàn tranh ra nàng cũng chẳng biết gì nữa, chỉ biết nghe thôi!

“A, ngươi cũng không đánh đàn a, ta cũng sẽ không đánh đàn, uy, hai ta đúng là có chung ý tưởng không a? ta thích luyện võ, còn ngươi?”

Lộ Tùy Tâm vươn tay ra dưới mũi nàng rồi khẽ cười một tiếng, đẩy một chút, sau đó nhìn thẳng nàng cười.

Cũng không nói gì mà cứ nhìn thẳng vào nàng!

“Này, sao ngươi cứ nhìn ta như vậy?” bị ánh mắt soi mói như vậy cảm giác thật đúng là không tốt, hại nàng cả người cũng không được tự nhiên.

“Này…” lời muốn nói đột nhiên bị nàng rút tay ra búng một cái vào trán, oa, đầu nàng thiếu chút nữa cũng ngã xuống.

Này…nữ nhân này…có cá tính, nàng thích!

“Vòng thứ nhất còn có người nào muốn lên biểu diễn hay không?” Lâm phu tử quét mắt về phía đài, rơi trên người Lộ Tùy Tâm vài giây rồi lại dời đi chỗ khác, không giải thích được vì sao nàng không lên sân khấu.

“Được rồi, không còn ai thì ta tuyên bố, vòng thứ nhất Lưu Thanh An tiểu thư thắng, thứ nhì là Thiên Tâm cô nương, thứ ba là Lam Thủy Dung tiểu thư”

Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, xem ra trận này hai đối thủ mạnh nhất là vị Lưu Thanh An và Thiên Tâm cô nương! Bất quá vẫn còn có một số người chưa biểu diễn, không loại bỏ cũng là người tài năng, có lẽ là làm bộ thanh cao, cũng có lẽ tự ái của các nàng không cho phép lên đài biểu diễn như thế chỉ vì một nam nhân, nói vậy các nàng đến đây cũng là vì chi mệnh phụ mẫu sao, ví dụ như cô gái kiêu ngạo thanh tao ngồi ở trong một góc sảnh! Bên phải nàng là cô gái đang ôn nhu mỉm cười! hai người này hẳn cũng tài hoa hơn người!

Mới vừa rồi nàng chú ý tới các nàng lúc đầu rất nhập tâm nghe đàn! Từ trang phục cũng thấy hai vị này chắc chắn bất phàm, hẳn cũng là người trong giới thượng lưu.

Có lẽ vì cảm thấy nàng đang nhìn chăm chú nên cô gái kiêu ngạo như mai cũng khẽ nghiêng đầu qua đánh giá nàng.

Lộ Tùy Tâm cười nhạt một tiếng, cũng không có chút lúng túng làm cho đối phương hơi sững sờ.

Nhiễm Linh Nhi hướng theo tầm mắt của nàng mà nhìn sang, khẽ nhíu mày, nàng ta cũng tới sao?

“Nàng ta là Đại tiểu thư Thân gia gần bằng với Dương gia” một người rất kiêu ngạo! Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, cũng chỉ đẹp hơn người khác một chút mà thôi.

“Sao? ngươi biết nàng?” nhìn trong mắt có vẻ khinh thường, tiểu cô nương này biết người đó.

“Hừ,  ta không có biết nàng” là Đại sư huynh của nàng có mắt như mù lại đi si mê nàng ta.

“Nga” người đối diện cũng không giấu được tâm sự mà hiện lên trên khuôn mặt, vừa bất mãn lại vừa cứng rắn, biết mà lại tỏ ra là không biết.

Thân gia, gia tộc thương nhân gần bằng với địa vị thủ phủ, vị Thân Như Ca này là Đại tiểu thư- nữ nhi của vợ cả Thân gia, tính tình thanh cao lãnh ngạo, cũng không khác gì lắm so với Uông Tùy Tâm!  Hai vị tiểu thư này kiêu ngạo cũng có phần khác nhau.

Người trước là gặp may mắn, được sủng ái một thân giàu sang phú quý, tự nhiên sẽ có mắt ca hơn đầu!

Người sau cũng là vì tự ái không cho phép mình tự ti mới có một thân ngạo khí như vậy!

Một người khác chính là Hà Tĩnh Nhi cô nương! Là thứ nữ của Hà đại học sĩ! Trưởng nữ còn lại chính là người được sủng ái nhất hoàng cung…Trữ phi nương nương.

Còn có thiên kim tiểu thư Lưu Thanh An của Lưu đại nhân, ba người này thân phận cũng không sai biệt là bao nhiêu.

Bất quá so với tướng mạo thắng được chỉ có Thiên Tâm cô nương thế gia giang hồ, bối cảnh xuất thân cũng không thể xem nhẹ! Chỉ là Thiên Tâm cô nương không phải gia đình quyền quý.

Lộ Tùy Tâm sửa lại tư cách bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ: bốn người này không biết đến đây là có mục đích gì.

Ngẩng đầu nhìn Dương Á Sơ, phát hiện tầm mắt hắn hơi dừng lại trên người Thân Như Ca rồi lại đưa sang hướng nàng, Lộ Tùy Tâm cười nhạt một tiếng! Xem ra có phải nàng đã đoán được tâm tư Dương lão gia? Có lẽ ngay cả bọn ta cũng nằm trong lòng bàn tay hắn! Nhưng nàng vẫn tin tưởng vào tình cảm của hắn đối với nàng! Ai, nữ nhân khi yêu quả thực là ngu ngốc a! bây giờ nàng cũng có chút đồng cảm với Uông Tùy Tâm, nhưng mà nàng không phải Uông Tùy Tâm, tất nhiên sẽ không tái diễn lại tiết mục dâng mạng như với Vũ Mặc Nhiên đâu. Nếu như không phải nàng đã biết lòng Dương Á Sơ là thật thì nàng sẽ không bao giờ hao tâm làm mấy chuyện này. Chỉ là không biết Dương Á Sơ sẽ đối với nàng như vậy được bao lâu? Chuyện trên đời này xảy ra nàng có muốn hay không vẫn phải thừa nhận mà thôi, thật là đúng dịp được chết.

Nàng bị hãm hại là ngoài ý muốn, mặc dù người kia ngẫu nhiên gặp được kế hoạch của Dương lão gia mới khiến nàng bị tổn thương nhưng cũng coi như là gián tiếp nhúng tay! Nghĩ như vậy, trong con ngươi Lộ Tùy Tâm hiện lên phức tạp, có phải nàng trùng hợp bị thất thân cho nên Dương Á Sơ mới thương tâm, tự trách mình như vậy.

Trí giả ngàn lo, tất có một mất!

Dương Á Sơ, ta tin tưởng tình cảm của ngươi đối với ta cho nên ta sẽ không nghĩ những chuyện này là…ngoài ý muốn nữa, nhưng tương lai ngươi có làm theo lời ngươi từng nói, sẽ cùng ta đi bất kì chỗ nào ta muốn hay không? Cho nên lần này ta sẽ vì ngươi mà dừng lại, mong ngươi đừng để cho ta thất vọng.

Ngẩng đầu lên nhìn nam nhân vẫn ngồi yên không nói chuyện, mà Dương Á Sơ cũng cảm thấy nàng đang nhìn mình chăm chú nên cũng nhìn tới đây, hai người ánh mắt giao nhau, nhìn người mang theo ánh mắt xin lỗi kia, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, không sao, ta tin tưởng ngươi.

Dương Á Sơ thỉnh thoảng nhìn qua những người bên cạnh Tùy Tâm, không khỏi híp mắt lại, hắn không có nhìn lầm, đúng là Linh Nhi, sao nàng ta lại chạy tới đây? Sao bây giờ không kề cận bên cạnh đại sư huynh của nàng đi?

“Ngươi đang cùng sư thúc ta liếc mắt đưa tình sao?” giọng nói bên cạnh phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn vẫn không ngừng có vấn đề.

“Các vị, bây giờ sẽ bắt đầu vòng thứ hai, là thi từ, sẽ lấy dĩ âm làm đề, có cô nương nào muốn lên trước hay không?”

Lưu Thanh An đứng dậy, cúi đầu trầm tư một chút rồi hướng lên trên đài nói: “Ngày xuân chậm chạp, hủy mộc um tùm. Hán canh xập xình, thải phiên kỳ kỳ”

(chết, nghĩa là gì a???)

Người bình phẩm trên chỗ ngồi nhớ kỹ thơ của Lưu Thanh An, thỉnh thoảng trao đổi với những người bên cạnh rồi không nhịn được mà gật đầu tán thưởng.

“Đạn tranh bắc song hạ, dạ hưởng thanh âm sầu.

Tố tuyến huyền dịch đoạn, đau lòng khúc không ngờ.”

xem ra Thiên Tâm cô nương rất yêu đàn tranh.

“Hay…”

Lâm phu tử hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua người vẫn đang ngồi nhàn nhã một nơi: “Uông cô nương, còn ngươi?”

Lộ Tùy Tâm thầm nghĩ, thơ nàng cũng không biết làm nhưng cũng có nhớ vài bài:

Đại huyền tào tào như cấp vũ

Tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ

Tao tao thiết thiết thác tạp đàn

Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn

Dịch nghĩa:

Dây to rào rạt như mưa sầm sập tới

Dây nhỏ tỉ tê như kể lể niềm riêng

Rào rạt, tỉ tê, gẩy xen thành nhịp

Như bao hạt châu lớn nhỏ rắc xuống mâm ngọc

(trích “Tỳ bà hành”- Bạch Cư Dị)

Bạch Cư Dị nhờ nghe được tiếng đàn tỳ bà mà lưu danh thiên cổ,nhưng miêu tả tiếng đàn chỉ có bốn câu này mà thôi. Cũng phải cảm tạ Lỗ Tấn tiên sinh đã làm “chủ nghĩa tiên phong”, hôm nay coi như bị nàng sử dụng hoàn toàn.

Lộ Tùy Tâm vừa nói xong tất cả mọi người đều trầm tư, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không ai lên tiếng, Lưu Thanh An còn khiếp sợ nhìn Lộ Tùy Tâm, có lẽ nàng ta nghĩ tới thơ này chính là nói tiếng đàn vừa nãy nàng gảy.

Tiểu thư Thân Như Ca kiêu ngạo cũng còn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, trong mắt không rõ ý tứ!

Cô gái hàng bên phải vẫn mỉm cười còn lại đều nhíu mày

Lâm phu tử trầm tư thật lâu, lúc phục hồi lại vẫn không thể che giấu ánh mắt kích động cùng thưởng thức. “Vừa rồi cô nương miêu tả tiếng đàn của Lưu tiểu thư đúng là không ai sánh bằng, lão phu bội phục”

“Phu tử quá khen” không thể chối từ nên nàng đành gật đầu, làm cho nhiều người cũng quay lại nhìn nàng một cái.

Vũ Mặc Hiên ngoài mặt vẫn không có gì dị thường nhưng trong lòng kinh ngạc chỉ có hắn tự biết.

Trong mắt Dương Á Sơ hiện lên ôn nhu, tài văn chương của Tùy Tâm không phải ai cũng có thể hiểu được. Hắn biết trên người nàng vĩnh viễn có thứ làm cho người ta rung động!

Dĩ nhiên những người chỗ này không chú ý tới phía sau không biết từ lúc nào đã đi ra khỏi bọn họ.

Dương Viễn Chi rốt cục cũng nhìn thấy nữ nhân làm cho Á Sơ động tâm.

Vô số người ở đây nhưng Dương Viễn Chi chỉ thấy nữ nhân này đặc biệt,hắn ấn tượng bởi một thân thản nhiên đạm mạc của nàng.

“Ngươi lại thành công trong việc thu hút chú ý của mọi người nga!” Nhiễm Linh Nhi nghịch ngợm nói.

“Dĩ nhiên” nàng không cần làm náo loạn, nàng muốn đúng lúc mọi người quên nàng thì nàng mới ra mặt, như thế người ta sẽ không thể bỏ qua, mục đích thật sự của nàng vẫn chưa lộ ra đâu a.

“Sao ta có cảm giác ngươi đang muốn làm chuyện xấu?” Nhiễm Linh Nhi mới vừa rồi nhìn vẻ mặt nàng có chút quen thuộc nga! Hình như lúc nàng nhàm chán muốn đi trêu đùa người khác cũng có vẻ mặt như vậy thì phải.

“Đâu có? Ngươi nhìn lầm rồi” tiểu nha đầu này giống hệt Tử Vân.

“Vòng thứ hai nếu không ai muốn thi nữa thì mời sang vòng thứ ba, ca phú”

“Để ta lên trước” Lộ Tùy Tâm nhìn thoáng một trong hai người từ đầu đến cuối không muốn gia nhập mà khẽ than nhẹ! Ai, nàng còn mong đợi các nàng lên thể hiện bản thân cho nàng xem a.

Lâm phu tử vuốt chòm râu bạc trắng, cô gái này mang cảm giác không thể nói thành lời, giống như đang nhìn người khác biểu diễn thông thường vậy.

Thờ ơ lạnh nhạt, phảng phất như xem một trò diễn hài! Nữ tử này không đơn giản, nhưng nếu nàng ta đem nơi này như đang diễn hài thì sao lại lên thể hiện?

Lộ Tùy Tâm vừa dứt lời, trên mặt mấy nữ tử đều biến hóa.

Vũ Mặc Hiên chỉ mỉm cười, nàng rốt cuộc muốn ca, mà hắn cũng rất mong chờ nàng sẽ ca như thế nào? Khi nàng đem một bản phổ nhạc nhờ hắn thổi tiêu cho nàng, hắn cũng rất nghi ngờ vì nàng đưa khúc nhạc ý cảnh trong lành đơn giản nhưng cũng không phải một khúc nhạc yếu kém, hắn muốn nàng viết từ để giúp phổ nhạc thì nàng mỉm cười nói không cần, nàng chỉ cần khúc nhạc đơn giản tên Khúc phong này là được rồi, bảo hắn cứ luyện tập cho tốt.

“Thiên Tâm cô nương, có thể cho ta mượn đàn dùng một chút hay không?” đứng ở trên đài nhìn cây đàn tranh mà nàng đã từng gảy qua, Lộ Tùy Tâm mỉm cười khách sáo nói với người bên dưới.

“Tất nhiên có thể” Thiên Tâm cũng nhớ lại đàn khúc mà nàng ta đã từng gảy, trong ánh mắt có chút mong đợi.

Lộ Tùy Tâm ngồi xuống, hít sâu một hơi rồi nhìn qua Vũ Mặc Hiên, ý bảo hắn thổi tiêu trước.

Lúc này tất cả mọi người đều tò mò vì hành động của nàng, không biết nàng có thể hát ra khúc ca như thế nào? Rồi lại thấy Hiên vương lấy ngọc tiêu đặt ở khóe miệng không khỏi chấn động, nên nhớ rằng Hiên vương đối với âm luật thượng tạo nghệ thế,danh tiếng giang hồ. mà nàng có thể để cho Hiên vương cùng nàng hợp tấu…đây…

Lưu Thanh An rũ mi dài xuống che dấu mất mát trong đôi mắt! trong lòng thì cười khổ: hắn quả nhiên đã động tâm.

Hiên vương thổi ra nốt nhạc thứ nhất, Lộ Tùy Tâm cũng đem tay đặt lên đàn tranh, gảy ra âm thanh đầu tiên, thanh âm linh hoạt kỳ ảo dễ nghe từ từ đưa vào tai mọi người làm cho tâm ai cũng cảm thấy yên tĩnh trở lại, lúc này có tiếng hát nhẹ nhàng vang lên.

“Cuối cùng cũng phải quyết định

Người khác nói gì ta cũng không để ý

Chỉ cần ngươi giữ vững lòng mình

Ta nguyện cùng ngươi đi tới chân trời góc bể..”

Vũ Mặc Hiên khiếp sợ đến mức ngừng tiếng tiêu lại, mười ngón tay đặt trên ngọc tiêu cũng đã trắng bệch, đôi mắt lặng yên kinh ngạc nhìn cô gái đánh đàn trên đài,ánh mắt nàng vẫn hướng tới Dương Á Sơ.

“ta biết tất cả cũng không dễ dàng

Nhưng vẫn tự thuyết phục mình

Sợ ngươi đột nhiên nói muốn từ bỏ..”

Dương Á Sơ trong lòng kinh ngạc như hàng vạn con sóng đang va vào đá, khuôn mặt tinh xảo đầy phức tạp nhưng trong con ngươi lại cảm động, than thở và ôn nhu như nước! nắm chặt hai bàn tay cho thấy hắn không còn bình tĩnh.

“Yêu thì cần phải có dũng khí

Đối mặt với những chuyện đồn đại

Chỉ cần ngươi một ánh mắt tin tưởng nhìn ta

Tình yêu của ta mới không là vô nghĩa

Chúng ta cũng cần có dũng khí tin tưởng được bên nhau

Dù có nhiều người ta vẫn cảm thấy được ngươi

Đang ở trong lòng bàn tay ta

Ngươi thật lòng..”

Không biết từ khi nào Hiên vương lại cùng nàng hợp tấu, chỉ là trong ánh mắt có quá nhiều cảm xúc…thậm chí có cả hâm mộ…

“Nếu như ta không kiên cường làm tổn thương tới ngươi

Ngươi có thể vẫn ôn nhu nhắc nhở ta hay không?

Mặc dù tâm ta thấy quá nhanh

Nhưng ta càng sợ bị mất ngươi

Mọi người bị tiếng hát của nàng làm cho mê say, cảm động, than thở cùng nhau lơ lửng trong mắt. Ngay cả Thân Như Ca thanh cao lãnh ngạo cũng giật mình nhìn cô gái trên đài, vì nàng mà rung động.

Nụ cười trên mặt Hà Tĩnh Nhi cũng không tồn tại nữa, trong lòng tự hỏi mình có dũng khí như vậy hay không?

Tất cả mọi người Dương gia đều khiếp sợ, Dương Viễn Chi càng không hiểu cảm giác trong lòng mình là cái gì.

Dũng khí của nữ tử này là Thiên hạ vô song! Hắn đã hiểu vì sao Á Sơ lại si mê nàng!

Tất cả đều quăng ánh mắt chỉ trích vào Dương lão gia, trách cứ hắn sao nỡ chia rẽ đôi uyên ương trời ban này.

Dương lão gia không hiểu sao mọi người lại đồng tình với cô gái hát ra những thứ kinh hãi thế tục như vậy!

Một khúc kết thúc, Lộ Tùy Tâm đưa tay lướt nhẹ qua đàn, nhìn mọi người sau đó hướng tầm mắt tới nam tử đứng trong sảnh.

Khuôn mặt thanh nhã cười một tiếng: “Dương Á Sơ, ta cũng đáp lại một lần kinh hãi thế tục cho ngươi a”

Dương Á Sơ chỉ mỉm cười không nói nhìn vào nàng, Tùy Tâm như vậy thì cả cuộc đời này hắn cũng không thể buông tha!

Không để ý tới nam nhân cười không nói, không đợi mọi người phản ứng, ngón tay thon dài lại đặt trên dây đàn

(đoạn này bà con đừng đọc, đến ta cũng chẳng hiểu mô tê gì @_@)

Thật nghĩ lúc cô đơn có một người cùng bên bạn trong cuộc sống vội vã này, được cùng nhau ăn điểm tâm mặc dù đơn giản chỉ muốn cùng người mình yêu đi khắp mọi nơi bất kể ngày mai có ra sao chăng nữa, đáng tiếc nếu ta bỏ qua nên ta quyết định sẽ giao ra tất cả tâm hồn mình. Người nói cho hắn biết đừng làm ta thương tâm mỗi khi ở bên cạnh nhau, ta có cảm giác muốn ôm thật chặt lấy ngươi, ta làm xao xuyến lòng ngươi, che ánh mắt ngươi để cho ngươi không còn yêu ai được nữa, ta đợi quyết định cùng đi tới trời đất an tĩnh nhưng có thể ngươi cũng không làm được, nhưng ta sẽ nguyện ở bên cạnh ngươi làm tình yêu xích lại với nhau..

Mặc dù đàn tranh đơn điện làm cho ca khúc hiện đại có chút giảm hay đi nhưng cái chính là nàng muốn bọn họ nghe ý nghĩa ca từ chứ không phải âm điệu.

Dương gia chủ viện không người nào phát ra một tiếng động, chỉ có thể mở mắt kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt! là vì nàng hát ra những lời kinh hãi thế tục, vì nàng có dũng khí dám nói ra ý nghĩ của mình, vì nàng khiêu chiến với người đời…nữ nhân thiên hạ này không ai có đủ can đảm cùng ý chí như nàng.

Ánh mắt Nhiễm Linh Nhi gần như kính ngưỡng lóe ra ánh sáng cực nóng! Oa, thật lợi hại a! thật sự là…Thật sự là rất rất lợi hại, nàng chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân nào lợi hại như thế này, không có một chút võ công mà lại làm cho tất cả mọi người nói không nên lời! Oaa~~, nàng muốn học!

“Tỷ tỷ, ta muốn bái ngươi làm vi sư, ngươi nhận ra đi~~” tiếng gào thét đột nhiên vang lên làm cho mọi người thức tỉnh.

Không để ý đến Nhiễm Linh Nhi kêu la muốn bái vi sư, Lộ Tùy Tâm xoay người nhìn sắc mặt Dương lão gia chân thành nói: “Địa vị lóa mắt, mỹ nhân trong lòng, vì ngươi đạt được những thứ hưởng thụ vô căn cứ kia nên mới không hiểu được những người xung quanh mình, chỉ có thể cô độc cùng danh lợi kia, ngạo mạn không biết, vì bạc mà hại người, nam nhân a, xin ngươi đừng chỉ quan tâm tới tài phú, tham danh lợi mà hãy mở rộng tầm mắt, bởi vì nó bị ngươi quên lãng mà bay theo gió, cũng bởi vì nó rộng lớn khắp nhân gian mà lại không thể tâm hồn cằn cỗi của ngươi”

Lộ Tùy Tâm nói xong đứng dậy, hôm nay coi như là nàng đi tiên phong, ai, ngày mai còn truyền ra lời đồn gì đây a, thật khó mà đoán được!

Nhìn Dương Á Sơ, Lộ Tùy Tâm thầm nghĩ, có phải hắn bị nàng làm cho sợ đến ngây người hay không?

“cáo từ” cho bọn họ có thời gian suy tư cũng tốt.

Nhìn nàng thật lâu, Vũ Mặc Hiên rốt cuộc cũng hiểu thế nào là máu trong người có cảm giác như thiêu đốt giống như Dương Á Sơ từng nói!giai nhân như thế cũng không thuộc về hắn! rồi lại nhìn qua Dương Á Sơ vẫn chưa hoàn hồn, hắn thật may mắn khi có được lòng của nàng

Dương Á Sơ từ từ tiến lên, ôn nhu cười: “Kiếp này không phải ngươi thì Á Sơ không lập gia thất”

Lộ Tùy Tâm len lén đánh giá một cái vẻ mặt không kham nổi của Dương lão gia, Dương lão gia, nàng không tin yến hội bị nàng phá tan như vậy còn dám mở thêm một lần nữa?

“Có phải ta gây khó khăn thêm cho ngươi không?” có phải ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn hay không?

“Sẽ không” Dương Á Sơ trong lòng nhẹ than, nàng thông tuệ như thế, chuyện gì cũng không tránh được ánh mắt của nàng.

“Vậy thì tốt”

“Chúng ta đi thôi” Dương Á Sơ vương tay ra mỉm cười nhìn nàng! Trời cao đất rộng đang đợi a!

“Được” Lộ Tùy Tâm đặt bàn tay trắng nõn tinh tế lên lòng bàn tay hắn, liền bị hắn nắm lại, thật ấm áp, thật an toàn!

Nhìn hai người rời đi, tất cả mọi người đều đang nghĩ hai người yêu nhau như thế nếu không ở bên cạnh nhau thì thật khiến cho người ta không đành lòng! Những giai nhân vốn ôm mộng làm nữ chủ nhân cũng lần lượt tản đi!

Vũ Mặc Hiên yên lặng nhìn hai bóng dáng rời đi, khóe miệng xé ra cười khổ! Hắn bây giờ mới biết cái gì là nặng tình không hối hận!

Tùy Tâm, hắn mới là người ngươi chọn, như vậy cuộc đời này ta sẽ làm bằng hữu của ngươi, cả đời vẫn như vậy! mà nam nhân buồn bã không chú ý tới cách đó không xa một bóng dáng thanh lệ cũng bởi vì hắn buồn bã mà hao tổn tinh thần!

Một chữ tình, sao có thể nói được bằng lời, sao có thể hiểu hết được?

Lưu Thanh An trong lòng cười khổ, nàng thương hắn a! cho nên mới vì hắn tới đây, bởi vì nàng muốn cho hắn có cơ hội chiếm được tâm người hắn muốn! đây có phải một loại si niệm hay không?

Hoàng cung

Ám vệ đem tình huống xảy ra trong yến hội nói cho Vũ Mặc Phong nghe, nhìn thần sắc phức tạp của chủ tử ám vệ chỉ biết cúi đầu không dám nhìn thẳng!thân là đại nội ám vệ, cái gì nên biết thì nên biết, cái gì không nên biết thì đừng có tìm hiểu.

“Lộ vương gia xử trí như thế nào”

“Bẩm Hoàng thượng, Lộ vương gia đã đem Nhị phu nhân giam vào đại lao, ba ngày sau xử chém”

Hừ, thật đúng là quá dễ dàng cho tiện nhân này.

“Hoàng thượng, Hiên vương gia cùng Uông cô nương, Dương công tử đi lại rất thân thiết, hơn nữa quan hệ rất tốt”

Phải không? Hiên đệ cũng động tâm với nàng sao? chỉ là nàng chọn ai không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn Dương Á Sơ!

“Ngươi lui xuống trước đi”

“Dạ”

Tùy Tâm, trẫm nên làm thế nào mới có được ngươi đây? Tùy Tâm…trẫm thật sự không thể buông tay a!

Tình cảm của trẫm tuyệt đối không kém Dương Á Sơ, bởi vì hắn hứa hẹn cả đời này cũng chỉ có mình ngươi, mà trẫm lại không thể làm như vậy cho nên trong mắt ngươi mới chưa từng có trẫm sao?

Thư phòng Dương gia.

“Viễn Chi, ngươi cảm thấy thế nào?”  Dương lão gia hỏi nhi tử hiển nhiên là đang suy nghĩ sâu xa giống hắn.

Dương Viễn Chi có chút chần chờ: “Cha, Viễn Chi cho rằng người nên chấp nhận nàng”

Dương lão gia khẽ cười khổ, không chấp nhận thì còn biết làm thế nào, nữ nhân này thật đúng là lợi hại!tính toán mọi chuyện còn hơn cả hắn.

Đầu tiên là lạnh nhạt đến đây, để cho người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của nàng, tiếp theo là bộc lộ một chút tài hoa làm cho người ta khiếp sợ, cuối cùng là hướng tất cả mọi người mà thổ lộ tâm tình, nhưng vẫn không quên nhắc nhở mọi chuyện hết thảy đều là lỗi của hắn, này…

Nghĩ đến tin đồn ngày mai truyền ra sục sôi khắp nơi, khóe miệng lão nhân lại cười lên đầy vẻ thưởng thức.

Nữ tử này…mà thôi mà thôi…cô gái thông tuệ như thế có lẽ cũng là phúc khí của Dương gia a! nhưng nàng ta không thể có con mới là chuyện lớn nhất, Á Sơ không thể không có con nối dòng! Nghĩ đến vấn đề này, trong con ngươi Dương lão gia hiện lên tinh quang, nếu như hắn để cho gạo nấu thành cơm thì nàng ra không muốn cũng phải tiếp nhận! đến lúc đó hắn có thể lấy địa vị nữ chủ Dương gia mà gây áp lực làm cho nàng tiếp nhận sự thực. Dương lão gia khẽ mỉm cười, những lời nàng ta nói với Á Sơ hắn cũng nghe thấy.

Nàng ta hiển nhiên là biết tâm tư của Á Sơ nhưng không thể không đề phòng nên mới hỏi lại, cô gái như vậy đúng là đáng để người khác thưởng thức! nhưng nàng cũng mang đến phiền toái không ít a! Ai~, hồng nhan họa thủy…

“Vì sao lại tin tưởng ta như vậy?” Dương Á Sơ đưa nàng đến đình cạnh hồ sen mà nàng thích nhất, nhẹ nhàng ôm nàng mà hỏi.

“Bởi vì nếu ngươi muốn nói thì đột nhiên sẽ nói” Lộ Tùy Tâm co lại hưởng thụ cảm giác và hơi ấm trong lồng ngực hắn.

Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của nàng, Dương Á Sơ đem cánh tay nàng vòng qua ôm chặt lấy hắn, cúi đầu nói: “Tùy Tâm”

“Ân?”

“Cám ơn”

“cám ơn ta cái gì a?”

“Cám ơn ngươi vì đã không rời xa ta, cảm ơn ngươi chấp nhận tình cảm của ta và cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta”

“Được rồi, đừng nói dông dài nữa a, nói chính sự đi”

“Tuân lệnh, nương tử” Dương Á Sơ khẽ cười.

“Ba hoa, nói một chút đi, ta sẽ nghĩ cách để ngươi cho ý kiến” trong lòng có chút ngọt, tình yêu ngọt ngào như vậy thật là đẹp! hy vọng vĩnh viễn sau này cũng như vậy! Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng nói với chính mình.

“Tùy Tâm,nàng cho là địa vị Dương gia bây giờ như thế nào?” ( gọi nàng cho nó mượt nha, ngươi mãi nghe như chủ với tớ ý)

“Cao xử bất thắng hàn” cũng nên sửa lại phương hướng được rồi.(có lẽ là vị trí quá cao thì càng dễ gặp nguy hiểm)

Cao xử bất thắng hàn, trong mắt Dương Á Sơ hiện lên đầy vẻ quái lạ, nàng…giải thích của nàng quả đúng là chọc vào tử huyệt. Bề ngoài vị trí Dương gia như vậy thôi nhưng thực tế đang rất nguy hiểm, cho nên hắn mới hao tâm tốn sức như vậy.

“Vậy ngươi tính toán gì rồi?” nàng đổi hướng nhìn hoa sen màu hồng phấn trong hồ! Ân, thưởng thức phong cảnh hữu tình lại còn được mỹ nam ôm, thật đúng là ý vị nhân gian a, thảo nào mà nhiều người lại thích bạn trai ôm như vậy.

“Ta bây giờ vì phân tán sự chú ý của Hoàng thượng mà ngoài mặt không có làm chuyện gì lớn cả, chỉ có thể âm thầm phân tán sản nghiệp bí mật chưa từng tiết lộ thôi”

“sản nghiệp bí mật này chiếm nhiều hay ít?” sợ rằng sản nghiệp này không có đáy, nếu không vì sao Vũ Mặc Phong lại kiên quyết nhổ cỏ Dương gia tận gốc?

“buôn bán muối, lương thực, còn có sòng bạc, có lẽ là chiếm tới sáu phần vốn sản nghiệp Dương gia”

Lộ Tùy Tâm hơi ngẩng đầu nhìn người phía trên: “Ngươi cho là chiếm phần nhiều như thế mà Vũ Mặc Phong không phát giác sao?” trình độ của hắn sẽ không ngốc như vậy đâu.

Dương Á Sơ nhìn ánh mắt nghi ngờ cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, “không, vừa lúc Hoàng thượng không chú ý thì có những gia sản bí mật này” sản nghiệp chính của Dương gia cơ hồ đã lũng đoạn tất cả hoạt động buôn bán nên những thứ bí mật này cũng xuôi gió xuôi nước, đợi đến khi cha phát hiện thì đã không còn kịp, cho nên mới yêu cầu hắn tiếp nhận, hy vọng cứu vãn tình thế này!

“Vậy thời điểm ngươi phát tán có khiến Hoàng thượng chú ý hay không?” theo như tính cách của Vũ Mặc Phong,ngược lại càng để cho hắn thêm khả nghi.

“ Cho nên ta đem những thứ này phân tán ra ngoài, một phần dùng để xây dựng trường học, cầu đường..”

Đúng là ý kiến không tồi, nếu giải quyết kiểu này thì còn có thể chiếm được lòng dân chúng, lấy được danh tiếng, cũng tạm thời ngăn chặn Vũ Mặc Phong, đây đúng là một mũi tên trúng ba con chim a!

Nói vậy coi như là Vũ Mặc Phong biết rõ ý đồ của hắn nên cũng chưa có ra thủ đoạn gì.

Hắn mạnh tay thì tổn thất quyền lợi của dân chúng, tất nhiên họ sẽ không đồng ý trừ phi hắn lấy quốc khố đưa ra ngoài! Nhưng mạch sống kinh tế của Thiên Vũ lại bị Dương gia nắm giữ, quốc khố đương nhiên không thể lấy ra! Chỉ cần điểm này thôi thì Vũ Mặc Phong cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, cho dù có bị Vũ Mặc Phong nhổ tận gốc căn bản là không cần thiết nữa.Không còn buôn bán nhưng vực dậy cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nghĩ như vậy, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, nam nhân này đúng là nhân tài kinh thương.

“Còn có, ta định đem tương đối sản nghiệp dựa vào quyền lực  triều đình phân tán ra ngoài” Dương Á Sơ tiếp tục nói.

Lộ Tùy Tâm nhướng mày cao lên, người này là một thiên tài!

Có câu ăn thịt người nhu nhược, bắt người tay mềm, nếu như Vũ Mặc Phong vừa ăn người ta, vừa nắm thóp người ta, mà là công khai trước mặt dân chúng, thì hắn có muốn cũng không thể từ chối.

“Ngươi có nghĩ qua việc chia nhỏ những sản nghiệp ra không?”

Có một cách tốt nhất là đem ngân phiếu rải ra ngoài.

“Ngân hàng tư nhân cùng hiệu cầm đồ cũng được mở cho dân chúng, nếu tăng thêm phần triều đình cũng làm cho dân an tâm hơn, còn triều đình mà nói lại nắm giữ kim tiền của dân, có lẽ sẽ dùng thủ đoạn tham ô gian thông”

Quả nhiên, nam nhân này cái gì cũng nhìn thấy rõ, nàng bây giờ có thể hiểu được cảm giác của Vũ Mặc Phong, đối với Dương Á Sơ, chắc là vừa yêu vừa hận a!

“vậy ngươi muốn hắn lấy gì ra trao đổi, ngươi chắc sẽ không công đưa cho Vũ Mặc Phong chứ?”

“Ha ha, Tùy Tâm, sao nàng lại hiểu ta như vậy a?” nói với nàng cái gì nàng cũng nắm rất nhanh, còn luôn bắt được vấn đề quan trọng nhất! nếu như nàng là đối thủ của hắn thì tuyệt đối sẽ trở thành người làm hắn đau đầu nhất.

“Biết càng tốt chứ sao” nàng cũng coi như xuất thân buôn bán, mặc dù nàng cũng không học những thứ này nhưng những thứ học được ở đại học cũng rất toàn diện, huống chi nàng còn ở trong gia tộc gia thế, tự nhiên cũng phải học nhiều hơn người khác rồi.

“Ta cũng biết ngươi là độc nhất vô nhị” cho nên ta mới vì ngươi mà tình nguyện si mê.

Nàng xoay người lại, đối mặt với Dương Á Sơ, híp mắt lại nói “Bây giờ chúng ta đi tính sổ?”

Coi như nàng lại dấn thân tìm kẻ hãm hại nàng, không tìm hiểu không có nghĩa nàng sẽ trầm mặc không lên tiếng!

Tròng mắt Dương Á Sơ lóe lên, nàng quả nhiên là biết! và sao tâm tư nàng lại nhạy cảm như thế?ở trước mặt nàng hắn nghĩ không bao giờ có thể tránh được ánh mắt của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.