Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 52



Đôi mắt màu máu kia của nam tử lười biếng nhìn Vân Bạch Liệt, khóe miệng cong cong, khí đen xung quanh thân hắn nửa sâu nửa nông, cho dù xung quanh phong ấn trong suốt này đều phát ra ánh sáng cũng không thể che lấp đi tầng khí đen này, thậm chí không biết có phải ảo giác hay  không, Vân Bạch Liệt cảm thấy tầng khí đen này có xu thể tràn ra ngoài.

Đáy mắt Vân Bạch Liệt có ánh sáng, hắn đi tới phía trước hai bước, cho tới khi đi gần tới phong ấn thì dừng lại, nhìn vào đôi mắt âm tà kia của nam tử: “ngươi có muốn ra ngoài không?”

Nam tử nở nụ cười, “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Muốn ra được? ta muốn ra ngoài, ngươi có thể thả ta ra ngoài sao?”

Vân Bạch Liệt gật đầu: “ngươi không cần lo lắng về điểu đó, ngươi chỉ cần cho ta biết, ngươi có muốn ra không thôi? Ngươi nếu muốn, chúng ta sẽ bàn một giao dịch.”

Nam tử nhếch mày, lười nhác ngồi ở chỗ kia, ống tay áo rộng thùng thình theo cử động của hắn khiến cho dây xích quấn khắp người hắn lạch cạch rung động, nhưng khuôn mặt hắn cũng không thay đổi gì, ngược lại còn rất đẹp mắt: “Giao dịch? Đây là lần đầu tiên ta thấy được có một người muốn làm giao dịch với người đi sai đường như ta, ngươi cũng biết phong ấn này là ai chụp xuống? cũng không phải đám phế vật của Tây Hải, mà là phía trên.

Một khi ngươi động vào phong ấn này, bị điểu tra ra, đừng nói mạng rồng của ngươi, ngay cả kiếp sau cũng không được trọn vẹn, nếu nhẹ một chút, thì cũng sẽ giống như ta bị nhốt ở trong này vạn năm. Như thế, ngươi còn muốn làm giao dịch với ta sao?”

Nếu Vân Bạch Liệt đã quyết định trở về cũng đã chuẩn bị tâm lý mình sẽ chết, thù, không thể không báo, cho dù phải dùng mạng để đổi, hắn cũng đồng ý đánh cuộc một phen.

Đáy mắt hắn toàn bộ là máu giống như nam tử, “Cho dù như thế thì thế nào? Chẳng lẽ người cam tâm bị tù tội ở trong này sao, cứ để cho những yêu ở ngoài kia chửi bới ngươi như vậy? đem tất cả những chuyện ngươi không làm đổ lên đầu ngươi sao?”

Nam tử nhìn chằm chằm hắn, tầm mắt nam tử từ trên khuôn mặt và đôi mắt kiên quyết đỏ rực của hắn từ từ di chuyển xuống bụng hắn thì đột nhiên co rút lại, ý cười trên khóe miệng càng sâu, “ngươi muốn làm giao dịch gì?”

Vân Bạch Liệt nói: “Ta cứu ngươi ra ngoài, thay ngươi ở trong này, ngươi đi ra ngoài….. giúp tộc nhân Đông Hải ta báo thù.”

Nam tử lại kinh ngạc, “Ngươi phải biết, cái lồng này là chuyên môn dùng để nhốt những tà vật như chúng ta, được chế tạo rất đặc biệt, chỉ cần yêu tiến vào, mỗi một khắc đều phải nhận hết khổ sở, kinh mạch toàn thân giống như bị người bóp nát rồi lại được tái tạo lại, nếu ta không nhìn lầm, ngươi chỉ là một con rồng vừa mới trưởng thành chỉ có hai trăm tuổi mà thôi, ngươi xác định ngươi chịu được sao?”

Nam tử giống như muốn cho hắn tin tưởng, đứng lên, mà khi nam tử đứng dậy, cái lồng phong ân ban đầu còn đang bình tĩnh, lập tức có mấy vạn đạo ánh sáng từ lá bùa dán bên ngoài phong ấn bắn về phía thân thể nam tử, đồng thời khi nam tử tới gần, những khí đen nồng đậm xung quanh người nam tử cũng biến mất, cho tới khi kiệt quệ, mấy chùm ánh sáng vàng liền đâm vào cơ thể nam tử.

Những cái vảy trên người nam tử như ẩn như hiện, khuôn mặt nam tử tái nhợt gần như trong suốt, hắn gần như đã quen hoặc là không cảm thấy gì, nhưng bởi vì hai luồng sức mạnh này hoàn toàn khác nhau, khiến cho đáy biển bị chấn động mạnh, khiến sóng gợn lay động, đất rung núi chuyển.

Thế nhưng chắc là đã quen rồng yêu này mỗi ngày đều phải lăn qua lộn lại vài lần, nên tầng phòng vệ ở phía trên không hề có ý tưởng tới đây liếc mắt một cái.

Chờ trận trừng phạt này qua đi, nam tử một lần nữa nhìn về khuôn mặt khẽ thay đổi của Vân Bạch Liệt, “Tiểu tử ngươi vẫn nên trở về đi, ta lớn hơn ngươi mấy trăm tuổi, cũng không muốn lợi dụng vãn bối ngươi.”

Vân Bạch Liệt thấy được cũng đã hiểu biết rõ rồi, nhưng vẫn như cũ không lùi bước: “nếu ta vẫn kiên trì thì sao? Ngươi có đồng ý làm cuộc giao dịch  này với ta không?”

Lần này nam tử lại không nói gì, chắc là không nghĩ tới Vân Bạch Liệt sẽ cố chấp như vậy, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Vân Bạch Liệt: “người chắc chắn chứ? Ngươi cần phải biết, thay ta tiến vào nơi này, chỉ cần ở trong này chịu trừng phạt một lần, trứng rồng trong bụng ngươi nhất định sẽ không giữ được.”

Ban đầu Vân Bạch Liệt còn muốn dùng miệng lưỡi để thuyết phục nam tử, nhưng chờ nam tử nói xong, hắn cũng ngây ngẩn cả người: “rồng, trứng rồng? có ý gì chứ?”

Nam tử nhếch mày, sự thú vị dưới đáy mắt càng đậm, chắc là ở nơi này ngây người lâu như vậy, thật sự rất nhàm chán, tầm mắt hắn từ khuôn mặt mờ mịt chuyển xuống dưới bụng Vận Bạch Liệt, ý cười dưới đáy mắt càng đậm: “Chẳng lẽ ngươi không biết sao, trứng rồng trong bụng ngươi đã gần bốn tháng?”

“Sao có thể được? ta là giống đực, sao có thể có trứng rồng được chứ?” gần bốn tháng….. vậy chẳng phải là khi ở hoàng cung…..

Ánh sáng trong ánh mắt Vân Bạch Liệt ảm đạm xuống, cúi đầu nhìn bụng mình căn bản không có gì thay đổi, điều này sao có thể xảy ra?

Nam tử nở nụ cười: “Không tin? Ngươi có vẻ như không muốn nó, nếu không ta giúp ngươi…. Hủy đi là được.” dứt lời, liền nâng tay, trong lòng bàn tay một lần nữa bao phủ một tầng sương mù màu đen.

Vân Bạch Liệt nhanh chóng vươn tay che ở trước người: “Ai nó ta từ bỏ?”

Nam tử cúi đầu cười lớn hơn nữa, “Nếu phải, vậy ngươi làm sao thay ta ở trong này? Vẫn là tự mình nghĩ rõ ràng trước đi.”

Nam tử nhấc lên y bào một lần nữa ngồi xuống, hắn hứng thú nhìn Vân Bạch Liệt, cố ý nói: “Còn nửa năm, nếu hai quả trứng này có thể sinh ra, chờ một khoảng thời gian là có thể phá xác sinh ra, trong tương lại sẽ có hai chú rồng con khá giống ngươi, bọn họ sẽ gọi ngươi là cha, ngươi bỏ được sao?  Ngươi sẵn sàng để cho bọn nó hy sinh cùng với ngươi sao?”

Khuôn mặt trắng bệch của Vân Bạch Liệt hiện lên không đành lòng, hắn đương nhiên là không bỏ được, nhưng hắn sao có thể….. “Không phải ngươi gạt ta chứ? Là cố ý muốn ta biết khó mà lui sao?”

Nam tử nói : « ngươi và ta không có quan hệ gì ? ta vì sao phải quan tâm đến sống chết của ngươi ? hoặc là ngươi đánh cuộc một phen ? dùng hai quả trứng ở trong bụng ngươi xác thật một chút, lời ta nói rốt cục là đúng hay sai ? »

Vân Bạch Liệt cúi đầu, hắn nào dám chứ ? nếu nam tử nói là thật, hắn sao có thể…. Nơi này có hai quả trứng, một mình hắn chết thì không sợ, nhưng nếu hy sinh bọn họ, nhưng thù cũng không thể không báo.

Vân Bạch Liệt hít sâu một hơi, như là quyết định cái gì, giương mắt bình tĩnh nhìn nam tử : « Ngươi có thể đợi ta nửa năm được không, nửa năm sau ta lại tới đổi cho ngươi ra. »

Nam tử hừ một tiếng : « Vì sao ta phải chờ ngươi ? »

Vân Bạch Liệt nhìn nam tử không lên tiếng, hắn không có khả năng thực sự đi mạo hiểm từ bỏ hai quả trứng này, nhưng nếu là…. Nam tử nhìn đáy mắt hắn có chần chờ và giãy giụa, đột nhiên tài tình nói : « Lão Vân long thế nhưng lại sinh ra một nhóc con tốt, nhưng đáng tiếc mạng quá mỏng, ngay cả mạng rồng của mình cũng không bảo vệ được. nếu để cho ta chờ người nửa năm cũng không phải không thể, chỉ là giao dịch lúc trước của ngươi cũng phải thay đổi một chút, ta sẽ giao dịch với ngươi thế nào ? »

Vân Bạch Liệt ngẩn ra : « Cái gì ? »

Nam tử cũng bình tĩnh nhìn hắn, màu đỏ dưới đáy mắt càng ngày càng hồng, giống như muốn nhỏ máu, nhất là dưới đáy biển mờ mịt này, bốn phía đều tối thui, chỉ có cái chụp này phát ra ánh sáng, nam tử đặt mình ở bên trong, giống như ngay sau đó sẽ hoàn toàn biến mất : « Nửa năm sau, ta sẽ nghĩ cách tự mình rời khỏi nơi này thay ngươi báo thù cho Đông Hải, thế nhưng….. ta muốn ngươi phải hứa một lời hứa với ta, cho dù ta yêu cầu chuyện gì, ngươi đều phải đồng ý, không thể đổi ý. »

Nam tử hơi dừng lại, nhìn vào bụng Vân Bạch Liệt, bổ sung thêm : « Yên tâm, sẽ không làm tổn thương hai nhóc con trong bụng ngươi. »

Vân Bạch Liệt hiểu được ý trong lời nói của hắn, kinh ngạc : « ngươi có thể tự mình rời đi ? vì sao còn bị giam ở chỗ này ? »

Nam tử híp mắt : « …. Chuyện này không liên quan tới ngươi. »

Vân Bạch Liệt không biết nam tử nói là thật hay giả, nhưng nếu chỉ có một yêu cầu này, hắn ngay cả mạng cũng không sợ mất, huống chi chỉ là một yêu cầu, hắn nhìn nam tử, cắn răng : « Ta làm giao dịch này với ngươi. »

Nam tử nhìn hắn, khóe miệng mang theo ý cười khiến cho trong lòng Vân Biệt Liệt không hiểu sao lại thấy khác thường, chợt nghe nam tử nói : « Nửa năm sau, chờ ta ở cuối nguồn Tây Hải. »

Cho tới khi rời khỏi đáy biển Vân Bạch Liệt vẫn chưa lấy lại tinh thần, hắn đứng ở một chỗ hồi lâu, lâu tới mức cả người cứng ngắc mời từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu, một lát sau mới đứng dậy, đáy mắt đã khôi phục bình tĩnh, hắn hít sâu một hơi, lòng bàn tay giao nhau đặt lên bụng, nhìn về một hướng cười cười, lại cười tới mức hai mắt hồng hồng, cuối cùng bước từng bước lên phía trước, biến mất trong đêm tối…..

Mà trong hoàng cung Đại Chu, ban đầu đang chìm sâu vào ác mộng Chu Kì Nghiêu mạnh mẽ mở mắt ra, động tác của hắn cực nhanh ngồi dậy, một đôi mắt đầy tơ máu, sống chết nhìn vào một chỗ, cho tới khi nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc trước mắt mới từ từ tỉnh táo lại, khi cơ thể dần dần lạnh xuống, hắn ngồi một hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Bốn tháng, hắn chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhớ tới cảnh tượng đêm đó, người nọ nói ra những lời đó với hắn còn ánh mắt tươi cười tàn nhẫn đó, ánh mắt đó nhìn hắn giống như là đang nhìn một vật gì đó không quan trọng chứ không phải là đang nhìn một người, hắn không thể ngủ yên, chỉ cần nhớ tới liền cảm thấy giống như có người đang xé rách tim hắn, rồi ném xuống dưới dẫm đạp lên, sau đó lại đem trái tim rách nát đó trả lại cho hắn.

Chu Kì Nghiêu nghĩ thời gian lâu, hắn sẽ quên đi, nhưng cứ mỗi ngày qua đi, hắn không chỉ không quên, ngược lại nơi nơi đều nhìn thấy hình bóng của người nọ, bộ dạng lần đầu tiên gặp bốn năm trước, sau đó là tình cảnh gặp lại khi bị ngu ngốc, khoảng thời gian ở chung sau đó, rồi tới cuối cùng đối phương tàn nhẫn tuyệt tình.

Hắn không thể cưỡng cầu nhưng lại không thể không tìm kiếm khắp nơi, thậm chí có khi sẽ tự an ủi mình, có lẽ….. hắn không phải thật sự muốn lừa mình, trái tim của một người sao có thể vĩnh viễn không hâm nóng được ?

Nhưng cố tình người nọ là rồng…..

Lúc này ngoài cửa điện truyền tới thanh âm cẩn thận của Tô Toàn : « hoàng thượng, nô tài cho người hâm nóng một bát súp, ngài có muốn uống một miếng không ? »

Chu Kì Nghiêu không nói chuyện, ý là từ chối.

Tô Toàn ở ngoài điện rất nóng ruột, nhưng cũng không có cách nào.

Bốn tháng này không có người nào dám nhắc tới Vân chủ tử, từ đêm đó Vân chủ tử giống như hoàn toàn biến mất, tìm khắp nơi cũng không tìm được, một người đang hoàn hảo, sao tự nhiên lại biến mất được chứ ?

Cho nên trong khoảng thời gian này trong cung ngoài cung đều đồn đãi, nói là hoàng thượng đột nhiên có thần lực có thể lấy một địch ngàn, chẳng lẽ hoàng thượng không phải là hoàng thượng mà là cái quỷ dị gì, mà Vân chủ tử có phải bị hoàng thượng ăn rồi hay không ?

Tô Toàn cũng không tin, ngay tử đầu hắn cũng nghĩ Vân chủ tử có phải bị hoàng thượng đưa tới một  nơi an toàn nào đó rồi không, nhưng sau này mỗi buổi tối hoàng thượng sẽ gặp ác mộng tỉnh lại, cho tới một đêm hắn không cẩn thận nghe thấy hoàng thượng gần như tuyệt vọng gào thét nói lời vô nghĩa : « Vì cái gì ? vì sao phải đi ? »

Tô Toàn không biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới tin tức tìm hiểu được, năm đó Vân chủ tử được Vân lão thái gia mang về, cũng không phải ngây ngốc bẩm sinh, không phải là ngày đó Vân chủ tử cùng hoàng thượng sau đó đột nhiên tỉnh lại, nên muốn rời đi ?

Tô Toàn rất đau lòng rồi lại không hiểu hoàng thượng vì sao không giải thích ? nhưng hắn chỉ là một nô tài cũng không thể nói gì…. Nhưng nếu để mặc cho hoàng thượng cứ tiếp tục như vậy, sợ là thân thể sẽ không chịu nổi.

Mà trong tẩm điện, Chu Kì Nghiêu ngồi ở chỗ kia như một pho tượng, bốn tháng nay hắn đã thành thói quen ngồi cả đêm như vậy, hoặc là lại đi ngự thư phòng phê chữa tấu chương tới hừng đông, ngay khi hắn rốt cục động đậy, định mặc quần áo đi ngự thư phòng, long châu trong cơ thể đột nhiên nóng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.