Thất Phu Nhân

Chương 68: Lấy tiểu thiếp



“Hà ái khanh, hôm qua Dương công tử đã thành thân, vậy tứ hôn…” Vũ Mặc Phong rũ tròng mắt xuống làm cho người ta nhìn không ra tâm tư của hắn, hắn đang suy nghĩ đến lời của  Dương Á Sơ, nếu hôm qua hắn ngăn cản lễ thành hôn này thì  Dương Á Sơ có thật sự không đáp ứng nhu cầu dân chúng Thiên Vũ nữa hay không, thân là đế vương, hắn không thể làm như vậy, cho nên đã ngăn Tam hoàng huynh lại, bởi hắn biết nếu tạm dừng hoạt động Dương gia 7 ngày thôi chắc chắn dân chúng bình thường sẽ cạn kiệt lương thực! Trong mắt hiện lên lệ quang, Dương Á Sơ, bất kể ngươi có làm gì hay không nhưng ít nhất tâm tư ngươi đã động, Trẫm sẽ không để ngươi kề dao vào cổ đâu. Xem ra tranh chấp Dương gia đã bùng lên rồi.

“Hoàng thượng lời vàng ý ngọc, những lời nói ra đương nhiên không thể thu lại, thánh chỉ tứ hôn này Dương gia nhất định phải nhận” Không đợi Hà học sĩ lên tiếng, Vũ Mặc Nhiên đã lạnh lùng cất lời.

“Hôm qua quả thật Dương Á Sơ đã thành thân, cho nên sẽ không phải chính thất mà là tiểu thiếp! Hà học sĩ có ý kiến gì không?” Vũ Mặc Hiên không nhìn Vũ Mặc Nhiên mà bước lên trước nói.

Đây…

Đại thần trong điện cũng có nghe thấy chuyện tối qua, lúc này đang chụm đầu bàn tán.

Hà học sĩ nhìn mọi người, rồi chuyển sang Lộ Vương gia, thật sự hắn cực kỳ không muốn, nếu như gả vào hoàng thất làm thiếp thì còn đỡ, nhưng lại là thủ phủ  Dương gia không có chức tước! Đường đường là nữ nhi Đại học sĩ lại phải đi làm thiếp, việc này…truyền ra ngoài sẽ làm cho người ta xem thường!

Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, thánh chỉ không thể nào hủy bỏ. Xem ra cũng chỉ có thể chấp nhận như vậy!

“Khởi bẩm Hoàng thượng, dù sao đây cũng là ý định của tiểu nữ! Thần không có lời nào để nói.”

“Đươc rồi, tiểu Thân tử, đem thánh chỉ sửa thành tiểu thiếp đưa cho Lộ vương đi truyền chỉ! Bãi triều”, hôm qua hắn đã nhận một lạy của  Dương Á Sơ, nếu như ban thưởng chính thê thì là trái với luân thường đạo lý! Mà hắn cũng chính miệng thừa nhận hôn sự này, tất nhiên không thể thay đổi.

“Hoàng thượng, thần còn có chuyện muốn cầu xin” Vũ Mặc Hiên lên tiếng.

“Nga? Hiên vương còn có lời gì muốn nói?”

“Hoàng thượng, thần chỉ muốn nhắc nhở Lộ vương gia, Tùy Tâm là do Dương Á Sơ vội lấy về làm thê tử, không phải là Dương gia, mà Hoàng thượng ban cho con thứ Dương Á Sơ Dương gia, tất nhiên là phải đi Dương gia tuyên chỉ”

“Lộ vương, Hiên vương nói có lý, ngươi đi Dương gia tuyên chỉ đi” Vũ Mặc Phong nhìn thoáng qua Vũ Mặc Hiên! Có thể làm cho Hiên đệ một lòng vì nàng hao tâm suy nghĩ, bản lĩnh của nàng thật đúng là lớn.

“Dạ, Hoàng thượng”

“Bãi triều”

“Cung tiễn Hoàng thượng” chúng đại thần đồng thời nhìn Hà đại nhân, đường đường là nữ nhi của Hà học sĩ gả cho thương gia đã không nói làm gì, lại còn làm một tiểu thiếp! này… thiên hạ đúng là vô kỷ bất hữu a!

Sáng sớm, Lộ Tùy Tâm đã từ trong ngực Dương Á Sơ lo lắng tỉnh lại, tối hôm qua ngủ thật là thích, đệm êm mềm mại, chiếc giường rộng rãi,còn có đêm hôm qua…khóe miệng lộ ra cười, lão công của nàng cả đêm gọi nương tử, sau nàng cũng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, nghĩ như vậy, Lộ Tùy Tâm mở mắt nhìn đã thấy có một ánh mắt ôn nhu!

“Dậy sớm vậy, tướng công” nhớ đến tối hôm qua nam nhân này cuồng nhiệt triền miên, trên mặt khẽ ửng đỏ.

Dương Á Sơ đã tỉnh dậy từ rất sớm, nha hoàn cũng đã ở bên ngoài chờ sẵn, nhưng hắn không muốn đánh thức nàng! Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh ngủ của nàng trong ngực hắn, tâm hắn lại vui sướng khôn cùng! Hắn hy vọng sau này ngày nào cũng nhìn thấy nàng tỉnh lại trong ngực của hắn.

“Nương tử…”

Không thể nào, lại nói, hắn không biết mệt sao? Kêu nương tử cả một buổi tối rồi vẫn không mệt a? Lộ Tùy Tâm tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.

“Có muốn ngủ tiếp hay không? Ta ngủ cùng nàng” Dương Á Sơ nói tiếp.

“Không cần, nên dời giường đi thôi” mặc dù không cần đi dâng trà nhưng hôm nay chắc hẳn sẽ có nhiều chuyện xảy ra.

Lộ Tùy Tâm ngồi dậy, chăn bông trượt xuống để lộ thân thể ra trước mặt nam nhân, để cho đôi mắt khe suối có một tia ám trầm! Quên mất y phục của nàng đã bị Dương Á Sơ cởi hết, vội vàng kéo chăn chui vào chỉ lộ ra khuôn mặt, một mảnh đỏ ửng hiện lên!  Mặc dù hắn là lão công của nàng, nhìn thì cũng nhìn rồi, sờ thì cũng sờ rồi, nhưng đó là buổi tối a, hiện tại là sáng sớm, mặt trời sáng như thế, nàng vẫn rất ngượng ngùng!

Lộ Tùy Tâm thật nhanh liếc qua nam nhân nằm bên cạnh, đang nhìn đến đôi mắt tự nhiên cảm thấy không được tự nhiên, cứ như hắn nhìn xuyên thấu cả người nàng vậy!

Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của nàng, Dương Á Sơ không nhịn được cũng chui vào chăn ôm nàng!

“Ai nha, dậy đi” bắt được cái tay làm chuyện xấu, Lộ Tùy Tâm thấp giọng nói.

“Nhưng mà nương tử, ta chỉ muốn một lát thôi” ai bảo nàng đáng yêu như vậy.

“không được, dậy đi” Lộ Tùy Tâm nhẹ đẩy đẩy.

“Vậy nàng làm thế nào bồi thường cho ta a?” nam nhân lúc này không còn ôn nhu nữa mà trông giống như một tiểu nam hài tham lam.

Nhìn khuôn mặt sát với mũi, mày kiếm khẽ nhếch, ngay cả đuôi mày cũng mang theo vui sướng, trong con ngươi hàm chứa tham lam cùng lửa nóng, lúm đồng tiền bên má cũng nhộn nhạo! nam nhân này tuyệt mỹ khiến nàng phải thở dài, đẹp trai như vậy a, sau này đi trêu hoa ghẹo nguyệt quá dễ dàng.

“Sao vậy? nương tử” nghe thấy tiếng thở dài nhẹ, Dương Á Sơ vội vàng quan tâm.

“Không có, ta đang lo lắng khuôn mặt này của ngươi không biết sau này có nhiều điệp không a” ví dụ như Tĩnh nhi chẳng hạn! Nghĩ như vậy, Lộ Tùy Tâm mày khẽ nhíu, nàng ta vẫn nhất quyết muốn gả cho Dương Á Sơ sao? Hôm qua không biết nàng ta có đến Tùy Tâm cư không?

Dương Á Sơ mừng thầm, đây có phải Tùy Tâm cũng lo lắng hắn bị người khác đoạt đi không? Trong lòng nàng cũng có ham muốn giữ lấy hắn phải không?

Nghĩ như vậy, Dương Á Sơ nhìn vào mắt nàng chân thành nói: “Nương tử, kiếp này nương tử của ta chỉ là một mình nàng” có nhiều hơn, có đẹp hơn cũng không để vào được trong mắt hắn!

Lộ tùy tâm nhìn ánh mắt thật tình kia khẽ mỉm cười: “Tướng công, đáp ứng ta, nếu có một ngày ngươi không còn yêu ta, vậy nhất định phải nói cho ta biết, sau đó mới đón nhận nữ nhân khác, có được không?”

“Sẽ không có ngày đó” thanh âm kiên quyết từ chính lời nam nhân hứa hẹn.

Lộ Tùy Tâm nhếch miệng mỉm cười, cũng không tiếp tục nói tới cái đề tài này.

Nàng tin tưởng trên đời có nam nhân cả đời chỉ yêu một nữ nhân! Nhưng loại người này đã ít lại càng ít, nàng cũng không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại nam nhân này yêu nàng, mà nàng cũng yêu hắn. Nhưng sinh mệnh con người có dài có ngắn, đi đến điểm cuối nàng mới biết tình yêu được bao lâu.

Nhìn nàng nhàn nhạt cười, Dương Á Sơ cũng khẽ mỉm cười, nàng không tin cũng không sao! Hắn có thể dùng cả đời này để chứng minh cho nàng biết, hắn cả đời này chỉ yêu một nữ nhân là nàng!

(Thiên a, em ngất đây, anh chị không phải ngọt ngào thái quá như vậy a, ghen tỵ quá đi)

“Nương tử, ăn thêm chút cháo đi a”động tác nam nhân ôn nhu đối với nữ nhân làm cho bọn nha hoàn phía sau cũng thấy ngưỡng mộ. Số mệnh nữ nhân này thật tốt, có thể có tướng công tốt như vậy!

“các ngươi đừng có hành động buồn nôn như vậy không? Ta không nhịn được nữa…Sư thúc, ngươi có thể gọi hai tiếng nương tử ít đi một chút được không a?” Nhiễm Linh Nhi đen mặt lại! Sư thúc nàng qua một đêm bị đánh tráo rồi sao? Sao lại biến thành nam nhân chỉ biết gọi nương tử thế này?

Lộ Tùy Tâm lắc đầu, nàng no quá rồi! nhìn vẻ mặt đầy ngưỡng mộ của nha hoàn đằng sau, rồi lại nhìn nam nhân vẫn muốn nàng ăn kia, cười một tiếng!  giờ phút này lão công nàng thật giống một bạch mã hoàng tử, là mơ ước của tất cả nữ nhân a!

Có tiền lại còn đẹp trai đến mức thái quá, hơn nữa còn ôn nhu! Loại nam nhân này thật là đốt đèn lồng cũng không tìm được a! vậy mà hết lần này đến lần khác nàng lại nhặt được, nàng có phải nên cảm tạ ân điển trời cao không?

Tử Vân che miệng cười, cô gia bây giờ nói cái gì cũng cộng thêm nương tử à, nương tử muốn!

“Nàng là nương tử của ta, ta không thể gọi sao?” Dương Á Sơ liếc mắt một cái Tử Vân cùng Linh nhi đang cười ở đó, khẽ nhướng nhướng mày.

“Tướng công, ta thật sự không phải đi bái kiến cha mẹ chồng sao?” có làm Dương lão gia tức giận không a, mặc dù nàng nghĩ chắc không để ý, chỉ cần hắn không sinh bệnh là tốt!

“Nương tử, nàng không cần phải để ý tới bất kì kẻ nào, bất cứ chuyện gì, tất cả đều giao cho ta! Còn có…tin tưởng ta” hắn sẽ vì nàng ngăn cản mưa to bão lớn.

Nhìn sâu vào Dương Á Sơ, Lộ Tùy Tâm cười nhạt một tiếng: “Được” nàng sẽ tuyệt đối tín nhiệm hắn.

“Thiếu gia, bên ngoài có một vị tự xưng là sư điệt người…” người ở cửa chưa nói hết đã bị Nhiễm Linh Nhi chặn họng.

“là Đại sư huynh tới…” người đang ngồi chạy vọt thật nhanh, sau đó nhớ ra cái gì đó lại lui trở về.

“Ha ha, không phải ta sung sướng khi nhìn thấy hắn, hắn tới hay không không quan trọng” thiếu chút nữa nàng đã quên đại hoàng huynh coi trọng cô gái lãnh như băng kia, tên gì nhỉ? Thân Như Ca? Hứ, nàng thề sau này sẽ không thèm để ý tới đại sư huynh.

Ngồi trở lại bàn, cầm lấy một chén cháo húp.

Nhìn động tác của nàng, trong đại sảnh mọi người nhịn không được cười cái hành động giấu đầu lòi đuôi này.

“Cười…cười cái gì? Ta nói là sự thật”

Lộ Tùy Tâm nhìn Nhiễm Linh Nhi, trong con ngươi hiện lên một nụ cười, nha đầu này thích đại sư huynh của nàng.

“Mời hắn vào” sư huynh quả thật để Phương Mạc Ngôn tới! Bất quá cũng tốt, hắn rất yên tâm, Tùy Tâm cũng cần có người bảo vệ! nha đầu Linh nhi mặc dù võ công rất tốt, cũng cơ trí nhưng nghịch ngợm trẻ con, sợ sẽ sơ xuất! bây giờ có thêm Phương Mạc Ngôn, hắn cũng yên tâm phần nào!

“Dạ, thiếu gia” người ở cửa cung kính đáp.

Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn vào nam tử đang đi tới, một thân trường sam màu xám tro, đầu tóc dùng một vải đen buộc lại, cầm trong tay một thanh đoản kiếm có vẻ rất nặng! đeo một cái túi, xem ra cũng là một nam tử rất có sức quyến rũ, chưa thể nói là đẹp mắt nhưng cũng không khó coi, quan trọng nhất là vẻ mặt trầm ổn, làm cho người khác thấy yên tâm, trong ánh mắt trầm mạc kiên định để cho Lộ Tùy Tâm hiểu ra tại sao Linh nhi lại thích hắn như vậy!

“Sư thúc” Phương Mạc Ngôn ôm quyền hành lễ với Dương Á Sơ.

“Mạc Ngôn, ăn sáng đi” hạ nhân bên cạnh cũng thật nhanh mang thêm bát đũa.

“Không cần đâu sư thúc, ta đã ăn ở trên đường rồi” giống như người hắn, thanh âm Phương Mạc Ngôn cũng mang theo một cảm giác trầm ổn.

“Vị này nói vậy chính là sư mẫu sao?” thanh âm trầm thấp mang ý hỏi thăm, đánh giá một chút Lộ Tùy Tâm ngồi cạnh, đây chính là cô gái làm cho sư thúc động tâm?

Lộ Tùy Tâm gật đầu, trên mặt lộ ra cười nhạt “ ngươi mạnh khỏe” nam tử này so với Dương Á Sơ còn lớn tuổi hơn, cộng thêm khí chất thâm trầm lại phải gọi Dương Á Sơ là sư thúc, gọi nàng là sư mẫu! lễ nghi cổ đại thật là rõ ràng!

Phương Mạc Ngôn khẽ gật đầu, sau đó chuyển hướng sang Linh nhi.

“Linh nhi, sư phụ đã nghe được lời của sư thúc rồi, không được quấy rối”

“Hừ” Linh nhi khẽ hừ một tiếng, không nói lời nào, nàng cũng không cần đại sư huynh phí công nói chuyện đâu.

“Mạc Ngôn, ngươi cứ coi nơi này là nhà mình mà ở đây đi”

“Dạ, sư thúc”

“cái gì? Đại sư huynh, ngươi…ngươi ở chỗ này sao?” Linh nhi vừa rồi còn hừ liền lên tiếng.

“Sao? Ngươi không phải muốn nói chuyện cùng đại sư huynh ngươi sao?” Dương Á Sơ hỏi ngược lại.

“Ta…Ai nha… ta nói lúc nào a? đại sư huynh, tại sao ngươi muốn ở đây a?”

“Là ta xin sư huynh để Mạc Ngôn ở đây bảo vệ sư phụ ngươi” Dương Á Sơ nhàn nhạt trả lời, cũng làm cho Linh nhi mở to hai mắt nhìn.

“Tại sao lại bảo vệ sư phụ? Có người muốn hại sư phụ sao? Không phải còn có ta ở đây hay sao?” Linh nhi nhảy dựng lên chạy đến bên cạnh Dương Á Sơ hỏi.

“Sư thúc đây là có tính đề phòng cao, võ công của Linh nhi dĩ nhiên ta tin, nhưng mà Linh nhi, ngươi ngày nào cũng chạy ra ngoài chơi, không phải là đang trốn việc sao?” nha đầu này như tiểu hài tử cứ thích đi chơi khắp nơi.

“…Kia…ta đây không bảo vệ tốt sư phụ sao?” Linh nhi cũng nhớ quả thật mình cũng thường xuyên chạy ra ngoài chơi.

Một tiếng sư phụ của Linh nhi cũng làm cho Phương Mạc Ngôn nhíu mày, trong lòng âm thầm nghĩ,người có thể để cho Linh nhi bái sư có cái gì tuyệt hoạt sao?

“Vậy lỡ như có người thừa dịp ngươi chạy đi chơi đối phó với sư phụ ngươi thì làm sao bây giờ?” Dương Á Sơ nhìn qua Lộ Tùy Tâm, bắt gặp khuôn mặt bình thản của nàng cũng không thay đổi ý kiến.

Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu thấy ánh mắt Dương Á Sơ, khẽ mỉm cười. Nàng tin hắn tự nhiên sẽ không nghi vấn cử động của nàng.

Dương gia chủ viện

Dương Viễn Chi nhìn bộ dạng Dương lão gia trong lòng cười thầm, cha rõ ràng là rất mong Á Sơ thành thân, lại còn giả bộ làm ngăn cách với đệ muội, bây giờ chẳng phải tốt lắm sao, Á Sơ dọn ra bên ngoài, để cho cha dứt khoát không còn nhìn thấy bọn họ, còn cái mỹ danh bất hiếu kia sợ sẽ làm cho đệ muội không dám đứng trước mặt lão gia tử, điều này làm cho trong lòng lão gia hơi có ủy khuất, nhưng lại không thể nói ra lời! Dương Viễn Chi phải bội phục tâm tư Á Sơ, hắn không chỉ bảo vệ được đệ muội còn có thể tránh được việc cha có cơ hội làm khó cho đệ muội. Hai người có thể trải qua cuộc sống tiêu diêu tự tại.

“Ngươi ở đấy mà cười cái gì?” Dương lão gia sao không biết nhi tử hắn đang cười cái gì chứ, nhi tử của hắn tất nhiên phải hiểu rõ rồi. Cái tên bất hiếu vì nữ nhi kia lại dám tính toán cả với hắn, bất quá… chuyện thì cũng đã rồi, bất mãn với con dâu cũng có ích gì! Có thể đoạt nữ nhi kia từ trong tay Hoàng thượng cùng Lộ vương cũng coi như sẽ ném Dương gia vào chỗ chết! Hắn cổ hủ là cổ hủ, nhưng Dương gia có thể đạt tới vị trí hiện nay cũng là do hắn cố công cố sức dùng hết vận may mà thành! Nhìn người nhìn chuyện cũng có chút năng lực, nữ nhân kia là một cô gái kì lạ, bất luận nàng ta như thế nào, nhưng có thể làm cho  mấy nam nhân khom lưng vì nàng cũng quá đủ để chứng minh bản lĩnh rồi! Chẳng qua là…Ai!Đành vậy, từ xưa tới nay hồng nhan vẫn là họa thủy a! hắn chỉ có thể hy vọng Dương gia không phải vì nàng mà hủy hoại trong chốc lát là được.

“Thánh chỉ tới” thời điểm Dương lão gia đang suy nghĩ xuất thần, một tiếng “thánh chỉ tới” làm cho hắn nheo mắt lại.

Vũ Mặc Nhiên mang một đạo thánh chỉ tới, phía sau là cấm vệ quân.

“Dương Á Sơ tiếp chỉ”

“hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” phụ tử Dương Viễn Chi mang theo gia quyến cùng tất cả hạ nhân trong Dương gia quỳ gối trong đại sảnh.

Nhìn qua không thấy bóng dáng Dương Á Sơ, Vũ Mặc Nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Dương lão gia. Nhị công tử đâu?” hắn muốn đích thân truyền thánh chỉ này cho hắn ta, muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn như thế nào, càng muốn thấy vẻ mặt thống khổ khó chịu của nàng!

“Bẩm Vương gia, Á Sơ hiện nay không có ở Dương gia chủ viện, hắn cũng không biết có thánh chỉ tới, cho nên…”

Khóe miệng Vũ Mặc Nhiên cười lạnh, Dương Á Sơ, ngươi cho là làm như vậy là thoát được sao? Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi!

“Dương gia tiếp chỉ…” vậy bản vương sẽ xem ngươi giải quyết Hà Tĩnh Nhi này như thế nào.

“Tạ chủ long ân” trên mặt Dương lão gia chưa nhìn ra đang nghĩ gì, chỉ cung kính quỳ trên mặt đất tiếp lấy thánh chỉ tứ hôn.

“Bản vương còn có chuyện gấp, cáo từ” Vũ Mặc Nhiên bước ra ngoài.

Nhìn Lộ vương gia rời đi, Dương lão gia mới bảo hạ nhân đi làm việc! Dương phu nhân kinh ngạc nhìn lão gia tử: “Lão gia, không phải Hoàng thượng biết rõ ràng Dương Á Sơ đã thành thân sao? Vì sao hôm nay còn muốn ban tiểu thiếp cho Á Sơ?”

“Các ngươi lui xuống hết đi” Dương lão gia phất tay một cái,để cho gia quyến tất cả cùng đi xuống.

“Viễn Chi, ngươi đi theo ta” đứng dậy đi về phía thư phòng.

“vâng, cha”

Tiểu thiếp, Dương Viễn Chi nhớ đến vị Hà tiểu thư kia không khỏi nhíu mày, chính thất đổi thành tiểu thiếp, muốn vào Dương gia như vậy sao?

Nữ nhân này thật đúng là có thể nhẫn nhịn, bất quá biểu đạt nữ nhân này rất khó đối phó.

“Các ngươi đã sớm biết thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng nên mới thành thân sớm một bước” Dương lão gia giờ phút này đã khôi phục sự khôn khéo ban đầu, trong đầu đang nghĩ đến cái tiền căn hậu quả này!

“Vâng, thưa cha”

Dương lão gia nghe xong chỉ khẽ híp mắt, cũng không lên tiếng! Xem ra Hoàng thượng quyết tâm xuất thủ với Dương gia mới ban đạo thánh chỉ này xuống. Thân gia bây giờ đã ở thế như hổ rình mồi.

“Cha, người biết Hà học sĩ là người thế nào không?” Dương Viễn Chi nhàn nhạt lên tiếng!

“hắn là người như thế nào chúng ta không cần biết, quan trọng là không biết vị tiểu thiếp này có gây nên sóng gió gì hay không, Viễn Chi, hôn sự này ngươi liệu mà làm” bởi vì…điểm này, Dương lão gia đã đối với Hà tiểu thư không có mấy thiện cảm, Hoàng thượng ban cho nữ nhân này là tiểu thiếp chắc hẳn trong lòng sẽ có điểm khó chịu! Dương gia cần gì nữ nhân Hoàng thượng kiên quyết nhét vào? Bất quá, Á Sơ lấy nhiều nữ nhân cũng là tốt!

“Vâng, cha” Dương Viễn Chi đáp.

“Đúng rồi, mặc dù là Hoàng thượng tứ hôn nhưng vẫn là tiểu thiếp, sẽ phải tuân theo quy tắc, dạy cho nàng biết quy định Dương gia” đối với điểm này, Dương lão gia vẫn nghiêm khắc, không có quy tắc, không thể đưa vào khuôn khổ! Hắn không muốn có một tiểu thiếp cậy được Hoàng thượng tứ hôn mà ra uy tác quái ở Dương gia.

“Dạ”

Dương Viễn Chi có chút đồng cảm với vị Hà tiểu thư kia, nếu không phải do Hoàng thượng tứ hôn thì có lẽ cha sẽ vui sướng tới mức nhảy dựng lên, nhưng lại là Hoàng thượng ép, còn là một tiểu thiếp, trong lòng cha cũng không có hảo cảm. Tâm tư Hoàng thượng là quá rõ ràng, mặc dù trong thiên hạ này, chẳng lẽ là hoàng thổ, nhưng mà trong lòng cha vẫn không thoải mái. Cho nên tất nhiên sẽ không có hảo cảm với vị Hà tiểu thư này!

Điểm này cũng chính là nguyên nhân chủ yếu Á Sơ vội vã thành thân trước một bước! Dương Viễn Chi không che nổi vui mừng cùng thuyết phục, so với đệ đệ của hắn, hắn quả thật đầu óc kém hơn hẳn.

Hoàng thượng tứ hôn lập tức truyền đi khắp kinh thành! Trong khoảng thời gian ngắn, trà lâu, tửu lâu lại càng hỗn loạn đông đúc, các nam nhân thì ngưỡng mộ diễm phúc của Dương công tử, Hà tiểu thư cũng là một mỹ nhân a!

Mà các nữ nhân đều đồng tình với Uông Tùy Tâm! Vừa thành thân đã phải chia sẻ tướng công cho tiểu thiếp! này…

“Tiểu thư, chuyện này…” Tử Vân khiếp sợ nhìn tiểu thư, Dương công tử không thể nào? Hôm qua mới lấy tiểu thư, thời gian chưa bao lâu đã lấy Hà tiểu thư gì gì kia, này…Dương công tử cũng thật là quá đáng.

“Ngươi không phải nói đi tìm Lý đại ca sao?” Nhìn sách trong tay, Lộ Tùy Tâm nhàn nhạt nói, trong lòng hơi hơi thở dài một tiếng, Hà Tĩnh Nhi cuối cùng vẫn không hiểu rõ!

“Không đi” tức giận ngồi xuống, Tử Vân nhìn qua tiểu thư, tiểu thư không tức giận sao?

“Tiểu thư…người không tức giận sao?”

Tức giận? không, nàng chỉ thấy có chút bất đắc dĩ, ở thời đại này nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nàng gả cho Dương Á Sơ, cho nên sẽ tin tưởng Dương Á Sơ sẽ xử lý tốt chuyện này. Dương Á Sơ cũng hiểu rõ nàng, cho nên trước mắt chuyện này không có gì ảnh hưởng, mà nàng cũng không cho phép ảnh hưởng tới nàng! Mặc dù trong lòng đúng là có chút tư vị khác lạ!

“Sư phụ…” Linh nhi cũng tức giận chạy vọt vào.

“sư phụ, bên ngoài nói…”

“Ừ”

Nhiễm Linh Nhi quái dị nhìn Lộ Tùy Tâm, sư phụ không tức sao?

“Ta biết rồi”

“A…” thế này mà cũng coi là không có chuyện gì sao? Sư phụ thật là lợi hại, không hổ danh là sư phụ của nàng.

“Phu nhân, bên ngoài có Lộ vương gia nói muốn gặp phu nhân”

Vũ Mặc Nhiên? Lộ Tùy Tâm hơi ngẩng đầu lên, hắn tới đây làm gì? Muốn thấy nàng thống khổ?

Tử Vân thất kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, này…này…Vương gia….tới làm gì a?

“Nói cho Lộ vương gia, thiếu gia không có ở nhà, ta không tiện ra gặp khách” nàng không muốn có bất cứ giao tình gì với hắn. mặc dù nàng cùng hắn vốn không có giao tình gì.

“dạ, Phu nhân”

“Tiểu thư, vương…vương gia tới làm gì a?” Tử Vân giọng lắp bắp hỏi Lộ Tùy Tâm.

“Không biết” cũng không muốn biết.

Vũ Mặc Nhiên ngồi ở khách đường, nghe được hạ nhân truyền lại lời từ chối của nàng không khỏi trầm xuống, nàng bây giờ ngay cả nhìn thấy mặt hắn cũng không muốn sao?

“Thiếu gia”

Dương Á Sơ mới từ ngân hàng trở lại, nghe được chuyện đang đồn đại liền vội trở về với Tùy Tâm, hắn không muốn nàng vì chuyện này mà khổ sở, không nghĩ tới vừa vào nhà đã nhìn thấy Vũ Mặc Nhiên.

“Lộ vương gia đại giá quang lâm không biết là có chuyện gì?” tinh mâu lóe lên nhưng khóe miệng vẫn cười.

Vũ Mặc Nhiên nhìn người tiến vào sắc mặt vui cười, khóe miệng nhếch lên nhưng phát ra hàn băng khiến người ta cảm giác lạnh lẽo

“Á Sơ thật là diễm phúc không cạn. Ngày hôm qua thành thân, hôm nay có thêm tiểu thiếp, thật khiến cho Bản vương ngưỡng mộ”

“Là sao? Ha ha, Á Sơ cũng cảm thấy mình thật là có diễm phúc a, có thể thấy được nương tử nhà ta, đúng là tam sinh hữu hạnh a! Bất quá về phần trắc phu nhân đúng là có chút ngoài ý muốn” Hà Tĩnh Nhi, ta đã cho ngươi một cơ hội rồi, sẽ không có lần thứ hai.

Ánh mắt hắn lộ ra quang mang hận không thể tự tay giết chết Dương Á Sơ, nương tử? hắn gọi nàng là nương tử, nàng là của hắn.

Không nhìn thấy sát khí của Vũ Mặc Nhiên, Dương Á Sơ lạnh nhạt nói: “Không biết Lộ vương gia tới đây là có điều gì muốn nói?”

“Bản vương…”

“Đúng rồi, thánh chỉ cũng đã truyền, Vương gia xin cứ tự nhiên! Á Sơ đi xem nương tử của ta có nghỉ ngơi tốt hay không” nói xong khẽ gật đầu đi vào bên trong.

Vũ Mặc Nhiên đột nhiên đứng dậy, ngăn cản Dương Á Sơ!

Nhìn người phía trước mặt, mày Dương Á Sơ giương lên, bình tĩnh nói: “Mặc Nhiên, nàng bây giờ đã là thê tử của ta”

“Vậy thì sao?” nàng còn từng là của hắn! Mày Dương Á Sơ nhíu chặt, trong mắt hiện lên hàn quang.

“Kiếp này nàng sẽ không thể nào thuộc về ngươi, trong lòng ngươi hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào, nàng là thê tử của Dương Á Sơ” hắn vì sao không giác ngộ? đây là Vũ Mặc Nhiên mà ban đầu hắn biết sao?

“Ngươi…” Vũ Mặc Nhiên cảm giác tâm vốn đau lại bị thêm một vết thương Dương Á Sơ vô tình thêm vào.

“Mặc Nhiên, thân là nam nhân, ngươi không cảm thấy ngươi không có phong độ sao?” nàng không hề thương hắn, sao hắn lại không nhìn ra?

“Đó là bởi vì ngươi đã đoạt lấy nàng” lời nói bật thốt lên làm cho cả hai người cùng chấn động.

“Nếu như ngươi không làm tổn thương nàng, không cho nàng hy vọng, không để nàng rời khỏi ngươi, Dương Á Sơ ta sao có thể đả động đến lòng của nàng?”

“Ngươi…”

“Còn có, ngươi khiến ta rất thất vọng, ta quen ngươi, còn đem ngươi trở thành bằng hữu, thật không đánh giá”

“Bản vương cũng cho rằng ngươi mới không xứng làm bằng hữu của bản vương, thê tử của bằng hữu thì không thể đoạt, đạo lý này ngươi không hiểu sao?” nữ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, vì sao nhất định phải là nàng?

“Nàng không còn là thê tử của ngươi! Nàng là thê tử của ta,bây giờ ta xin nói rõ, Vương gia, phủ đệ của ta quá nhỏ, không dám tiếp Vương gia quyền quý đến thăm, không tiễn” Vũ Mặc Nhiên đã không thấy rõ, nói nhiều với hắn cũng uổng phí công sức! Hắn vốn nghĩ Á Sơ này đoạt lấy thê tử của hắn, vậy sao hắn không tự hỏi vì sao mình không nhìn rõ nàng, nàng cũng đã sớm rời hắn đi rồi, không còn là của hắn nữa! nàng có cuộc sống tự do của riêng mình, cũng có quyền tự do gả cho hắn.

Mà bây giờ, tình nghĩa giữa hai người bọn họ cũng đã tan vỡ.

“Ngươi thật to gan” Vũ Mặc Nhiên vẫn chắn ngang Dương Á Sơ! Vì sao bọn họ lại tới mức như thế này.

“Tiễn khách” phải, vì sao bọn họ phải làm đến trình độ này?

Giận giữ phản cười, nhưng lãnh mâu hàn khí vẫn tản ra: “Bản vương sẽ xem ngươi như thế nào mà xứng với nàng?” nói xong phất tay áo bỏ đi.

Nhìn bóng dáng khuất dần của Vũ Mặc Nhiên, Dương Á Sơ rũ mắt xuống, Mặc Nhiên, vì sao ngươi lại thành ra như vậy! xem ra hắn phải gia tăng động tác trong tay!

“Sư thúc” thanh âm trầm ổn truyền đến, là Phương Mạc Ngôn.

“Mạc Ngôn, gần đây đã làm phiền ngươi rồi” có Phương Mạc Ngôn cùng Linh nhi ở đây, hắn cũng tương đối yên tâm.

“Sư thúc,không cần phải khách khí, đây là Mạc Ngôn muốn làm” bất quá, võ công Lộ vương gia không thua gì hắn, nếu ra tay không chắc hắn sẽ thắng được! Sư thúc có lẽ là hơn một chút, nhưng nam nhân kia sát khí trên người rất nặng, là một đối thủ khó lường.

Cung điện Ngân thái tử

“Khởi bẩm thái tử, đây là tin tức từ Thiên Vũ truyền đến” Ám Dạ đem một ống trức đưa cho Ngân Lưu Nhân.

Vừa mở ra nhìn, trong mắt Ngân Lưu Nhân hiện lên tinh quang.

“Ám Dạ, Lưu Tinh có tin gì hay không?” nhớ đến cô gái phá được thế kỵ binh chiến lược của hắn kia, tròng mắt Ngân Lưu Nhân lóe lên, nàng có khỏe hay không?

“Bẩm thái tử, vẫn không có” xem ra thái tử thật sự để ý nữ tử kia nên mới phái Lưu Tinh đi theo nàng.

“Có tin tức nào lập tức truyền lên” Vũ Mặc Phong đã tăng thêm binh lực biên cảnh, hơn nữa còn nâng đỡ mấy vị thế gia, có vẻ là muốn đối phó với Dương gia, xem ra đang muốn chỉnh đốn lại Thiên Vũ, nếu như lúc này hắn đem kỵ binh tiến đánh thì sẽ là  thời có tốt nhất, chỉ là…kỵ binh của hắn vẫn chưa nghĩ ra phương thức tác chiến tốt hơn, Vũ Mặc Phong tựa hồ cũng liệu đến khả năng này nên mới tăng thêm binh lực biên cảnh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.