Ánh đèn màu da cam đầy ái muội tràn đầy trong căn phòng, Dạ Ngưng ngửa mặt há mồm thở hổn hển, tay vô lực bám lên đầu vai Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm…rốt cuộc…rốt cuộc thì muốn thế nào a……”
“Ừm.” Tuy rằng Tiếu Vũ Hàm thấp giọng đáp lời, nhưng lại vẫn không thèm để ý tới Dạ Ngưng, tiếp tục màn hôn của mình. Dạ Ngưng bị chuỗi nụ hôn kia tra tấn đến cả người run rẩy, hai chân theo bản năng quắp lấy eo Tiếu Vũ Hàm, như con rắn quấn chặt lấy cô.
Thật khó chịu…Vũ Hàm là đang trừng phạt nàng sao…
Tiếu Vũ Hàm cảm giác được sự khát vọng của Dạ Ngưng, bàn tay hơi trượt, chuyển qua phía trong đùi, hơi chút trêu chọc khơi gợi mang ra một tay đầy ái dịch trơn nhẵn.
Dạ Ngưng sống chết cắn chặt môi, thân thể run rẩy đến lợi hại, bàn tay đang ôm lấy Tiếu Vũ Hàm cũng không còn sức, mà động tác ngửa đầu ra đằng sau lại khiến cho nàng không thể không nhìn thẳng vào hình ảnh chính mình trong tình trạng ẩn nhẫn thảm hại mơ hồ phản chiếu trong gương kia. Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng nâng bàn tay không còn chút khí lực nào lên, che mắt mình lại.
Được rồi, tạm thời giả bộ làm đà điểu đi…
Phát giác ra động tác nho nhỏ của Dạ Ngưng, ngón tay đang tác quái dưới hạ thân của Tiếu Vũ Hàm lại vặn vẹo thêm vài cái, Dạ Ngưng lập tức rên lên thành tiếng: “Uhm…rốt cuộc cô muốn…cô muốn như thế nào……” Dạ Ngưng đứt quãng nói xong liền thở dốc hỗn loạn rên rỉ, thanh âm có chút méo mó, phóng đãng nói không nên lời, cho dù ngày thường nàng tự xưng là da mặt không mỏng, nhưng mà hiện tại…
Giờ khắc này Tiếu Vũ Hàm nào còn có chút ôn nhu giống ngày xưa, tay phải nâng lên, tóm lấy bàn tay vướng víu đang che trước ngực của Dạ Ngưng, giơ cao, đặt trên đỉnh đầu nàng, không cho nàng cử động.
“Vũ Hàm! Vũ Hàm đâu?!”
Dạ Ngưng đang bị đè ở trên bồn đá nghe được thanh âm quen thuộc này, thân mình liền cứng đờ, lập tức mở to mắt, tay chống xuống phía sau muốn ngồi dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Tiếu Vũ Hàm hạ xuống một đạo mệnh lệnh, ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng, hai mắt tràn ngập tơ máu, bị dục vọng tra tấn đã sớm mất đi lý trí, nếu không phải biết lần đầu đau đến mức nào thì sợ cô đã sớm bỏ qua những màn vuốt ve mơn trớn dạo đầu trước này, nhịn không được mà “muốn” Dạ Ngưng luôn rồi.
“Vũ Hàm, có…a –” Lời tiếp theo của Dạ Ngưng bị bàn tay Tiếu Vũ Hàm trêu chọc phá thành mảnh nhỏ, thân mình mất đi trọng tâm ngửa ra sau. Còn không đợi nàng kịp phản ứng, hai chân đã bị tách ra, Tiếu Vũ Hàm cúi đầu, một ngụm cắn điểm phấn hồng trước ngực nàng. Dạ Ngưng run bắn lên, bật thốt tiếng rên rỉ.
“Cô không thể vào, cô Tiếu và Dạ Ngưng đang ở bên trong.” Là tiếng của lão Đại…Dạ Ngưng há miệng thở dốc, không được, nhất định có chuyện gì đó.
“Vũ Hàm, Vũ Hàm –” Dạ Ngưng đưa tay đẩy Tiếu Vũ Hàm, lần này quả thật dùng sức, Tiếu Vũ Hàm đang hôn đến mê mẩn bất ngờ không kịp phòng bị liền bị đẩy ra, ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng đanh lại nhìn Dạ Ngưng, từng lọn tóc tán loạn trên trán, trong mắt tràn ngập lửa giận, tiến lên vài bước, muốn tóm lấy Dạ Ngưng.
Oái –
Thân thể hoàn toàn trần truồng của Dạ Ngưng không ngừng lùi lại, giơ tay lên, sốt ruột chỉ vào cánh cửa: “Vũ Hàm, là Mạt Mạt, cô nghe một chút đi.”
“Trời ạ, em cút ngay ra cho tôi.” Thanh âm Mạch Mạt ẩn ẩn mang theo lửa giận, lão Đại tựa hồ còn nói cái gì đó, hai người ở trong nghe không rõ lắm, ngay sau đó là một tiếng động thật lớn, Dạ Ngưng nhắm mắt lại.
Khẳng định lão Đại bị đá ngã xuống đất rồi.
“Vũ Hàm, đi ra, Lâm Phong tới tìm tôi!” Cửa phòng tắm bị đập vang lên “rầm rầm”, Dạ Ngưng lắng nghe lời Mạch Mạt nói, khó hiểu nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm, vừa nhìn một cái, mặt liền biến sắc.
Tiếu Vũ Hàm mặt cắt không còn giọt máu, đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn nàng.
“Vũ Hàm, Mạch –” Chưa từng nhìn thấy Tiếu Vũ Hàm kinh hoảng luống cuống như vậy, lòng Dạ Ngưng cũng theo đó mà khẩn trương hẳn lên.
Tiếu Vũ Hàm bối rối cúi đầu, cố gắng cài lại dây lưng áo tắm, sau khi vội vã buộc lại xong liền ra mở cửa, đi ra ngoài.
Cửa bị mở ra, một cỗ gió lạnh theo đó tràn vào, Dạ Ngưng còn lõa thể tựa vào bờ tường, trong lòng sinh một tia sợ hãi.
Đây là…làm sao vậy?
“Mạt Mạt, chuyện gì xảy ra?” Tiếu Vũ Hàm sốt ruột nhìn Mạch Mạt, vốn lần này đi du lịch, Mạch Mạt bận rộn việc công tác Đảng nên không đi cùng, giờ hơn nửa đêm lại chạy tới, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Mạch Mạt đứng tại chỗ, nhìn nhìn Tiếu Vũ Hàm từ trên xuống dưới, lắc đầu: “Vũ Hàm, Lâm Phong tới tìm tôi, trực tiếp hỏi tôi cậu và Dạ Ngưng có quan hệ gì.” Mạch Mạt đi thẳng vào vấn đề, nói chủ đề trực tiếp.
“Cậu nói thế nào?” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm có chút run rẩy, Mạch Mạt cảm giác được, nắm lấy tay cô: “Ông ấy là chú của cậu, sẽ không làm gì quá đáng đâu.”
“Đương nhiên tôi biết! Nhưng mà Dạ Ngưng!!!” Bởi vì sốt ruột, Tiếu Vũ Hàm bất giác có chút nặng lời, Mạch Mạt biết chỉ là cử chỉ vô tâm của cô nên cũng không để ý, chỉ nắm tay cô an ủi.
Nắm tay Mạch Mạt, tâm Tiếu Vũ Hàm loạn thành một đoàn, chú nàng có bản lãnh thế nào, so với ai khác cô đều hiểu hơn cả. Lúc trước bởi vì chuyện của chị, ông ấy đã gần như ngã gục, giờ lại…
“Ông ấy chắc cũng nhanh chóng tới đây thôi, cậu mau về phòng thay quần áo đi, bộ dạng cậu thế này –” Mạch Mạt nhìn Tiếu Vũ Hàm muốn nói lại thôi, mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ hồng, không nói gì, vội vàng đi ra ngoài.
“Chuyện gì thế?” Dạ Ngưng mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, mái tóc ướt sũng xõa tung trên vai, vẻ mặt buồn bực nhìn lão Đại, lão Đại vẫn đứng ở cửa, vừa rồi hai người kia đối thoại cô cũng đứng đó, trầm mặc nửa ngày, cô ngẩng đầu, nhìn Dạ Ngưng, lắc lắc đầu.
Trở lại phòng, Tiếu Vũ Hàm thay áo, chải tóc gọn gàng, vừa đi giày cao gót xong, di động liền vang lên.
Nhìn tên báo hiện lên trên di động, mặt Tiếu Vũ Hàm có chút tái nhợt, do dự một lát liền cầm lên. Mạch Mạt vẫn đứng bên cạnh cô, nhìn Tiếu Vũ Hàm cắn môi gật đầu, nhìn vẻ mặt khổ sở ẩn nhẫn của cô, lòng cũng theo đó mà như lửa đốt.
“Ông ấy ở đại sảnh.” Tiếu Vũ Hàm thấp giọng nói, Mạch Mạt gật đầu, nắm tay cô: “Không có chuyện gì đâu, Vũ Hàm, có thể ông ấy cũng chỉ đoán thôi.”
Mặt Tiếu Vũ Hàm trắng bệch, không đáp, trong đầu lại hiện lên đủ loại hình ảnh. Nhớ rõ trước kia lúc chị họ và người nọ hoàn toàn tách ra, chú đã từng…suýt chút nữa khiến cho người đó không bao giờ có thể đi được nữa, nếu không phải sau đó chị họ hoàn toàn cắt đứt…
Không, cô không thể để cho loại sự tình này xảy ra với Dạ Ngưng.
Hít sâu một hơi, Tiếu Vũ Hàm cố lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, đi giày cao gót đi ra ngoài.
“Vũ Hàm.”
Vốn nghĩ Lâm Phong sẽ ở đại sảnh chờ cô, Tiếu Vũ Hàm không ngờ tới, vừa mở cửa ra liền thấy hắn.
Nửa năm không gặp, dáng vẻ Lâm Phong vẫn như thế, một thân Âu phục màu đen, mặt mang nụ cười mỉm, thoạt nhìn có vẻ thân sĩ ôn nhu, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến thủ đoạn của hắn trước kia…
“Sao vậy, nhìn thấy chú không vui à?” Lâm Phong nhìn Tiếu Vũ Hàm cười, trừ Lâm Nhược Nhiên ra, trên đời này người thân thiết với hắn nhất chính là Tiếu Vũ Hàm, là giọt máu duy nhất của người chị gái đã mất, hắn nhất định sẽ không để cô dẫm vào vết xe đổ của con gái mình.
“Không có…” Tiếu Vũ Hàm cúi thấp đầu né tránh.
Lâm Phong nhìn cô có chút đăm chiêu cười cười, giơ tay, chỉ chỉ hành lang: “Đi thôi, ra đại sảnh trò chuyện.”
“Vâng.” Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng đáp lời, gian nan lê bước chân, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Lâm Phong. Lâm Phong khi hòa bình thì không có gì khác, nụ cười vẫn nở trên mặt, phía sau còn có vệ sĩ cao lớn vạm vỡ đi theo.
“À, gần đây thế nào, ta nghe Nhiên Nhiên nói con mới mua một căn hộ, chuyện lớn như vậy sao không nói với chú.” Lâm Phong trò chuyện việc nhà, biểu tình thực sự thoải mái, nhưng Tiếu Vũ Hàm lại vẫn nhíu mày, đầu tâm sự.
“Con…không có gì, chú bận rộn như vậy.”
“Ta bận rộn vất vả cả đời không ngoài vì con và Nhiên Nhiên.” Lâm Phong cười nhìn Tiếu Vũ Hàm, cuối cùng, nâng tay lên sờ sờ mái tóc cô: “May mắn, con không giống chị mình.”
Sắc mặt Tiếu Vũ Hàm lập tức thay đổi, dừng bước chân, đứng tại chỗ nhìn Lâm Phong: “Chú, con…”
“Con –” Cảm xúc của Tiếu Vũ Hàm có chút kích động, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Lâm Phong nheo mắt nhìn cô, thu hết mọi động tác của cô vào đáy mắt, hừ nhẹ một tiếng, thu liễm nụ cười, không nói gì, sải bước về phía đại sảnh.
Tiếu Vũ Hàm cắn môi, đi theo.
Không phải cô sợ Lâm Phong sẽ đối xử với mình thế nào, một ngày này, sớm hay muộn gì cũng đều phải đối mặt, chỉ là mọi thứ lại đến quá đột ngột…
Ngồi trên sô pha, hai tay Lâm Phong đặt trên đầu gối, nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Ngồi đi.”
Tiếu Vũ Hàm không nói gì, thuận theo ngồi trên sô pha đối diện hắn.
Châm một điếu thuốc, sắc mặt Lâm Phong ngưng trọng nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, ta đã nghĩ, con sẽ không làm cho ta thất vọng.”
Trước khi chị gái qua đời đã tự tay đem Vũ Hàm trao gửi cho Lâm Phong, hắn nhìn Tiếu Vũ Hàm lớn lên, từ nhỏ đến lớn, Vũ Hàm cũng chưa từng khiến hắn phải quá bận lòng. Ngày thường đều bận rộn chuyện công ty, rấy ít khi quan tâm tới chuyện trong nhà, Lâm Phong không nghĩ tới, bởi vì thế mà đứa con gái bảo bối yêu quí nhất của hắn lại đau khổ cả đời, từ giây phút lúc Lâm Nhược Nhiên rơi lệ nói muốn ra đi ngày ấy, hắn liền thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Tiếu Vũ Hàm cúi đầu, không nói lời nào.
“Cho con thời gian hai tuần, rời khỏi con bé đó.” Rít một hơi điếu thuốc trong tay, Lâm Phong mặt không chút thay đổi nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“Không thể…Chú không thể động đến cô ấy…” Tiếu Vũ Hàm ngẩng phắt đầu nhìn Lâm Phong, hốc mắt trong nháy mắt liền đỏ bừng, Mạch Mạt ở bên cạnh nhìn thấy, hai tay liền nắm chặt ống quần. Quen biết Vũ Hàm đã nhiều năm như vậy, cô cũng ít nhiều hiểu biết chuyện trong nhà Vũ Hàm, Lâm Phong…Cho dù cô có muốn nói giúp Vũ Hàm thì cũng không có khả năng…Người đàn ông này, lúc ôn nhu có thể cho ngươi cả thế giới, nhưng một khi đã hạ quyết định gì, thì cho dù là ai cũng không thể thay đổi được. Cô và Vũ Hàm vốn đã bàn bạc chờ cho đến khi Dạ Ngưng tốt nghiệp xong, hơn nữa còn có Lâm Nhược Nhiên, vài người cùng nhau khuyên bảo Lâm Phong, cũng không ngờ tới…
Tựa vào sô pha, Lâm Phong lẳng lặng hút thuốc, Tiếu Vũ Hàm thống khổ nhìn hắn: “Con và cô ấy không thể tách rời.”
Lâm Phong không nói lời nào, yên lặng hút thuốc, thời gian từng giây từng phút trôi qua, điếu thuốc trong tay hắn cháy hết hầu như không còn.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Lâm Phong dụi tắt điếu thuốc trong tay, đứng lên, không liếc mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm một cái, xoay người rời đi.
Tiếu Vũ Hàm vẫn đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn hướng Lâm Phong rời đi, Mạch Mạt ở một bên nhìn mà không đành lòng, tiến lên nắm lấy tay cô, lúc ngón tay chạm vào nhau, cảm thụ được cái lạnh như băng đến thấu xương truyền tới từ bàn tay kia, Mạch Mạt nhìn cô, dùng sức lắc đầu: “Vũ Hàm, Vũ Hàm — đừng như vậy mà.”