Vẻ mặt bí hiểm của Hoàng thượng làm cho trong lòng Trữ phi thấp thỏm bất an, Hoàng thượng như vậy là có ý gì a?
“Hoàng thượng?” thử lên tiếng.
Vũ Mặc Phong đem tầm mắt hướng vào người trước mặt, híp lại thu hút: “Ái phi nói lệnh muội muốn gả cho Dương Á Sơ?”
Nhìn động tác của Vũ Mặc Phong, Trữ phi cũng không biết hắn đang hỉ hay nộ, vội vàng quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, thiếp chỉ có một muội muội, hơn nữa tính tình Tĩnh nhi vốn cố chấp, nàng từ một năm trước nhìn thấy Dương công tử đã nảy sinh tình cảm, cho nên sau lần Dương gia tuyển thê, tâm tư Tĩnh nhi mới thay đổi như vậy, mong Hoàng thượng thành toàn”
Vũ Mặc Phong tựa vào nhuyễn tháp, hạ mắt xuống, làm cho Trữ phi đang quỳ càng bất an, giờ phút này nàng hoàn toàn không biết tâm tư Hoàng thượng như thế nào nữa!
Vũ Mặc Phong trầm tư lúc lâu, bây giờ một nửa tiềm lực kinh tế của Thiên Vũ nằm trong tay Dương gia, Dương gia đúng là cần phải chỉnh đốn lại, nhưng Dương Á Sơ xử lý mọi chuyện bên ngoài quá hoàn hảo khiến hắn không thể tìm ra một nhược điểm nào, mà bên trong cũng đã bắt đầu hành động, nhưng lại nói là làm việc thiện, đối với dân chúng chính là thiên đại ân tứ, thu phục nhân tâm. Khiến cho hắn lại càng không thể ra tay. Mà nếu bây giờ hắn lấy…
Khóe miệng khẽ cười, Dương Á Sơ, có lẽ đã đến lúc động thủ!
Bất kể Dương Á Sơ có chấp nhận hay không hắn cũng đâu có mất gì, nhưng nếu Dương Á Sơ đón nhận, như vậy nàng…
Nếu Dương Á Sơ không chấp nhận, quyết kháng chỉ vậy thì hắn sẽ có lý do hợp lý áp chế Dương gia, về tình về lý đây cũng là cơ hội tốt!
Kim Loan điện
“Hoàng thượng, thần có việc muốn bẩm tấu” Hà đại học sĩ đứng ra nói.
Tròng mắt Vũ Mặc Phong lóe lên, khóe miệng cười nhạt như không biết gì: “Chuẩn tấu”
Hà học sĩ nhìn thoáng qua Hoàng thượng, vung vạt áo quỳ trên mặt đất: “Thần xin có một yêu cầu hơi quá đáng, xin Hoàng thượng ân chuẩn” Lời này vừa nói ra cũng làm cho các đại thần cùng quăng ánh mắt khó hiểu nhìn vào, tất cả đều tò mò không biết Hà đại nhân muốn xin Hoàng thượng chuyện gì a?
Vũ Mặc Nhiên nhìn Hà học sĩ, lãnh mâu xẹt qua một tia phức tạp nhưng ngay sau đó biến mất không chút vết tích, phảng phất như chưa từng xuất hiện!
“Nga?” Vũ Mặc Phong vuốt vuốt nhẫn ngọc trên tay, thân thể dựa khẽ: “Ái khanh cứ nói”
“Tạ Hoàng thượng! Thần cả gan xin Hoàng thượng tứ hôn”
Thanh âm chưa dứt thì trong điện Kim Loan liền an tĩnh, ai cũng nhìn vị Hà học sĩ này, trong lòng thầm nghĩ vì sao hắn lại muốn tứ hôn?
“Thứ nữ Tĩnh nhi của vi thần đã đến tuổi phải lấy chồng, nên thần muốn xin Hoàng thượng tứ hôn”
Nghe thấy thế mọi người trong điện đều bừng tỉnh, hóa ra là vậy a? chắc Hà học sĩ này nhìn trúng một vị vương gia nào rồi.
Nghĩ như vậy nhiều người quay sang nhìn mấy vị Vương gia, âm thầm tự hỏi Hà học sĩ muốn chọn ai a?
Đang Vương đã có chính phi, một trắc phi! Thanh vương mặc dù chưa có chính phi nhưng cũng có hai trắc phi, nhưng chắc chắn Hà đại nhân cũng không đem nữ nhi mình cho Thanh vương. Chỉ còn lại có Lộ vương và Hiên vương! Lộ vương mặc dù không có chính phi nhưng lại lãnh tình, lại càng vô tình với nữ nhân cho nên khả năng lớn nhất là Hiên vương.
Vũ Mặc Hiên nhíu mày, đây…
“Tứ hôn? Ái khanh đã nhìn trúng được vị nào a?” Vũ Mặc Phong nhìn qua tâm tư mọi người trong điện, trong lòng khẽ mỉm cười!
“Thần cầu xin Hoàng thượng đem tiểu nữ gả cho nhị thiếu gia Dương gia Dương Á Sơ”
Lời này vừa nói ra, một mảnh yên tĩnh trên đại điện như nổ tung ra, bàn luận rối rít.
“Không thể nào, mới vừa rồi ta nghe lầm a? Hà đại nhân muốn đem nữ nhi gả vào Dương gia?” một đại thần hoài nghi mình nghe lầm liền hỏi người đứng bên cạnh.
“Triệu đại nhân, ngươi không nghe lầm, vừa rồi Hà đại nhân đúng là nói như vậy”
“Đây…”
“Nghe nói thứ nữ của Hà đại nhân dịu dàng hiền hậu…”
“Vậy hắn chọn ai không chọn lại đi chọn Dương công tử a?” mặc dù là thủ phủ nhưng cũng không phải người triều đình, rồi hãy nói chuyện vị này với Uông Tùy Tâm đã truyền đi khắp cả kinh thành không ai không biết, Hà đại nhân đang nghĩ cái gì vậy a?
Vũ Mặc Hiên vốn khẽ nhăn mày thì giờ phút này đã hoàn toàn nhíu chặt lại! Hà đại nhân này…
Nhìn Hoàng thượng cùng Tam hoàng huynh, nhất thời trong lòng Vũ Mặc Hiên nổi lên một cỗ bất an, không thể nào? Hoàng thượng sẽ không đồng ý! Bọn họ đều biết người trong lòng Dương Á Sơ là nàng…
Nghĩ như vậy Vũ Mặc Hiên tiếng lên một bước nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, cầu xin của Hà đại nhân thần cho là không ổn” như vậy sẽ làm tổn thương nàng.
“Nga? Hiên vương sao lại nói như vậy?” Vũ Mặc Phong lạnh nhạt lên tiếng.
Việc này…Vũ Mặc Hiên khẽ run lên, vội vàng trả lời: “Hoàng thượng, không tính đến chuyện lưu truyền của Dương cồn tử, chỉ bằng việc Dương Á Sơ không phải quan trong triều đã không thích hợp rồi, việc này mà tứ hôn e là…?” hy vọng Hoàng thượng có thể nghe ra lời của hắn!
Trong triều cũng có người lên tiếng: “Hoàng thượng, Dương gia chỉ là một gia tộc thương nhân, không có phúc khí được Hoàng thượng tứ hôn”
“Vương đại nhân nói sai rồi, Dương gia mặc dù chỉ là thương nhân nhưng quốc khố phần lớn là lấy từ Dương gia, cho nên được tứ hôn là hoàn toàn có thể”
“Khụ…” Vũ Mặc Phong ho nhẹ một tiếng làm cho những người đang tranh cãi vội yên lặng không dám nói nửa câu.
“Đang vương, ngươi cho là gì?” Vũ Mặc Phong hỏi ý kiến Đang vương.
Trong mắt Vũ Mặc Đang khôn khéo đưa đẩy lóe lên: “Thần không có ý kiến gì, tất cả đều theo ý của Hoàng thượng” xem ra Hoàng thượng hẳn đã có ý muốn tứ hôn.
“Lễ bộ Lưu đại nhân, còn ngươi?”
Lưu đại nhân bước ra khỏi hàng: “Bẩm Hoàng thượng, chuyện này…chuyện này thần cũng không phản đối”
Vũ Mặc Phong nhẹ nhàng chuyển động nhẫn ngọc trên tay, giương nhẹ lông mày về phía Lộ vương.
“Lộ vương gia thì sao?” trong con ngươi lóe ra một tia tinh quang.
Vũ Mặc Hiên tràn ngập mong đợi nhìn về hướng Tam hoàng huynh, huynh ấy biết tâm tư của Dương Á Sơ, chỉ cần phản đối thì Hoàng thượng cũng chưa chắc đã đồng ý việc này.
Chúng đại thần cũng biết ý của Lộ vương chính là yếu tố quyết định chuyện này có thành hay không.
“Tam hoàng huynh…” trong mắt Vũ Mặc Hiên hiện lên lo lắng, vội nói thêm “Hoàng…”
“Hiên vương, ý ngươi trẫm đã nghe, bây giờ người trẫm đang hỏi là Lộ vương, ngươi có gì cần nói thì tấu trình sau” thanh âm nhàn nhạt của Vũ Mặc Phong để cho trong lòng Vũ Mặc Hiên trầm xuống! nhìn Vũ Mặc Nhiên đầy bất an, Tam hoàng huynh, ngươi ngàn vạn lần không thể đồng ý a, nếu không…nếu không Tùy Tâm sao có thể chịu nổi!
Vũ Mặc Nhiên tiến lên một bước, khom người nói: “Thần cho là có thể tứ hôn cho Dương gia” hắn vậy mà vẫn chọn câu trả lời này.
“Lộ vương sao lại nói vậy?” Vũ Mặc Phong như không nhìn thấy vẻ mặt giận tái đi của Vũ Mặc Hiên, lạnh nhạt hỏi.
“Hoàng thượng, Dương gia đã có cống hiến to lớn cho Thiên Vũ hoàng triều, Hoàng thượng tứ hôn cho Dương gia thứ nhất là có thể ban thiên ân, là Hoàng thượng khích lệ Dương gia, thứ hai là có thể thành toàn cho một ái nữ chi tâm của Hà đại nhân, nối một đoạn nhân duyên trời ban. Ba là có thể giải quyết âu phiền của Dương lão gia. Thần cho là được Hoàng thượng tứ hôn chính là phúc phận của Dương gia”
Hà học sĩ thầm than trong lòng, đúng là Tĩnh nhi suy tính chu toàn! Trước đã đi gặp Lộ vương, nếu không hắn cũng không đoán ra tâm tư của Hoàng thượng.
“Thần xin Hoàng thượng thành toàn cho tâm tư tiểu nữ nhi”
“Hoàng thượng, không thể được a” Vũ Mặc Hiên quỳ trên mặt đất, trong đầu chỉ muốn không nhìn thấy bộ dạng tổn thương của Tùy Tâm thêm một lần nữa! Bây giờ nàng hoàn toàn một lòng với Dương Á Sơ, nếu như Hoàng thượng tứ hôn, nhất định nàng sẽ rất đau khổ.
“Chúng ái khanh có ai có ý kiến như Hiên vương không?” Vũ Mặc Phong ngồi ngay ngắn tại vị hỏi những người bên dưới.
Những người vốn cho là không ổn cũng không lên tiếng nữa, bây giờ mà quăng lời phản đối thì lại đắc tội với Hà đại nhân, không chỉ vậy còn phản bác lời của Lộ vương gia.
“Chúng vi thần xin tuân theo thánh mệnh”
Vũ Mặc Phong đưa ánh mắt nhìn vào Vũ Mặc Nhiên một lát rồi lại hướng phía mọi người.
“Vậy trẫm sẽ làm mai cho họ. Lộ vương, thánh chỉ tứ hôn ngày mai sẽ do ngươi đi tuyên”
Hà đại nhân vội dập đầu tạ ơn: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Toàn điện chỉ có Vũ Mặc Hiên nghiêm mặt, hắn không cách nào hiểu được tại sao Hoàng thượng cùng Tam hoàng huynh lại không buông tay?
Còn có, họ quên mất ý kiến Dương Á Sơ rồi sao? Đã biết rõ Dương Á Sơ yêu Tùy Tâm, vì sao còn muốn hắn sinh lòng oán hận?
“Tĩnh nhi, ngươi ngồi xuống có được hay không, đi tới đi lui như vậy làm cho nương hoa hết cả mắt” Hà phu nhân thấy nữ nhi bộ dạng chờ đợi như vậy không khỏi lo lắng đứng lên.
“Nương, người nói khi nào thì cha trở lại?”
Một bóng dáng y phục tím nhạt đứng ở cửa sảnh chính quay đầu lại hỏi Hà phu nhân. Hà Tĩnh Nhi giờ phút này trong đầu rối tung, vui buồn lẫn lộn! Hắn biết sẽ phản ứng như thế nào? Oán nàng? Hay hận nàng? Đúng lúc ấy nhìn thấy Hà học sĩ vừa lâm triều về.
“Lão gia…” Hà phu nhân vội đứng dậy.
Hà học sĩ nhìn qua nữ nhi chờ đợi, phu nhân lo lắng không khỏi khẽ mỉm cười: “Phu nhân, chúng ta nên đi chuẩn bị đồ cưới thôi”
A? Hà phu nhân phức tạp nhìn Tĩnh nhi đang vui mừng, âm thầm than thở! Tĩnh nhi, con đường này là do ngươi chọn a!
Du Nhiên cư.
Vũ Mặc Hiên lo lắng bất an mặt mày phức tạp đứng ở Du Nhiên cư. Hắn không chừa giây phút nào chạy thẳng tới nơi!Này…
Vẻ mặt đạm lặng yên của Vũ Mặc Hiên hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sốt ruột lo lắng.
“Hiên vương gia, đã xảy ra chuyện gì? Sao ngài vội vã tìm Uông cô nương như vậy?” Chưởng quỹ thấy Hiên vương như vậy không khỏi kinh ngạc! Hiên vương cũng tới đây nhiều lần nhưng chưa bao giờ lộ ra thần sắc như vậy a, xảy ra chuyện gì rồi?
“Chưởng quỹ, ngươi có biết Uông cô nương đi đâu không?” ngày mai thánh chỉ sẽ tới Dương gia, con ngươi tối tăm của Vũ Mặc Hiên lộ ra tia bất đắc dĩ.
“Không biết a, Uông cô nương đi cùng Tử Vân cô nương, còn có cả Nhiễm cô nương nữa, mới ra ngoài không lâu” chưởng quỹ nhìn cũng biết chắc có việc gấp lắm nên Hiên vương mới vội như vậy, nhưng Uông cô nương mới đi ra a.
“Không được, ta phải đi tìm Dương Á Sơ” nghĩ như vậy liền chạy nhanh ra cửa.
“Ai, Hiên vương gia…” xảy ra chuyện gì a?
Trời cao trong xanh, gió nhẹ phất phơ
Dương gia rộng lớn hoa lệ, ngoài sân tráng lệ.
“Đại ca, gần đây bên ngươi có động tĩnh gì không?”
“Bên ta hoàn hảo, không có gì hết”
“Vậy thì tốt” xem ra hắn phải nhanh tay hơn một chút.
Dương Viễn Chi nhìn Dương Á Sơ, vẫn suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng: “Á Sơ, ngươi thật sự muốn cùng Uông cô nương rời đi sao?” cha nhất định sẽ không đồng ý!
Dương Á Sơ ngẩng đầu lên, thấy trong mắt đại ca lo lắng khẽ mỉm cười: “Đại ca, trong nhà không phải còn ngươi nữa hay sao?”
“Nhưng mà…”
“Đại ca, tiếp nhận Dương gia vốn là chuyện ta không mong muốn, hơn nữa để đại ca quản lý so với ta còn tốt hơn, mà ta, chỉ muốn cùng nàng hưởng thụ một cuộc sống đơn giản” rời xa những thứ thị phi này.
“Cha…” Dương Viễn Chi muốn nói gì nhưng bị cắt đứt.
“Cha sẽ suy nghĩ cẩn thận” lần này hắn sẽ không làm tổn thương nàng nữa, cha thì càng không thể!
“Á Sơ…” Dương Viễn Chi khiếp sợ nhìn sắc mặt ngưng trọng của đệ đệ, hắn thật nghĩ sẽ bỏ lại Dương gia sao?
“Ca, nếu một ngày Dương gia trở thành lưỡi dao sắc bén làm nàng thương tổn, thì ta sẽ đích thân bẻ gãy lưỡi dao đó” thanh âm nhàn nhạt lại càng làm Dương Viễn Chi trợn trừng mắt lớn hơn. Lúc này hắn không nghi ngờ chút nào lời Á Sơ nữa, bởi vì trong ánh mắt Á Sơ hắn thấy được lãnh khốc.
Dương Á Sơ biết tâm tình đại ca lúc này, hắn hy vọng đại ca biết hắn không nói dối, cũng mong hắn chuyển lời tới cha.
“Đại thiếu gia, chủ tử, Hiên vương yêu cầu gặp chủ tử” quản gia đi vào đạo sảnh cung kính nói với hai người.
“Hiên vương gia, có chuyện gì mà vội vã như vậy a?” nhìn bộ dạng Vũ Mặc Hiên, ánh mắt Dương Á Sơ nheo lại, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
“Á Sơ huynh, ngày mai thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng sẽ đến”
“Tứ hôn?”
“Thánh chỉ?”
Dương Viễn Chi, Dương Á Sơ cùng khiếp sợ lên tiếng!
Dương Á Sơ trầm tư, sắc mặt khó coi hỏi Vũ Mặc Hiên: “ Hoàng thượng sao lại nghĩ đến chuyện tứ hôn?” đây không phải chuyện Vũ Mặc Phong nghĩ ra, bất quá bây giờ hắn cũng đang tìm cơ hội chỉnh đốn Dương gia, như vậy cũng là cơ hội tốt, hơn nữa còn có thể thực hiện tâm tư bấy lâu. Nghĩ như vậy, khuôn mặt Dương Á Sơ hiện lên một tia không rõ.
Vũ Mặc Hiên nhìn sâu vào Dương Á Sơ, khóe miệng vẽ ra cười khổ: “Ai bảo Á Sơ huynh xuất sắc như vậy?làm cho Thiên kim Hà học sĩ ngưỡng mộ trong lòng, hôm nay lâm triều Hà học sĩ đã tự mình cầu xin Hoàng thượng tứ hôn” bất quá trong lòng Hoàng thượng cùng Tam hoàng huynh chỉ sợ cầu còn không được như vậy, Ai!
Thiên kim Hà học sĩ? Dương Á Sơ cười tàn khốc, hắn không nghĩ tới sẽ ra tình huống như thế này, còn có nữ nhân ngốc nghếch như vậy. Nếu nàng ta muốn gả vào Dương gia như vậy, thì hắn sẽ thực hiện mong muốn của nàng.
“Á Sơ huynh? Ngươi…” Vũ Mặc Hiên có chút nghi ngờ nhìn bộ dạng Dương Á Sơ, trong lòng lại càng thở dài, vì sao lại là Hà học sĩ, Hà tiểu thư…cũng cảm thấy vui mừng thay cho Tùy Tâm, Dương Á Sơ có cách bảo vệ nàng!
“Nếu Á Sơ đã có đối sách, vậy Vũ Mặc Hiên cũng xin cáo từ” như vậy cũng tốt, nàng xứng đáng để một nam nhân toàn tâm toàn ý giao ra, nếu là hắn, hắn cũng sẽ vì nàng mà từ bỏ tất cả, đáng tiếc hắn vô phúc! Nhưng có thể nhìn thấy nàng hạnh phúc thì hắn cũng sẽ hạnh phúc!
“Tâm ý Hiên vương Á Sơ vô cùng cảm kích” sao hắn lại không biết tình cảm của Hiên vương, nhưng hắn cảm tạ khi người này hy vọng Tùy Tâm vui vẻ là từ tận đáy lòng.
Vũ Mặc Hiên khóe miệng lộ ra cười nhạt “Á Sơ huynh khách khí, cáo từ” chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi!
“Quản gia, tiến Hiên vương gia”
“Vâng, chủ tử”
Vũ Mặc Hiên đột nhiên xoay người lại: “Đúng rồi, vừa rồi ta đi Du Nhiên cư không có Tùy Tâm cô nương ở đó, ta nghĩ chuyện này Á Sơ huynh vẫn nên cùng Tùy Tâm thương lượng một chút”
“Lời của Hiên vương Á Sơ sẽ nhớ kĩ” gật đầu,Dương Á Sơ có thể hiểu được tâm tư của hắn, nghĩ đến người để cho hắn nhớ thương kia, Dương Á Sơ cười nhạt! Tùy Tâm, không lâu nữa ta sẽ cùng nàng đi bất cứ nơi nào mà nàng muốn!
Vũ Mặc Hiên xoay người, ánh mắt không thể che hết buồn bã!
“Á Sơ…”
“Đại ca, Á Sơ có chuyện muốn cầu xin đại ca hỗ trợ” Dương Á Sơ quay đầu lại nhìn Dương Viễn Chi, vung vạt áo lên quỳ xuống.
Sau này, gánh nặng Dương gia cũng phải trông cậy vào đại ca!
“Á Sơ…ngươi mau đứng dậy đi, chỉ cần đại ca có thể làm được thì nhất định sẽ làm” Dương Viễn Chi vội vàng đỡ đệ đệ mà từ nhỏ mình đã thương yêu lên, xem ra tâm ý Á Sơ đã quyết, hắn cũng chỉ có thể giúp đỡ hoàn thành tâm nguyện đó mà thôi! Ai bảo hắn là đại ca làm gì?
“Đại ca, mau giúp ta chuẩn bị, tối nay ta muốn thành thân”
“Á Sơ, còn tứ hôn…” Dương Viễn Chi cũng biết thánh chỉ thì không thể kháng lại, nhưng vì sao không thấy Á Sơ khẩn trương như vậy?
“Đại ca, đây không phải ý mà cha mong muốn nhất sao?” bất quả nàng cũng chỉ có thể là con dâu Dương gia, không phải thê tử của Dương Á Sơ hắn, kiếp này thê tử của hắn chỉ là nàng.
“Á Sơ…”Trong lòng Dương Viễn Chi khiếp sợ vẫn không hồi phục, từ khi nào Á Sơ lại lãnh khốc như vậy? ý Á Sơ là để cho Hà tiểu thư cả đời cô độc như vậy sao?
“Dù sao Hoàng thượng tứ hôn không thể cự tuyệt, mà chính nàng ta muốn đụng vào, đừng trách ta vô tình, con đường này tự nàng chọn lấy!” biết rõ tình cảm của hắn mà còn muốn chen vào, không biết nàng quá tự tin hay là ngu xuẩn nữa? bất quá những việc này không đáng để hắn suy nghĩ!
“Ngươi đi đâu vậy?” Dương Viễn Chi nhìn Dương Á Sơ bước ra ngoài.
“Ta đi cầu hôn, đúng rồi nói với cha một tiếng, hiện tại ta muốn thành thân” thê tử mà hắn chân chính lấy về.
“Cái gì…” Dương Viễn Chi giật mình.
“Tiểu thư, người xem căn nhà này thế nào a?” Lý Thuận quẫn bách bất an xắn tay vào làm, khuôn mặt đỏ bừng.
Lộ Tùy Tâm xoay đầu lại nhìn Lý Thuận có vẻ không được tự nhiên, trong lòng cười thầm, Lý đại ca của Tử Vân thật đúng là thật thà ngay thẳng.
“Ai nha, căn nhà này người cũng có thể ở được sao?” Nhiễm Linh Nhi tức giận trách móc nói, nhà gì vừa nhỏ vừa tồi tàn, còn không bằng cả nhà vệ sinh ở nhà nàng!
“Sư phụ, ngươi thật sự muốn mua lại nơi này sao?” nàng mở to mắt không dám tin.
“Có gì là không thể? Căn nhà này rất tốt a!” So với phòng ở trúc viện mà nàng cùng Tử Vân từng ở còn lớn và rộng hơn.
“Tử Vân? Ý ngươi thì sao?” Hôm nay Tử Vân đặc biệt yên lặng.
“A…tiểu thư, Tử Vân đều theo ý của tiểu thư” Tử Vân trong lòng một mực đang nghĩ tới lời của Lý đại ca nói với nàng, hắn nói Nhị phu nhân bị giết là do Vương gia ra lệnh, chuyện này…nàng có nên nói cho tiểu thư hay không?
“Được rồi, Lý Thuận, ngươi giúp ta mua nơi này” nhìn thoáng qua Lý Thuận, rồi lại nhìn Tử Vân, không biết hai người này có duyên hay không còn phải chờ xem phát triển được đến mức nào a.
“Không thể nào, sư phụ?” Nhiễm Linh Nhi càng trợn to con mắt, sư thúc nàng rất nhiều bạc, hắn sao có thể để sư phụ nàng sống ở đây a?
“Này…căn nhà này đã bị hư hại nhiều…bất quá ta có thể sửa sang lại một chút” Lý Thuận nhìn lén Tử Vân.
“Không sao, cứ mua đi, Tử Vân, đưa bạc cho Lý Thuận” nàng chỉ muốn có một nơi dừng chân, cũng sẽ không ở lâu, nói không chừng chỉ một thời gian nữa thôi là nàng sẽ phải rời khỏi kinh thành này rồi.
“Tử Vân, hai ngày nữa ngươi đợi Lý Thuận có thời gian rảnh rỗi nhờ hắn giúp chúng ta sửa lại nơi này một chút” Lý Thuận là một người đàng hoàng, có lẽ hắn có thể đem tới hạnh phúc cho Tử Vân.
“Nha…được…” nàng rốt cuộc có nên nói cho tiểu thư không đây?
Du Nhiên cư
“Chủ tử”
Vừa nhìn thấy người là chủ quỹ đã bước lên phía trước bẩm báo.
“Tùy Tâm chưa trở lại sao?”
“Vẫn chưa, chủ tử, vừa nãy Hiên vương hình như có chuyện gấp muốn gặp Uông cô nương”
“ta biết rồi” nghĩ đến lời hắn nói trong mắt Dương Á Sơ lại khẽ ba động.
“Sư thúc! Vừa rồi sư phụ ta lại đi mua một căn nhà vừa nhỏ vừa hoang tàn” Nhiễm Linh Nhi vừa nhìn thấy Á Sơ đã nhảy lên trước nói.
“Tùy Tâm”ánh mắt Dương Á Sơ cũng không nhìn vào Nhiễm Linh Nhi mà rơi trực tiếp trên người Lộ Tùy Tâm.
“Ngươi giải quyết công việc xong chưa?” hôm nay sao sớm vậy đã tới đây rồi?
“Ân, mọi việc đã xong rồi, có muốn nghỉ ngơi hay không? Hay ta cùng nàng ra ngoài đi dạo một chút được không?”
Nhiễm Linh Nhi nhi bây giờ đã quen việc sư thúc cho nàng ra rìa rồi! Aii! Nàng cũng phải đi ăn chút gì thôi! Đói bụng quá!
“Không mệt” Lộ Tùy Tâm nhẹ nhướng mày, hắn đã giải quyết ổn chuyện cha hắn chưa?
“Được rồi, vậy hai ta đi tản bộ”
Lộ Tùy Tâm nhìn Dương Á Sơ một chút rồi gật đầu, hắn có lời gì muốn nói với nàng sao?
Hồ nước thanh thanh, những cơn gió nhè nhẹ thổi tới đây, mang theo hương thơm làm cho người ta cảm giác thật sảng khoái.
Lộ Tùy Tâm thích nhất là nơi này, sau này nếu nàng ổn định ở một chỗ thì nhất định ở đó phải có hồ nước, tốt nhất là hồ nước thanh thanh, mấy gian nhà, Oa, thật là thiên đường a!
Dương Á Sơ nhìn vẻ mặt nàng, khẽ mỉm cười, ta biết rồi, Tùy Tâm, ta sẽ hoàn thành ước nguyện của nàng! Bất quá bây giờ hắn phải thương lượng cùng nàng một chuyện!
“Tùy Tâm…” không biết Tùy Tâm có để ý hay không?
“Ân?” nhìn dáng vẻ của hắn nhất định là có chuyện xấu, trong lòng nàng khẽ trầm xuống.
“Nàng có nguyện ý gả cho ta hay không? Gả cho Dương Á Sơ?” chỉ là Dương Á Sơ, không phải thủ phủ Dương gia, sau này hắn cũng sẽ không phải người Dương gia.
Lộ Tùy Tâm quay đầu lại nhìn thần sắc trên mặt Dương Á Sơ, hắn làm sao vậy?
“Tùy Tâm, chúng ta rời đi thôi”
Lẳng lặng theo dõi hắn một lúc lâu, Lộ Tùy Tâm mới khẽ mỉm cười, nàng cũng muốn ra ngoài chu du một chút, chờ đến khi mệt mỏi sẽ tìm một nơi an tĩnh nghỉ ngơi, sau đó muốn đến nơi nào thì lại đi nơi đó.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” hắn cần giải thích vì sao lại quyết định rời đi cho nàng biết.
Dương Á Sơ ôn nhu thở dài, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực: “Hoàng thượng sắp tứ hôn cho Dương gia”
“Vậy ngươi tính làm thế nào bây giờ?” Lộ Tùy Tâm trong lòng hơi khổ sở, tình yêu của nàng với hắn cuối cùng sao vẫn khó khăn như vậy a!
“Ta sẽ không có bất kì khốn nhiễu nào” Hoàng thượng tứ hôn là cho thủ phủ Dương gia!
Lộ Tùy Tâm nhíu chặt mày: “nhưng ngươi vẫn nhất định phải lấy a”
“Thì sao chứ? Thê tử của ta chỉ là nàng, đã biết rõ tâm ý của ta vậy mà còn cố tình chen vào giữa hai chúng ta, con đường này là do nàng ta tự chọn lấy, hậu quả đương nhiên sẽ phải chịu”
“Bọn họ sẽ để ngươi làm như vậy sao?” Lộ Tùy Tâm tự nói với mình là sẽ bỏ qua nhưng cảm giác ê ẩm trong lòng nói cho nàng biết nàng vẫn lưu ý.
“Thời điểm Dương gia không còn là thủ phủ, nàng còn cho rằng bọn họ còn muốn giám sát ta nữa sao?” khóe miệng khẽ mỉm cười.
Lộ Tùy Tâm hạ tròng mắt xuống: “Là ai?”
“Tùy Tâm, ta biết nàng quan tâm chuyện này, nhưng bất luận thế nào ta cũng sẽ đi bất kì nơi nào nàng muốn đến, chỉ cần nàng không muốn ở lại kinh thành thì cả đời ta cũng sẽ không bước vào nửa bước”
“Nàng ta là ai?” trong lòng Lộ Tùy Tâm thật ra đã có đáp án nhưng nàng muốn nghe từ chính miệng hắn nói ra.
“Hà Tĩnh Nhi”
Thật là nàng! Tròng mắt Lộ Tùy Tâm lóe lên, khó trách như vậy! Chỉ là…Hà tiểu thư, sao ngươi lại tự làm khổ bản thân mình dấn thân vào con đường này?
“Cho nên..?”
“Lấy ta đi, Tùy Tâm, làm thê tử của Á Sơ, được không?” nếu như trên danh nghĩa hắn nhất đinh phải lấy Hà Tĩnh Nhi, vậy thì hắn sẽ cho tất cả mọi người trên thế gian này biết người trong lòng hắn là ai, ai mới chân chính là thê tử của hắn.
Lộ Tùy Tâm kinh ngạc nhìn Dương Á Sơ, nàng hiểu ý tứ của hắn, cũng biết hắn muốn đem hết toàn lực ra bảo vệ nàng, nhưng làm như vậy có được không?
“Dương Á Sơ, tìm Hà tiểu thư nói chuyện một chút”
Hơi nhíu mày lại, Dương Á Sơ thở dài một tiếng: “Tùy Tâm, đừng trách ta lòng dạ vô tình, là nàng ta ngang ngạnh xông vào,hắn đã từng nói nếu không phải nàng thì không lập gia thất nhưng lại vẫn có người nghe không thông, như vậy không cần hắn phải đối xử lưu tình gì hết, hắn sẽ không để Tùy Tâm bước vào Dương gia làm thiếp. Nếu từng người từng người muốn làm khó hắn, thì sao hắn phải cam chịu nghe theo như vậy?
“Dương Á Sơ, ngươi thật có thể từ bỏ sao?” từ bỏ trách nhiệm với Dương gia được sao?
Dương Á Sơ cúi đầu, nhìn chăm chú vào Lộ Tùy Tâm trên mặt có chút do dự, chân thành nhìn vào mắt nàng.
Trong lòng Lộ Tùy Tâm khẽ đau nhói, thực tế chính là tàn khốc như thế, nam nhân này đã vì nàng mà cố gắng hết sức, thậm chí từ bỏ cả nguyên tắc tới che chở cho nàng! Chỉ là…
“Lấy ta, Tùy Tâm” Dương Á Sơ cúi đầu nói, hắn muốn thành hôn với nàng, hắn muốn nàng trở thành thê tử của hắn, mà thê tử của hắn cũng chỉ có một mình nàng, Hà Tĩnh Nhi sẽ phải hối hận vì quyết định này!
Lộ Tùy Tâm nhón chân, nhẹ nhàng lướt qua môi của Dương Á Sơ rồi nhanh chóng dời đi: “Ta không cần những lễ nghi thế tục kia”
Động tác của nàng làm cho con ngươi của hắn càng sâu, trong mắt hiện lên tia khát vọng, nàng đã quên mất hắn là nam nhân yêu nàng đến si tình rồi sao, hành động này của nàng đối với hắn không nghi ngờ là một loại mê hoặc, trong đầu hắn bây giờ chỉ muốn thưởng thức lại cảm giác tim đập nhanh như vừa nãy.
Lúc Lộ Tùy Tâm đang muốn lui xuống thì nàng cảm giác bên hông bị nắm lại, là hai tay hắn ôm sát lấy nàng.
“Dương…” đột nhiên dừng lại, câu nói kế tiếp đã bị hắn nuốt vào trong miệng.
Lộ Tùy Tâm trợn trừng hai mắt, nàng bây giờ mới ý thức được ảnh hưởng của hành động vừa rồi đối với hắn là như thế nào!
Đôi môi ôn nhuận của hắn dán sát vào cánh môi đỏ tươi mềm mại của nàng, để cho Lộ Tùy Tâm kinh ngạc vô cùng, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy tuấn nhan của hắn kề sát vào khuôn mặt mình làm cho nàng thấy choáng váng, tình cảm, tâm tư đều bị hắn hung hăng đụng tới một chút!
Lộ Tùy Tâm trợn to mắt đẹp, cảm nhận được đôi môi đang tê dại, trong đầu đột nhiên nhảy ra một hàng chữ *hắn đang hôn nàng*, sau đó mới từ từ khép mắt lại.
Dương Á Sơ vừa tiếp xúc với mềm mại của nàng liền nghĩ đến muốn thưởng thức vẻ đẹp của nàng, trong nháy mắt đã mất đi lý trí, hắn chỉ muốn nhiều hơn mà không tự chủ được hôn càng sâu, tay cũng vươn ta ôm chặt lấy nàng, một cánh tay cũng bất tri bất giác đặt sau đầu nàng, tay khác ôm chặt hông của nàng, để cho nàng hoàn toàn dán chặt ở trước ngực hắn.
Thời điểm Lộ Tùy Tâm sắp hít thở không nổi thì môi hắn mới nhẹ nhàng dời đi, chống đỡ trên gương mặt nàng mới thở ra hổn hển!
“Tùy Tâm, tối nay chúng ta thành thân có được không?”
“Được” Lộ Tùy Tâm bị hắn hôn mà tâm rối loạn, nhất thời chưa có hoàn hồn, chỉ nghe thấy mình nói một tiếng *được*.
“Đi thôi, tối nay chúng ta thành thân” Dương Á Sơ sung sướng chỉ còn mức là nhảy lên reo mừng, Tùy Tâm đã nhận lời lấy hắn.
(E hèm, khụ…phát biểu của em một tí: Haizzz, anh Sơ chị Tâm à, có biết em chờ lâu lắm rồi không hả, 64,5 chương…….64,5 chương mới có một nụ hôn là sao???? Anh chị để độc giả chờ đợi thế này đây, sốt hết cả ruột mất thôi)
“Cái gì?”
Dương lão gia kinh ngạc nhìn đại nhi tử của mình, hắn nói cái gì? Tối nay Dương Á Sơ muốn thành thân? Trong lòng nhất thời xông lên một cỗ tức giận, hắn đang làm cái gì vậy? hắn cho là muốn thành thân thì sẽ thành sao? Dù sao cũng phải chọn ngày hoàng đạo a! Này…này thật là hồ nháo! Hắn đem chuyện hôn nhân đại sự là gì chứ?
“Ngươi cũng đồng ý với hắn mà tới đây sao?” Dương lão gia tức giận nhìn vào nhi tử vẫn luôn tỉnh táo biết kiềm chế này, không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại không có đầu óc như vậy.
“Cha, Viễn Chi có vài lời muốn nói với cha” nếu cha vẫn không rõ lời hắn, cuối cùng Dương gia sẽ mất đi Á Sơ.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Dương lão gia hơi hạ khí huyết xuống, các này là bất hiếu tử.
“Cha, từ bỏ đi, đừng nhúng tay vào chuyện của Á Sơ nữa, Á Sơ tự biết rõ chừng mực”
Dương lão gia cúi đầu trầm tư, sao hắn lại không muốn từ bỏ, nhưng hắn không thể nào trơ mắt nhìn Á Sơ tuyệt tự tuyệt tông a!
Mà hắn muốn Á Sơ lấy mấy thiếp về thì có gì sai? Sao bọn chúng lại không hiểu?
“Cha, người không thể áp chế nổi Á Sơ thì sao không từ bỏ đi, để cho Á Sơ tự mình hiểu, có lẽ sau này Á Sơ sẽ gặp người nào đó khiến cho hắn động tâm, đến lúc đó không cần cha thúc dục thì hắn cũng lấy thêm thiếp a?”
Đúng vậy, Dương lão gia nghe đến đó thì hai mắt tỏa sáng, đúng vậy a, sao hắn không tạm thời chấp nhận hôn sự này, sau đó chi cần chọn mấy nữ nhân để ở bên cạnh Á Sơ, đến lúc đó dâng vào tận phòng tất nhiên sẽ có chuyện xảy ra rồi.
Dương lão gia vuốt vuốt chòm râu, ân, hắn cũng không mong muốn Á Sơ từ bỏ mọi thứ ra đi.
“Viễn Chi, ngươi đi báo cho Á Sơ, nói ta không phản đối hôn sự này nữa,đúng rồi, ta sẽ giúp hắn chọn ngày hoàng đạo thành thân” như vậy vừa có thể làm dịu Á Sơ còn có thể để cho cô gái kia cảm kích hắn, đến lúc đó hắn nhắc tới việc nạp thiếp không phải cũng là chuyện hợp lý hợp tình hay sao?
“Cha, Á Sơ nói tối nay sẽ thành thân” mà là nhất định phải thành thân, nếu không ngày mai thánh chỉ sẽ truyền tới.
“Tối nay?” hắn coi là cái gì vậy? trò đùa sao?
“Đúng vậy a, đến lúc đó cha nhất định phải đến” Dương Viễn Chi thở dài một cái thật sâu, xem ra Á Sơ đã có chủ ý muốn rời đi. Lấy nàng trước khi thánh chỉ đến coi như cũng là thể tử danh chính ngôn thuận hắn lấy về.. Tới lúc đó Hoàng thượng tứ hôn thì Dương gia chẳng qua chi nhiều thêm 1 người mà thôi.
“Cái gì? Ngươi nói rõ ra một chút, không ở Dương gia thành thân sao? Vậy hắn đi đâu mà thành thân a?” Dương lão gia cảm thấy hỏa khí bốc ra, thật là quá mức làm càn, muốn làm hắn tức chết sao?
“Ở biệt viện, đúng rồi, Á Sơ còn nói sau này sẽ ở tại phủ đệ”
“Cái gì? Hắn…hắn…ngươi cứ để yên cho hắn làm loạn vậy sao? Ngươi cũng quá kỳ cục, ngươi thế này mà xứng làm đại ca sao?”
Bị người trước mặt chỉ trích làm cho Dương Viễn Chi khẽ cười khổ! Hắn biết thể nào cha cũng đem tức giận trút lên đầu hắn! Aizzzz, ai bảo hắn là đại ca Á Sơ làm gì?
Du Nhiên cư
“Cái gì? Thành thân?” Nhiễm Linh Nhi kêu lên thành tiếng.
“Tiểu thư, thật sao?” Tử Vân cũng sung sướng nhảy lên, thật tốt quá, tiểu thư muốn thành thân, ô…ô…tiểu thư rốt cuộc cũng có thể nhận được hạnh phúc.
“Đúng a” Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười.
“Vậy….vậy…trời ạ, ta muốn giúp tiểu thư làm hỉ phục, còn có một đống đồ muốn chuẩn bị, ô…tiểu thư, sao người không nói sớm cho ta biết a” không được, nàng phải nhanh tay chuẩn bị mới được.
Bởi vì ta cũng vừa mới biết được, hơn nữa còn là tối nay, tròng mắt Lộ Tùy Tâm lóe ra tinh quang, nàng biết tâm tư của Dương Á Sơ, cũng vì thế mà cảm động, thành thân? Ha ha, có gì không thể? Hạnh phúc là thứ mình phải nắm chặt mới có thể đạt được.
“Tử Vân, ngươi không cần chuẩn bị gì cả” chuẩn bị cũng không kịp nữa rồi.!
“tại sao a? tiểu thư thành thân dĩ nhiên còn phải chuẩn bị nhiều đồ rồi” Tử Vân âm thầm lắc đầu, tiểu thư nhà nàng cái gì cũng lười chuẩn bị thì sao đến lúc thành thân trở thành tân nương xinh đẹp mỹ miều được?
“Sư phụ, ngươi thật sự muốn gả cho sư thúc ta a?”Nhiễm Linh Nhi khôi phục như cũ, sau đó hưng phấn dán chặt mắt nhìn vào Lộ Tùy Tâm.
Lộ Tùy Tâm nhìn bộ dạng hai người này trong lòng thấy buồn cười, xem ra các nàng bỏ qua phần quan trọng, chính là tối nay thành thân, chỉ vì bị hai chữ thành thân kia hấp dẫn toàn bộ chú ý.
“Tử Vân, ngươi nói muốn chuẩn bị cái kia thì mất thời gian bao lâu?” Tử Vân có vẻ rất uất ức.
“Ân…hỉ phục có lẽ mất một tháng…..ta tính nửa năm cũng không sai biệt lắm”
Đúng vậy a, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, nhìn Nhiễm Linh Nhi đang gật đầu như chú chim nhỏ, rồi lại thấy tay nàng bưng lấy chén trà trên bàn, khuôn mặt lộ ra tia nghịch ngợm! chậm rãi đứng dậy đến bên cạnh, nhìn Nhiễm Linh Nhi uống một ngụm trà.
“Phụt…khụ…khụ…khụ…” Nhiễm Linh Nhi thiếu chút nữa bị một ngụm trà làm cho sặc chết, mắt mở thật to,
Kinh hãi nhìn người trước mắt, tay giơ lên thật lâu vẫn không nói được lời nào.
“Ngươi…ngươi…”
Mà Tử Vân ngốc ở nơi đó vẫn không thấy động tĩnh.
“Ngươi…sư phụ, ta không nghe rõ lắm, ngươi vừa mới nói cái gì?”Nhiễm Linh Nhi hoài nghi không biết nàng có nghe lầm hay không, làm sao có thể, nàng tuy chưa thành thân nhưng cũng biết thành thân phức tạp như thế nào, phải chuẩn bị thứ này thứ kia, sư phụ lấy chiêu này ra lừa nàng cũng thật quá coi thường rồi.
Tử Vân bị giọng nói Nhiễm Linh Nhi làm cho thức tỉnh, khuôn mặt lộ ra vẻ thất vọng, ai, tiểu thư cũng thiệt là, tại sao làm cho nàng sung sướng vô ích như vậy a?
“Ta nói, tối nay ta sẽ thành thân” Lộ Tùy Tâm thở dài một hơi, lời nàng nói làm cho người ta khó tin như vậy sao? Thành thân là chuyện của hai người a, rồi nói bây giờ nàng lại không có nhà mẹ đẻ, thành thân cũng chỉ cho có hình thức mà thôi, thật ra nàng cũng lười chẳng muốn tổ chức.
“…”
“…”
Không để ý tới hai người đang hóa đá, Lộ Tùy Tâm đứng dậy đẩy cửa sổ ra nhìn dòng người bên dưới, lẳng lặng nhận thức cảm giác trong lòng. Quyết định như vậy có làm cho nàng hạnh phúc không? Niềm vui sướng kia là vì được gả cho hắn sao? Còn một chút lo âu là bởi vì biết ngày mai sẽ có thánh chỉ tứ hôn?