“Hừ.” Tiêu Mạc Ngôn hung tợn trừng mắt liếc Dạ Ngưng một cái, đáng tiếc vì đeo kính nên cái gì Dạ Ngưng cũng không thấy, chẳng hề cảm nhận được áp lực.
“Sao chị lại tự mình đến đây?” Nhưng thật ra Tiếu Vũ Hàm ở bên cạnh lại tiến lên kéo Tiêu Mạc Ngôn một phen.
Cuối cùng Tiêu Mạc Ngôn cũng bỏ xuống đôi mắt kính bảo bối của mình, cài lên cổ áo, lạnh lùng nhìn cô: “Nếu tôi không đến đây, em trở lại cũng sẽ chẳng tới gặp.”
Dạ Ngưng đứng bên cạnh trợn tròn hai mắt, lợi hại a, không hổ là công ty giải trí hàng đầu, tin tức thực nhanh nhạy.
Tiếu Vũ Hàm cười cười không nói gì nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn trừng mắt, muốn phát giận với cô nhưng lại sợ đang ở thời kì đặc biệt, cô mà cứ nổi giận như vậy thì sẽ ép Vũ Hàm quá mức, may mà Tiêu tổng giỏi nhất chính là bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Nghiêng người, Tiêu Mạc Ngôn lạnh mặt nhìn Dạ Ngưng bằng nửa con mắt.
Dạ Ngưng cũng lười quan tâm đến cô, lấy di động từ trong túi ra, vừa bật máy lên liền nhận được tin nhắn từ lão Đại, nháy mắt liền cười đến híp cả mắt.
“Dạ Ngưng, em trở về Bắc Kinh đi, công việc gì đó tôi bao tất, lại cho em một cái xe xứng đáng, đổi cho em một căn hộ nữa, thế nào?” Tiêu Mạc Ngôn cũng nhìn ra không thể dựa vào chuyện cưỡng bức, đành chuyển qua hướng dùng lợi dụ dỗ.
“Cám ơn chị, Tiêu tổng, em cũng không có ý định dây dưa quan hệ gì với chị hết, nếu để cho Hạ Hạ biết, còn không phải là một cước đá em bay sao.”
“Miễn nhắc tới cô ấy, vài ngày nữa tôi sẽ bỏ cô ta!”
“Cái gì?!” Dạ Ngưng không thể tin được nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nàng không nghe nhầm đấy chứ? Cái người bị vợ quản nghiêm lại muốn bỏ vợ?
Tiếu Vũ Hàm cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, một năm ở chung cũng làm cho cô ít nhiều hiểu được tính tình Tiêu Mạc Ngôn. Đối với người ngoài thì điển hình là tiếu lí tàng đao, đối với bạn bè thì coi như toàn tâm toàn ý, đối với Hạ Hạ…không có gì nhiều để nói, chính là một “thê nô”.
Tiêu Mạc Ngôn lạnh mặt, ôm trán thở dài: “Aish, năm ngoái thực xui xẻo, cuộc sống gia đình bất hòa không nói, dĩ nhiên còn có người thừa dịp tôi không chuẩn bị mà đi đào góc tường. Trái tim của tôi ấy à, thực sự là đau gần chết mà.”
“Thôi đi, chắc chắn là chị ở bên ngoài lại ong bướm gì đó chọc giận Hạ Hạ chứ gì.” Dạ Ngưng trợn mắt liếc Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn cũng chẳng buồn quan tâm, tâm tình không tốt lắm, vẫy vẫy tay với A Sâm đi theo bên cạnh: “Đem hành lí của hai người này mang hết lên xe đi, sau đó trực tiếp đưa về nhà.”
“……” Một Tiêu Mạc Ngôn tâm trạng thấp đến mức như vậy vẫn là lần đầu tiên Dạ Ngưng chứng kiến, trong lúc nhất thời có chút không tiếp thụ được, nàng quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, trong mắt có vài tia nghi hoặc.
Tiếu Vũ Hàm lắc lắc đầu với nàng, nắm tay Dạ Ngưng.
“Vũ Hàm, nếu em thật sự muốn đi, vậy tôi cũng không ngăn cản. Dù sao tôi cũng từng có một thời tuổi trẻ, vì tình yêu mà trả giá là chuyện rất bình thường. Tuy rằng em cũng không có áp lực, tuy rằng tôi đã lớn tuổi, nhưng thế nào thì cũng vẫn có thể chống đỡ tiếp. Trước kia còn nghĩ sau khi có em đến thì tôi còn có thể dành thêm nhiều thời gian cho Hạ Hạ, nhưng giờ xem ra cũng chẳng cần thiết nữa.”
“Hai người thực sự cãi nhau?” Tiếu Vũ Hàm hoài nghi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cô thật sự sợ diễn xuất của Tiêu tổng.
Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nghiêng người nhìn hai người, nhìn bàn tay Dạ Ngưng cùng Tiếu Vũ Hàm nắm chung một chỗ, thở dài: “Aish, tuổi trẻ thật tốt, thời tôi còn trẻ Hạ Hạ cũng yêu tôi như vậy. Giờ già rồi nhan sắc cũng héo tàn, thật sự là không có người thương.”
Dạ Ngưng ở một bên thiếu chút nữa là cắn phải lưỡi, già rồi nhan sắc suy tàn? Không phải chứ, cái dạng như chị này mà đi ra đường cái đứng tầm mười phút thì chắc chắn sẽ có hàng đám bác trai xếp hàng mong được chụp ảnh chung thì có.
Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng cô đơn này của Tiêu Mạc Ngôn cũng có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Tôi không có ý đi tới Phong Đằng.”
Làm người không thể không uống nước nhớ nguồn, Tiếu Vũ Hàm nhớ rõ ở quãng thời gian khó khăn nhất của mình thì chính Tiêu Mạc Ngôn đã giúp đỡ cô, mặc kệ vì mục đích gì đi nữa thì cô cũng không thể rời khỏi Thiên Hoàng mà không có nguyên nhân gì.
Tiêu Mạc Ngôn kích động nhìn Tiếu Vũ Hàm, thiếu điều nước mắt như mưa: “Quả nhiên mà, người tôi bồi dưỡng ra đích thị phải khác biệt, haiz, em cũng không cần khó xử đâu, tôi đã an bài tốt rồi, chi nhánh công ty phía bên kia sẽ để em lo.”
“Cái gì? Chi nhánh công ty, chị nói chính là để cho Vũ Hàm đi hỗ trợ, để làm gì lại giao cho cô ấy cái cục diện rối rắm như vậy chứ?! Chi nhánh công ty phía bên kia của chị có bao nhiêu ‘Tiêu tổng’ đáng ghét chẳng lẽ chính chị còn không biết sao?” Dạ Ngưng nổi nóng, nàng đã biết lão hồ ly này không nghĩ ra chuyện gì tốt mà.
Tiếu Vũ Hàm thật không chịu nổi Tiêu tổng như thế, cứ như thể bị ai nhập vào người vậy, thở dài, cô gật gật đầu. Cũng chỉ có biện pháp này mới có thể lưỡng toàn, mệt một chút cũng không sợ, chỉ cần có Dạ Ngưng.
Tiêu tổng vừa nghe được những lời này liền nở nụ cười, eo nhỏ uốn éo, gật gật đầu với Dạ Ngưng, phất tay: “Được rồi, chuyện chính tôi đã nói xong rồi, hôm nay còn có một buổi tiệc tối, tôi đi chuẩn bị đây, có chuyện gì thì cứ nói với A Sâm.”
Dạ Ngưng trợn to hai mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu tổng, chị thay đổi cũng quá nhanh đi!
Mắt thấy Tiêu Mạc Ngôn lắc mông đắc ý rời đi, Tiếu Vũ Hàm nhíu nhíu mày, lấy di động ra gọi cho Hạ Hạ: “Hạ Hạ, là tôi.”
“A, Vũ Hàm à. Nghe nói cậu về Bắc Kinh, Tiêu đi đón cậu rồi.”
Mày Tiếu Vũ Hàm lại càng nhíu chặt lại, không phải cãi nhau sao? Như thế nào tin tức lại vẫn đúng lúc như vậy.
“Quả thực Tiêu tổng đã đến đây, còn nói với tôi hai người cãi nhau, hình như rất nghiêm trọng.”
“……” Hạ Hạ trầm mặc một hồi, cô nghe hiểu được, chắc chắn là Tiêu nhà cô không có việc gì lại đi lừa gạt người ta.
“Ừ, là cãi nhau, hôm qua ở nhà gọi vài đứa bạn tới chơi mạt chược, chị ấy ra lão thiên* bị tôi bắt được ngay tại trận…”
(*ngôn ngữ mạt chược, bạn chịu nhé =.=”)
Tắt máy, Tiếu Vũ Hàm cắn răng nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn rời đi, cô đã biết là không nên nhận lời dễ dàng như thế mà!
Dạ Ngưng ít nhiều cũng nghe hiểu được, trợn mắt cùng Tiếu Vũ Hàm khinh bỉ Tiêu Mạc Ngôn, người này cũng quá không có đạo đức mà, hồ ly tinh, lão hồ ly!
“Lão Tứ!!!” Tiếng kêu quen thuộc truyền tới, mặt Dạ Ngưng lập tức dãn ra, ngẩng đầu vừa định nhìn chung quanh, thân mình đã bị nghiêng một cái, bị người ta một phen kéo vào lòng.
“Nhớ chết được, nhớ chết được!!!” Lão Đại ôm Dạ Ngưng dùng sức cọ, cả người như thể bạch tuộc bám dính người nàng không chịu xuống, Dạ Ngưng bị siết đến thiếu chút nữa thì tắt thờ, cầu cứu nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm nhìn hai người lắc đầu cười cười, ho một cái đánh tiếng.
“A, cô Tiếu.” Rốt cuộc lão Đại cũng phát hiện ra bên cạnh còn có một người, buông Dạ Ngưng ra, ngượng ngùng liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, nâng tay lên, làm bộ như lơ đãng để lén lau lau nước mắt nơi khóe mắt.
“Mày chết đi.” Lão Đại cười đánh Dạ Ngưng một cú, nhìn nhìn tay nàng, hỏi: “Hành lý đâu?”
“Bị Tiêu tổng cầm đi rồi.” Dạ Ngưng cười cười, aish, lão Đại không hổ là lão Đại, vĩnh viễn luôn là người coi nàng như đứa trẻ nhỏ mà cẩn thận chăm sóc, vĩnh viễn cũng đều là người hiểu rõ nàng, quan tâm đến nàng nhất.
“Đi thôi đi thôi, ăn cơm đi, đói bụng rồi chứ gì, tao đã sớm đặt chỗ ở nhà hàng, ma lạt hương oa *, chắc chắn mày sẽ thích.” Lão Đại kéo tay Dạ Ngưng đi trước, Dạ Ngưng bất đắc dĩ nhìn Tiếu Vũ Hàm, Vũ Hàm gật gật đầu.
(*ko biết món gì nha, nhưng chắc là món lẩu cay)
“Hắc, hòa hợp rồi? Tao đã nói khẳng định hai người không rời xa nhau được mà.”
“Ừ ừ ừ, là mày có lý.” Ngồi trên xe lão Đại, Dạ Ngưng nắm tay Tiếu Vũ Hàm, nhìn từng gốc cây ngọn cỏ quen thuộc bên ngoài cửa sổ, nghe lão Đại thao thao bất tuyệt, niềm hạnh phúc ấm áp trong lòng như muốn trào dâng.
“Không trở về thăm nhà sao?” Vũ Hàm nghiêng đầu, cười nhìn Dạ Ngưng.
“Em không nói cho ba mẹ biết, chỉ nói là chuyến bay sáng mai thôi, trễ thế này rồi, nếu để họ biết được thì khẳng định sẽ biến thành gà chó không yên mất.”
“Tục ngữ nói rất đúng, có người yêu rồi thì không thèm quan tâm đến ai khác nữa, lão Tứ, thật sự rất phù hợp với mày.” Lão Đại ghen tị nói.
Dạ Ngưng trợn mắt liếc cô một cái: “Thôi đi, tao coi như còn có hiếu, chờ đến lượt mày đi rồi hẵn lại đến cười nhạo tao, mày có thể làm được như tao cũng đã không tệ rồi.”
“Được chứ, thế nào thì tao cũng sẽ không giống mày, đến nơi khác liền đem đứa bạn tốt nhất quẳng ra sau đầu, sau đó đi trêu chọc cái người hoa hoa thảo thảo kì quái gì đó.”
“Ai ui, Vũ Hàm, cô nghe mà xem! Cô nghe xem có chua không vậy, răng em sắp rụng hết luôn này!” Dạ Ngưng cười làm bộ ngã vào lòng Tiếu Vũ Hàm, Vũ Hàm cười vuốt tóc nàng, đang định nói thì di động reo vang, cô liền mở ra xem tên người gọi, liền nở nụ cười: “A lô, Linh Đang à.”
“Về rồi à? Gặp nhau ở đâu thế, tôi nghe Mạt Mạt nói là Mộng Điệp đi đón hai người, nếu không phải Mạt Mạt nói trước khi hai người trở về phải quét dọn căn nhà nhỏ kia một lần thì sao có thể để cho Mộng Điệp nhanh chân đến trước như vậy chứ.”
“Được rồi, nói ít thôi, ở tiệm cơm gần trường học.”
“Ờ, phỏng chừng bọn này còn tới trước mấy người cơ.”
Tắt máy, Tiếu Vũ Hàm cúi đầu nhìn Dạ Ngưng vẫn ở trong lòng mình, nhẹ nhàng cười. Thật tốt, cảm giác về nhà thật tốt.
Dự đoán của Linh Đang quả nhiên không sai, chờ lão Đại đỗ xe xong ba người đi vào quán ăn thì Mạch Mạt và Linh Đang đã đến, cũng đã sớm gọi đồ ăn, chờ ba người.
Mọi lời tâm tình đều không cần nói, tất cả tình nghĩa đều ở trong chén rượu, hiếm khi Vũ Hàm phá lệ uống rượu, Dạ Ngưng lại càng thả cửa, cứ một chén lại một chén không dừng, đang lúc uống đến mơ mơ màng màng nhìn thấy dáng vẻ Vũ Hàm nhà mình hai má ửng hồng, trong lòng liền rung động, tiến lên hôn chụt một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Mặt Vũ Hàm đỏ bừng, ba người kia ở một bên ồn ào. Không có trói buộc, không có ngăn cách, càng không có bí mật giấu kín trong lòng, vui vẻ chưa từng có, vài người thoải mái chè chén, uống đến cuối cùng Mạch Mạt phải chạy vào WC nôn cả nửa ngày, Linh Đang ôm lão Đại đòi hôn, lão Đại lại kéo áo Dạ Ngưng không cho đi, Dạ Ngưng lại chui trong lòng Vũ Hàm giả bộ thẹn thùng.
Thế này thì cũng chẳng ai lái xe được, vừa thúc giục gọi taxi, Linh Đang cùng Mạch Mạt hai người thì không sao, Dạ Ngưng lo lắng cho lão Đại, đành cố lôi kéo Vũ Hàm trước đuổi lão Đại về rồi sau đó mới siêu vẹo trở về nhà. Dọc theo đường đi, nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, Dạ Ngưng ôm Tiếu Vũ Hàm cười không ngừng: “Vũ Hàm, thực vui vẻ.”
Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, rúc vào lòng Dạ Ngưng, mắt khép hờ, như thể chú mèo con ngoan ngoãn.
Xuống xe, Dạ Ngưng đỡ Tiếu Vũ Hàm đi vào nhà, mở cửa, nhìn căn phòng nhỏ được Mạch Mạt và Linh Đang thu dọn đến không nhiễm một hạt bụi, lại càng thêm vui vẻ. Dìu Vũ Hàm về phòng ngủ, vốn Dạ Ngưng nghĩ cởi quần áo cho cô rồi nghỉ ngơi, nhưng bệnh sạch sẽ của Vũ Hàm lại nổi lên, nói gì cũng phải đi tắm rửa đã, còn có thế nào cũng không chịu để cho Dạ Ngưng giúp mình tắm.
Cười nói da mặt Vũ Hàm mỏng, Dạ Ngưng cũng không có biện pháp nào, lo lắng đỡ cô đến phòng tắm, còn muốn đục nước béo cò rồi mới chịu đi, liền bị Vũ Hàm đỏ mặt đẩy ra. Dạ Ngưng cười cười sờ sờ mũi, cầm đồ tắm đi đến phòng tắm cách vách tắm rửa sạch sẽ, chờ đến khi nàng tắm rửa xong cần khăn lông lau tóc đi ra, Tiếu Vũ Hàm đã tắm xong, nằm trên giường, đang nhìn chiếc vòng cổ tinh tế nắm trong tay.
Dạ Ngưng nhào tới, đè lên người Vũ Hàm: “Thực thơm.”
Vũ Hàm nhìn nàng cười cười, vẫn như cũ nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ trên tay, chỉ là trên mặt phiếm một màu hồng vựng mỏng manh. Dạ Ngưng theo ánh mắt của cô nhìn qua, mặt cũng đỏ lên.
Trên sợi dây chuyền là chiếc nhẫn bị nàng ném xuống ngày chia tay……Nhìn thứ này, Dạ Ngưng lại nghĩ đến sự tuyệt tình của mình, tâm tình lập tức rơi xuống đáy cốc.
Vũ Hàm biết Dạ Ngưng nghĩ cái gì, đẩy nàng ra, ngồi dậy. Dạ Ngưng theo động tác của cô cũng nhỏm dậy, nhìn vào mắt cô, ngập ngừng vừa định nói gì đó, trên môi chợt lạnh, Dạ Ngưng lập tức mở to hai mắt.
Lông mi nhẹ nhàng chớp, hai má hơi ửng hồng, thân mình run run, tất cả đều nói cho nàng biết người ở trước mặt khẩn trương đến mức nào, Dạ Ngưng lòng chua xót lại đau nhói, giang tay ôm lấy Vũ Hàm, đặt cô dưới thân.
Khi tình cảm trào dâng, mọi lời nói đều là dư thừa, chỉ có từng nụ hôn thật sâu mới có thể thay thế hết mọi tình cảm, Dạ Ngưng động tình hôn Tiếu Vũ Hàm, đem toàn bộ tình yêu say đắm cùng nỗi áy náy dung nhập hết vào trong nụ hôn sâu sắc này, thẳng đến khi hôn Vũ Hàm đến hô hấp hỗn loạn, hôn cô đến khi cả người nàng nóng lên.
Đẩy bả vai Dạ Ngưng ra, Tiếu Vũ Hàm thở hổn hển từng hơi: “Dạ Ngưng, đừng…Tôi có lời muốn nói với em.”
“Nói cái gì, hôn xong đã thì cũng thế thôi.” Dạ Ngưng mặc kệ, Vũ Hàm, cô không thể như vậy, mỗi lần đều đốt lửa mà không chịu phụ trách dập lửa, nếu còn cứ tiếp tục như vậy, không thể không thành bệnh mất.
Dạ Ngưng sủng nịnh cười cười, từ trên giường ngồi dậy, ngồi xếp bằng nhìn Vũ Hàm. Nói cái gì?
Vũ Hàm cũng ngồi dậy, đôi mắt như làn thu thủy nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, cầm lấy chiếc nhẫn trong tay, nhìn vào mắt Dạ Ngưng, nói: “Dạ Ngưng, năm 23 tuổi gặp được em, lòng tôi đã không thể chứa được người nào khác. Bốn năm thầm mến, những ngày chua xót lại ngọt ngào này tôi không biết mình đã sống qua thế nào, sau khi hai người ở bên nhau rồi, lại cũng không biết quý trọng. Một năm xa nhau, tôi đã nghĩ lại rất nhiều lần, có rất nhiều điều tôi muốn nói với em nhưng lại nói không nên lời, nhưng mà tôi biết, cả đời này tôi cũng không rời xa em, cho nên tôi cầu xin em, cả đời này đừng để tôi rời xa em, được không?”
Hốc mắt Dạ Ngưng đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt trào ra, ở trước tình yêu của Vũ Hàm, tình yêu của nàng thật sự nhỏ bé không đáng nhắc tới. Run rẩy nâng tay lên, Dạ Ngưng mắt rưng rưng lệ, nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn đại biểu cho tình yêu giữa hai người lại một lần nữa được đeo lên tay mình.
Sáu năm, đời người có mấy lần sáu năm có thể lãng phí đây.
Lại có thể có một người như vậy, ngốc nghếch chờ đợi bạn lớn lên, ngốc nghếch ngóng trông bạn nhận ra tình yêu của người ấy.
Khi bạn khóc sẽ nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho bạn, khi bạn cười lại càng cười vui vẻ hơn, lúc tự hào thì sủng nịnh vuốt tóc bạn, khi thất bại thì ở bên cạnh ôm bạn vào lòng.
Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương li.
(Nguyện một lòng cùng người, bạc đầu không chia lìa)