Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 11



Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch ngoan ngoãn nằm ở nơi đó, đối phương đã nhắm mắt lại, trong nháy mắt đã đi gặp chu công.

Ban đầu Chu Kì Nghiêu là định ra gian ngoài tùy ý qua một đêm, nhưng sau đó nghĩ ngốc tử này hơi không sợ hắn, bên này đồng ý bên kia thì lại bằng mặt mà không bằng lòng, sáng sớm ngày mai sẽ rời cung, nếu để hắn ở lại trong cung ăn thịt người này, chờ mình trở về sợ rằng xương cốt cũng không còn.

Nghĩ nghĩ, Chu Kì Nghiêu đi tới sau điện tắm rửa, nằm ở một bên Long Bạch Bạch, cũng may long sàng đủ lớn, khoảng cách của hai người trong lúc đó là cách hai ba người.

Lần trước ngốc tử này ngủ cũng coi như là thành thật, cũng liền ngầm đồng ý cùng giường mà ngủ.

Nhưng mà Chu Kì Nghiêu vẫn là “khinh địch”.

Lần trước ngủ chung đối phương thành thật cũng không đại biểu lần này sẽ thành thật, sự cảnh giác của Chu Kì Nghiêu rất mạnh, hơi có hành động thiếu suy nghĩ sẽ khiến hắn tỉnh lại, vì vậy hắn cả đêm tận mắt nhìn thấy ngốc tử này quay từ đầu này tới đầu kia của long sàng, thậm chí tới nửa đêm còn tự mình quay lại, cuối cùng thiếu chút nữa tự mình lăn xuống đất.

Chu Kì Nghiêu đau đầu nhìn một màn này, cuối cùng khi ngốc tử này sắp rơi xuống đất liền kéo người về, đặt bên cạnh mình.

Long Bạch Bạch không biết có phải là thấy trong ngực Chu Kì Nghiêu ấm áp, liền xích lại gần, tay chân cùng sử dụng quấn lấy.

Chu Kì Nghiêu: “….” Quên đi, là tự mình gọi ngốc tử này tới, còn có thể làm sao bây giờ?

Long Bạch Bạch ngủ một giấc thật mĩ mãn, hắn cảm thấy rất lâu rồi hắn chưa được ngủ ngon như vậy, hắn cảm thấy cả đêm trên người mình không có chỗ nào là không khỏe.

Hắn đã sớm có thói quen với loại đau đớn tùy lúc xuất hiện này, thói quen cũng không có ích lợi gì, cũng không nghĩ tới cảm giác không đau lại tốt như vậy.

Long Bạch Bạch ngồi dậy nghiêng đầu cẩn thận nghĩ nguyên do, có thể tưởng tượng ra hắn nghiêng đầu nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên do gì, đành phải buông tha.

Hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền lạch bạch lạch bạch xuống giường ló đầu ra ngoài bình phong, liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đang được Tô Toàn hầu hạ mặc long bào cách đó không xa, hắn bám vào bình phong bên cạnh nhìn người tốt, đột nhiên nghĩ tới cái gì ánh mắt liền sáng lên.

Hình như mỗi lần ở bên cạnh người tốt hắn đều có thể ngủ ngon.

Chẳng lẽ…. trên người người tốt cất giấu bảo bối gì sao?

Trước kia mỗi lần hắn không thoải mái ân nhân đều cho hắn uống thuốc thật đắng, nói uống hết sẽ không khó chịu, nhưng hắn uống hết vẫn không thoải mái, chẳng lẽ trên người người tốt có bảo bối lợi hại nên mới như vậy?

Vì thế, Long Bạch Bạch liền chạy chậm tới trước mặt Chu Kì Nghiêu, ngẩng đầu cười ngây ngô với hắn, vẻ mặt chờ mong, hai mắt phát sáng.

Trên mặt Long Bạch Bạch không giấu được chuyện gì, trên mặt hắn đều đã viết rõ ràng: mau hỏi ta mau hỏi ta, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.

Từ khi Long Bạch Bạch xuống giường Chu Kì Nghiêu đã nhận ra, hắn đưa lưng về phía Long Bạch Bạch không nhúc nhích, hai mắt đen láy, môi mỏng treo hờ hững, hiển nhiên là tối  hôm qua không ngủ tốt, kết quả đầu sỏ khiến hắn ngủ không ngon, vẻ mặt lại tràn đầy tinh thần chạy tới trước mặt hắn như hiến vật quý, Chu Kì Nghiêu không đá văng người đi đã cảm thấy tính tình mình rất tốt.

Tô Toàn đứng ở một bên, toàn bộ quá trình đều là bộ dáng hạ mắt không hé răng, sáng sớm hắn tới hầu hạ hoàng thượng liền cảm thấy áp suất cực thấp, hắn đã bị hù chết.

Cũng không biết Vân chủ tử lại làm gì khiến cho hoàng thượng tức giận, sắc mặt bệ hạ khó coi như vậy là lần đầu tiên hắn thấy.

Đã như vậy hoàng thượng cũng không phát hỏa với Vân chủ tử, thậm chí thức dậy cũng im ắng, hiển nhiên là sợ đánh thức Vân chủ tử.

Hoàng thượng không nói, nhưng Tô Toàn nhìn ra, nhịn không được cười trộm dưới đáy lòng, lúc trước nhìn thật chuẩn, hoàng thượng đối với Vân chủ tử thật sự không giống với những người khác.

Cái gọi là phu phu cãi  nhau, đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa, hắn là người ngoài không nên xen vào.

Long Bạch Bạch đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm Chu Kì Nghiêu, nhìn trên nhìn dưới một vòng lại không thấy có gì đặc biệt, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cũng không thất vọng, trong nháy mắt khi Tô Toàn sửa sang lại cho Chu Kì Nghiêu xong, liền trực tiếp tiến lên, cánh tay duỗi ra ôm lấy thắt lưng của Chu Kì Nghiêu, ngẩng đầu lên: “Người tốt, sau này mỗi ngày ta đều ngủ cùng với ngươi được không?”

Nếu không tìm thấy bảo bối, vậy ở bên người tốt sẽ không khó chịu, vậy hắn có thể cùng người tốt một chỗ.

Hắn thật sự…. quá thông minh!

Long Bạch Bạch cảm thấy cách này của hắn thật sự rất tốt, đáy mắt liền tỏa sáng nhìn Chu Kì Nghiêu, chờ người tốt gật đầu.

Tô Toàn vừa mới lùi lại liền cảm thấy có một thân ảnh tiến lên, ngay sau đó hoàng thượng đã bị ôm lấy, đừng nói là hắn, ngay cả hoàng thượng cũng chưa kịp hoàn hồn, liền cứ bị ôm chắc như vậy.

Nét mặt già nua của Tô Toàn đỏ lên chưa kịp lui ra đã nghe thấy một câu này, hắn bị nước miếng của mình làm sặc liền ho khụ khụ vài cái, đầu cúi càng thấp, nhanh chóng lui ra sau, rất nhanh đã không thấy bóng.

Chu Kì Nghiêu vốn không muốn để ý tới tên ngốc này, kết quả tên ngốc này nói gì…..

Lông mày Chu Kì Nghiêu dật dật: “Buông trẫm ra, ai kêu ngươi nói như vậy?”

Long Bạch Bạch không buông tay: “Không ai, là ta tự mình nghĩ ra, người tốt người tốt như vậy, ở cùng một chỗ với ngươi rất tốt.” không chỉ có đồ ăn ngon, không khỏe ở trên người cũng biến mất, thật tốt.

Chu Kì Nghiêu sửng sốt, cúi đầu nhìn ánh mắt đơn thuần của Long Bạch Bạch, cảm thấy mềm lòng, nghĩ tới ngốc tử này khi ngủ có lúc lại phát run, đây là nghĩ tới những ngày thê thảm trước kia cho nên hiện giờ tính toán quấn quýt lấy hắn sao?

Chu Kì Nghiêu cảm thấy Long Bạch Bạch như vậy quá mức lên mặt, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt ỷ lại và tín nhiệm của tiểu ngốc tử này, ban đầu còn đang hậm hực cả đêm liền tan như mây khói, khóe miệng cong lên ngay cả hắn cũng không phát hiện ra: “Hả? ở cùng trẫm thấy tốt lắm sao?”

Long Bạch Bạch không nghe ra tâm tình Chu Kì Nghiêu thay đổi, hắn nghĩ Chu Kì Nghiêu đang chờ mình khen hắn, nghĩ nghĩ lại những gì  ân nhân trước kia dạy mình, bắt đầu giơ ngón tay ra đếm: “người tốt rất tốt, cho cơm ăn rất ngon, người tốt còn cho giường ngủ, giường còn rất là mềm, ngủ rất ngon, bộ dạng của người tốt cũng rất đẹp, tâm tình nhìn…..”

Ban đầu khóe miệng Chu Kì Nghiêu còn đang giơ lên theo mỗi một lý do mà Long Bạch Bạch nói ra khóe miệng liền co rút, cuối cùng….. liền nắm vạt áo Long Bạch Bạch còn đang lẩm bẩm không ngừng ném ra ngoài điện, để cho hắn tự mình chuẩn bị khởi hành ra cung.

Long Bạch Bạch bị người xách còn không hiểu ra sao, hắn nói nhiều lời tốt, người tốt sao lại càng ngày càng tức giận chứ?

Buổi sáng bị Long Bạch Bạch quấy nhiễu một trận, Chu Kì Nghiêu đã quên mất chuyện ngủ không ngon, trước khi đi liền giải quyết vấn đề ra cung lần này, hắn mang theo văn võ bá quan đi hoàng lăng tế tự, phải ở nơi đó nghỉ ngơi mấy ngày mấy đêm, đương nhiên là không thể thiếu phi tử hậu cung làm bạn.

Thái hậu và Đổng tướng đương nhiên là sẽ không buông tha cơ hội lần này, đưa ra danh sách bồi giá có sáu vị cung phi, là bốn nữ hai nam.

Tô Toàn nhận ý chỉ của thái hậu đi lấy danh sách trở về liền nơm nớp lo sợ, chờ trình lên trên nhìn thấy khuôn mặt của Chu Kì Nghiêu hung ác nham hiểm, hắn liền hạ mắt cẩn thận mở miệng: “Sáu vị phi tử này có hai vị là xuất thân từ Đổng gia, còn có hai vị xuất thân từ gia đình qua lại thân thiết với Đổng gia, hai vị nam phi kia cũng vậy, thế nhưng đều là thứ xuất, là một đôi huynh đệ thứ xuất cùng cha khác mẹ.”

Cho dù không dám mở miệng Tô Toàn vẫn tận chức tận trách nói ra.

Tô Toàn nói xong Chu Kì Nghiêu không hề mở miệng, cuối cùng nhấc lên bút lông sói, gạch đi tên của một vị phi tử, đổi thành Long Bạch Bạch.

Giọng nói tối tăm lại lộ ra lãnh liệt: “Nếu là bồi giá, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia, ba nam ba nữ, danh sách đưa về cho thái hậu. dặn dò xuống, tức khắc khởi hành.”

Tô Toàn thấy Chu Kì Nghiêu không tức giận, nhanh chóng trả lời liền lui xuống, tới cửa rồi còn bị Chu Kì Nghiêu gọi lại, “Chuẩn bị một ít đồ ăn, dùng trên đường.”

Tô Toàn nhanh chóng đáp lời, sau khi ra ngoài mới dám thả lỏng, chờ đi được vài bước mới lấy lại tinh thần, trước đây hoàng thượng lo việc triều chính mà mất ăn mất ngủ không để ý tới hai bữa cơm, hiện giờ sao lại cố ý nhắc nhở những thứ này?

Hắn nghĩ nghĩ liền nhẹ nhàng thở ra, xem ra hoàng thượng cũng không phải tức giận như vậy, ít nhất còn nhớ rõ Vân chủ tử là bậc thấy đói bụng, chắc là chuẩn bị cho Vân chủ tử đi?

Ý tứ của Đổng thái hậu rất rõ ràng, lúc trước là muốn dùng sắc đẹp để chèn ép và chỉ ra lỗi của hắn, Chu Kì Nghiêu liền dứt khoát xây hai cung nam và nữ, lần này đưa người tới đây, ở hành cung sợ là còn có chuyện khác đang chờ, muốn cùng đi vậy thì cùng đi, hắn thật muốn nhìn xem bọn họ có thể đùa giỡn ra dạng gì.

Sau nửa canh giờ Long Bạch Bạch còn chưa kịp ăn sáng đã bị Chu Kì Nghiêu kéo vào trong thánh giá, toàn bộ hành trình không có người nào dám nói nửa câu, nhưng mà trong lòng nghĩ như thế nào thì không ai biết.

Lần này có sáu vị cung phi theo cùng, ba nam ba nữ, Đổng phi thân là cháu gái thái hậu cũng được xếp vào trong danh sách, sợ là lần này tới hoàng lăng sẽ có trò hay để xem.

Ngày thường ở trong cung không thấy được hoàng thượng, lần này không phải là cơ hội để dựa vào năng lực của mình sao?

Long Bạch Bạch vẫn chưa nhận ra sóng lớn mãnh liệt ở xung quanh, hắn còn nhớ rõ lúc trước Chu Kì Nghiêu nói ở trong cung sẽ không giữ được mạng nhỏ, nên hắn theo sát Chu Kì Nghiêu sợ bị lạc.

Chờ nhìn thấy trong thánh giá toàn là đồ ăn, liền cả đường đi đều không nhàn rỗi, cứ như vậy mà ăn tới hoàng lăng, cũng may trên đường bị Chu Kì Nghiêu ngăn cản vài lần, ăn ngủ tại chỗ thật sự là không tim không phổi.

Tô Toàn đi theo một bên thánh giá rốt cục kiến thức được Vân chủ tử ăn uống tốt, nghĩ tới sau này nếu thất sủng, vậy Vân chủ tử ăn không đủ no sợ là muốn khóc.

Đoàn người cứ mênh mông cuồn cuộn đi hết nửa ngày đường mới tới hành cung của hoàng lăng, chờ sắp xếp ổn thỏa sắc trời cũng không còn sớm, chỉ chờ sáng sớm ngày mai liền đi tế tự.

Long Bạch Bạch ăn tới trưa đợi cho tới hành cung liền được sắp xếp ở thiên điện của Chu Kì Nghiêu, hắn đi vào liền ngủ, ngủ trưa một chút như vậy, sau khi tỉnh lại còn mờ mịt ngồi chờ ở chỗ kia, cảm thấy không thoải mái, dù sao có người tốt cùng ngủ rất là tốt, hiện giờ ngược lại lại không quen.

Long Bạch Bạch vừa xoa mắt vừa đi ra ngoài điện, ngoài điện vẫn là tiểu thái giám Điền Vượng của Phi Vân điện.

hắn nghe được động tĩnh quay đầu lại, nhanh chóng chạy tới hỏi Long Bạch Bạch có muốn ăn bữa tối hay không?

Long Bạch Bạch lắc đầu đi tới cung điện của Chu Kì Nghiêu, bị Điền Vượng ngăn cản: “Chủ tử, hoàng thượng không ở tẩm điện, hiện giờ đang ở đại điện cùng vài vị đại nhân thương thảo công việc.” hắn len lén nhìn hai mắt thất vọng của Long Bạch Bạch, nhanh chóng nói: “Nếu không nô tài dẫn đường? cùng chủ tử đi tìm hoàng thượng?”

Hoàng thượng yêu thương Vân chủ tử như vậy, trước khi đi còn cố ý dặn Tô công công tới nói cho một tiếng, hẳn là sẽ không tức giận.

Long Bạch Bạch nghĩ nghĩ đồng ý, hắn vừa mới tỉnh ngủ cũng không thanh tỉnh lắm,  ngáp một cái, liền đi theo Điền Vượng tới chỗ Chu Kì Nghiêu.

Chính là Long Bạch Bạch vốn không tỉnh táo lắm, nhưng đi qua một chỗ cũng không nhịn được mà chậm bước chân lại, cuối cùng nhìn thấy cái gì ánh mắt liền sáng lên, liền không tự giác ghé vào lan can nhìn chằm chằm những con cá xinh đẹp đang bơi trong hồ.

Điền Vượng vừa đi vừa kiên nhẫn nói cái gì, chờ đi được vài bước liền quay đầu lại không thấy ai cả, nhanh chóng chạy trở về liền nhìn thấy Long Bạch Bạch đang ghé vào lan can nhìn cá bơi trong hồ, ánh mắt nhìn chằm chằm hận không thể nhảy xuống hồ đem cá nuốt chửng.

Điền Vượng thấy vậy run run, nhanh chóng chạy lại: “Chủ tử không thể ăn cái này, sống…. đang còn sống….”

Hắn chỉ sợ chủ tử ngốc sẽ trực tiếp nhảy vào trong hồ, lỡ như không cứu được, mạng của hắn cũng không giữ được.

Chỉ là không đợi Điền Vượng tới gần, liền cảm thấy sau gáy đau xót, trực tiếp hôn mê, mất đi ý thức.

Mà bên kia, phía sau Long Bạch Bạch lập tức có hai nam tử đi tới, một cao một thấp, dung mạo của hai người đều vô cùng nổi bật.

Nhất là nam tử cao gầy, mặt mày như vẽ, nhưng mà bộ dạng lạnh lùng cách người ngàn dặm.

Ngược lại người kia lại rất khôn khéo, tròng mắt xoay chuyển, nhìn Long Bạch Bạch cách đó không xa, đáy mắt lộ ra trào phúng, bĩu môi: “Tam ca, đừng nói đệ đệ cướp công lao của ngươi, trước khi tiến cung phụ thân đã nói, kêu chúng ta phải nghe lời Tướng gia và thái hậu, hiện giờ Tướng gia giao cho chúng ta nhiệm vụ này, ai hoàn thành là có thể trực tiếp làm con thừa tự của chủ mẫu, đến lúc đó chỉ có một con trai trưởng được ghi vào gia phả. Không phải ta chính là ngươi, là ngươi không ra tay, nhưng phải nói trước, ngươi không ra tay cũng được, nhưng không được phá chuyện tốt của ta, nếu không…..”

Nam tử thấp này tên là Trác Văn Hoan, là con vợ lẽ của hộ bộ thượng thư, đứng hàng thứ tư, người cao chính là Trác Văn Phong, đứng hàng thứ ba, cũng là con vợ lẽ.

Lần này bọn họ là hai trong năm vị nam phi được đưa vào cung, cũng là vì bị gia tộc buông bỏ, nếu không đường đường là nam nhi sẽ không đưa vào hậu cung hầu hạ.

Trác Văn Hoan nhìn bộ dáng lạnh lùng của đối phương cũng không giận, uy hiếp xong liền đi tới chỗ Long Bạch Bạch đang nhìn cá ở trong hồ hút nước miếng, Tướng gia đã dọn sạch xung quanh, hiện giờ chính là cơ hội tốt, nếu bắt được Tướng gia cũng đã nói sẽ cho hắn làm con trai trưởng hơn nữa còn nghĩ cách cho hắn có được sủng ái, đến lúc đó hắn chính là dưới một người trên vạn người.

Ánh mắt Trác Văn Hoan nhìn Long Bạch Bạch mang theo tàn nhẫn, đi một bước nhìn trái nhìn phải, đứng ở phía sau Long Bạch Bạch hắn giơ tay lên.

Mà bên kia Long Bạch Bạch tuy rằng muốn ăn cá, nhưng nhìn nước này cũng sợ, lúc trước hắn được Vân lão thái gia tìm thấy chính là đang chìm, từ khi được Vân lão thái cứu về vẫn bị lão thái gia dạy ngoại trừ tắm rửa không được chạm vào nước, nếu không sẽ không ăn được đồ ăn ngon.

Long Bạch Bạch nhớ rõ ràng, cho nên lúc này nhìn cá bơi tung tăng nuốt nước miếng lại không dám tới gần, hắn đang muốn để cho người khác bắt giúp hắn, cho hắn nếm thử liền cảm giác phía sau có người, ánh mắt hắn sáng lên: là người tới giúp hắn bắt cá sao?

Vì thế Long Bạch Bạch quay người lại, liền nhìn thấy một thân ảnh màu trắng nhào tới chỗ hắn, nghe thấy một tiếng a liền nhào vào trong hồ.

Long Bạch Bạch kích động muốn chết, thật sự là người tốt mà, hắn còn chưa kịp mở miệng đã giúp hắn bắt cá, thật sự là có lòng tốt…..

Vì thế Long Bạch Bạch ghé vào trên lan can, nhìn thấy Trác Văn Hoan đang đập loạn ở dưới nước, mắt mang chân thành: “người tốt, thật sự là ca ca có lòng nhiệt tình, con kia, con kia, con kia…. Còn có con kia, đều giúp ta vớt lên, mọi người cùng nhau ăn cá.”

Trác Văn Hoan ở trong hồ nước liều mạng đập nước, uống nước không nói nên lời: “!!!”

Trác Vân Phong phía sau cách đó không xa: “….”

Được ám vệ bẩm báo Chu Kì Nghiêu vừa vặn nhìn thấy một màn này: “….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.