Thất Phu Nhân

Chương 69: Kinh hoa tự



Thời gian cũng sẽ không vì những chuyện này mà dừng lại! Lộ Tùy Tâm ngồi ở bên giường  nhìn phong cảnh bên ngoài, lá cây vì gió thổi mà phát ra thanh âm xào xạc! trời cũng dần dần nóng, không biết có phải vì tâm không yên lặng mới cảm giác nóng hay không?

Cách buổi nàng cùng Dương Á Sơ thành thân cũng đã một tháng, sau đó chính là việc Hà Tĩnh Nhi sắp sửa vào Dương gia! Những ngày sau này, lão công của nàng đối với nàng rất tốt, tốt đến mức nàng đã quên mất việc này! Ngày ngày sáng thức dậy trong ngực hắn, cảm thụ triền miên nhiệt tình buổi tối,  buổi sáng lại ôn nhu chờ đợi, đợi nàng tỉnh lại mới đi làm việc của hắn! làm cho nàng đi qua hết tháng trăng mật này. Nàng cũng không hỏi hắn chuyện bên ngoài xử lý như thế nào, cũng không thắc mắc Dương gia bây giờ ra sao? Nàng tin hắn có thể làm tốt! đôi khi hắn cũng có vẫn đề khó giải quyết, lúc ấy sẽ hỏi ý kiến của nàng.

Một tháng qua cùng chung hoạn nạn, Lộ Tùy Tâm đối với lão công nàng cũng đã hiểu rõ.

Bề ngoài thì ôn nhu như nước nhưng trong xương cốt lại là một thương nhân ánh mắt khôn khéo sắc bén cùng phán đoán chuẩn xác, đoán tâm ý người khác không hề sai lệch.

Dương gia dưới sự chỉ đạo của hắn ngày càng bày ra cục diện xuống dốc, mà Thân gia cùng mấy gia tộc khác bắt đầu lộ diện ra.

Thương trường vĩnh viễn đặt lợi ích lên trên hết, không ai giống hắn đem bạc đền bù không cho dân chúng, cũng không có ai ngu ngốc đem giao cho triều đình. Người người đều hoài nghi vào năng lực Dương Á Sơ.

Nghĩ như vậy, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười!Đúng là Lão công của nàng a!

“Nương tử, đang nghĩ gì vậy?” liền bị kéo vào một vòm ngực ấm áp.

“Đang nghĩ tới ngươi a” buông lỏng mình nhích dần vào ngực hắn, mặc cho hai tay hắn ôm lấy hông nàng! Mấy ngày qua hắn hơi bận rộn, có phải là đang xử lý chuyện của Dương gia, còn phải giải quyết chuyện nhập môn của Hà Tĩnh Nhi?

“Ha ha, nương tử, cám ơn nàng” nàng tín nhiệm, hoàn toàn ủng hộ hắn để cho hắn về sau tránh lo âu phiền muộn.

Mày liễu khẽ nhếch, khóe miệng lộ ra cười, từ sau khi thành thân nàng nghe được nhiều nhất chính là xương hô “Nương tử” này!

“Nương tử, ta cùng nàng đi ra ngoài một chút được không?” sau ngày đó hắn cũng không theo nàng nhiều, bất quá, sự tình Dương gia đến quá nhiều, cục diện bây giờ cũng đang theo con đường hắn dự trù sẵn.

“Được” đi ra ngoài một chút cũng tốt, ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên, hắn cũng rất mệt mỏi rồi!

Ngồi trong xe ngựa, Lộ Tùy Tâm vén rèm lên tò mò nhìn phong cảnh phía ngoài! Đây hình như là đang ra ngoại thành! Người trên đường cũng rất nhiều, có vẻ là đang đi cùng một phương hướng.

“Đi đâu vậy a?”

“Hôm nay là ngày cao tăng đắc đạo Huyền pháp trưởng lão ra ngoài, bây giờ đang ở ngoại thành tại chùa kinh hoa tự, nam nữ già trẻ trong kinh thành đều tham gia náo nhiệt” cho nên hắn mới đưa nàng đi ra ngoài một chút.

Ra là vậy a, nhiều người lại đi về hướng núi như vậy. Đến chân núi, Lộ Tùy Tâm nhìn ngọn núi cao vút đến tầng mây, nhíu nhíu mày, lão công muốn nàng leo lên sao?

“Đi thôi” kéo tay Lộ Tùy Tâm, Dương Á Sơ nhẹ khuyên nhủ: “Nương tử, thử một chút, nếu như nàng mệt thì ta sẽ cõng nàng”

Lộ Tùy Tâm âm thầm liếc mắt, nhiều người như vậy, hắn cõng nàng không phải muốn sấm dội cả kinh thành sao?

Bất quá, nàng cũng lâu rồi chưa hoạt động thân thể, thử một chút cũng tốt.

Hai người theo dòng người đi lên! Thật đúng là đông, bây giờ trong lòng Lộ Tùy Tâm chỉ có duy nhất ý nghĩ như vậy!

Vất vả leo lên đến đỉnh, Lộ Tùy Tâm mệt thở không ra hơi, mồ hôi cũng rơi đầy trên trán! Vốn đang mệt nhưng nhìn phong cảnh phía sau liền tan biến, Oa! Nơi này thật đẹp, tán cây cao vút, không khí thanh tân, nhìn xuống dưới cũng chỉ thấy mây trắng lơ lửng quanh ngọn núi!  Ngôi chùa to lớn ở ngay trước mắt, kinh hoa tự này cũng không lớn lắm, hôm nay có rất nhiều người, xem ra Huyền pháp trưởng lão danh tiếng cũng vang xa a!

Dương Á Sơ nhìn mồ hôi trên trán nàng, cầm lấy khăn lụa trong tay, không để ý đến ánh mắt của những người lên núi, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt nàng,vì hắn biết nàng sẽ thích phong cảnh nơi này.

“Ngươi cũng không mệt sao, ta một thân mồ hôi đây a” thể lực hắn thật là tốt, khó trách tối nào cũng…trời ạ? Nàng đang suy nghĩ cái gì vậy a? Vỗ vỗ hai má, Lộ Tùy Tâm xấu hổ xoay người nhìn lại dòng người còn đang leo lên.

“Nương tử, nàng vừa rồi nghĩ gì thế? Sao lại đỏ mặt?” Dương Á Sơ trêu chọc kéo người lại đối diện với hắn! quả thật hắn đã nhìn thấy nàng xấu hổ, ha ha, nàng nghĩ đến cái gì vậy a? Dương Á Sơ cười khẽ một tiếng.

“Ta đâu có nghĩ cái gì? Thật sự là không nghĩ a, ách…đây không phải Hiên vương sao?” thật ly kỳ, bên cạnh Hiên vương không phải là vị Lưu Thanh An tiểu thư đó sao?

Dương Á Sơ xoay người nhìn thấy người phía trước, khẽ mỉm cười, Hiên vương gia cũng đi lên, thật đúng là trùng hợp.

“Đi thôi, chúng ta đi chào hỏi” Vũ Mặc Hiên đã không ít lần giúp hắn! Đối với Hiên vương hắn đúng là cảm kích thật lòng.

“Được” phù, may mà có Hiên vương xuất hiện.

“Huyền pháp trưởng lão phật hiệu tinh thông, Hiên vương cũng có hứng thú với phật hiệu sao?” giai nhân vẫn che mặt như cũ lên tiếng.

“Thần chung mộ cổ tỉnh ngủ thế gian nghe tiếng lợi khách, kinh thanh phật hiệu hoán quay về khổ hải lạc đường nhân.”Vũ Mặc Hiên cũng không trả lời người bên cạnh mà chỉ đọc câu đối đề trên cột trụ ngôi chùa.

Lưu Thanh An nhìn về phía câu đối trên cột trụ, thanh mâu khó khăn mới giấu được nét buồn bã, nàng vĩnh viễn cũng không làm cho hắn chú ý!

Nàng vừa leo lên đã thấy hắn đứng ở chỗ này xuất thần nhìn phía dưới, hắn mãi mãi chỉ coi nàng là cô bé đến học đàn.

Đúng vậy, không ai biết âm luật là chính hắn dạy nàng! Nhưng mà…trong lòng cười khổ, nàng có gảy đàn hay nữa hắn cũng chỉ mỉm cười, không thể đi vào tim hắn! Điểm này trước kia nàng đã sớm biết, nhưng vẫn tò mò nữ nhân có thể đi vào trong lòng hắn sẽ là ai!

Nhưng người làm hắn động tâm lại…từng là thiếp của người khác, bây giờ lại là thê tử của người khác, vậy mà hắn vẫn vui vẻ chịu đựng!

“Hiên vương gia…” một tiếng lạnh nhạt Hiên vương gia lại làm cho Lưu Thanh An rõ ràng cảm thấy trong mắt nam nhân bên cạnh đang vui mừng.

Người đứng trong đám người hướng bên này gật đầu, bên cạnh còn có nam nhân ôn nhu ôm nàng, là Dương Á Sơ tinh xảo tuyệt luân.

“Hiên vương cũng có hứng thú với phật hiệu sao?” Dương Á Sơ hướng Vũ Mặc Hiên cười nói, ánh mắt nhìn thoáng qua Lưu Thanh An.

“Thì ra Lưu tiểu thư là hồng nhan tri kỉ của Hiên vương”

“Huyền pháp trưởng lão phật hiệu tinh thâm, Mặc Hiên là muốn thỉnh giáo trưởng lão, Á Sơ huynh đặc biệt cùng phu nhân lên đây” Nhìn hai người thân mật, Vũ Mặc Hiên nhẹ hỏi mình, vì sao không hiểu ra?

“Đúng vậy a, nương tử nhà ta ngày ngày ở nhà cũng ít hàn huyên cùng nhau, hôm nay vừa lúc có thời gian nên đưa nàng ra ngoài một chút, vậy chúng ta vào thôi” nhìn bên ngoài dòng người chen chúc tranh nhau, xem ra là Huyền pháp trưởng lão đã đi ra.

“Được”

Vũ Mặc Hiên nhìn bộ dáng thản nhiên bình tĩnh của Tùy Tâm trong lòng có chút an ủi. Nàng hạnh phúc là tốt rồi! Chỉ qua là sau thánh chỉ đó…

Lưu Thanh An biết mình hoàn toàn bị coi thường, trong lòng khẽ cười khổ.

“Lưu tiểu thư, cũng thích phật hiệu sao?” tiếng nói nhẹ vang làm cho Lưu Thanh An trong mắt kinh ngạc, nàng sao lại chủ động nói chuyện?

“Thanh An cũng không hiểu phật hiệu, chỉ là tò mò một chút nên mới đến” không nghĩ lại gặp hắn và bọn họ.

“Nương tử…” nhìn nơi này quá nhiều người, Dương Á Sơ vươn tay muốn nắm lấy Lộ Tùy Tâm.

“Hiên vương gia, vậy phiền ngài chiếu cố Lưu tiểu thư” vươn tay thon dài đặt vào lòng bàn tay to lớn kia, nhìn qua Lưu Thanh An cùng Vũ Mặc Hiên, rõ ràng là ái mộ Hiên vương, chẳng qua Hiên vương không để nàng ở trong lòng.

“Thiện nam tín nữ thành tâm thành ý thính, thính niệm tam thế nhân quả kinh…” một lão nhân đang ngồi trước chùa giảng kinh! Mà bên dưới đã ngồi chật người, Lộ Tùy Tâm cùng mấy người đành phải đứng phía sau nghe.

Tuổi cũng không biết bao nhiêu, nhưng hẳn là rất cao, râu tóc bạc trắng, thân mặc một bộ áo vải  màu xám, đang nhắm mắt lại ngồi giảng, đúng là bộ dạng của một cao tăng đắc đạo.

Nhiều người bên dưới đang nhập tâm nghe, cho dù một khu đất lớn thế cũng đều chật ních người, nhưng không người nào phát ra nửa điểm thanh âm.

“Tam thế nhân quả phi không vừa, phật ngôn chân ngữ thực phi khinh…” thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp truyền tới tận sâu ngóc ngách sân chùa.

“Thí chủ, mời đi theo tiểu tăng” một tiểu hòa thượng không biết từ khi nào đã đến bên cạnh đám người Lộ Tùy Tâm.

Ngồi trong ngôi miếu an tĩnh, bên ngoài là tiếng Huyền pháp trưởng lão đang giảng kinh..

“Hiên thí chủ, pháp lão nói ngài chờ một lát” tiểu hòa thượng lễ phép nói xong cũng xoay người rời đi.

Thì ra Huyền pháp trưởng lão có quen biết với Vũ Mặc Hiên a! khó trách mấy người bọn họ lại được mời đến đây! Lộ Tùy Tâm nhìn liếc qua Vũ Mặc Hiên, nghe nói thái hậu cũng đang ở thiên chùa tu tâm dưỡng tính, mà Huyền pháp trưởng lão lại là trưởng lão thiên chùa, quen biết hắn là chuyện rất bình thường.

“A di đà phật…” trưởng lão sau khi đi vào triều liền làm phật lễ.

“Trưởng lão, lần này xuống núi là để làm gì?”

“A di đà phật, lão nạp lần này đến đây là vì thí chủ” Huyền pháp trưởng lão lấy ra chuỗi tràng hạt ngồi ở trên giường, nhìn đến những người trong đây, tinh quang bắn ra tứ phía.

Vũ Mặc Hiên kinh ngạc nhìn trưởng lão, vì hắn?

“Hiên thí chủ gần đây có cố kết tình hay không?” nhắm mắt lại, nhàn nhạt hỏi. Hết thải đều là kiếp trước định sẵn! Ai!

Vũ Mặc Hiên tâm tư khẽ rũ xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào trưởng lão: “Vũ Mặc Hiên đúng là đang có khúc mắc” bất quá hắn cũng hiểu, không phải của hắn thì dù hắn có van cầu cũng không được, chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi.

“Hiên thí chủ, nên đi theo lão nạp thôi” biết rõ thiên ý đã định nhưng vẫn muốn vì hắn hóa giải số kiếp mệnh trung này! Ai, xem ra hắn cũng chỉ là người trong hồng trần, âu cũng là dựa vào số kiếp của hắn.

Nghe đến đó, mấy người cũng nghe hiểu được, xem ra trưởng lão rất coi trọng Vũ Mặc Hiên, còn muốn Vũ Mặc Hiên theo hắn xuất gia, này…đều đem ánh mắt quăng về phía Vũ Mặc Hiên.

Vũ Mặc Hiên khẽ mỉm cười: “Trưởng lão, Vũ Mặc Hiên là phàm phu tục tử, cũng chưa có nhìn ra, cho nên ý tốt của trưởng lão, Vũ Mặc Hiên xin cảm tạ”

Trong mắt khẩn trương của Lưu Thanh An nghe thấy thế hơi lộ ra vui sướng.

Ai! Một tiếng thở dài dằng dặc tựa hồ quanh quẩn trong gian phòng, rồi lại không người nào phát ra âm thanh! Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn vị trưởng lão này!  Thế gian này thật sự có tam thế luân hồi sao?

“Tam thế nhân quả nói không hết, ông trời không thiếu người có thiện tâm”

Lộ Tùy Tâm kinh ngạc nhìn người đang nhắm mắt, hắn đang trả lời câu hỏi của nàng sao? Nhưng nàng vẫn chưa nói ra vấn đề đó, hay là hắn có thể nhìn thấu lòng người? hay có lẽ hắn thật sự đã thành phật?

“Nữ thí chủ, duyên tại nơi nào? Gần trong gang tấc mà lại ở khắp nơi” thanh âm pháp lão làm cho Lộ Tùy Tâm có cảm giác khác thường, trưởng lão này thật sự có thể nhìn thấu trời đất?

Dương Á Sơ nhìn vị huyền pháp trưởng lão này, rồi lại nhìn qua Lộ Tùy Tâm, trong lòng cũng thấy khác thường, pháp lão này thật làm cho người ta nhìn không thấu.

“Nương tử, nếu Pháp lão là vì Hiên vương, nói vậy tìm Hiên vương cũng là có chuyện, chúng ra đi ra phía ngoài trước thôi”

Lộ Tùy Tâm lại liếc nhìn lão nhân đang ngồi thẳng, khẽ gật đầu: “Ân”

“Đại sư, cáo từ” hai người hướng pháp lão cúi mình.

“Thân tự cây bồ đề, tâm như gương sáng thai, lúc nào cũng cần phất thí, vật sử nhạ bụi bậm! Nữ thí chủ, đi đi!”

Tròng mắt Lộ Tùy Tâm lóe lên, pháp lão này nói toàn những lời trong phật pháp, nàng không phải người tu hành, hắn nói những lời này với nàng có phải không thích hợp lắm hay không?

“Nương tử, chúng ta đi thôi” Dương Á Sơ thúc giục.

Lưu Thanh An nhìn hai người bước ra ngoài cũng hơi nghiêng mình: “Tín nữ Lưu Thanh An xin trưởng lão chỉ điểm một hai”

“Mệnh lý có lúc chung tu hữu, mệnh lý vô thì chớ cưỡng cầu, nữ thí chủ,hãy ghi nhớ kỹ!” Tất cả đều là kiếp trước đã định!

Nghe nói thế, Lưu Thanh An cười khổ, mạng bên trong cuối cùng cũng có tu, nhưng vô lúc thì chớ cưỡng cầu, là chỉ nàng cùng hắn không có duyên sao?

“tạ ơn pháp lão đã chỉ giáo” đứng dậy nhìn thoáng qua Vũ Mặc Hiên,trong con ngươi ám quan chợt lóe.

Chờ lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, Vũ Mặc Hiên mới cúi đầu lạy ba lạy: “Tạ ơn ý tốt của đại sư, Vũ Mặc Hiên vẫn không thể rũ bỏ hồng trần”

“Hiên thí chủ, ngươi còn nhớ rõ lão nạp đã nói với ngươi những gì không?”, mở mắt, lão nhân thở dài lên tiếng.

“Đại sư đã nói, con đường hồng trần của Vũ Mặc Hiên chỉ vì báo đáp ân tình” là tình của nàng sao? Kiếp trước hắn nợ nàng sao? Cho nên muốn cả đời này trả lại cho nàng. Nếu quả thật có kiếp sau, hắn có thể cầu trời xanh, đổi lấy tơ hồng của hắn và nàng hay không?

“Hiên thí chủ, sao không bỏ xuống” hắn thiên tư hơn người, nếu như thành tâm cầu phật có lẽ còn có thể khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo.

“Bỏ xuống, đại sư, không bỏ xuống được” Vũ Mặc Hiên cười nhạt, đã đi sâu và xương cốt thì sao có thể bỏ xuống?

“Lão nạp chỉ muốn nói như vậy, thí chủ hãy tự mình lĩnh ngộ, lão nạp sẽ ở đây chờ thí chủ ba ngày, nếu như nghĩ thông suốt thì hãy đi tìm lão nạp”

“Cảm tạ ý tốt của đại sư, nhưng Vũ Mặc Hiên đã lún quá sâu vào trần thế, sợ rằng sẽ không thể rũ bỏ như lời đại sư nói, không dám trì hoãn đại sư”

“Đi đi” mở mắt nhìn qua người bên dưới, tròng mắt nhìn thấu vạn vật thế gian khẽ chảy qua một tia tiếc hận liền nhắm lại! Là thiên ý a!

“Tạ đại sư” Vũ Mặc Hiên lẳng lặng đứng dậy, hướng người đang nhắm mắt nhẹ hành lễ rồi bước ra cửa.

Vũ Mặc Hiên đi ra khỏi gian phòng, người cũng đã tản đi gần hết, nhìn ba người phía trước cười nhạt một tiếng.

Đợi đến lúc bốn người đã xuống núi thì đã gần giữa trưa! Dương Á Sơ muốn mọi người cùng đi Du Nhiên cư dùng bữa, nhìn Vũ Mặc Hiên mỉm cười ý bảo, lời nói cự tuyệt của Lưu Thanh An cũng nuốt trở về, cũng gật đầu.

Du Nhiên cư

“Tiểu thư, người muốn ở đại sảnh đường hay trên nhã gian?” chưởng quỹ nhìn người đến vội vàng tự mình ra nghênh đón! Bây giờ cả kinh thành đều biết Hà tiểu thư là trắc phu nhân Hoàng thượng ban cho chủ tử, về tình về lý hắn phải đích thân ra chào hỏi.

“Như Ca, ngươi cứ nói đi?” Hà Tĩnh Nhi dịu dàng nhìn về phía chưởng quỹ, tiện thể đem tầm mắt ở trên người gia nhân bên cạnh.

Nhìn chung quanh đại sảnh rồi lại nhìn người đang ngồi bên cửa sổ, Thân Như Ca ánh mắt hiện lên không rõ: “Đại sảnh”, hắn tới kinh thành từ khi nào? Sao không đi gặp nàng?

Đại sảnh? Hà Tĩnh Nhi kinh ngạc, nhìn chung quanh mọi người đang nhìn hai nàng, khẽ mỉm cười, cũng tốt.

“Chưởng quỹ, chúng ta ngồi trong đại sảnh”

“Dạ, hai vị tiểu thư mời ngồi”

Hai người ngồi xuống, không để ý tới ánh mắt đánh giá của những người bên cạnh! Hà Tĩnh Nhi ý bảo chưởng quỹ để cho Thân Như Ca chọn món! Nàng bây giờ hoàn toàn đem mình trở thành nữ chủ nhân của nơi này, hai ngày nữa, nàng sẽ bước vào cửa Dương gia, chính là phu nhân Dương Á Sơ,mặc dù chỉ là tiểu thiếp. Nhưng nàng tin mình có thể nhận được tất cả sự chú ý của hắn.

“Thân tiểu thư, xin hỏi muốn dùng món gì?”

“Tùy đi, ngươi xem món nào ngon nhất thì mang lên” ánh mắt vẫn ngó chừng người nọ, hắn thậm chí cũng không thèm quay đầu nhìn nàng một cái, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng có chút tức giận.

Nhìn theo ánh mắt Thân Như Ca, có chỗ nào không đặc biệt sao? Chẳng qua chỉ là nam tử bình thường ngồi bên cạnh cửa sổ.

“Như Ca, ngươi đang nghĩ gì vậy?” hai người từ nhỏ đã quen biết nhau, tuy không nói là hảo tỷ muội nhưng từ xưa cũng có chút giao tình! Nàng nghe nói Thân gia chuyên buôn bán trang sức đeo tay thượng hạng nên mới nhờ Thân Như Ca giúp nàng chọn lựa, để cảm ơn nàng nên mới mời đến dùng một bữa.

Thu hồi ánh mắt nhìn về phía người trước mặt, tròng mắt Thân Như Ca lóe lên, chuyện tứ hôn này trong kinh thành không ai không biết, nàng có biết mình đang làm cái gì không? Trong đầu lại nhớ đến Uông Tùy Tâm làm cho nàng nghi ngờ không giải thích được, nàng sẽ đối đãi chuyện này ra sao?

Hà Tĩnh Nhi khẽ mỉm cười, nàng biết Thân Như Ca đang đánh giá nàng, cũng chỉ mỉm cười không nói gì.

“Thức ăn đã mang lên đây, mời hai vị tiểu thư từ từ thưởng thức” tiểu nhị mang thức ăn lên cũng hơi chú ý vào Hà Tĩnh Nhi, nàng chính là Nhị phu nhân mà Hoàng thượng ban? Quả là xinh đẹp, hơn nữa còn là thiên kim tiểu thư.

“Ăn đi” Hà Tĩnh Nhi mời Như Ca động đũa.

Xem ra nàng đã hoàn toàn coi Du Nhiên cư là của mình! Đây là ý nghĩ trong đầu Thân Như Ca! trên mặt trong trẻo khẽ gật đầu, nàng từ trước đến giờ không nói nhiều lắm, con đường này là do nàng ta chọn, người khác không có quyền lên tiếng.

“Đại sư huynh, ta tìm…” Nhiễm Linh Nhi từ ngoài cửa tiến vào giọng nói tràn đầy hưng phấn nhưng nhìn thấy Phương Mạc Ngôn ngồi đấy vẻ mặt liền chìm xuống. Hôm nay sư thúc đưa sư phụ ra ngoài, đại sư huynh lại không có trong phủ, nghe tử vân nói đại sư huynh đi Du Nhiên cư! Nàng đang vui vẻ chạy tới thì đã nhìn thấy nữ nhân kia đang ở đây, khó trách đại sư huynh lại đến nơi này. Hừ.

“Linh nhi, sao ngươi lại tới đây? Sư thúc đã trở về chưa?” Phương Mạc Ngôn nghe thấy giọng nói của Linh nhi liền ngẩng đầu lên, ánh mắt bây giờ mới nhìn thấy, nàng ở đây sao? Thân gia đại tiểu thư! Nàng hướng hắn gật đầu, hắn cũng đáp trả lại.

Một màn chào hỏi cũng rơi vào trong mắt Linh nhi, trong đôi mắt to tròn lóe lên tức giận, đang muốn rời đi thì liền dừng lại, hừ…nàng sẽ không để hắn thỏa nguyện đâu! Nghĩ như vậy, ánh mắt lanh lợi di chuyển có chủ ý! Đi tới bên cạnh Phương Mạc Ngôn ngồi xuống.

“Oa, đại sư huynh, ngươi gọi nhiều món ngon như vậy a, ha, ta muốn ăn thịt bò, ngươi gắp cho ta ăn”

Phương Mạc Ngôn nghe lời gắp lấy một miếng thịt bò nhét vào trong miệng nàng, cũng làm cho người thanh ngạo dời đi tầm mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.