Dạ Ngưng ngẩn người nhìn Tiếu Vũ Hàm, bởi vì lời nói của cô khiến cho linh hồn như bị rút ra, toàn thân không một chút cảm giác, chỉ có thể sững sờ nhìn cô.
Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng ngu ngốc hai mắt trợn tròn mờ mịt của Dạ Ngưng, mím môi cười khẽ, giơ tay lên, vỗ vỗ má nàng: “Sao vậy, choáng váng à?”
Cảm giác lành lạnh làm cho Dạ Ngưng phục hồi lại tinh thần, lại vẫn có chút ngẩn ngơ nhìn Tiếu Vũ Hàm, cho dù cô vỗ nhẹ hai má cũng không phản ứng gì. Tiếu Vũ Hàm lại cười, lông mi khẽ chớp, tinh tế nhìn Dạ Ngưng.
Ánh mắt của nàng, lông mi, cái mũi kia…
Trước kia, những thứ đó vẫn đều chỉ có thể vuốt ve trong tưởng tượng, nay lại là cảm giác chân chân thật thật…
Đến khi tầm mắt dừng trên phiến môi mỏng manh của Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm lập tức đỏ mặt, quay đầu, muốn rút tay về, nhưng đúng lúc này tay lại bị siết chặt, là Dạ Ngưng dùng sức nắm lấy.
“Cô Tiếu.”
Dạ Ngưng gọi Tiếu Vũ Hàm, thanh âm khàn khàn trước nay chưa từng có, chính bản thân nàng thì không có cảm giác gì, chỉ có Tiếu Vũ Hàm là hơi bối rối, thân thể hơi ngả về phía sau, nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng không chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, ngọn lửa trong mắt cơ hồ như muốn nuốt chửng người ta, mà bộ dáng Tiếu Vũ Hàm nghiêng về phía sau, ánh mắt chứa chút sợ hãi lại càng kích phát dục vọng trong lòng nàng.
Một tay bắt lấy cổ tay Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng liếm môi, nhìn cô: “Cô Tiếu, chúng ta…qua bên kia đi.”
Bên kia…Tiếu Vũ Hàm theo tầm mắt Dạ Ngưng nhìn qua, liền đỏ mặt.
Ở đối diện chính là một góc tường, không cần nghĩ, Tiếu Vũ Hàm cũng biết Dạ Ngưng bảo cô đi ra chỗ đó để làm gì, trái tim đập dồn dập lại ẩn ẩn có phần khát vọng, tâm trí cùng trái tim đang đấu tranh kịch liệt, đúng lúc cô còn đang hết sức do dự, Dạ Ngưng đã nắm lấy tay cô, có chút thô lỗ kéo cô đi về phía góc tường.
Đụng chạm người ta, khiêu khích hứng thú, giờ lại còn muốn chạy?
Dạ Ngưng vừa đi vừa nghĩ, mà lúc này Tiếu Vũ Hàm lại im lặng, để Dạ Ngưng kéo đi, nghiêng đầu nhìn Dạ Ngưng, không nói gì.
Sự im lặng của Tiếu Vũ Hàm lại làm cho Dạ Ngưng có chút không yên, có phải mình quá mức thô lỗ rồi không?
Bước nhanh tới một góc, Dạ Ngưng buông lỏng cổ tay Tiếu Vũ Hàm, ngẩng đầu nhìn cô.
Tiếu Vũ Hàm cũng ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Dạ Ngưng, nụ cười kia có nghĩa gì, Dạ Ngưng sao lại không hiểu rõ cho được, một ngọn lửa dâng lên trong lòng. Sao chứ, đến bây giờ vẫn còn nghĩ mình không dám chắc?
Có lẽ trăng đêm đó quá sáng đến mức khó chịu, khuôn mặt Tiếu Vũ Hàm được ánh trăng phủ lên khiến cho xinh đẹp đến lạ kì, hoặc cũng có lẽ là do quả táo của lão Đại bị phun thuốc trừ sâu lại chưa rửa sạch, khiến Dạ Ngưng ăn vào mà hỏng não, tóm lại, nàng cũng không biết thế nào lại có dũng khí thúc đẩy nàng hôn lên.*
(* “hôn lên” chứ ko phải “hôn xuống” -> chắc Dạ Ngưng thấp hơn Vũ Hàm =v=)
“A –”
Nhìn Dạ Ngưng nhắm mắt nghiêng mình hôn tới, lúc này Tiếu Vũ Hàm mới có chút kích động, cô vốn đoán chừng Dạ Ngưng sẽ không có gan làm thế, bất ngờ không kịp phòng bị, thân mình theo bản năng lùi lại phía sau, lại bị Dạ Ngưng vươn tay ra giữ lấy, ôm vào lòng.
Không kịp cảm thụ cái ôm vốn chờ mong đã lâu kia, môi Dạ Ngưng trở nên mạnh mẽ dán sát lại, mọi sự giãy dụa đều phí công, huống hồ Tiếu Vũ Hàm vốn cũng không nghĩ đến việc tránh né, nhìn bộ dáng say mê của Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Khoảng khắc lúc hai đôi môi nhẹ nhàng tiếp xúc, Tiếu Vũ Hàm không nhịn được mà khẽ rên thành tiếng.
Trong tay ôm noãn ngọc ôn hương, Dạ Ngưng hôn có phần dồn dập bá đạo, mà người trong lòng tựa hồ còn kích động hơn so với nàng, Dạ Ngưng thậm chí có thể cảm giác được Tiếu Vũ Hàm không kiềm chế được mà run run, càng thêm đau lòng thương yêu, Dạ Ngưng áp chế dục vọng trong lòng, chậm lại tiết tấu của mình.
Hôi môi, cũng không phải lần đầu tiên Dạ Ngưng làm……
Từ hồi học trung học đã trao cho một đàn chị vốn vẫn rất thích, lúc ấy là bị đàn chị lôi kéo, không có cảm giác gì nhiều lắm, nhưng mà phản ứng của Tiếu Vũ Hàm lúc này lại khiến nàng bất ngờ.
Thân thể run rẩy không ngừng, cứ như thể nếu không được nàng ôm thì sẽ tê liệt mà nằm gọn trong lòng nàng vậy. Dạ Ngưng gắt gao ôm chặt lấy Tiếu Vũ Hàm, nghiền nát đôi môi cô, phiến môi mềm mại ngọt ngào hơn nữa có cảm giác lành lạnh, như thể thạch trơn nhẵn, ăn rất ngon miệng, mút nhẹ, dùng lưỡi liếm lên, Tiếu Vũ Hàm lúc này làm sao còn có vẻ bá đạo cùng giỏi giang ngày thường.
Qua thật lâu thật lâu, Dạ Ngưng chậm rãi mở mắt, nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhìn hai má ửng hồng của cô, cười khẽ.
Liếm liếm môi, nhìn đôi môi mỏng manh bị mình hôn đến đỏ bừng của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng cười cười: “Cô Tiếu, đây không phải là nụ hôn đầu của cô đấy chứ? Sao lại mẫn cảm như vậy.” Dạ Ngưng chỉ thuận miệng nói, nhưng mặt Tiếu Vũ Hàm lập tức đỏ lên khiến cho nàng giật mình.
Không phải chứ, thật sự là lần đầu tiên?
Tiếu Vũ Hàm không thể kiềm chế được cơn giận khi Dạ Ngưng vừa hôn mình xong liền khua môi múa mép, vung tay muốn đẩy nàng ra, nhưng không ngờ vừa cử động, Dạ Ngưng lại càng ôm chặt hơn nữa.
“Cô Tiếu, đừng đẩy em nữa, lúc này căn bản cô đứng còn không vững mà.”
Dạ Ngưng thổi một luồng nhiệt khí bên tai Tiếu Vũ Hàm, đắc ý nhìn vành tai trong suốt phiếm một chút hồng, hai má áp sát lại thành một, lời nói ra khiến Tiếu Vũ Hàm xấu hổ không thôi.
“Em…” Tiếu Vũ Hàm bực bội, trước kia sao cô không nhìn ra Dạ Ngưng lại không biết xấu hổ đến vậy chứ?!
Dạ Ngưng nhìn bộ dáng tức giận của Tiếu Vũ Hàm, lại càng cười vui vẻ, chỉ còn thiếu điều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tốt, cô Tiếu, cuối cùng cô cũng có điểm gì đó không bằng em, không phải sao? Đã như vậy rồi còn thích tỏ ra cố chấp làm gì?
“Cô Tiếu, gần đây em có viết tiểu thuyết.”
Ôm Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng thì thầm nói nhỏ bên tai cô, chính là lại không chịu buông cô ra, mê luyến hương chanh nhàn nhạt trên người Tiếu Vũ Hàm, quyến luyến độ ấm thân thể của hai người.
“Sao…viết cái gì?”
Nhịp tim nguyên bản vốn vững vàng lại bị Dạ Ngưng như có như không khiêu khích khiến cho rối loạn tiết tấu, từng nhịp từng nhịp rộn ràng nảy lên cùng với bộ ngực mềm mại truyền tới Dạ Ngưng.
Trong lòng bị cảm giác hạnh phúc lấp đầy, Dạ Ngưng ôm chặt lấy Tiếu Vũ Hàm, nàng chưa từng nghĩ tới, cô Tiếu sẽ để ý nàng như vậy, thích nàng…thích nàng đến thế……
“Em viết về câu chuyện tình yêu của Tiểu Ngư Nhi cùng Tiểu Nê Nhi.”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền cười khẽ, cũng thật mệt Dạ Ngưng lại nghĩ ra được. Có Tiểu Ngư Nhi, vậy có Hoa Vô Khuyết (1) không đây?
“Tiểu Ngư Nhi, về sau em gọi cô là Tiểu Ngư Nhi được không?” Dạ Ngưng cúi đầu hôn lên trán Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm cười nhẹ.
Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm cọ khiến cho cả người nóng lên, hơi có chút bất đắc dĩ nhìn cô: “Vậy thì gọi là gì?”
Tiếu Vũ Hàm nhàn nhạt cười, nâng cánh tay lên, ôm lấy cổ Dạ Ngưng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, từng chữ từng chữ nói ra: “Vũ Hàm, em gọi tôi là Vũ Hàm.”
Trong nháy mắt, chỉ trong nhát mắt, Dạ Ngưng cảm động đến cơ hồ muốn rơi lệ, giờ này khắc này, nói cái gì đi nữa cũng đều vô nghĩa. Dạ Ngưng cúi đầu, hôn lên môi Tiếu Vũ Hàm lần nữa, nhưng ngoài ý liệu, môi chạm phải lại là bàn tay nhỏ bé thơm ngát.
Tiếu Vũ Hàm đỏ mặt nhẹ nhàng nói, Dạ Ngưng nghe thế liền bật cười.
“Nói như vậy thì về nhà là có thể?”
“Dạ Ngưng, từ khi nào em lại trở nên dẻo miệng như vậy?”
Tiếu Vũ Hàm nhướn mày nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bị cô nhìn như vậy khiến cho khẽ run rẩy, cũng đúng thật là, hôm nay quả thật nàng ăn gan hùm mật gấu mà, làm thật nhiều chuyện mà ngày thường có nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Vũ Hàm, em xem như đã nhìn ra, cô chính là cái dạng ‘ngạo kiều biệt nữu thụ’* trong tiểu thuyết.”
(* thụ kiêu ngạo hay mất tự nhiên)
“Vậy còn em?” Tiếu Vũ Hàm nhíu nhíu mày, ngạo kiều biệt nữu thụ? Vài từ trước cô còn có thể nhịn, nhưng mà cái từ cuối cùng……
“Tôi thấy em là ‘tối thụ’ thì có.”
Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng lạnh lùng nói, Dạ Ngưng bị bộ dáng nghiêm túc này của Tiếu Vũ Hàm làm cho bật cười thành tiếng, nắm lấy tay cô, cười vang không thôi.
“Ôi, cô để ý thế làm gì chứ? Bất quá chỉ là cái tên gọi thôi mà.”
“Vậy cũng không được.”
Tiếu Vũ Hàm mím môi, còn nghiêm nghị nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng gật đầu, một bên cười, một bên làm bộ như nghiêm trang nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Được, được…..”
Nàng không thèm chấp với người ngây thơ đơn thuần, Dạ Ngưng tự an ủi mình, nàng xem ra, cô Tiếu mặc dù dày dặn kinh nghiệm trong công việc, nhưng ở mặt tình cảm lại thật ngốc, thậm chí còn không bằng nàng.
“Ngón tay em có dài như tôi không?” (2)
Một câu của Tiếu Vũ Hàm làm cho Dạ Ngưng đang cười liền im bặt, miệng còn chưa kịp khép lại, Dạ Ngưng mở to hai mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm. Đây…đây thật đúng là “đơn thuần” mà……
Tiếu Vũ Hàm khinh bỉ nhìn nhìn Dạ Ngưng, hừ một tiếng, rút lại bàn tay đang bị nàng nắm, xoay người đi ra ngoài.
“Muộn quá rồi, em về đi, sáng mai nhớ rõ phải thống kê một lượt danh sách người tham gia đại hội thể dục thể thao đấy.”
“…..”
Đây là tình huống gì chứ? Danh sách đại hội thể dục thể thao? Đây là cái gì với cái gì chứ? Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn người thản nhiên đi phía trước, nữ nhân này bị làm sao vậy? Vừa hôn xong lại tỏ vẻ như vậy, còn nói không phải “ngạo kiều thụ” nữa?
Tiếu Vũ Hàm đi phía trước Dạ Ngưng, giơ tay lên, sờ sờ mặt mình, cắn môi.
Thực dọa người mà, vừa rồi thời điểm lúc Dạ Ngưng hôn cô không ngờ lại phát ra loại thanh âm đó……
Lần sau, tuyệt đối sẽ không để Dạ Ngưng giành trước.
Còn nói cái gì mà “ngạo kiều biệt nữu thụ” chứ, rõ ràng một chữ cũng không hợp!
Khó có dịp tính trẻ con nổi lên, hiếm khi nảy sinh lòng dạ hẹp hòi như lúc này, đi ra khỏi sân thể dục, Tiếu Vũ Hàm quay đầu nhìn Dạ Ngưng vẻ mặt mờ mịt ở phía sau, khóe môi cong lên, tay phải xoa xoa môi mình.
Dạ Ngưng, hương vị của em, tôi sẽ nhớ rõ cả đời.
Trong lòng cô Tiếu thì cái gì cũng đều đã định số mệnh rồi, chỉ khổ Dạ Ngưng, dục cầu bất mãn nên mím môi, len lén chạy về phía lầu ký túc. Dọc theo đường đi, Dạ Ngưng vừa bước vừa nghĩ, hắc hắc, đêm nay cô Tiếu thật đáng yêu, nói cũng nhiều, nói cái gì “công thụ”, không phải vì hôn xong nên quá ngượng ngùng sao, thật đúng là dạng phụ nữ hẹp hòi mà. Vừa nghĩ tới dáng vẻ Tiếu Vũ Hàm cắn môi đỏ mặt thẹn thùng vô hạn nhìn mình, lòng Dạ Ngưng lại một phen nhộn nhạo, hôn một lần thì như vậy, thế về sau…Không thể nghĩ nữa, Dạ Ngưng lắc lắc đầu, hiện tại cả người đều đã ngứa ngáy hết cả lên rồi, nếu cứ tưởng tượng nữa……
Bởi vì quá hưng phấn khiến cho Dạ Ngưng chạy vọt tới cửa lại quên không xem xét quân tình chung quanh, bị bác gái quản ký túc tóc tai bù xù vừa vặn bắt được, mắng một phen, lại trợn mắt liếc mấy lần, thế này mới được thả vào phòng.
Như kẻ trộm chuồn thẳng về đến cửa phòng ký túc, Dạ Ngưng lặng lẽ đi vào, lấy di động từ trong túi quần ra, nương theo ánh sáng đi về phía giường mình, thiên tân vạn khổ cuối cùng cũng tới được bên giường, trong nháy mắt đèn lại được bật lên, trước mắt sáng ngời, Dạ Ngưng liền thấy lão Đại hai tay chống nạnh, vẻ mặt tức giận nhìn nàng.
“Lão Tứ, táo của tao đâu???!!!”
_Hết chương 33_
————————————————————
(1) Hoa Vô Khuyết: 1 trong 2 nhân vật chính trong phim “Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Khuyết”.
(2) “Tay của em có dài như tôi không?”: ở đây là chỉ, khi 2 bạn nữ xyz, thì đương nhiên hay dùng tay để…, và thế cho nên tất nhiên ai có ngón tay dài hơn sẽ có xu hướng áp đảo hơn à thích hợp làm “công” hơn.
*Thực ra hàm nghĩa câu trên là bạn tự cho là thế, còn ý tác giả có thật thế ko thì bạn ko biết:”