14.
Buổi tối.
Tôi đang muốn đi ngủ đúng giờ.
Ting.
Có người gửi yêu cầu kết bạn cho tôi.
Để xác nhận kết bạn, chỉ có hai chữ.(好友验证上)
“Cố Việt.”
Tôi cực kỳ thắc mắc tại sao cậu ta lại đột nhiên thêm tôi.
Tôi do dự một chút, chấp nhận.
Chấp nhận xong, cậu ta chẳng nhắn gì cả.
Mà chỉ gửi cho tôi một bức ảnh.
Là hình ảnh giấy chứng nhận rõ ràng nghiêm túc của Cố Việt.
Phía dưới có cái đế màu đen khắc một hàng chữ thô “Quán quân cuộc bình chọn nam thần giàu có nhất trường”.
Tôi nhìn ảnh chụp, nghi hoặc nhắn lại cậu ta ba cái dấu chấm hỏi.
Cố Việt bên kia nhanh chóng nhắn một câu.
“Xem xong không có cảm nghĩ gì hả?”
Tôi cố gắng suy nghĩ một hồi.
Đột nhiên nhận ra.
Lập tức trả lời lại cậu ta.
“Có phải cậu đang rất lo lắng sẽ bị người khác cô lập hay không?”
Dù sao cậu ta cũng bị bình chọn thành người có tiền nhất trường, bố tôi trước kia từng nói, tỏ ra giàu có quá sẽ rất dễ bị cô lập.
Ngẫm lại, trước kia cậu ta lại còn đơn thuần nói nào là lái du thuyền đi câu cá mập, nào là ở trang viên với biệt thự một cách không phòng bị trước mặt người khác.
Bây giờ lại bị bầu chọn thành người có tiền nhất trường, có khi lại là bước đầu tiên khiến Cố Việt bị cô lập.
Tôi đột nhiên vô cùng biết ơn bố tôi bắt tôi giả nghèo, nếu không bây giờ kết cục của tôi có lẽ cũng sẽ thảm giống như Cố Việt!
Cố Việt không trả lời lại tôi, hẳn là ngầm thừa nhận suy đoán của tôi.
Tôi nghĩ nghĩ, hỏi cậu ta.
“Hay là ngày mai cậu bắt đầu nhặt ve chai cùng tôi nhé? Bảo là trong nhà phá sản?”
Cố Việt lần này trả lời lại rất nhanh.
“……”
Là một chuỗi dấu ba chấm.
Tôi nhìn chả hiểu gì.
Muốn hỏi cậu ta như vậy là có ý gì.
Cậu ta lại nhắn cho tôi một tin.
“Tết Nguyên Đán có về nhà không?”
Còn hơn một tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán.
Tôi không biết vì sao bây giờ cậu ta lại hỏi như vậy.
Tôi đúng sự thật trả lời cậu ta: “Nhất định phải về chứ.”
“Đúng lúc khi đó là sinh nhật tôi, tôi muốn tổ chức tiệc sinh nhật, cậu có muốn đến nhà tôi không?”
Tôi bối rối.
Nếu đổi lại là trước đây, tôi chắc chắn sẽ trực tiếp từ chối.
Nhưng Cố Việt rất có thể chính là anh trai nhỏ ở trang viên kia.
Nghĩ đến đuôi cá ở đài phun nước nhà cậu ta bị tôi bẻ gãy đến giờ còn chưa sửa lại.
Tôi còn trả lời lại một câu.
“Để tôi suy nghĩ một chút?”
Vài phút sau, Cố Việt chỉ nhắn cho tôi độc một chữ “Ừm” rồi chẳng nói gì nữa.
15.
Lớp tôi phải học chung giảng đường với lớp khác ba lần một tuần.
Tôi lén quan sát Cố Việt, muốn biết xem cậu ta có bị cô lập một cách quá rõ ràng hay không.
Nửa tháng sau, phát hiện xung quanh Cố Việt luôn có một đám nam sinh vây quanh.
Nhiều nam sinh lúc nào cũng nói chuyện với cậu ta vô cùng nhiệt tình, nhưng cậu ta lại lười biếng dựa vào ghế, tay duỗi ra đặt trên lưng ghế, thỉnh thoảng mới đáp lại vài câu.
Như thể cậu ấy không muốn đáp lại người ta vậy.
Tôi cho rằng Cố Việt chắc hẳn đã dùng cách nào đó để đề phòng bản thân bị cô lập.
Cơ mà phải thừa nhận rằng, tôi quan sát Cố Việt nửa tháng, phát hiện ra cậu ta cực kì đẹp trai.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, quai hàm đẹp đẽ cuốn hút, đôi mắt thẳm sâu như sao trời, mũi cao thẳng, dường như không có góc chết.
Dáng người cũng rất đẹp, đặc biệt là đôi chân thon dài hữu lực, khi đi lại thu hút ánh nhìn của người khác.
Cậu ta tùy ý chuyển động vài cái cũng đã để lộ sự kiêu ngạo trời sinh.
Tôi sợ rằng nếu tiếp tục quan sát thêm, trọng điểm sẽ bị lệch mất.
Vì thế tôi định là sẽ không chỉ quan sát mỗi cậu ta nữa.
Nhưng chưa được mấy ngày.
Khi cùng học chung giảng đường lần nữa, Cố Việt dùng bút nhẹ nhàng chọc chọc tôi.
Chờ tôi quay đầu lại, liền hỏi tôi.
“Không ngắm tôi nữa à?”
Mặt tôi hơi đỏ lên.
Trước kia tôi trộm quan sát cậu ta không đủ kín đáo ư?
Bị cậu ta phát hiện ra hết rồi sao?
Cái khó ló cái khôn, tôi nói với cậu ta: “Bởi vì cuối cùng cậu cũng chịu rửa mặt sạch sẽ.”
Cố Việt đen mặt cạn lời nhìn tôi.
16
Tôi cứ cảm thấy nhiệt độ buổi sáng ngày hôm nay giảm quá nhanh, đặc biệt là khi không khí lạnh thổi vù vù sau lưng tôi.
Tôi không nhịn được chà xát cánh tay.
Đầu tôi đã bị bao phủ bởi một chiếc áo khoác mùi hương lành lạnh dễ chịu.
Sau đó, giọng nói trầm trầm của Cố Việt vang lên.
“Tuy rằng ở Hải Thị mùa đông đến muộn thì bây giờ cũng là tháng 11 rồi, đừng có đeo giày xăng đan với váy mỏng nữa.”
Lòng tôi ấm áp khó tả.
Kéo áo khoác xuống mặc lên người.
Sau khi tan học định đưa cho cậu ta.
Một tiếng thét chói tai bỗng vang lên.
“Cái gì? Hân Hân, vòng cổ Piaget mười mấy vạn cậu vừa mới mua mấy hôm trước bị mất rồi ư!”
Toàn bộ người trong phòng học đều kinh ngạc mà nhìn về phía Kiều Hân và Triệu Miêu.
Không ít người kinh ngạc hỏi: “Mất vòng cổ mười mấy vạn á? Đây là chuyện lớn đó, mau báo cảnh sát đi!”
“Hoa khôi, cậu mau nói xem cậu đánh mất vòng cổ từ khi nào?”
Kiều Hân nói với vẻ mặt bất lực: “Phỏng chừng là vào sáng nay, tối hôm qua tôi đã tháo vòng xuống rồi tiện tay bỏ vào trong túi. Hôm nay tôi tới tương đối sớm, trên đường đi xuống toilet tôi không cầm theo túi.”
“Cái vòng này là quà sinh nhật mà mẹ tặng cho tôi, vậy mà tôi lại không cẩn thận làm mất nó.”
Triệu Miêu vừa nghe lời này, lập tức nói với Kiều Hân: “Chắc chắn là vào buổi sáng đã có người lục túi của cậu rồi trộm mất. Chỉ cần lục túi của cả lớp, nhất định có thể tìm được.”
17.
Tôi luôn cảm thấy lời nói này có chỗ nào đó sai sai.
Lúc này lại đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Triệu Miêu.
Cô ấy chỉ vào tôi và nói: “Mình nhớ ra rồi, sáng nay lúc mình đi toilet, trong lớp chỉ có vài người. Mình nhớ rõ ràng Hạ Thất Thất đang ở trong lớp. Hay là lục soát cậu ấy trước!”
Những người khác nghe vậy cũng không lên tiếng.
Triệu Miêu thấy thế liền tiến lên.
Tôi hoàn toàn cạn lời luôn.
“Chỉ vì tôi ở trong lớp, nên mọi người muốn lục soát túi của tôi? Không phải ở đây có camera sao, vậy kiểm tra camera luôn đi!”
Triệu Miêu lập tức phản bác.
“Ai biết được camera có bị hỏng hay không chứ, hơn nữa tối hôm qua người về ký túc xá sớm nhất chỉ có cậu và Kiều Hân. Cậu là người đáng nghi nhất, lục soát túi của cậu một chút thôi thì đã làm sao? Cậu lại không chịu để yên cho bọn mình lục soát, chẳng lẽ cậu trộm thật ư?”
“Dù sao với cái điều kiện đấy của cậu, đừng nói là vòng cổ mấy trăm vạn, cho dù là vòng cổ giá mấy trăm đồng cũng không mua nổi.”
Những người khác nghe thấy vậy cũng bắt đầu nhìn về phía tôi với ánh mắt nghi hoặc.
Có bạn nữ thậm chí còn thúc giục tôi.
“Hạ Thất Thất, cậu cho bọn họ lục soát có làm sao đâu? Nếu như cậu không thẹn với lòng, thì sao phải sợ.”
“Đúng vậy, nếu cậu không chịu cho bọn mình lục soát, bọn mình chỉ có thể báo cảnh sát thôi, đến lúc đó sự việc sẽ càng phiền phức hơn.”
Tôi nhíu mày, muốn nói thêm gì đó.
Nhưng lại nhìn thấy Kiều Hân liếc tôi bằng ánh mắt khó hiểu.