“Tuyệt, cảm ơn” Dương Á Sơ đi ra từ gian phòng Dương lão gia, chân thành nói với Nam Cung Tuyệt, may mà có Tuyệt ở đây, nếu không mẫu tử đại tẩu đã khó giữ được, cha cũng sẽ không thể dậy nổi vì đả kích này.
“Ha ha, không có gì” Nam Cung Tuyệt bây giờ hoàn toàn trở lại hình tượng lãng tử. Thân thể dựa vào chiếc ghế thái sư. Còn nhếch lên đôi mắt sáng ngời.
“Dương lão gia cũng không có việc gì nữa, khí huyết công tâm, kiên trì uống thuốc là được rồi. Còn có, tốt nhất không nên làm cho lão gia tâm tình kích động, sau này có chuyện gì cũng đừng cho người biết” Nam Cung Tuyệt bổ sung. Người lớn tuổi không nên hao tâm như vậy.
“Điểm này ta sẽ chú ý, bất kể nói thế nào, Dương gia sẽ ghi nhớ đại ân của Thiếu cốc chủ” Dương Viễn Chi cảm tạ nói.
“Đại ca, sao đại tẩu lại nghiêm trọng như vậy? chẳng phải có hạ nhân đi theo sao?” sắc mặt Dương Á Sơ đọng lại, quay đầu hỏi Dương Viễn Chi.
“Hạ nhân đi hết, có thể là do dưới chân bị trơn” Dương Viễn Chi thản nhiên nói.
Nam Cung Tuyệt rũ tròng mắt xuống, Dương Viễn Chi đối với Á Sơ đúng là huynh đệ tình thâm, thiếu chút nữa mất đi nương tử cùng hài tử vậy mà vẫn không muốn làm cho Á Sơ đau lòng. Có người huynh như thế là phúc của Á Sơ.
“Đại ca, sau này nhớ phái nhiều người đi theo đại tẩu” Dương Á Sơ dặn dò, nhìn thấy bộ dạng của đại ca trong lòng hắn cũng khẽ đau nhói.
“Ân, ta sẽ, đúng rồi, lão nhân gia sư phụ ngươi có khoẻ không?” lơ đãng chuyển sao đề tài khác.
“Sư phụ ta sau buổi thọ yến đã thượng tuyết sơn”
“Thượng tuyết sơn?”
“Đúng a”
“Tuyệt, gần đây có sao không?” Dương Á Sơ nhìn về phía Nam Cung Tuyệt.
“Làm sao?” người đều ở đây, sẽ không có chuyện gì hết.
“Chờ hai ngày nữa nương tử ta nghỉ ngơi tốt ta sẽ đưa nàng đi dưỡng thai, kinh thành không thích hợp với nàng”. Ở đây hắn không thể lúc nào cũng bên cạnh nàng, mà hắn không muốn đem nàng tới chỗ mạo hiểm. Hắn không phải người ngốc, tình huống đại tẩu hắn phát hiện có điểm kì quái. Còn biết đại ca không muốn hắn đau lòng, cũng đã hỏi hạ nhân, đại tẩu không phải ngã trong nhà, mà là lúc đụng phải Hà Tĩnh Nhi, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Nghĩ được như vậy, Dương Á Sơ hạ mi mắt thật dài xuống, Hà Tĩnh Nhi…
“Tốt, không thành vấn đề, kinh thành này cũng lâu chưa ghé, du ngoạn một phen cũng không tồi” nam cung tuyệt ngồi thẳng người.
“Cái gì? Á Sơ…” Dương Viễn Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Dương Á Sơ, hình như vừa rồi hắn nghe được Á Sơ nói dưỡng thai“Cái gì? Á Sơ…” Dương Viễn Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Dương Á Sơ, hình như vừa rồi hắn nghe được Á Sơ nói dưỡng thai?
“Đúng, đại ca, nương tử ta cũng mang thai một tháng rồi” nói đến việc này, Dương Á Sơ cười vui vẻ một tiếng.
Dương Viễn Chi cũng vui mừng lên tiếng: “Thật sự, nếu vậy cha biết nhất định sẽ rất vui”
“Ân, mới vừa rồi đệ cũng đã nói cho cha, cha đúng là rất vui vẻ” Dương Á Sơ cười khẽ một tiếng. Vốn cha đang ốm nhưng nghe hắn nói xong liền mừng như điên, làm cho hắn có cảm giác an tâm, ít nhất sau này cha cũng chú trọng thân thể, người còn phải đợi làm gia gia chứ.
“Nhưng đang có thai mà đi đường xóc có không tốt hay không, nếu không trở về ở tại Dương gia chủ viện?” Dương Viễn Chi đề nghị.
“Không sao, đại ca, có Tuyệt ở đây ta cũng yên tâm hơn chút ít” Dương Á Sơ an ủi.
Dương Viễn Chi thấy tâm ý đệ đệ đã quyết cũng không nói gì nữa, hơn nữa kinh thành này cũng không phải là nơi an tĩnh…
….
Hoàng cung
“Hoàng thượng, Thập Ngân quốc đột nhiên đem hai mươi vạn đại quân tới tây cảnh tuyên bố khai chiến, Hoàng thượng, người xem chuyện này có gì mờ ám hay không?” Đang vương bẩm báo nói.
“Vương gia, Thập Ngân quốc lòng muông dạ thú, việc đấy là rất rõ ràng rồi”một vị đại thần trong đó cũng đứng ra phát biểu ý kiến của mình.
Vũ Mặc Phong nhìn các vị đại thần trên điện, phần lớn đều tỏ vẻ muốn nghênh chiến.
“Hiên vương, ngươi nghĩ thế nào?” Vũ Mặc Phong hỏi tới Vũ Mặc Hiên nãy giờ chưa lên tiếng.
Trong mắt Vũ Mặc Hiên không giải thích được, mày cũng nhíu chặt lại, nghe được câu hỏi của Vũ Mặc Phong tiến lên một bước. “Hoàng thượng, thần có một cảm giác không thể giải thích nổi, Thập Ngân quốc biết rõ Lạc thành là biên cảnh trấn thủ tối trọng yếu của Thiên Vũ, theo như lẽ thường mà nói, tuyên chiến hẳn nên đánh hạ Lạc thành trước, tuy nhiên hắn lại đưa quân tới biên cảnh phía tây, thần nghi ngờ có âm mưu gì đó ở đây”
Lời nói của Vũ Mặc Hiên cũng làm cho đại thần trong triều nghị luận không dứt.
“Hoàng thượng, lời của Hiên vương cũng là suy nghĩ trong lòng của thần, chỉ là…” tròng mắt Vũ Mặc Nhiên chuyển sâu, “Bất kể Ngân Lưu Nhân vì sao làm như thế, có âm mưu gì, cũng phải nghênh chiến biên cảnh phía tây” Tây cảnh mặc dù chỉ là râu ria nhưng chỉ cần là lãnh thổ Thiên Vũ thì không có khả năng dâng cho Ngân Lưu Nhân.
Vũ Mặc Phong ngồi trên đại điện, không biết đang suy nghĩ cái gì. Chỉ phất tay ngăn lại các đại thần đang nghị luận.
Một lúc lâu sau mới nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, để Lộ vương mang hai mươi vạn binh lực thẳng đánh tây cảnh”
“Thần tuân chỉ”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
….
Viết xong một chữ cuối cùng, Vũ Mặc Phong đặt bút sang bên cạnh, cầm lấy ngọc tỷ ấn xuống.
“Ám, đem đạo thánh chỉ này giao cho Đang vương”
“Dạ, chủ tử” mặc dù không hiểu tại sao Hoàng thượng vừa hạ chỉ cho Lộ vương đem quân nghênh chiến lại soạn thêm một đạo thánh chỉ khác cho Đang vương, nhưng ám dạ cũng không dám phỏng đoán tâm tử của chủ tử.
“Hoàng thượng…” tiểu Thân tử tiến lên kêu Vũ Mặc Phong đang tựa lưng trên ghế, hai mắt nhắm lại dưỡng thần.
“Lui xuống đi, để trẫm nghỉ ngơi một chút” Vũ Mặc Phong nhắm mắt lại phân phó.
“Hoàng thượng, người nên hồi cung nghỉ ngơi” như vậy không tốt cho long thể.
“Lui xuống”
“…Dạ” tiểu Thân tử cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể bảo cung nữ thái giám đi ra ngoài.
Vũ Mặc Phong nhắm mắt lại, trong đầu cũng không nghĩ ngợi gì, Ngân Lưu Nhân nhất định là có mục đích, chỉ là mục đích đó là gì?
Nếu hắn tuyên chiến, tất nhiên là phải nghênh chiến trước, đây là chuyện không phải bàn cãi. Nhưng đây là phòng ngừa vạn nhất có chuyện gì xảy ra, mặc dù hắn truyền chỉ để Tam hoàng huynh đem quân đi, nhưng hắn vẫn âm thầm truyền một thánh chỉ khác, để Đang vương thay thế Lộ vương. Tây cảnh mặc dù không thể bỏ nhưng Lạc thành mới quan trọng nhất. Nghĩ được như vậy, khoé miệng Vũ Mặc Phong cong lên: Ngân Lưu Nhân, có trẫm ở đây, mộng xưng bá của ngươi đừng hòng được như ý. Trẫm cũng muốn xem xem cuối cùng ai chết trong tay ai…
Dưới màn đêm, ngọn đèn ở Tuỳ Tâm cư sáng ngời, bên trong phòng khách có hai người đang uống rượu.
“Nghe nói Thập Ngân quốc đem hai mươi vạn đại quân áp tới Tây cảnh, thề phải công phá Thiên vũ” Nam Cung Tuyệt nhàn nhạt nói.
“Nào, ta mời ngươi, ha ha, đại sự triều đình khắc có người hao tâm, ta cũng không có nhiều thanh thản tới mức như vậy đâu” Dương Á Sơ khẽ mỉm cười nói với Nam Cung Tuyệt. Trong lòng vẫn rất nhanh tự hỏi, Ngân Lưu Nhân vì sao đem binh tới Tây cảnh?
“Cũng đúng, ha ha, người trong giang hồ tất nhiên không hứng thú với mấy cái này” Nam Cung Tuyệt ha ha cười một tiếng.
“Đúng rồi, ngày mai có thể lên đường không? Hay để phu nhân ta nghỉ ngơi mấy ngày?” Nam Cung Tuyệt rót thêm rượu vào cho Dương Á Sơ.
“Thành thật mà nói, ta cứ có loại cảm giác bất an, cho nên trong lòng mới gấp gáp muốn rời khỏi nơi này” Dương Á Sơ thở dài lên tiếng.
“Tại sao?” trên mặt Nam Cung Tuyệt nụ cười cũng thu lại.
“Không có chuyện gì, có lẽ là ta đa tâm” Dương Á Sơ nâng chén.
“Tử Vân, cô gia cùng Nam Cung công tử còn đang uống rượu sao?” Lộ Tùy Tâm mặc y phục tử tế từ sau bức bình phong đi ra.
“Đúng vậy a, tiểu thư” Tử Vân tiến lên hỗ trợ.
“Lần này thật là làm phiền Nam Cung công tử” Lộ Tùy Tâm than nhẹ, may mà đại tẩu không có chuyện gì, nếu không lão công nàng sẽ khổ sở rất lâu, lão công là kính trọng Dương Viễn Chi, nàng cũng rõ ràng việc đó.
“Tiểu thư…” Tử Vân không biết có nên nói hay không.
Ngẩng đầu nhìn về phía Tử Vân đang chần chờ, “Làm sao vậy?”
Tử Vân suy nghĩ một chút, có lẽ là nàng nghĩ nhiều quá. “Tiểu thư, ta nghe nói đại phu nhân ngã lúc đang đi dâng hương”
Lộ Tùy Tâm chợt ngẩng đầu nhìn Tử Vân “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…..Sau đó…nghe nói đại phu nhân gặp phải Hà Tĩnh Nhi”
Trong mắt Lộ Tùy Tâm hiện lên sắc bén, tâm tư Hà Tĩnh Nhi này quá ác độc, còn dám đem tức giận trút lên người vô tội?
“Ân?” nàng đang suy nghĩ xem làm sao để dạy dỗ cô ta.
“Chúng ta đi dược cốc cũng sẽ không trở về nữa sao?” nàng nghĩ tiểu thư đã quên nàng, có tỳ nữ thêm rồi sao, bây giờ mới biết được hai vị cô nương kia cũng là người dược cốc, là do cô gia mượn từ chỗ Nam Cung công tử để chiếu cố tiểu thư. Nghĩ như vậy, trên mặt Tử Vân có chút đau lòng, cũng là nàng không tốt, nàng không hầu hạ tốt tiểu thư.
“Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi chung sống cùng Lý Thuận thế nào?” Lộ Tùy Tâm tuỳ ý hỏi, nếu như hai người thật có tình cảm thì nàng sẽ đem Tử Vân gả cho Lý Thuận, tránh việc chia cắt bọn họ. Mặc dù trong lòng nàng, tuổi của Tử Vân kết hôn vẫn còn quá sớm, bất quá nơi này chính là như vậy.
Nghe được lời của tiểu thư, Tử Vân dời tầm mắt đi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lộ Tùy Tâm, “Không có…ta với Lý đại ca không phải như người nghĩ đâu”
“Ân?” Lộ Tùy Tâm nhìn liếc tròng mắt tránh né của Tử Vân.
“Thật a, tiểu thư, ta không thích Lý đại ca…không phải là…ta với Lý đại ca chẳng qua chỉ là tình huynh muội” người nàng thích đã sớm rời đi, nghĩ tới việc này Tử Vân trong lòng lại thấy mất mát.
Tròng mắt Lộ Tùy Tâm híp lại, Tử Vân có cái gì đó rất lạ! Bất quá nhìn bộ dạng của nàng hình như là không muốn nói?
“Lý Thuận đã hết bệnh chưa?”
“Lý đại ca không có….nha….đã khoẻ rồi” Tử Vân bật thốt ra, vội vàng vòng vo sửa lại.
Làm như không thấy được Tử Vân quái dị “Như vậy những ngày qua ngươi thường xuyên ở chỗ Lý Thuận?”
“Đúng vậy a, tiểu thư, hai ngày nay ta cũng không có tới đó”
Lộ Tùy Tâm nhìn qua Tử Vân không hề nói thêm nữa, Tử Vân tâm sự nặng nề, đúng là quái lạ, nhưng Tử Vân lại không muốn cho nàng biết, mà nàng cũng không cố tình đi tìm hiểu. Chỉ là…ánh mắt cô đơn của Tử Vân thỉnh thoảng nàng vẫn nhìn thấy, không phải là Lý Thuận? vậy là ai?
…
Vầng trăng ở phía chân trời chiếu rọi ánh sáng không rõ qua bóng cây dày đặc, một bóng đen xẹt qua, nhanh như chớp ở dưới ánh trăng này, bóng đen nhanh như thế làm cho tóc gáy người ta dựng đứng lên.
Lộ Tùy Tâm trở mình….ngay sau đó mở mắt ra, nến nhỏ trên bàn vẫn đang đốt nhưng vốn vị trí lão công nàng nằm đã không còn ai. Nhất thời ngồi dậy cầm lấy y phục trên giường phủ thêm lên người.
Đại khái không tới nửa canh giờ, Dương Á Sơ trở lại. Thấy Lộ Tùy Tâm đang ngồi ở đầu giường, chợt ngây ngốc rồi lại mỉm cười: “Nương tử, nàng thức dậy làm gì, nằm xuống đi, trời còn chưa sáng ngủ thêm một chút nữa” cởi y phục trên người xuống, lên giường ôm nàng vào trong ngực
“Ân, ngủ đi” Lộ Tùy Tâm không hỏi hắn đi làm gì, tựa vào trong lồng ngực hắn, nhắm mắt lại…
Nhìn người trong ngực, lòng Dương Á Sơ tràn đầy nhu tình.
Lúc tờ mờ sáng, nghe nói phủ Đại học sĩ xuất hiện một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa.
Mọi người trong kinh thành cũng rất lâu sau chưa từng nhìn thấy Hà Tĩnh Nhi, nhiều năm sau mới biết được tiếng thét chói tai lúc đó là bởi vì lông mày và tóc của Hà Tĩnh Nhi đã không cánh mà bay…
(= =Blog.Uhm.vNLàm rất tốt Sơ ca)
Dương Á Sơ nhìn vẻ mặt của Nam Cung Tuyệt quan tâm hỏi: “Tuyệt, dược cốc có chuyện sao?”
Khoé miệng Nam Cung Tuyệt cười đến bất cần đời: “Có người muốn xông vào dược cốc” hoàn thành phá cửa thứ nhất- độc môn! Ha ha, hắn thật tò mò về cái tên không biết sống chết kia.
“Vậy ngươi đi xem một chút xem sao” Dương Á Sơ biết Nam Cung Tuyệt lâu như vậy tất nhiên biết hắn thích khiêu chiến. Để hắn đi theo bọn họ ngồi xe ngựa chậm rì rì, đúng là xin lỗi cái tính trời sinh không kiềm chế được của hắn.
“Ha ha, không cần, tên kia cũng chỉ mới phá được cửa thứ nhất, mà là cửa đơn giản nhất, muốn vào dược cốc thì chút bản lĩnh ấy chưa đủ” tận cùng bên trong Nam Cung Tuyệt mặc dù nói vân đạm phong kinh, nhưng có thể phá vỡ cửa thứ nhất đủ nhìn ra người này có thể tự chế dược.
“Đi đi, nếu ngươi không yên lòng thì để hai vị cô nương lưu lại” Dương Á Sơ mỉm cười nói.
Mắt Nam Cung Tuyệt sáng lên, đúng vậy a, còn có Phấn Hồng, Hồng Tham, trên đường chắc sẽ không có vấn đề gì.
“Phấn Hồng, Hồng Tham”
“Dạ, chủ tử”
“Hai người các ngươi phụ trách hầu hạ Dương phu nhân, nếu xảy ra chuyện gì…..” lời nói tăng phần áp lực làm cho trong lòng hai người cả kinh.
“Dạ, chủ tử” hai người cung kính gật đầu đáp, chủ tử rất để ý tới Dương phu nhân.
“Tốt, ta đây phải đi gặp cái tên không biết sống chết kia đây” Vừa nói xong liền biến mất.
Dương Á Sơ lắc đầu mỉm cười, ôm quyền hướng tới hai vị cô nương: “Dương mỗ lần nữa làm phiền tới hai vị cô nương”
Phấn Hồng, Hồng Tham nhìn nhau, cung kính nói: “Công tử không cần khách khí” chủ tử ra lệnh, chính là nhiệm vụ của các nàng.
“Thiếu gia, Hiên vương gia đang ở ngoài cửa” người gác cổng tiến lên bẩm báo.
Vũ Mặc Hiên? Hắn tới làm gì?
“Mau cho mời”
Phấn Hồng cùng Hồng Tham phúc lễ rồi đi xuống.
Vũ Mặc Hiên đi tới, ôm quyền hướng Dương Á Sơ: “Á Sơ huynh, quấy rầy rồi”
Nhìn Vũ Mặc Hiên gầy gò, tròng mắt Dương Á Sơ loé lên, trên mặt lộ ra cười: “Hiên vương gia, mời ngồi”
Vũ Mặc Hiên nhìn Dương Á Sơ hăng hái, trên mặt nở một nụ cười, bọn họ rất hạnh phúc, không phải sao? hơn nữa nàng hạnh phúc, đây mới là quan trọng nhất. Một tháng nay hắn mới nhận ra nàng đã bám sâu vào trong lòng hắn, phát nghiền! hắn chỉ yên lặng thưởng thức cái tư vị đơn phương, lúc nào cũng tự nói với mình, nàng hạnh phúc là tốt rồi.
Đợi sau khi hạ nhân dâng trà Dương Á Sơ mới nói: “Hiên vương lần này tới đây, có chuyện gì sao?”
Vũ Mặc Hiên giương mắt nhìn thẳng Dương Á Sơ: “Lần này tới đây, là tới bái phỏng Dương phu nhân, không biết có tiện hay không?” hắn biết yêu cầu này Dương Á Sơ có thể cự tuyệt, nhưng hắn vẫn muốn gặp nàng, muốn nhìn một chút xem nàng có khoẻ không.
Dương Á Sơ rũ mắt xuống, hắn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Vũ Mặc Hiên hắn lại không đành lòng, hắn có thể hiểu cảm giác của Vũ Mặc Hiên, bở vì hắn cũng từng như vậy…
“Đi mời phu nhân lại đây” ngày mai sẽ rời đi, để hắn gặp cũng được. Trong lòng Dương Á Sơ thở dài, tâm tư của Vũ Mặc Hiên cũng giống hắn lúc ban đầu, chỉ muốn thấy nàng hạnh phúc là tốt rồi, tâm tư tinh khiết như thế, hắn không có lý do gì để cự tuyệt.
Tròng mắt Vũ Mặc Hiên sáng ngời, cảm kích Dương Á Sơ vạn phần. Hắn chỉ muốn trông thấy nàng mà thôi, chỉ như vậy mà thôi.
(em thương anh Hiên nhứt truyện a~~Blog.Uhm.vN)
Vùng ngoại ô
“Thái tử, Nam Cung Tuyệt đã trở về dược cốc, có báo cho ám dạ trở lại hay không?” Lưu Tinh cẩn thận hỏi.
“Quỷ Tâm”
“Dạ”
“Không được cho bọn họ tiến vào Dược cốc” thanh âm nhàn nhạt ra lệnh khiến người khác không thể kháng lại.
“Dạ, thuộc hạ biết”
Vũ Mặc Phong không phải người ngu ngốc, sẽ không tuỳ tiện để Vũ Mặc Nhiên xuất binh, hắn ta cũng hoài nghi mục đích của hắn, bất quá chờ đến lúc hắn ta biết được mục đích rồi thì hắn đã trở về Thập Ngân quốc, khi đó mới là thời điểm chân chính hai bên đối mặt, mà bây giờ hắn chỉ cần thời gian một ngày. Dụ lực chú ý của Vũ Mặc Phong và Vũ Mặc Nhiên đi chỗ khác, bởi vì không ai nghĩ được rằng hắn lại đích thân đến Thiên Vũ, vì một nữ nhân.
Tuỳ Tâm, ngày mai…ngày mai bản cung sẽ gặp ngươi, lâu như vậy, ngươi nhìn thấy ta sẽ phản ứng ra sao? bản cung rất mong đợi…
…
Trở về kinh thành mới hai ngày, Lộ Tùy Tâm lại phải ngồi xe ngựa, thanh âm đều đều, hơn nữa lại lắc lư, Lộ Tùy Tâm nhắm mắt lại, có chút buồn ngủ.
Thấy bộ dạng của tiểu thư, Tử Vân vội vàng lấy đệm êm ra “Tiểu thư, người muốn nằm sao” thư thái như vậy, nàng còn không biết là tiểu thư mang thai, chỉ muốn tiểu thư ngồi thoải mái một chút.
Phấn Hồng cũng tiến lên hỗ trợ, trải đệm ra thật tốt “Phu nhân, đúng vậy a, người nằm nghỉ đi, thân thể người bây giờ nằm là thích hợp hơn” hai người để cho Tuỳ Tâm nằm xuống. Lộ Tùy Tâm đang ngái ngủ, nửa tỉnh nửa ngủ nằm xuống.
Tử Vân thấy Phấn Hồng hỗ trợ, trên mặt lộ ra cảm kích sau đó mới ý thức nói: “Phấn Hồng cô nương, ngươi nói thân thể tiểu thư nhà ta sao vậy?” mặc dù ngồi xe ngựa chuyện này xảy ra là bình thường, nhưng thân thể tiểu thư có yếu như Phấn Hồng cô nương nói không?
Hồng Tham chau mày: “Thân là thị nữ thiếp thân của phu nhân, ngươi không phát hiện ra phu nhân nhà ngươi đang mang thai sao?”
“Nga, khó trách a” Tử Vân gật đầu, cái gì…….
“A…” một tiếng thét chói tai vang tận mây xanh chạy ngay tới chỗ Lộ Tùy Tâm đang buồn ngủ, tiểu…tiểu thư trong bụng có hài tử?
Cũng làm cho Phấn Hồng, Hồng Tham mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn người hét chói tai chỗ đó.
“Tử Vân, câm miệng” Dương Á Sơ ngồi bên ngoài quát nhẹ một tiếng, Tử Vân này một đợt cả kinh đã làm ầm ĩ tới nương tử.
“A…tiểu thư…ta…” Tử Vân lắp bắp nói không ra lời, trời ạ, tiểu thư có thai! Này…này…này phải làm sao a?
Nhìn bộ dạng của Tử Vân, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười: “Tử Vân, hoàn hồn” nha đầu này còn quá nhỏ.
Tử Vân nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương nhìn bụng Lộ Tùy Tâm rồi lại chuyển qua mặt nàng: “Tiểu thư, người…người thật…”
“Ân, mới có, ngươi cũng chớ khẩn trương, đừng hỏi ta, ta đi ngủ một chút” ngồi trong xe ngựa cũng nhàm chán, dù sao nàng cũng buồn ngủ.
“Nga, tốt…tốt…tiểu thư…người ngủ…ngủ, ta ở chỗ này coi chừng dùm a” Tử Vân phục hồi lại tinh thần, vội đem Tuỳ Tâm đặt nằm xuống, giúp nàng đắp kín chăn, ngồi thẳng bên cạnh canh chừng.
Trong lòng mừng như điên, thật tốt quá! Tiểu thư có hài tử, ông trời đã mở mắt rồi, để cho tiểu thư mang thai hài tử, lúc nghe lời đồn tiểu thư không thể có thai, nàng còn âm thầm len lén khóc nhiều lần, bây giờ, hừ!!xem ai còn dám nói tiểu thư nữa.
Đi một ngày đường tới Du thành tìm một khách trọ thuộc sản nghiệp Dương gia để dừng chân, nhưng lại gặp phải Vũ Mặc Hiên, theo sau còn có hai người hầu.
“Hiên vương gia, sao ngươi lại ở đây?” Dương Á Sơ kinh ngạc tiến lên hỏi.
Vũ Mặc Hiên ngồi trong sảnh nghe giọng nói liền vui mừng quay đầu lại, nhìn người mời vừa tiến vào, hắn đã chờ ở đây một hồi lâu.
“Vũ Mặc Hiên cố ý chờ Á Sơ huynh”
Dương Á Sơ nhìn về phía Vũ Mặc Hiên, trong mắt lộ tia không rõ, hắn sao lại đuổi theo bọn họ?
Trong lòng Vũ Mặc Hiên cười khổ, xem ta Dương Á Sơ rất bất mãn với hắn. Từ trong ngực móc ra một đơn thuốc đưa cho Dương Á Sơ.
“Thân thể mẫu hậu ta ngày càng khó chịu, phương thuốc này là do dược cốc kê đơn, nhưng trong đó có một vị thuốc bí truyền chỉ có ở dược cốc, cho nên ta mới tới đó xin thuốc cho mẫu hậu, hôm qua nghe nói Dương phu nhân cùng Á Sơ huynh cũng tới dược cốc, nên Vũ Mặc Hiên mạo muội được cùng đi với các vị”
Hồng Tham nhận lấy đơn thuốc “Là đơn thuốc của Lục Đài” vì sao lại có đơn thuốc của Lục Đài truyền ra ngoài?
Phấn Hồng nhìn thoáng qua đơn thuốc, ngẩng đầu lên nhìn Vũ Mặc Hiên “Không biết Hiên Vương gia cùng Lục Đài có quan hệ như thế nào?” nếu không Lục Đài sẽ không kê đơn thuốc.
“Hai vị cô nương là?” Nhìn khẩu khí của các nàng giống như quen biết với người này…
“Hai vị cô nương này xuất thân từ dược cốc” Dương Á Sơ quên nói. Hai người đó nhìn vẻ mặt của hắn cũng biết được Vũ Mặc Hiên không phải vì nương tử hắn mà tới.
“Hai vị cô nương hữu lễ, Vũ Mặc Hiên chẳng qua là tình cờ cứu vị cô nương này một lần.
Hai người Phấn Hồng, Hồng Tham nhìn nhau, thì ra ân nhân mà Lục Đài nói tới chính là Hiên vương.
Hai người hướng Vũ Mặc Hiên phúc thi lễ: “Đa tạ Hiên vương gia cứu chi dạ” Lục Đài chỉ biết y, không biết giải độc, tâm tính thiện lương, không hiểu được lòng người hiểm ác, rất ít khi ra khỏi cốc, duy nhất một lần xuất cốc lại bị người theo dõi, cuối cùng là nhờ Hiên vương gia ra tay cứu giúp.
Vũ Mặc Hiên nhàn nhạt đưa tay chống đỡ một chút: “Hai vị không cần đa lễ”
Lộ Tùy Tâm gật đầu với Vũ Mặc Hiên: “Đã như vậy chi bằng Hiên vương gia đi cùng chúng ta” nàng không phải không biết tình cảm đặc biệt của Hiên vương, nhưng nàng không có cách nào đáp lại thâm tình đó. Cũng không thể dùng lời ác ý nói với hắn, chỉ hy vọng sau này hắn gặp được một cô nương có thể giải đáp khúc mắc trong lòng.
“Đa tạ Dương phu nhân” nhìn trong mắt nàng sáng tỏ, Vũ Mặc Hiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nhìn người trước mặt. Có chút động tình của nam nhân, chính là cả đời! Mặc dù biết đoạn tình này không thể đơm hoa kết trái nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng. Tinh tế thưởng thức chua xót trong lòng, lại như tương tư vui vẻ, như thế mà thôi….