Thật Ra Tôi Không Ngốc Chút Nào

Chương 9: Ngoại truyện 2



10.

Hôm nay có kết quả thi.

Tôi đạt hạng nhất như mong muốn.

Tôi ngay lập tức cho ba tôi xem điểm thi.

“Ba ơi, ba nói con ngốc là sai rồi, ba xem con gái ba thông minh thế này cơ mà, thi được hạng nhất cơ đấy!”

Ba mẹ tôi vô cùng vui mừng.

“Đúng đúng đúng, ba sai rồi, bé ngoan nhà ta là lợi hại nhất. Sao mà ngốc được!”

Tôi vui vẻ chuẩn bị ra ngoài cửa.

Ba mẹ tôi nghi hoặc hỏi tôi.

“Con đi đâu thế?”

“Hẹn hò ạ. Con đã đồng ý hẹn hò cùng Cố Việt sau khi có kết quả thi.”

Ba mẹ tôi hóa đá ngay tại chỗ.

Lúc rời đi, tôi lờ mờ nghe được tiếng dậm chân của ba tôi.

“Con sói nhà họ Cố thật đúng là vô liêm sỉ, chưa chi đã bắt cóc được bé ngoan nhà ta mất rồi? Không được, tôi muốn đi theo bé ngoan!”

Mẹ tôi giữ chặt lấy ba tôi.

“Theo cái gì mà theo, anh đã bao giờ thấy bé ngoan đi gặp người khác mà con bé lại vui vẻ thế này bao giờ chưa?!”

11.

Lúc trước tôi đã từng nghe nói rằng, hẹn hò có thể là cùng nhau đi xem phim, đi trung tâm thương mại ăn tối hoặc đi công viên giải trí, thủy cung và một số nơi khác.

Cố Việt đến đón tôi, nhưng cậu ấy không đưa tôi đến những nơi đó.

Thay vào đó cậu ấy đưa tôi đến khu trượt tuyết nhân tạo để đi trượt tuyết.

Vào mùa đông ở Hải Thị của chúng tôi, gần như rất ít khi có tuyết rơi.

Cố Việt hỏi tôi: “Thất Thất, cậu biết trượt tuyết không? Nếu không biết mình dạy cậu.”

Tôi gật đầu: “Biết một chút. Lúc trước mình và bạn học đi trượt tuyết vài lần.”

Cố Việt rất vui vẻ: “Hay mình dạy cậu chơi chiếc lá rơi cùng nhau nhé?”

Tôi tò mò về chiếc lá rơi cùng nhau là gì?

Mãi cho đến khi tôi và Cố Việt ôm nhau trên cùng một ván trượt, tôi mới nhận ra rằng hai chúng ta là những chiếc lá rơi cùng nhau.

Cố Việt nói với tôi.

“Thất Thất, cậu ôm mình đi, mình sẽ kiểm soát trọng tâm của cậu là…”

Cậu ấy còn chưa nói hết, tôi đã đá cây trượt tuyết của mình và trượt ra ngoài.

“Thất Thất! Mình còn chưa giảng xong, không đúng, đây là đường đua.”

Tôi nghe thấy giọng nói căng thẳng của Cố Việt.

Tôi an ủi cậu ấy: “Vậy cậu ôm mình đi, không có chuyện gì, lúc trước mình từng đua trượt tuyết ở đây vài lần, không sao đâu.”

Cố Việt nghe vậy lặng lẽ nhắm mắt lại, ôm lấy tôi.

12.

Sau một ngày trượt tuyết, tôi phát hiện Cố Việt có vẻ hơi sợ độ cao.

Cậu ấy không nhúc nhích chút nào, chỉ bám chặt vào người tôi.

Nhưng tôi vẫn rất vui.

Tôi rất thích trượt tuyết.

Tôi và Cố Việt còn hẹn nhau mấy ngày nữa lại đến đây.

Hôm nay, Cố Việt lại đến đón tôi đi hẹn hò.

Cậu ấy nói có một bộ phim điện ảnh rất hay.

Khi chúng tôi đến trung tâm thương mại, không hiểu sao tôi có cảm giác ai đó đang theo dõi mình.

Nhưng khi tôi nhìn xung quanh lại không phát hiện ra ai cả.

13.

Thời gian nghỉ đông trôi qua thật nhanh, chẳng mấy đã đến Tết Âm Lịch.

Cố Việt và gia đình cậu ấy đến nhà chúng tôi chúc tết.

Sắc mặt của ba tôi không được tốt cho lắm, không biết Cố Việt và ba cậu ấy nói chuyện gì với ba tôi ở trong thư phòng.

Sau đó có vẻ ba tôi nhìn thuận mắt Cố Việt hơn rất nhiều.

Khi tôi đi học, ba tôi còn tự mình dặn dò tôi.

“Bé ngoan, nếu như Cố Việt đối xử với con không tốt, con nhất định phải nói cho ba biết, xem ba trừng trị hắn như thế nào.”

Thật ra có chuyện tôi vẫn chưa nói với ba, hình như tôi đã biết thế nào gọi là thích.

Gần đây mỗi lần tôi và Cố Việt vừa mới tách ra, trong lòng tôi đã có loại cảm giác thôi thúc rất muốn gặp cậu ấy.

Lúc nào cũng nghĩ đến cậu ấy, muốn gặp mặt cậu ấy, nói chuyện cùng cậu ấy, cho dù chỉ là chuyện lặt vặt không đầu không đuôi thôi, tôi đều cảm thấy rất thú vị.

14.

Sau ngày khai giảng năm học mới, tôi tiếp tục sống ở ký túc xá như trước.

Học kỳ này tôi vẫn không thấy Kiều Hân đến trường.

Tôi biết được từ Phương Khả rằng hình như cô ta đã nghỉ học.

Tôi cũng chẳng để tâm lắm.

Đến một ngày nọ, Triệu Miêu đột nhiên tới ký túc xá tìm tôi.

Cô ta nói: “Thất Thất, cậu phải biết xót thương cho Kiều Hân đi chứ, chỉ vì cậu mà hoàn cảnh bây giờ của cậu ấy vô cùng đáng thương. Để trả nợ cho cậu ấy, ba mẹ cậu ấy đã bán cả nhà đi rồi mà vẫn không đủ tiền, giờ họ buộc phải đi khắp nơi để trốn nợ.”

Tôi thực sự không hiểu.

“Kiều Hân có khó khăn hay không thì liên quan gì đến tôi? Sao tôi lại phải thương hại cậu ta?”

Triệu Miêu nghe tôi nói vậy, ánh mắt cậu ta nhìn tôi tràn ngập sự chán ghét và trách móc.

“Hạ Thất Thất, cậu còn có tí lương tâm nào hay không vậy?! Cậu giàu có như vậy giúp cậu ấy chút thì có làm sao, dù sao cũng là do cậu làm hại Kiều Hân, nếu không phải do cậu cứ luôn khiêu khích cậu ấy thì cậu ấy cũng sẽ không vay nặng lãi để mua hàng xa xỉ, khiến bản thân lâm vào khó khăn thế này. Ít ra cậu cũng nên giúp cậu ấy trả tiền!”

Tôi sợ ngây người.

Tò mò hỏi Triệu Miêu: “Ý cậu là do trước kia tôi trông nghèo quá nên mới k1ch thích đến Kiều Hân? Hay là cậu cho rằng tôi khiến cậu ta phải đi vay tiền. Cậu ta cũng chẳng vay hộ tôi, tôi trả tiền cho cậu ta làm cái gì?”

Triệu Miêu vẫn còn muốn nói thêm, nhưng lúc này Phương Khả đã trở lại.

Triệu Miêu không cam lòng mà rời đi.

Tôi cũng chẳng để lời cậu ta nói ở trong lòng.

15.

Khi Cố Việt phải lên lớp không ở cạnh tôi, tôi chỉ ra ngoài mua chút đồ linh tinh.

Không ngờ được rằng tôi lại bị người khác bắt cóc.

Đến khi tôi tỉnh lại vì bị người ta giội nước lạnh tôi mới phát hiện mình đang bị trói trên ghế.

Tôi nhìn hoàn cảnh xung quanh, chắc là một tòa nhà đang thi công.

“Hạ Thất Thất, mày tỉnh rồi!”

Giọng nói khàn khàn u ám của Kiều Hân vang lên.

Ánh mắt hung ác nham hiểm như rắn độc của cô ta xuyên qua đầu tóc lộn xộn mà nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi vô cùng bất ngờ, mới chưa được bao lâu mà cô ta đã trông vừa gầy vừa đen, người trông cũng lôi thôi.

“Kiều Hân, cô vừa mới làm việc ở công trường xong à?”

Tôi quan tâm hỏi.

Bốp!

Kiều Hân tát tôi một cái mạnh.

“Mày mới đi làm ở công trường! Tao nói cho Hạ Thất Thất mày biết, giờ số phận mày đang nằm trong tay tao, khôn hồn thì nghe lời tao. Nếu không tao sống không được tốt, mày cũng chết chắc rồi.”

Tôi kịp nghiêng mặt đi nên dù tiếng động nghe có vẻ vang, thực chất lại không đau chút nào.

Kiều Hân lấy điện thoại của tôi ra, dùng mặt tôi để mở máy.

Sau đó còn mở danh bạ của tôi ra để gọi điện thoại.

Cô ta cố ý mở loa ngoài.

“Alo, xin chào.”

Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói có phần bực bội của Cố Việt.

Kiều Hân dùng máy biến âm nói thẳng vào trọng tâm: “Hạ Thất Thất giờ đang ở trong tay tao, nếu muốn cứu mạng nó thì chuẩn bị một ngàn… À không, 3000 vạn!”

“Cái gì?! Cô đừng có quá đáng như vậy chứ!”

Kiều Hân nghe vậy, cười nhạo một tiếng.

Cô ta che ống nghe điện thoại lại rồi nói với tôi: “Hạ Thất Thất, trước đây mày với Cố Việt trông ngọt ngào hạnh phúc thế kia, thế mà bây giờ 3000 vạn cậu ta cũng chẳng chịu chi cho mày, ha ha ha ha ha.”

Thực ra trong lòng tôi cũng thấy hơi mất mát.

Mới chỉ có 3000 vạn mà Cố Việt đã thấy nhiều rồi ư?

Tôi còn chưa kịp nói gì với cô ta.

Giọng nói phẫn nộ của Cố Việt vang lên rõ ràng từ điện thoại trong tay.

“Cô nghĩ Thất Thất của tôi chỉ đáng giá có 3000 vạn thôi á?! Cô có ý gì đấy hả, hay là muốn bị tôi đập cho một trận? Mạng sống của Thất Thất nhà tôi ít nhất cũng phải 300 triệu, à không, phải từ 3 tỷ trở lên!!!”

“Tiền thì tôi chẳng thiếu, mau nói cho tôi địa điểm giao tiền rồi cút đi mà lấy, nhưng nếu Thất Thất nhà tôi mà bị động vào đâu thì dù cho có phải lật tung cả trái đất này lên, tôi cũng sẽ khiến mày sống không bằng chết.”

16.

Khi Cố Việt nói xong.

Tôi nhìn khuôn mặt tí thì hoàn toàn vặn vẹo của Kiều Hân.

Cô ta trông còn tức giận hơn so với Cố Việt.

“Tao khinh! Cái mạng rách này của Hạ Thất Thất mà đáng giá 3 tỷ á? Trong lòng tao thì chỉ có giá 3 vạn, không, 3 tệ đã là nhiều rồi!”

Cố Việt ở đầu bên kia dường như đang giằng co với Kiều Hân.

Tức giận đến mức phải chửi tục.

“Mày XX nói lại lần nữa cho tao nghe xem nào? Mày mới trị giá ba tệ đấy! Thất Thất nhà tao là bảo vật vô giá trong lòng tao, một sợi tóc của em ấy cũng quý giá hơn mạng mày nhiều!”

Kiều Hân nghe vậy lại càng tức giận hơn.

“Cố Việt, quả thực mắt cậu bị mù rồi mới thấy vừa ý Hạ Thất Thất lại còn thấy nó là báu vật vô giá. Thật đúng là một đôi cẩu nam nữ!”

Tôi nghe xong shock đơ người.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng hét phẫn nộ.

“Hay quá nhỉ! Mày nói lớn thế làm gì? Còn cần tiền nữa không đấy hả? Gọi điện thoại mau lên!”

Tôi chật vật quay đầu lại liền nhìn nhìn thấy một người đàn ông cường tráng, chính hắn là người đã bắt cóc tôi lên xe!

Kiều Hân dường như hơi sợ hãi khi thấy người đàn ông cường tráng kia, cuối cùng cũng lấy lại được lý trí, vâng vâng dạ dạ nói sẽ được ngay thôi.

Cô ta nói xong, liền bóp lấy máy biến âm mà nói với Cố Việt: “Mày đừng có nói nhảm nữa, để 3000 vạn kia ở…”

“A!”

Phanh!

Tiếng kêu thảm thiết và tiếng vật nặng đập trên mặt đất đồng loạt vang lên.

Ngay sau đó, một đoàn đặc công mạnh mẽ nối đuôi nhau xông vào.

“Không được nhúc nhích!”

Kiều Hân bị súng chĩa vào, sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Lúc này, giọng nói lạnh như băng của Cố Việt vang lên ở cửa.

“Kiều Hân, cô muốn tôi đặt 3000 vạn ở đâu?!”

Anh ấy lệ khí đầy người bước vào.

Mãi đến lúc anh ấy nhìn thấy tôi mới thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh tới giúp đặc công cởi trói cho tôi.

Thấy tôi không sao cả, anh ôm chặt lấy tôi, tôi cảm thấy người anh ấy còn hơi run run.

Không ngừng xin lỗi bên tai tôi.

“Tất cả đều là tại anh, là do anh không bảo vệ em thật tốt. Sao anh lại bất cẩn như thế cơ chứ, không nghĩ đến việc phái người tới bảo vệ em.”

Không lâu sau ba mẹ tôi cũng lập tức chạy tới, trong lòng sợ hãi ôm tôi thật chặt.

Tôi muốn nói thực ra bọn họ đến muộn thêm một tẹo là tôi có thể tự cởi trói dây thừng cho mình luôn rồi.

Dù sao trước kia ba tôi đã bỏ ra một số tiền lớn để mời huấn luyện viên dạy tôi cách ứng phó và tự cứu mình khi gặp các loại nguy hiểm, cũng không phải kiểu huấn luyện ngoài sáng thông thường.

17.

Sau này tôi mới biết rằng không lâu sau khi tôi bị bắt cóc, Cố Việt không thể liên lạc được với tôi sau giờ học nên anh ấy lập tức tìm kiếm camera giám sát toàn trường và ngoài khuôn viên trường học.

Sau khi anh ấy phát hiện ra tôi bị bắt cóc, cả ngày không chợp mắt được, đồng thời giúp đỡ cảnh sát xem lại tất cả các camera giám sát.

Đến khi trong mắt anh toàn là tơ máu vì nhức mỏi, anh cũng không chịu bỏ sót bất kỳ một cái camera giám sát nào.

Nếu không nhờ sự giúp đỡ của Cố Việt thì họ cũng không thể thu nhỏ phạm vi, xác định vị trí cuối cùng của tôi nhanh như vậy được.

Nếu không khi Kiều Hân gọi điện thoại đến cũng không thể nhanh chóng xác định vị trí chính xác của chúng tôi và bắt được Kiều Hân và người đàn ông to con đó.

Từ lời ba mẹ kể, tôi mới biết người đàn ông to con đó là bạn trai của Kiều Hân.

Nói đến người bạn trai đó của Kiều Hân thì ban đầu hắn tìm Kiều Hân để đòi nợ, sau đó không biết như thế nào lại ở chung một chỗ với nhau. Lại còn lên kế hoạch bắt cóc tôi để tống tiền.

18.

Sau khi việc tôi bị bắt cóc xảy ra.

Ba tôi nói muốn sắp xếp cho tôi một trăm vệ sĩ để bảo vệ tôi.

Tôi kéo tay Cố Việt muốn anh ấy khuyên ba mình.

Cố Việt lập tức nói với ba tôi: “Chú, một trăm người làm sao mà đủ! Bên này để cháu sắp xếp thêm cho Thất Thất một trăm người nữa, tổng cộng là hai trăm người cháu mới yên tâm.”

Mẹ tôi nghe vậy, suýt chút nữa thì cầm chổi đuổi ba tôi và Cố Việt cùng nhau ra khỏi nhà.

Cuối cùng, mẹ tôi quyết định chỉ khi nào tôi phải ra khỏi trường một mình, mới gọi vệ sĩ đi cùng.

Ở trong trường học mọi thứ vẫn như thường lệ.

Vì sự an toàn của tôi ở trường, ba tôi và Cố Việt đã quyên góp cho trường học mấy nghìn cái camera giám sát, ngoại trừ toilet và ký túc xá thì toàn bộ khuôn viên trường học 365 độ đều không có góc chết.

Cố Việt còn vì tôi mà đặc biệt xin chuyển đến lớp tôi, cùng tôi lên lớp.

Tôi không rõ bạn trai của người khác yêu đương như thế nào.

Nhưng kể từ khi tôi và Cố Việt ở bên nhau, cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp năm cuối và đính hôn, anh ấy vẫn như lúc đầu rất quan tâm và đối xử với tôi rất tốt. Bình thường có lúc tôi chỉ bị bệnh cảm mạo một chút, anh ấy đều đau lòng đến mức hận không thể thà rằng chính mình bị bệnh còn hơn.

Anh ấy còn vì tôi đi học taekwondo, judo các loại.

Mấy năm nay tôi và Cố Việt ở bên nhau.

Tôi cũng hoàn toàn hiểu được cảm giác thích một ai đó và được ở bên cạnh người mình yêu là một việc hạnh phúc biết bao.

- Hết-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.