Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 3



Chu Kì Nghiêu ngày thường có bình tĩnh tới đâu cũng bị một màn này làm cho kinh sợ, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng đế, không được để lộ sắc mặt, nhưng thật ra không có ai nhìn ra phản ứng của hắn. nhưng nhóm cung nhân cũng không tốt như vậy, nhất là tiểu thái giám ở giữa chia thức ăn, ngây ngốc nhìn Long Bạch Bạch gió thổi mây bay.

Cánh tay kia khua đến độ chỉ nhìn thấy cái bóng, bọn họ giương miệng thậm chí còn chưa kịp phát huy tác dụng của mình, mười cái chén đĩa ở trước mặt, liền, liền…. sạch bách?

Từ sau khi tân đế đăng cơ tuy nói tàn bạo, lại thích tiết kiệm, bữa ăn hàng ngày lấy việc đơn giản làm trọng, nhưng ngay cả như vậy cũng phải có tới mười món, cho dù là hán tử vạm vỡ ăn như vậy cũng đủ rồi.

Nhưng vị trước mặt này, không hề….. no.

Cung nhân khiếp sợ ngậm miệng mình lại, nhanh chóng cúi đầu xuống, nhưng cũng không che dấu ánh mắt khiếp sợ.

Long Bạch Bạch cảm thấy cả đời này mình chưa bao giờ được ăn no như vậy, hạnh phúc ợ một cái, sờ sờ bụng của mình, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Chu Kì Nghiêu đã cho hắn ăn no, mắt chứa lệ nóng: người tốt…..

Chu Kì Nghiêu cảm thấy mình hiện giờ không chỉ đau đầu, ánh mắt cũng đau, rốt cuộc lúc trước con mắt nào của hắn xuất hiện ảo giác, lại cảm thấy ngốc tử này và người nọ giống nhau?

Kết quả ngốc tử này sau khi ăn no, cũng biết để lễ nghi ở trong mắt, biết ngoan ngoãn để cho cung nhân hầu hạ súc miệng, lau miệng, hạnh phúc ngồi ở nơi đó, cố gắng muốn diễn đạt sự cảm động của mình: “Ta đã chuẩn bị tốt rồi, tới đây đi.”

Dứt lời, liền nhắm mắt nghiêng đầu về phía trước, không phải là chết sao, hiện tại hắn đã ăn no, đi chết cũng là làm quỷ no, chỉ là phải xin lỗi cả nhà ân nhân, bọn họ muốn mình có được thánh sủng, nhưng hắn cũng không biết cái gì kêu là thánh sủng, hắn phải chết.

Ban đầu Chu Kì Nghiêu còn bị một màn vừa rồi dọa sợ phải uống một ngụm trà, kết quả nghe thấy một câu như vậy, hiển nhiên là hiểu lầm, thiếu chút nữa là bị sặc, cung nhân nhanh chóng quỳ gối ở một bên, Chu Kì Nghiêu lấy khăn qua lau một phen, đầu càng đau: người này muốn hắn thị tẩm sao?

Long Bạch Bạch đợi một lát, thấy bốn phía đều im lặng, hắn hơi mở mắt ra, liếc mắt nhìn Chu Kì Nghiêu, người tốt này sẽ không để hắn tự mình ra tay chứ?

Hắn bẹp bẹp miệng, hắn sợ đau, tự mình lỡ như không ra tay được thì làm sao bây giờ?

Nhưng mọi người đã cho hắn ăn cơm no, hắn chỉ có thể lùi đầu về, nhìn quanh một vòng, nhìn thấy hai thị vệ phía sau người tốt có cầm bội đao, nghĩ khẳng định là rất đau, người này còn muốn hắn tự mình ra tay, rất tàn nhẫn.

Vì thế Long Bạch Bạch đứng lên, đi tới chỗ Chu Kì Nghiêu, nói thầm: “Quên đi, tự mình ra tay thì tự mình ra tay…..”

Chu Kì Nghiêu khó có thể tin, hắn một lời khó nói hết trợn mắt: hắn cái gì cũng chưa nói, khi nào thì bảo tự ngốc tử này tới đây?

Thấy Long Bạch Bạch chạy tới gần, cung nhân quỳ trên mặt đất cũng trợn mắt há hốc mồm, hoàng thượng, hoàng thượng là có ý này sao? Hay là nói, hoàng thượng thích như vậy? trách không được hậu cung 3 nghìn mà ba tháng cũng không đặt chân tới, thì ra là thích người chủ động sao?

Chu Kì Nghiêu: “….”

Chu Kì Nghiêu thấy ngốc tử này thật sự tới đây, vừa định ngăn cẳn, kết quả tên ngốc này lại lướt qua hắn, bay thẳng tới chỗ hai thị vệ phía sau hắn.

Chu Kì Nghiêu: “….”

Mọi người: “!!!”

Vẻ mặt của hai thị vệ ngơ ngác, bị dọa sợ: đừng, đừng tới đây!

Kết quả, chủ tử được hoàng thượng coi trọng không chỉ nhào vào bọn họ, còn dơ tay sờ vào bên hông bọn họ, vị bị sờ thắt lưng cảm thấy đầu mình chắc là sẽ bị treo ở thắt lưng, Long Bạch Bạch lại rút ra đao bên hông của hắn.

Hai vị thị vệ: “….”

Sau đó dưới vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, bộ dáng cay đắng mà sợ đau để dao lên cổ, vẻ mặt anh dũng hy sinh.

Mọi người sợ ngây người: không phải là bọn họ hiểu lầm cái gì chứ, vị này là tính toán chết chứ không muốn khuất nhục đi theo hoàng thượng sao?

Chu Kì Nghiêu cảm thấy lúc này mình có xúc động muốn ném tên ngốc tử này ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia, hắn lại cảm thấy mình có thể chịu đựng thêm một lần nữa.

“ngươi đang làm cái gì?” Chu Kì Nghiêu cảm thấy lửa giận nửa năm nay cũng không bằng một ngày này.

Long Bạch Bạch vốn đã không xuống tay được, nghe thấy câu hỏi này của Chu Kì Nghiêu, liền tội nghiệp liếc hắn một cái: “Cắt cổ.”

Ngực Chu Kì Nghiêu phập phồng: “Vì sao đột nhiên muốn cắt cổ?”

Long Bạch Bạch càng tủi thân: “Không phải, không phải ngươi muốn ta chết sao? Ta đã ăn cơm no, không phải làm quỷ chết đói nữa.” dứt lời, lòng liền hung ác, hắn không thể ăn mà không trả tiền cơm được.

Chu Kì Nghiêu nâng tay ném ra một chiếc đũa bạc, đánh rớt cây đao trong tay Long Bạch Bạch, cạch một tiếng rơi xuống đất, mọi người sợ tới mức quỳ gối cúi đầu càng thấp, Chu Kỳ Nghiêu ngồi ở chỗ kia, mặt hắn bình tĩnh mà đen thui: “Lại đây.”

Lúc này hắn rốt cục nhớ tới chuyện “đánh chết” lúc trước? nếu không phải biết đầu tên ngốc này có vấn đề, thật sự là một ngốc tử, nếu không sao hắn cứ cảm thấy tên ngốc tử này làm như vậy là đang muốn trả thù hắn.

Long Bạch Bạch vui vẻ: “Không cần cắt cổ sao?”

Chu Kì Nghiêu ừ một tiếng: “Không cần, người đâu đem hắn tới thiên điện nghỉ ngơi, hầu hạ chu đáo.” Cho dù là khuôn mặt giống, hắn tạm thời không muốn nhìn thấy khuôn mặt này, rất đau đầu.

Long Bạch Bạch vừa nghe không cần phải chết, liên ngoan ngoãn đứng một chỗ, vẻ mặt cười rất vui vẻ…. cười ngây ngô nhìn Chu Kì Nghiêu rời đi.

Người này thật là tốt, cho cơm ăn, còn không cần chết, thật sự là người tốt.

Người tốt Chu Kì Nghiêu: cũng không vui vẻ.

Bên này Chu Kì Nghiêu trở lại cung điện không bao lâu, bầu trời đã sớm đen, ban đầu hắn để ý triều chính xong mới đi lãnh cung, kéo dài lâu như vậy, cũng đã tới lúc nghỉ ngơi.

Chu Kì Nghiêu lại không muốn ngủ, hắn đã thật lâu không nhớ tới chuyện năm đó, nhưng hôm nay bởi vì tên ngốc kia, hắn phát hiện mình vẫn chưa quên, thậm chí mọi chuyện năm đó giống như là mới xảy ra ngày hôm qua, ba tháng kia, chắc là chuyện cuối cùng khó quên nhất của hắn ở năm đó.

Tô Toàn khi trở về liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đang ngồi trên tháp nhỏ, một tay chống trên bàn trà, một tay cầm một quyển sách nhưng không xem, giống như đang ngẩn người, hắn chưa bao giờ nhìn thấy tình huống này, cũng không dám nhìn nhiều, cung kính tới bên cạnh, đem những gì mình tra được bẩm báo lên: “Hoàng thượng, nô tài đã điều tra rõ, tam công tử Vân gia Vân Bạch Liệt thật sự xuất thân từ Vân gia, đã vào gia phả Vân gia, nhưng không phải là huyết mạch của Vân gia, mà là…. Ba năm trước đây do Vân lão thái gia mang về, sau đó liền làm chủ cho hắn làm nghĩa tử của Vân lão gia.”

Thế nhưng dựa vào những gì tra được, cảnh ngộ của tam công tử này cũng không tốt, một năm ban đầu khi Vân lão thái gia vẫn còn trên đời, thật sự được đãi ngộ của tiểu công tử.

Thế nhưng sau khi Vân lão thái gia chết đi, chẳng qua chỉ là một tên nhặt được ở bên ngoài, hơn nữa đầu óc cũng không tỉnh táo, ngơ ngơ ngây ngốc, hơn nữa chủ tử bên trên cũng không để ý, chịu không ít khổ, đãi ngộ giống như hạ nhân, thậm chí còn không bằng hạ nhân.

Vân gia là thế gia, nhưng lúc trước Vân gia đối đầu với hoàng thượng, hiện giờ hoàng thượng đăng cơ, tuy nói không tổn hại gì, hơn nữa sau khi Vân lão thái gia không còn Vân gia liền tụt dốc, hoàn cảnh có chút khó khăn.

Đúng lúc tân đế lại đăng cơ ba tháng, Tướng gia luôn luôn mâu thuẫn với hoàng đế lại đề nghị tuyển tú để lấp đầy hậu cung, không biết vì sao tân đế lại từ chối.

Tướng gia trực tiếp cổ động những triều thần phải lấy con nối dòng làm trọng, lúc ấy tân đế chỉ thản nhiên nói: “Tướng gia đã đề nghị, vậy trẫm sẽ đồng ý, nhưng không cần phải là tú nữ, chư vị ái khanh trong phủ nếu có thiên kim vừa độ tuổi thì đưa vào trong cung, đưa tới chỗ thái hậu, nếu thích hợp, vậy lưu lại đi.” Dừng một chút, lại nói thêm một câu khiến cho sóng to gió lớn, “Nam nữ đều có thể.”

Cũng chính vì câu này, hậu cung lại một lần nữa được chỉnh lý từ đầu tới cuối, được chia ra làm hai cung, một bên là nam phi, một bên là nữ phi.

Không chỉ có như thế, tân đế còn dựa vào cơ hội này, đem cả hoàng cung tra xét long trời lở đất, từ cũ đổi mới, xây mật thất, có vấn đề trực tiếp kéo vào kiểm tra, cũng không có một người nào sống đi ra, trong đó đa phần là người Tướng gia, khiến Tướng gia tức giận bệnh nặng một hồi.

Tô Toàn dừng lại một chút, lại tiếp tục đem những thứ mình biết bẩm báo: “Vốn ý của hoàng thượng là không nhất định phải đưa vào, nhưng lúc ấy Vân tướng quân muốn nhân cơ hội này để có được thánh tâm, cũng muốn tặng một người vào.” Nhưng nếu muốn đưa, vì muốn thể hiện tâm ý, nhưng đại nhân khác đều đưa con ruột mình vào.

Kết quả tới bên Vân tướng quân, nhưng thật thú vị, Con nối dòng của Vân gia đơn bạc, hắn lại muốn có được thánh tâm của hoàng thượng, lại không muốn đưa nữ nhi duy nhất của mình vào hang hổ.

Nhưng nếu tặng hai con trai đi, hắn lại càng không đồng ý, vẫn muốn trông cậy vào hai người này nỗi dõi tông đường, kết quả Vân tướng quân và Vân phu nhân hợp kế, đem tên của nghĩa tử ngốc này viết vào trong gia phả, hắn liền trở thành con trai trưởng bị đưa vào trong cung.

Thái hậu cũng không biết những việc này, chỉ nhìn thấy bức tranh đưa tới, nhìn thấy vẻ ngoài cực kỳ nổi bật, liền giữ lại.

Kết quả, hoàng thượng đã ba tháng rồi cũng không đặt chân vào hậu cung, cũng khiến thái hậu tức chết.

Vốn nhìn trúng khuôn mặt của Long Bạch Bạch muốn làm chủ, chờ sau khi vào trong cung liền gặp mặt, kết quả thật nực cười, là một tên ngốc tử, người là tự mình chọn, chỉ có thể cắn răng nhịn, nhưng đây cũng chỉ là lỗi nhỏ, đem người sắp xếp ở cung điện xa nhất.

Ma ma này là một kẻ hay bắt nạt, ngốc công tử kia cũng chịu không ít tội.

Tô Toàn cũng hiểu được ngốc tử này thật thảm: “…. Tam công tử này ba tháng đến đây, cũng chưa có ngày nào được ăn no, lúc này mới có chuyện xảy ra lúc trước.” nếu không phải hôm nay ngốc tử này rất đói nên lén đi ra, sợ là cho dù có chết đói cũng chỉ có thể được một chiếc chiếu rồi bị quăng ra ngoài.

Chu Kì Nghiêu từ khi bắt đầu nghe liền cau chặt chân mày, khí lạnh quanh người cũng chưa hề tiêu tan.

Cho dù biết ngốc tử kia không phải là người nọ, nhưng tưởng tượng tới ngốc tử kia mang khuôn mặt kia bị người khác ức hiếp, sắc mặt của Chu Kì Nghiêu càng trầm xuống, khiến cho Tô Toàn chưa bao giờ nhìn thấy hoàng thượng tức giận như vậy, sợ tới mức chân mềm nhũn, còn chưa bẩm báo xong, chỉ có thể kiên trì nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, những ma ma quản sự có liên quan, người thấy phải xử lý như thế nào?”

Đáy mắt Chu Kì Nghiêu lạnh lẽo, tùy ý ném cuốn sách trong tay, trong đáy mắt toàn là ý lạnh: “ma ma đánh chết. còn lại những người từng ức  hiếp qua hắn, dựa vào nặng nhẹ mà trách phạt, ngươi xem mà làm, đừng để cho trẫm thất vọng.”

Tô Toàn liền đáp lời, sau khi rời khỏi chỗ Chu Kì Nghiêm, mới dám nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng không hiểu sao lại có dự cảm ngốc tử này….. sợ là sẽ được đổi vận, hắn theo tân đế lâu như vậy, cho dù là Tướng gia cũng không thể khiến hoàng thượng tức giận như vậy, sợ là ngốc tử này sẽ không giống như vậy.

Mà bên kia, Long Bạch Bạch ăn no liền mệt mỏi, được sắp xếp đến thiên điện cũng không sợ xảy ra chuyện gì, nằm xuống liền quấn chăn ngủ, ngủ thật sự ngon, trong lúc ngủ mơ còn mơ thấy đồ ăn mà cười ngây ngô, chính là đang cười, hắn liền cảm thấy mặt mình bị nhéo.

Hắn cố gắng vẫy đầu cũng không vẫy ra được, rốt cục tỉnh táo, mờ mịt mở mắt, liền nhìn thấy một ánh mắt thâm thúy dưới ánh đèn mờ ảo.

Long Bạch Bạch nhận ra là Chu Kì Nghiêu, chính là tiếp tục cười ngây ngô, liền nghiêng đầu sang một bên tiếp tục ngủ, thế nhưng lúc này cũng nắm lấy góc áo của Chu Kỳ Nguyên, còn tưởng rằng mình đang mơ, cảm thấy mình chỉ cần nằm chặt người tốt này, còn có thịt ăn.

Chu Kì Nghiêu vốn cũng không rõ mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là muốn tới xem như thế nào, kết quả lại bị ngốc tử này quấn lấy, hắn nhìn long bào bị túm, kéo kéo mà cũng không ra, nhìn ngốc tử kia lộ ra nửa khuôn mặt ngoài chăn gấm, làm cho hắn hơi hoảng  hốt một chút.

Cuối cùng Chu Kì Nghiêu im lặng một lúc, xoay người ôm lấy người đang ngủ trong chăn, đi ra ngoài thiên điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.