Mạc Lan uy Mạc Danh ăn xong, lại an ủi vài câu liền đi ra ngoài chào hỏi khách khứa, lưu lại Linh nhi tiếp tục xem y. Chờ Linh nhi mang theo Mạc Danh đi ra ngoài, ngày đã sớm chiều, chỉ còn lại đường chân trời màu đỏ triền miên.
Mạc Danh vào hỉ đường, vừa thấy Mạc Lan liền muốn bước qua, Mạc Lan nhanh chóng thừa dịp y còn chưa có động tác liền kéo y ngồi xuống bên cạnh phụ mẫu, công đạo một câu: “Ai da ngồi yên” liền trở lại chỗ cũ. Mạc Danh thấy Mạc Lan cách y một người lại một người, đô đô miệng mất hứng.
Người chủ trì thấy mọi sự đã chuẩn bị, lập tức to giọng kêu: “Ngày lành tháng tốt đến, tấu nhạc.”
Trong hỉ đường tiếng chiêng trống vang tận trời, náo nhiệt không thôi.
Chủ trì nói tiếp: “Người hướng thần minh cùng bài vị tổ tông dâng hương cầu chúc.”
Mạc Lan cùng Tuệ Tuệ nắm hương nến, thuận theo chỉ dẫn của chủ trì hoàn thành tế bái, rồi mới trở về vị trí cũ đợi tam bái.
“Nhất – bái – thiên – địa.” Chủ trì dùng thanh âm có chút già nua hô.
Hai người hướng ra ngoài cúi đầu, Mạc Danh quắt miệng muốn đứng lên theo, lại nghĩ tới Mạc Lan bảo y phải ngoan ngoãn kiềm chế.
“Nhị – bái – cao – đường.”
Mạc Lan khi bái nhìn nhìn Mạc Danh, người nọ thấy hắn nhìn qua ngược lại mất hứng xoay mặt đi, xe ra tối nay lại phải dỗ rồi.
“Phu – thê – giao – bái.”
Kết thúc buổi lễ, Mạc Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong thanh âm “đưa vào động phòng” hơi hơi thấp người xoay lưng về phía Tuệ Tuệ.
Trong quy cũ của thôn là tân lang đem tân lương quay lưng lại đi về động phòng, Tuệ Tuệ được phủ khăn trùm màu đỏ úp sấp lên lưng Mạc Lan, đồng tử Mạc Danh lại chợt mở to.
Lúc y vừa mở mắt, liền chỉ có Mạc Lan, Mạc Lan cũng chỉ có y. Nhưng là hiện giờ một người khác lại dám can đảm nằm lên lưng Mạc Lan, là nơi y mỗi đêm đều ôm lấy! Người kia muốn cướp đi người của y! Lan của y…Lan chỉ có thể là của y!
Bất quá nhớ nhung chợt loé, Mạc Lan đã mang theo Tuệ Tuệ vào phòng tân hôn dọn ra tạm thời. Sau đó Mạc Danh chỉ cảm thấy trong đầu phảng phất có gì đó rục rịch, cước bộ không kiểm soát được mà đi về phía phòng tân hôn. Người trong phòng hoan hoan hỉ hỉ cũng không chú ý đến Mạc Danh đang đấu đá lung tung.
Mạc Lan đang muốn buông Tuệ Tuệ xuống, bỗng nhiên cảm thấy phía sau chợt nhẹ, giống như sức mạnh vô danh nào đó đã lấy đi sức nặng trên lưng hắn, khiến hắn cũng rút lui vài bước, ngã vào trong một ***g ngực rộng lớn.
Chỉ nghe mọi người lớn tiếng xôn xao, Tuệ Tuệ cơ hồ bị ném ra ngoài cửa, té trên mặt đất đau đến không ngừng rên rỉ. Trương đại tẩu phản ứng trước hết đau lòng đỡ nàng, hướng xung quanh hô to: “Sững sờ làm gì a?! Còn không mau đem hắn kéo ra!”
Mấy thanh niên lập tức tiến đến giữ lấy Mạc Danh, nhưng không ngờ khí lực Mạc Danh rất lớn, càng giống như sợ bị đoạt đi vật trân quý mà ôm chặt lấy Mạc Lan, miệng đáng thương than thở gọi tên của hắn.
Mạc Lan cũng kịp phản ứng, dùng sức đẩy Mạc Danh, nói: “Mau buông ra!”
Mạc Danh thấy Mạc Lan lại phản kháng chính mình, đáy lỏng nổi lên ngoại trừ uỷ khuất, còn có nhiều phần phẫn nộ, dùng sức một cái đẩy ngã toàn bộ thanh niên phía sau đang giữ lấy mình.
Trương đại tẩu thấy vậy lửa giận bùng lên, cầm một cây côn gỗ liền hướng Mạc Danh mà đánh tới.
Mạc Danh trong nháy mắt lại giật mình sửng sốt, diện mạo nữ tử đang vọt tới trước mặt trở nên mơ hồ, ngay cả những thứ xung quanh cũng không thấy được rõ ràng, chỉ còn lại mép áo thuần trắng cùng hàn quang lưỡi dao sắt bén rất loá mắt trong bóng đêm. Bên tai vang lên tiếng hét xa xôi như vọng về từ hư không – giết… giết…
“Kẻ ngăn ta giết!” Mạc Danh nâng một cước liền đá bay Trương đại tẩu, trong mắt chỉ còn lại sát ý lạnh lùng.
Người này…Đây không phải là Mạc Danh! Chẳng lẽ…
Mạc Lan cảm thấy cả người lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì. Hắn liều mạng đẩy, vừa vặn có nhiều người xông lên dùng sức lôi kéo, Mạc Danh lại bị ngăn, rút lui vài bước lại thẳng tắp hướng góc bàn mà đánh tới.
“A!” Đám người quát to một tiếng, chỉ thấy dưa cùng trái cây trên bàn đều rớt dưới đất hỗn độn, Mạc Danh cũng suy sụp rồi ngã xuống, từ phía sau gáy máu tràn ra đỏ thẫm…
Mạc Lan ngồi trước giường nhìn Mạc Danh, hốc mắt có chút sưng mang theo dày đặc ảm đạm.
Ngày ấy Mạc Danh ngất đi từ trong hỗn loạn, Mạc Lan vội vàng tìm lang trung. Lang trung xem mạch của Mạc Danh, với chòm râu bạc lắc đầu liên tục.
Nếu không phải lúc ấy đẩy y đi, cố gắng… Hoặc là không thành thân, mọi chuyện làm sao có thể như thế này!
Mạc Lan siết chặt nắm tay, lại không có lực buông ra, hiện giờ nói lời như vậy còn có ý nghĩa gì…
Tuệ Tuệ mang một chén cháo tiến vào, thấy Mạc Lan vẫn là một bộ dáng buồn bã mất mát, không khỏi thở dài.
Lúc đầu phụ mẫu Tuệ Tuệ nổi giận đùng đùng mang nữ nhi bị thương nặng trở về nhà chăm sóc, phao tin hôn lễ này phải huỷ bỏ. Nhưng Tuệ Tuệ chữa thương xong không thể không về lại nhà chồng, nữa hai người dù sao cũng đã nhất bái thiên địa, nhị lão mới bất đắc dĩ để nàng trở lại, nhưng là Trương đại tẩu cũng bị thương từ nay về sau gặp Mạc Lan cũng mang theo bộ dạng xa cách.
“Mạc nhị ca, đến uống cháo đi.” Tuệ Tuệ đem cháo đặt trước mặt Mạc Lan.
Mạc Lan mệt mỏi tiếp nhận cháo, nuốt vài ngụm liền để một bên, lại nhìn về phía Mạc Danh hôn mê bất tỉnh. Nghĩ đến người này ngày thường ham ăn như vậy, bây giờ nhiều ngày lại không có ăn uống gì, không biết đã đói thành bộ dạng gì rồi…
“Mạc nhị ca, ngươi đi nghỉ ngơi một lát đi, ta chăm sóc là được.” Tuệ Tuệ lo lắng khuyên nhủ không thôi.
“Không ngại.” Mạc Lan thở dài vắt khô khăn, lau lau mặt Mạc Danh, “Ta muốn y vừa tỉnh dậy liền có thể nhìn thấy ta.”
Tuệ Tuệ bất đắc dĩ, chỉ có thể hi vọng người này sớm tỉnh lại.
Mạc Danh chỉ cảm thấy mình nghiêng ngả lảo đảo chạy ở trong hỗn độn, trong mang sương trắng toát giống như vĩnh viễn không có điểm dừng. Cũng không biết phiêu lãng bao lâu, trước mắt mới chậm rãi xuất hiện một bóng người, ôn nhu cười gọi y: “Ca, ca…” Y vươn tay muốn kéo bóng người ấm áp uất ức kia vào trong lòng, lại chỉ thấy hắn dần dần chìm vào sương khói, tiếp theo phát sinh là đau đớn tận tim phổi, giống như một khi không thấy hắn nữa, sẽ là thiên nhân vĩnh cách. Mạc Danh liều mạng đuổi theo, lại chạy vào bên trong đao quang kiếm ảnh, nữ tử cả người đầy máu tê tâm liệt phế kêu gào: “Thành Thái Minh, ta Yến Thiền sống chết với ngươi!”
Thành Thái Minh?
Thành…Thái…Minh?
Mạc Lan nhìn Mạc Danh chậm rãi trợn mắt, kinh hỉ nâng ngươi y dậy, “Huynh cuối cùng cũng tỉnh! Khát nước không? Có muốn ăn cái gì không?”
Mạc Danh khi thấy rõ người trước mắt thì nhướn mi, “Mạc Lan?”
Mạc Danh không biết dùng xưng hô xa cách như vậy
Mạc Danh không biết dùng ngữ khí hờ hững như vậy.
Mạc Danh không biết dùng thần sắc cao ngạo như vậy.
Mạc Danh không biết…
Môi Mạc Lan khẽ run, cuối cùng lại không nói được gì.
Mạc Danh của hắn, nhất định là đang tức giận, cho nên mới không chịu đến gặp hắn rồi…
Gắt gao cắn môi dưới, Mạc Lan chậm rãi đứng lên, hành động chậm chạp như ông lão, rồi lại gian nan quỳ xuống, tựa như không thể đứng dậy được nữa, đầu cơ hồ chạm đến mặt đất, thanh âm cung kính, hô —