Dương Viễn Chi nhìn vị khách vừa tiến vào, con ngươi chợt lóe lên nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười như trước! trong lòng thầm bội phục Á Sơ liệu việc như thần.
Dương lão gia thấy người sắc mặt liền biến đổi phức tạp! bất quá cũng không tiến lên chào hỏi bởi vì có quá nhiều khách, hơn nữa Hoàng thượng còn đích thân ngự giá! Cho nên hắn chỉ có thể toát hết mồ hôi ngồi một chỗ, coi như không thấy.
Dương Viễn Chi âm thầm liếc mắt về phía đằng xa, chỉ chốc lát đã có mười mấy nha hoàn nâng khay lên bắt đầu mở tiệc, cho nên cũng không có ai chú ý tới nam tử vừa tiến vào! Cũng không ai chú ý tới phía trên bàn tiệc có hai nam nhân đang chấn động vô cùng, điểm tâm bày trên bàn cũng dọa người ta phải khiếp sợ.
Đó là…
Trong mắt Vũ Mặc Phong hiện lên bén nhọn, ngay cả Vũ Mặc Nhiên trên mặt bình tĩnh cũng lóe ra tinh quang, còn trong mắt Vũ Mặc Hiên chỉ là suy nghĩ sâu xa.
Cả ba người đều cùng có một câu đang nghĩ trong đầu: Dương Á Sơ thật là điên rồi! Dám uy hiếp Hoàng thượng!
Thật ra thì cũng rất đơn giản, bây giờ một bàn điểm tâm đang bày ra, hai khối chuyển công cam điểm, một đạo khác vẫn đồng quan điểm, cho nên chung quanh đều vỡ nát tan tành.Dương Viễn Chi thấy sắc mặt ba người như vậy liền đưa mắt ý bảo nha hoàn đi thu hồi điểm tâm.
(đoạn này ta chẳng hiểu, hình như 3 anh này tâm trạng bức xúc gì gì đó thế là trút hết vào mấy khối điểm tâm trên bàn, có thể hiểu như thế nha)
Bên ngoài Tùy Tâm cư
“Tiểu thư, người không vào sao?” Thanh Liên nhìn phủ đệ phía trước.
Trong lòng Hà Tĩnh Nhi cảm thấy rất đau, nhìn tấm biển đề Tùy Tâm cư làm cho nàng hận không đem được chúng xuống đập vỡ ngay lập tức.
Tận mắt thấy nàng mới biết trong lòng lại khó chịu đến như vậy!
Cách đó không xa truyền đến tiếng kèn trống ồn ào, là đoàn rước dâu của hắn!
Hà Tĩnh Nhi liền kéo Thanh Liên lui ra sau một cái cây lớn.
Đoàn rước dâu từ từ dừng lại, nam nhân một thân hỉ khí tuyệt sắc ngồi trên lưng ngựa, Hà Tĩnh Nhi nhìn nam tử tao nhã mặc hỉ phục trên người trong lòng không khỏi nổi lên ghen tỵ! Đây vốn là cảnh nàng vẫn thấy trong giấc mơ, vì sao người trong kiệu lại là người khác? Nàng không cam lòng.
Dương quản gia nhìn thiếu gia vội vàng hô to: “Tân nương tới”
Một tiếng “tân nương tới” cũng làm cho ánh mắt của những vị khách có tâm tư ác ý sáng lên! Có trò hay để xem rồi! Càng làm cho Hà Tĩnh Nhi bên ngoài tay hung hăng nắm lấy khăn lụa! Vũ Mặc Nhiên nghe xong hai bàn tay bất giác nắm chặt lại!
Bên trong đại đường, Lộ Tùy Tâm hướng phía trước đi vào, dưới khăn lụa đỏ nàng có thể cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn vào nàng. Dương Á Sơ không phải nói mời một số người thôi sao? Sao lại có nhiều khách như vậy, hơn nữa ánh mắt không giống như là đang chúc mừng?
Dương lão gia nhìn thấy một đống người như thế trong lòng rất không vui, hôn lễ của nhi tử hắn không phải như thế? Vừa đơn giản lại có không khí này, thật khó chịu.
Nhưng trong lòng hắn hiểu, Á Sơ lần này là thực lòng, vì thế hắn mới chấp nhận chuyện này, nếu không Á Sơ rời đi là chuyện hắn không mong muốn nhất! nên chỉ có thể chịu thua, dễ dàng chấp nhận nữ tử này bước chân vào Dương gia.
Thân Như Ca chú ý tới vẻ mặt căng thẳng của Lộ vương gia, khẽ híp híp mắt, nam nhân này đang rất khống chế cảm xúc, nhưng năng lực của hắn còn có thể kiềm chế được bao lâu nữa, nhìn hắn nắm chặt quyền như vậy, trên mặt căng thẳng không khéo sẽ lật tung tất cả. Thân Như Ca kinh ngạc, Lộ vương vẫn còn có tâm với Uông Tùy Tâm, tại sao lại dẫn đến tình cảnh như hiện nay? Bất quá đây không phải điều nàng tò mò, nàng tò mò chính là Lộ vương gia rốt cuộc có khống chế được mình hay không?
Thời điểm nàng đang định đứng dậy thì nhìn thấy một nam tử ngồi bên cạnh Lộ vương gia, tuấn mỹ nam tử một thân phong thái tôn quý làm cho ánh mắt nàng lộ ra một đạo tinh quang.
Trong lúc nam tử lạnh nhạt nhìn qua Lộ vương, sau đó nói một câu! Chỉ thấy Lộ vương trở nên âm lãnh! Hiên vương gia thì lại vui vẻ cười! Đây..?vị Uông Tùy Tâm này càng làm cho lòng hiếu kì của nàng dâng cao.
Dương Viễn Chi thấy người tiến vào vội bảo Dương quản gia chuẩn bị cử hành lễ bái đường thành thân.
Người cử hành vốn thấy không khí bên trong mà không biết làm gì, nhận được chỉ thị vội vàng hắng giọng một cái, nói lớn:
“Nhất bái thiên địa” thanh âm vang cả phủ đệ không chỉ làm cho các vị khách chấn động mà còn làm cho người bên ngoài toàn thân phát run! Không…không thể nào…Lộ vương gia không truyền chỉ?. Hà Tĩnh Nhi cắn chặt đôi môi đỏ mọng không muốn tin! Lộ vương gia không truyền chỉ?
“Nhị bái cao đường” hai người hướng Dương lão gia, lão phu nhân quỳ lạy! Dương Á Sơ đứng dậy nhẹ nhàng đỡ lấy Tân nương đứng dậy.
“Phu thê giao bái” đôi mắt Lộ Tùy Tâm có chút ươn ướt, theo phong tục thời đại này, nàng gả cho Dương Á Sơ, gả cho nam nhân ôn nhu che chở nàng.
Dương Á Sơ giờ phút này hoàn toàn không quan tâm tới bất kì kẻ nào, chỉ nhìn thật sâu vào Tùy Tâm đang trùm khăn trước mặt hắn, thê tử của hắn.
“Đưa vào động phòng” thanh âm kết thúc buổi lễ vang lên, các vị khách quái lạ nhìn tân lang tân nương đã thuận lợi bái đường, cứ nghĩ là được xem kịch vui, trong lòng đang rất mong đợi được thỏa mãn nhưng bây giờ lại thấy hơi thất vọng.
Không biết tại sao Thân Như Ca lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bọn họ rốt cuộc cũng bái đường thuận lợi, bất quá…một lần nữa nhìn thân ảnh tôn quý kia, lễ thành thân này sở dĩ hoàn thành là nhờ hắn đã chế trụ Lộ vương! Mặc dù không biết từ ý nghĩ nào nhưng nam nhân này đang giúp Dương Á Sơ, bất quá…như vậy cũng tốt! ít nhất cũng không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Dương Á Sơ quét mắt về phía một bóng người,trong mắt hiện lên tinh quang, hắn biết Vũ Mặc Phong sẽ đến, hắn cũng muốn nhìn xem thánh chỉ kia, Vũ Mặc Phong làm thế nào ban xuống? Bất quá, Hoàng thượng tới uống rượu mừng của hắn, hắn không đáp lễ thì thật là sẽ bị người đời chê cười a?
Nghĩ như vậy, trên mặt Dương Á Sơ khẽ mỉm cười, nhẹ đỡ tân nương bên cạnh hướng một vị khách quỳ xuống: “Thảo dân Dương Á Sơ đưa thê tử Uông Tùy Tâm tới tham kiến, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Lời vừa nói ra trong nháy mắt mọi người đều kinh sợ, đợi đến khi phản ứng lại liền quỳ xuống mặt đất: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Trong lòng đều giật mình, Dương công tử thành thân mà ngay cả Hoàng thượng cũng tới tham gia sao? Cái này…là biểu đạt ý gì a?
Tròng mắt Lộ Tùy Tâm lóe lên, Vũ Mặc Phong cũng tới? mà giờ phút này Dương Á Sơ cùng mọi người đều hướng hắn quỳ lạy…khóe miệng chậm rãi cười một tiếng, nam nhân này suy nghĩ thật chu toàn.
Vũ Mặc Phong nhìn mọi người, rồi nhìn thân ảnh đang trùm hỉ khăn bỗng ngạc nhiên, tiện đà nói; ‘Trẫm đang cải trang vi hành, Á Sơ không cần phải tiếp đón long trọng như thế, hôm nay là ngày thành thân của Á Sơ, trẫm cũng vui thay cho Á Sơ, mọi người hãy bình thân đi”
Das, ngươi ngay cả trẫm đến cũng đã tính toán trước, hôn sự này thật đúng là hoàn toàn chuẩn bị chu đáo a? Thánh chỉ kia của trẫm không những không ngăn cản được mà còn giúp ngươi lấy được nàng…
“Tạ Hoàng thượng…”
Dương Á Sơ ôn nhu đỡ tân nương dậy, lấy chén rượu trên tay Dương Viễn Chi hướng Vũ Mặc Phong cung kính nói: “lễ thành hôn của thảo dân chỉ có chén rượu nhạt, kính mời Hoàng thượng nâng ly”
Vũ Mặc Phong lấy chén rượu trên bàn giơ lên: “Trẫm chúc mừng Á Sơ”
“Hôm nay có thể được Hoàng thượng đích thân tới đây quả thực là phúc phận kiếp trước phu thê Á Sơ tu luyện được, Á Sơ xin một lần nữa kính Hoàng thượng một chén”
“Ha ha, Á Sơ không cần khách khí” nhìn Vũ Mặc Phong uống hết chén rượu trong tay, ánh mắt Dương Á Sơ cũng lộ ra nụ cười. Trong lòng Hoàng thượng chỉ sợ đang tức muốn hộc máu a?
Xoay người, hướng mọi người giơ chén rượu lên: “Hôm nay Á Sơ thành thân, xin kính các vị một chén”
“Dương công tử nhân tài hiếm có, phu nhân lại càng là một tài nữ, có thể nói là xứng đôi trời ban a”
“đúng nha, lễ thành hôn của Dương công tử còn được Hoàng thượng đích thân tới chúc mừng, Dương gia phúc khí thật lớn nha”
…
Tiếng bàn luận của mọi người làm cho nụ cười trên mặt Vũ Mặc Phong sắp duy trì không nổi nữa.
“Lộ vương gia, bãi giá hồi cung” Dương Á Sơ này…!
Vũ Mặc Nhiên nhìn thoáng qua Dương Á Sơ, rồi lại nhìn tân nương bên cạnh, trong lòng lửa giận hừng hực. Dương Á Sơ lại dám lấy dân chúng ra uy hiếp Hoàng thượng, uy hiếp hắn! thật đúng là to gan!
Vũ Mặc Hiên nhướng cao mày nhìn Dương Á Sơ, trong lòng than thở không dứt,thật đúng là Dương Á Sơ!
“Á Sơ huynh, bản vương cáo từ, xin chúc mừng Á Sơ huynh, Dương phu nhân, cáo từ” một tiếng Dương phu nhân làm đau nhói tâm mấy người, bao gồm cả hắn!
“Tạ Hiên vương gia!” đối với Hiên vương, Dương Á Sơ thật tâm cảm tạ, còn Lộ Tùy Tâm gật đầu!
Trong tân phòng trang hoàng đỏ rực, Lộ Tùy Tâm ngồi trên mép giường, khăn trùm đầu cũng chưa được bỏ ra nên nàng cũng không biết căn phòng này hình dáng ra sao, bất quá chiếc giường này cũng thật hoa lệ, ba tầng trướng mạn che kín bên trong, chăn bông mới tinh chỉnh tề bên trên, cái giường này mang lại cho nàng lực hấp dẫn cực lớn, nàng muốn ngủ ngay lập tức trên này a!
Nhưng mà khăn này khi nào mở được bỏ ra a? nhất định phải đợi Dương Á Sơ vén lên sao? Nghĩ đến chuyện này Lộ Tùy Tâm nhíu mày, đại sảnh nhiều tân khách như vậy, Dương Á Sơ mà mời rượu thì đến khi nào mới xong? Nàng không thể như thế này được, nàng muốn bỏ hết mấy thứ đồ lỉnh kỉnh bát nháo trên đầu nặng đè chết người này, còn cả đống trang sức đeo tay nữa a.
“Tử Vân?” nàng khát sắp chết rồi, có người nào ở đây mang trà cho nàng uống không?
“tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Tử Vân đứng ở bên ngoài nghe thấy thanh âm của tiểu thư, vội vàng chạy vào, nhìn bên trong căn phòng xa hoa lộng lẫy mà hoa hết cả mắt, Oa, cô gia thật là quá tốt với tiểu thư a, gian phòng này thật quá là đẹp! so với căn phòng trúc viện thô sơ thì hơn gấp ngàn lần ý chứ, ha ha, thật là đẹp,quá tốt rồi a!
“Lấy chút nước cho ta uống” nghe thấy giọng nói vui vẻ của Tử Vân, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, nhưng bây giờ nàng đang tò mò Dương Á Sơ làm thế nào có thể bái đường thuận lợi như vậy, được rồi, lát nữa sẽ hỏi.
“không được a, tiểu thư, người phải đợi cô gia đi vào nữa. Còn có a, tiểu thư, người không được nói chuyện” như thế sao, đã có dặn trước, cô gia chưa vào phòng thì bảo tiểu thư tốt nhất không được nói gì, lại càng không thể ăn, ai!
Lộ Tùy Tâm cảm giác những thứ trên đầu ngày càng nặng hơn, miệng khát muốn chết, những thứ phong tục cổ đại này thật là phiền phức quá đi!
“Chúc mừng thiếu gia” tiếng nha hoàn bên ngoài làm cho mắt Lộ Tùy Tâm sáng lên, Dương Á Sơ trở lại thật là nhanh a! nàng muốn giải thoát! Nước, nàng bây giờ chỉ muốn uống nước!
“Ân, các ngươi đi chuẩn bị đồ rửa mặt cho Thiếu phu nhân đi” Dương Á Sơ mang nụ cười trên mặt, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Tùy Tâm có lẽ đang khổ sở trầm trọng với mấy thứ mang trên người a!
“oa, tiểu thư, cô gia thật chu đáo” Tử Vân vui sướng nói.
Lộ Tùy Tâm khóe miệng cười lên, hắn sau này là lão công của nàng, từ yêu thương đến thành thân, bọn họ thật nhanh như tia chớp vậy!
Dương Á Sơ đẩy cửa ra, nhìn người trên giường không khỏi kích động! nàng rốt cuộc cũng là thê tử của hắn, là thê tử duy nhất của hắn!
“Chúc mừng cô gia” Tử Vân vui vẻ hành lễ.
“Tử Vân, không cần đa lễ” Dương Á Sơ khẽ mỉm cười, nha đầu này là người rất quan trọng với Tùy Tâm.
“Dương Á Sơ, ngươi nhanh nhanh đến bỏ mớ trên đầu của ta được không a, ta muốn uống nước” tiếng Lộ Tùy Tâm làm cho Dương Á Sơ ngạc nhiên rồi lại bật cười, cũng làm cho mặt Tử Vân đen lại, tiểu thư cũng thiệt là…
“Cô gia,mời người đến lật khăn trùm đầu cho tiểu thư” Tử Vân nhắc nhở, tiểu thư khát đến như vậy sao?
Dương Á Sơ tiến lên trước, ngồi bên cạnh Lộ Tùy Tâm, nhẹ nhàng xoay người nàng hướng sang phía hắn.
Hai tay lật khăn trùm lên, đôi môi đỏ tươi, mũi trắng ngần, rồi hai má hồng hồng, còn lại là ánh mắt lộ ra thẹn thùng! Dương Á Sơ thấy xuất thần, ánh mắt ôn hòa lộ ra ám quang thâm trầm, nàng thật là đẹp, mà nàng lại là của hắn!
“Trên mặt ta có cái gì sao? Sao lại nhìn ta như vậy?”
Lộ Tùy Tâm nhìn nam nhân trước mắt tự nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
“Nương tử của ta thật là đẹp” Dương Á Sơ nhận lấy chén trà trong tay Tử Vân, đưa cho Lộ Tùy Tâm.
“chúng nô tỳ tham kiến Thiếu phu nhân” bốn nha hoàn tiến vào mang theo đồ rửa mặt, thoạt nhìn cũng rất cơ trí khả ái.
Phía sau lại có thêm hai nha hoàn đi vào mang theo y phục: “nô tỳ tham kiến Thiếu phu nhân”.
Lộ Tùy Tâm nhíu mày nhìn về phía Dương Á Sơ, hắn muốn nhiều người hầu hạ nàng như vậy sao?
“Trước tiên đem những thứ trên người này bỏ xuống, nương tử” Dương Á Sơ ôn nhu nói.
Được sự giúp đỡ của mọi người, Lộ Tùy Tâm khôi phục lại trạng thái thoải mái, từ bức bình phong đi ra, vặn vẹo cái cổ đau nhức, nàng hoàn hồn nhìn vào trong phòng, chỉ còn có ánh mắt mỉm cười của Dương Á Sơ đang nhìn nàng, mà những người vừa nãy cùng tử vân không biết đã rời đi từ lúc nào.
Nhìn lại gian phòng này, Lộ Tùy Tâm mới thầm ngưỡng mộ, có bạc đúng là chuyện tốt a~! rộng rãi có thừa a,lại còn bố trí tinh xảo tươi đẹp!
Bất quá nàng vẫn thích nhất cái giường êm ái này.
“Nương tử…” Dương Á Sơ kéo nhẹ, đem Lộ Tùy Tâm ngã vào trong ngực, để nàng ngồi trên đùi hắn, ôm thật chặt lấy nàng: “Nương tử…”
“Tướng công”
Cảm thấy thân thể phía sau đang chấn động, Lộ Tùy Tâm cảm giác mình rất hạnh phúc, nam nhân này thật sự yêu nàng!
“Tướng công” sau này ngươi chính là tướng công của ta.
“Có thể ôm nàng như vậy, thật tốt quá”
“Ngươi không phải cần đi ra mời rượu sao?” phía ngoài còn nhiều khách như vậy, mặc dù mấy người kia đã đi rồi.
“Nương tử mong vi phu ra ngoài sao?” dù sao nên đi phải là bọn họ, lưu lại cũng không cần thiết.
Lộ Tùy Tâm thấy thân mật như thế trong lòng thấy thắt chặt, Dương Á Sơ vẫn luôn ôn nhu che chở nàng như thế! Nhưng thanh âm ôn nhu hàm chứa nụ cười này lại mang theo vẻ cuồng nhiệt. Không cần quay đầu lại nhìn nàng cũng biết hắn như đang phát lửa, bởi vì cánh tay của hắn đang ôm nàng quả thực rất nóng.
Nhiệt khí bên tai làm cho Lộ Tùy Tâm cảm giác trên mặt nóng dần lên. Rũ xuống đôi mi dài, che lại rung động ở trong lòng. Thân thể buông lỏng hoàn toàn dựa vào trong ngực của hắn, hắn là lão công của nàng!
“Nương tử…”
“Ân?” mùi rượu hơi nồng để cho Lộ Tùy Tâm có chút choáng váng! Hắn chỉ cần dựa vào nàng gần một chút cũng để tim nàng đập nhanh hơn. Thì ra động tâm với một nam nhân tư vị lại giống như vậy! Đó là bên trong Tùy Tâm phát ra nhu tình.
Di chuyển thân thể của nàng, để nàng ngồi hẳn trên người hắn, nhìn khuôn mặt đỏ bừng mang chút thẹn thùng. Có thê tử như thế này, ta còn có gì đòi hỏi nữa?
“Nương tử…” hắn thích gọi nàng như vậy để thỏa mãn cảm giác hạnh phúc.
Lộ Tùy Tâm cảm thấy buồn cười, hai tiếng nương tử này thật tình cảm! Nến đỏ trên bàn đang dần thiêu đốt.
Duỗi hai tay ôm lấy cổ hắn, đầu nhẹ nhàng vùi vào cổ hắn,
ghé lỗ tai nói nhỏ nhẹ: “Tướng công”
Dương Á Sơ đưa tay với lấy trướng mạn trên giường, đem người trong ngực đặt nằm xuống, trướng mạn đỏ rực che lại ánh nến, chỉ còn khung cảnh mông lung rực rỡ! Lộ Tùy Tâm nhìn đôi mắt phát sáng, trên người cảm nhận được sức nặng của hắn.
Trên mặt lộ ra nhàn nhạt đỏ ửng.
Đôi môi ôn nhuận đặt xuống làm cho nàng nhắm hai mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm thụ nụ hôn yêu thương của hắn.
Dương Á Sơ muốn ôn nhu với nàng nhưng lúc vừa chạm đến nàng, hắn cảm giác mình gần như mất kiểm soát muốn thưởng thức vị ngọt của nàng, chỉ muốn nhiều hơn nữa!
Lộ Tùy Tâm cảm giác mình hít thở không nổi mà nam nhân này vẫn kịch liệt như vậy, càng hôn càng sâu, nhẹ mút lấy, nhẹ gặm cắn, liền lấy tay đập nhẹ vào lưng hắn. Nàng sắp không thở được rồi a!
Dương Á Sơ đem mặt vùi sâu vào cổ nàng, để nàng hô hấp trở lại, đem thân thể nàng lên trên để không phải khó chịu vì thể trọng của hắn nữa, cười khẽ một tiếng: “Nương tử…”
Lộ Tùy Tâm vội vàng hít thở không khí, một vài lần rồi lấy tay đập thêm hắn một cái. Quả thực là muốn mưu sát nàng mà.
Cảm nhận lực đạo nhẹ ở trên ngực, Lộ Tùy Tâm không thấy được nam nhân đang ôm mình con ngươi ngày càng sâu, cánh tay thon dài hữu lực không chịu ở yên một chỗ, di chuyển trên thân nàng, dừng tại bên hông nơi thắt lưng, nhẹ nhàng cởi ra, Lộ Tùy Tâm cảm thấy y phục trên người đang lỏng dần.
“Nương tử, có phải nên giúp ta bỏ y phục ra không a?” nắm lấy tay nàng để trên người mình.
Bị hắn bỏ thắt lưng bên hông, y phục trên người nàng đang từ từ đi xuống, lộ ra vả vai như ngọc…
“Nương tử…” nghe tiếng kêu rủ rỉ ẩn tình kia, Lộ Tùy Tâm cảm thấy căng thẳng! Đưa tay lên phía trên y phục của hắn…
Cảm nhận được tay nàng, Dương Á Sơ không khống chế được nữa, lại cúi đầu hôn …triền miên bên trong đó! Mà giờ khắc này, những người bên ngoài cũng đang mang tâm trạng bất đồng!
“Tĩnh nhi, nghe lời nương, hủy bỏ hôn sự này đi” Hà phu nhân nhìn nữ nhi vẫn ngu ngơ từ sau khi trở về mà khuyên nhủ.
Đến Hoàng thượng còn tới uống rượu mừng của Dương công tử, Dương công tử đã thành thân, việc gì Tĩnh nhi lại tự mình gánh chịu khổ sở như vậy chứ? Thiên hạ thiếu gì nam nhân, còn sợ không tìm được người nào tốt hơn Dương công tử hay sao?
“không, nương, ta muốn lấy hắn, ta nhất định phải làm cho hắn yêu ta, cho dù…cho dù có làm thiếp….”
“Ba” là cái tát của Hà phu nhân. Hà phu nhân nhìn tay mình, không dám tin mình đã tát Tĩnh nhi,nước mắt lưng tròng.
“Gả cho hắn ngươi biết mình sẽ không hạnh phúc, ngươi…ngươi lại cam chịu làm tiểu thiếp của hắn…..ngươi làm vi nương tức chết…”
“Nương, ta yêu hắn, nam nhân không phải vẫn tam thê tứ thiếp sao? Ngay cả cha cũng có mấy di nương! Ta sẽ khiến hắn yêu ta, nương, hãy tin tưởng ta”Hà Tĩnh Nhi gần như đang cầu khẩn, hình dáng hắn tối hôm nay đã khắc sâu vào trong lòng của nàng, không bao giờ…có thể biết mất được nữa! cho nên nàng nhất định phải gả cho hắn, hắn sẽ phát hiện ra nàng rất tốt, sẽ phát hiện ra nàng ta không thể so sánh với nàng!
“Ngươi…” Hà phu nhân như sắp ngã lui về phía sau một bước.
“Nương, cầu xin nương chấp nhận” Hà Tĩnh Nhi quỳ trên mặt đất nói.
“Tĩnh nhi…cho dù bị tổn thương nương ngươi vẫn muốn gả làm tiểu thiếp của hắn sao?” Tĩnh nhi không biết nữ nhân chung chồng cuộc sống sẽ rất nhiều thống khổ, nhưng nàng hiểu, đúng, nàng không thể để cho Tĩnh nhi đi trên con đường này!
“Nương…”
“Không được, ta có chết cũng không đồng ý, ta sẽ tiến cung cầu xin Hoàng thượng…”
“Nương, người đi ta sẽ chết ngay lập tức” lấy cây kéo trên bàn kề vào cổ.
Huyết sắc trên mặt Hà phu nhân biến mất, thân thể mềm nhũn trên mặt đất, kinh ngạc nhìn nữ nhi ngoan lệ.
“Vương gia…” Cao dung Y trên mặt diễm lệ có chút kiều mỵ, tối nay Vương gia đến phòng của nàng!
Vũ Mặc Nhiên đẩy nữ nhân trong ngực ra đứng dậy mặc y phục vào! Nàng ta không phải Tùy Tâm.
“Vương…gia…” Vương gia không hài lòng với nàng sao? Khuôn mặt kiều diễm có chút khẩn trương.
“Buông tay” thanh âm lạnh lùng có lãnh khốc! Cao Dung Y bị dọa liền rút tay trở về!
Nghĩ đến giờ phút này, nàng đã là thê tử của Dương Á Sơ, con ngươi Vũ Mặc Nhiên lại càng trở nên sắc nhọn! Hắn sẽ không từ bỏ nàng, tại sao nàng lại có thể gả cho Dương Á Sơ? Tại sao có thể?
…
Trong bóng đem, một thân ảnh nhanh chóng hiện lên trên không trung, mũi chân nhẹ nhàng đặt trên nhánh cây trên cái cây lớn.
Lưu Tinh nhìn phủ đệ phía trước không khỏi cười khổ! Hắn từ Lạc thành thúc ngựa ngày đêm tới đây, không nghĩ tới nàng đã thành thân, hơn nữa lại là tối nay! Dù sao Thái tử đã dặn phải bảo vệ không cho nam nhân nào nhích gần tới nàng, nhưng lễ thành hôn cũng đã xong, hắn phải bảo vệ nàng như thế nào đây a?
Hay là trước hết cứ xin chỉ thị của Thái tử. Nghĩ như vậy liền vận khí rời đi, trừ nhánh cây khẽ phiêu động, còn đâu không hề có cảm giác có người đã tới!
Tùy Tâm cư một mảnh hỉ khí, khách khứa đã sớm tan hết, đêm đã xuống, trừ hạ nhân rước dâu, còn lại mọi người đều đã nghỉ ngơi.
“Nương tử…”
“Ân” trời ạ, tối nay hắn không gọi nghìn lần thì cũng là trăm lần rồi! ta mệt mỏi, còn phải ngủ a! có chuyện gì mai nói không phải tốt hơn sao?
Dương Á Sơ trìu mến nhìn người trong ngực, mềm nhẹ đấy mái tóc vương trên trán nàng, bàn tay to lớn di chuyển trên lưng ngọc của nàng, híp mắt lại hưởng thụ làn da mềm mịn như gấm lụa. Hắn làm nàng mệt chết!
“Nga, đúng rồi, ngươi làm sao mà để những người đó không quấy rối vậy?” Lộ Tùy Tâm thấy người tuyệt không muốn ngủ kia,liền mở mắt ra hỏi lão công của nàng.
Dương Á Sơ mỉm cười không nói, hắn có thể nói cho nương tử là thật ra hắn uy hiếp Hoàng thượng sao? Không chỉ uy hiếp mà còn hoàn toàn lợi dụng, cho nên hiện tại chỉ sợ Vũ Mặc Phong đang hận hắn đến nghiến răng!
“Ngươi không nói ta cũng biết” Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn Dương Á Sơ, thấp giọng nỉ non nói. Không được, nàng muốn ngủ!
Dương Á Sơ nhìn người trong ngực muốn mở mắt cũng không được, nhẹ nhàng ôm nàng, làm cho nàng ngủ thật ngon!
Trong đầu đang nghĩ không biết ngày mai sẽ phát sinh ra chuyện gì? Hạ tròng mắt xuống, hắn sẽ không để ai xúc phạm tới nàng, nàng là nương tử của hắn, là thê tử của hắn.
Mà ngày mai…khóe môi cong lên đẹp mắt! trong con ngươi lộ ra cười trào phúng! Đừng trách hắn vô tình!