Thất Thân Làm Thiếp

Chương 209: – cuộc sống vợ chồng



Lúc Vãn Thanh về đến nhà, Phượng Cô đã ngồi đấy chờ.

Hôm nay hắn về sớm hơn nàng dự đoán, bình thường hắn không có mặt ở nhà sớm thế này, bởi vì mỗi lần đi tra xét tình hình làm ăn của mỗi cửa hàng, hắn đều mười phần tận tâm tận trách, lúc nào cũng quan sát kiểm tra từ sáng đến tối mới yên tâm.

Khả năng quan sát của hắn vô cùng nhạy bén, chỉ cần một hai lần, là có thể nhìn ra chỗ có vấn đề, đây cũng là nguyên nhân hắn có được thành công vượt bậc trong chốn thương trường.

Thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn cộng thêm sự nhạy bén trong quan sát!

Vấn đề ở chỗ hiện tại vẻ mặt hắn có vẻ không được tốt cho lắm, sắc mặt tối tăm, dường như có một tầng khí ngưng đọng xung quanh hắn, Hoàng Kỳ đứng bên cạnh cũng hiện vẻ thận trọng, thấy nàng đi vào, còn nháy mắt mấy cái, dường như đang ám chỉ cái gì.

Thật ra thì không cần Hoàng Kỳ ám thị, Vãn Thanh cũng biết rõ Phượng Cô đang tức giận cái gì, tính cách của hắn, nàng còn không hiểu sao?

Có điều nhìn dáng vẻ này của hắn, nàng cảm thấy có chút buồn bực.

Từ sau khi thành thân chân chính, hắn đúng là càng ngày càng bá đạo!

Hắn trở nên mẫn cảm một cách kỳ lạ mỗi khi nàng tiếp xúc với đàn ông, nếu đối tượng đó là Ngân Diện hay Tà Phong, hắn càng thêm nhỏ nhen ghen ghét.

Nhìn nàng giống đàn bà lăng nhăng thế sao?

Khiến hắn phải lo lắng đến thế!

Trong lòng nàng vừa bực lại vừa giận, ngoài ra còn cảm thấy rất tức cười.

Nhưng thấy bản mặt hắn như thế, nàng càng cố tình không để ý tới!

Hắn bầy ra vẻ mặt đó là sao chứ?

Giống như thể nàng bị hắn bắt gian tại trận vậy, hắn không ngừng trừng mắt lườm nàng bằng nhãn thần tối tăm!

Không phải là Nộn nhi không quan sát đến tâm trạng phụ thân, nhưng cô bé đã một ngày chưa gặp cha, tâm trạng cũng đang phấn khởi, dù không khí trong phòng có chút nặng nề, sắc mặt cha có chút khó coi!

Cô bé cũng nôn nóng hưng phấn huơ huơ tay: "Cha ơi... Cha ơi.... Nộn nhi nhớ cha...."

Vãn Thanh nhẹ nhàng đặt cô bé xuống đất, Nộn nhi liền nghiêng nghiêng ngả ngả chạy về phía Phượng Cô với thân thể tròn vo: "Nộn nhi muốn cha ôm ôm... Ôm ôm..."

Dù Phượng Cô đang tức giận, nhưng đối mặt với nữ nhi đáng yêu, cũng không nỡ dùng sắc mặt tồi tệ khi nãy, nhưng hắn vẫn cảm thấy đang trầm lặng đen mặt lại đột nhiên đổi sắc thì hình như có chút mất mặt.

Thật là khó xử.

Hắn đành giả vờ lạnh lùng, vẫn bầy ra vẻ mặt tức đến không nói ra lời, nhưng lại dịu dàng cúi người ôm Nộn nhi vào lòng.

Nộn nhi lại không biết tâm trạng phụ thân đang dao động không thôi, hào hứng ôm chặt lấy cổ cha, hôn "chụt" cái lên mặt hắn.

"Nộn nhi ngoan lắm! " Phượng Cô nói khẽ, thân mật vỗ về lên mái tóc mềm nhẵn như tơ của Nộn nhi, nhưng vẫn không quên tặng cho Vãn Thanh cái nhìn sắc bén như đao, đến cả chớp mắt cũng không.

Vãn Thanh mỉm cười, không nói gì, làm như thể không hay biết gì, chậm rãi đi tới cạnh hắn ngồi xuống, đối với ánh mắt ngập tràn lửa giận mà hắn dán lên người, làm như không thấy.

Nàng thật muốn nhìn xem, trong hai người, ai là kẻ không giữ được bình tĩnh trước!

Nộn nhi nào biết cha mẹ đang chơi trò cân não, cô bé chỉ biết, hôm nay cô bé được chơi đùa thật vui vẻ, cô bé muốn nhanh chóng chia sẻ tâm trạng này với phụ thân.

Cô bé kéo cha đang nhìn mẹ chăm chú, ý là muốn cha nhìn cô bé: "Cha ơi, hôm nay Nộn nhi thật vui vẻ! "

Nói xong, nhìn cha với đôi mắt trong sáng tràn ngập hạnh phúc, nhãn thần hướng thẳng vào Phượng Cô, chờ hắn đáp lại.

Về phần Phượng Cô, khi nghe đến thế, dù đang rất muốn tức giận, nhưng đối mặt với bảo bối nữ nhi, không làm cách nào mà giận được nữa, chỉ có thể hạ giọng hỏi: "Vậy sao? "

Ai ngờ lời này của hắn, thật đúng là mở cái máy hát tên Nộn nhi, cô bé cười hì hì rồi kể say sưa: "Đúng ạ! Cha không biết hôm nay Nộn nhi vui nhiều thế nào đâu! Phong thúc thúc rất tốt! Thúc dẫn Nộn nhi đi nặn người tuyết, còn nướng khoai ăn rất ngon, ăn bỏng gạo, còn gõ băng, bắt cá nướng ăn... Nộn nhi thật thích Phong thúc thúc..."

Vì không biết tình hình hiện tại nên Nộn nhi càng nói càng kích động, càng nói càng hào hứng, nhớ tới những chuyện đã làm từ sáng tới giờ, mặt mày cô bé thật hớn hở, còn không ngừng hoa chân múa tay để minh họa

Cô bé không biết, người đang ôm cô bé, vì nghe cô bé kể chuyện mà mặt cứ tối tăm rồi lại tái mét.

Đôi phượng nhãn kia thật như sắp tóe lửa tới nơi, hắn đã phiền lòng vì chuyện này nguyên một ngày trời, tuy hiện tại hắn và Vãn Thanh mười phần ân ái, nhưng có những chuyện, mãi mãi không thể thay đổi.

Đối với những chuyện hắn đã làm trong quá khứ, hắn chưa bao giờ tha thứ cho bản thân, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, hắn lo lắng, sợ rằng dĩ vãng kia sẽ khiến hạnh phúc hiện tại tuột khỏi tầm tay hắn.

Hắn đối với Vãn Thanh, là dùng hết cả trái tim và máu thịt để yêu.

Hắn không thể tưởng tượng, nếu không có nàng, hắn sẽ sống như thế nào!

Vãn Thanh cũng không biết hắn đang băn khoăn nhiều như vậy, nhưng nhìn sắc mặt hắn từ xám sang xanh, Nộn nhi càng đắc ý, vẻ mặt hắn lại càng thêm trái ngược, khiến lòng nàng thầm bật cười.

Nhưng nhìn sắc mặt Phượng Cô không vui như thế, nàng cũng không dám cười lên tiếng, lấy tính sĩ diện coi trọng mặt mũi của hắn, nếu nàng dám cười, chỉ sợ là châm dầu vào lửa.

Thấy lửa giận của hắn càng lúc càng lớn, nàng biết nếu chưa dập ngay thì đến cả nhà cũng cháy ra tro, thế là nàng đành nói qua một chút: "Vốn là thiếp cũng định về sớm một chút, thời tiết cũng lạnh, ra ngoài đường không bằng ở trong nhà, chẳng qua Phi nhi và Nộn nhi rất hợp với Tà Phong, khó có lúc hào hứng thế, vì vậy … mới đi đến giờ."

Nàng đã nhượng bộ, hắn cũng nên vừa lòng đi?

Nàng mỉm cười nhìn hắn.

Quả thật thấy vẻ mặt hắn thay đổi, vui vẻ khẽ cười, nét mặt bừng sáng: "Đúng là ở trong nhà vẫn tốt hơn ra ngoài đường! Sau này đừng đi ra ngoài quá lâu, muốn đi cũng nên để ta đi cùng, bằng không ta cũng không được an lòng!"

Điều hắn muốn, chẳng qua cũng chỉ có một câu nói này của Vãn Thanh.

Từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ để tâm đến người ngoài, mà là để ý đến cách nhìn và cảm nhận của Vãn Thanh. Lời Vãn Thanh vừa nói, khiến trái tim hắn cũng thoải mái hơn.

"Dạ, thiếp biết." Vãn Thanh dịu dàng trả lời, dường như có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Hoàng Kỳ đứng sau lưng hắn.

A a, gia hỏa này, thật dễ nổi giận quá!

"Sao hôm nay chàng lại về sớm vậy? " Vãn Thanh vui vẻ hỏi.

"Vì lo cho nàng, thế nên về sớm." Phượng Cô nói, ánh mắt mềm mại như nước, tràn ngập thâm tình: "Nàng đã ăn cơm chiều chưa? "

"Cha ơi! Nộn nhi kể... Con được ăn... Ăn cá dưới sông băng! Cá nướng trên lửa xèo xèo, ăn rất ngon... ngày mai Nộn nhi cũng muốn ăn nữa..." Phượng Cô hỏi, Vãn Thanh vẫn chưa trả lời, Nộn nhi đã cười híp mắt ôm cổ cha rồi nói.

Rồi cười khanh khách thật vui vẻ.

"Nộn nhi, thứ đó có gì ngon, ngày mai cha dẫn con ra chợ, vừa được ăn ngon vừa được chơi! " Phượng Cô nghe xong cười cười dỗ dành Nộn nhi.

Rốt cục thì Nộn nhi chỉ là một cô bé con, vừa nghe đến ăn ngon liền quên luôn những chuyện ban sáng: "Thật tốt... Nộn nhi đi với cha ra chợ chơi! "

Lúc này Phượng Cô mới quay đầu hỏi Vãn Thanh: "Phi nhi đâu? Tại sao không thấy tiểu tử kia! "

"Đêm nay con nó ở lại chỗ Tà Phong." Vãn Thanh khẽ khàng nói.

"Cái gì! Tiểu tử chơi quên cả về! Không được, ta phải cho người đi đón nó về ngay! " Phượng Cô vừa nghe đến đó liền giận.

"Không sao mà, con nó và Tà Phong rất hợp tính, cứ để nó ở đó mấy hôm! Đến lúc muốn về con nó sẽ tự về, thiếp cũng đồng ý với con nó rồi! " Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, tiến lên đón Nộn nhi từ trong tay Phượng Cô: "Nhất định là chàng vẫn chưa ăn tối! Nhanh ngồi xuống ăn đi, đói thì không tốt đâu."

Đối diện với ánh mắt dịu dàng âu yếm như hồ thu của nàng, khiến Phượng Cô muốn nói gì cũng nuốt lại vào bụng, chỉ có thể gật đầu.

Vãn Thanh quay đầu nói với Hoàng Kỳ: "Hoàng Kỳ, mau truyền lệnh xuống dọn bữa tối cho Gia."

"Vâng." Hoàng Kỳ gật đầu sau đó nhanh chóng ra ngoài.

Phượng Cô chỉ có thể cười hạnh phúc, không biết vì sao, chỉ cần Vãn Thanh dịu dàng quan tâm một chút, hắn nhất định không thể ngó lơ. Khi đứng trước mặt nàng, hắn không muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ muốn bộc lộ chính con người mình.

Nàng cũng chờ để ăn cơm cùng hắn, tuy nàng không đói, nhưng vẫn muốn ngồi ăn cùng hấn.

Trong mắt người ngoài, Phượng Cô là kẻ cực kỳ thô bạo lãnh khốc, kỳ thật ra hắn là tuýp người mặt sắt tim bông.

Đối với người hắn yêu thương, hắn có thể dung túng đến cực độ, thế nên nàng chỉ cần quan tâm âu yếm một cách thích hợp, hắn sẽ thấy thỏa mãn.

Đây có thể coi là một điểm đặc biệt đi!

Xem ra cả ngày hôm nay hắn đã ăn không ngon ngủ không yên, rất hiếm khi thấy hắn ăn nhiều thế, một loáng đã hết veo hai bát cơm.

Còn nở nụ cười hạnh phúc vô bờ.

Thấy tâm tình của hắn có vẻ tốt hơn, Vãn Thanh mới nhẹ nhàng mở lời:"Cô, thiếp muốn bàn bạc chuyện này."

"Uh." Phượng Cô nhận chén nước ấm từ một tỳ nữ, súc súc miệng, sau đó nhận khăn ấm, lau miệng, rồi rửa tay.

Lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Vãn Thanh.

"Bàn chuyện gì vậy? "

"Thiếp nghĩ, để Phi nhi và Nộn nhi nhận Tà Phong làm nghĩa phụ, chàng thấy có được không? " Vãn Thanh hỏi với ngữ khí bình thường.

Phượng Cô ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh với vẻ cổ quái, không giận, không đồng ý, chỉ nhìn Vãn Thanh với vẻ rất khó lường, như muốn nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt nàng.

Vãn Thanh ra vẻ thản nhiên, tâm tư của nàng rất đơn giản, cũng chẳng có gì xấu xa mà sợ hắn nhìn ra, nàng bình tĩnh nói tiếp: "Thiếp nghĩ, hai con và Tà Phong rất hợp nhau, chẳng qua quyền định đoạt vẫn là ở chàng, nếu chàng sẵn lòng thì đồng ý, không sẵn lòng thì thôi."

Quyết không cưỡng cầu, nét mặt bình tĩnh tự nhiên.

Phượng Cô nhìn nàng, không giận, ngược lại còn nở nụ cười khẽ, cười rất hài lòng.

Bởi vì, nếu Vãn Thanh cố chấp muốn Phi nhi và Nộn nhi nhận Tà Phong làm nghĩa phụ, nàng có thể tự mình quyết định, nàng còn trở về dò ý hắn, điều này cho thấy nàng quan tâm đến hắn.

Chỉ một điều này, khiến hắn hài lòng hưng phấn vô cùng,

Hắn khẽ gật đầu: "Được, nàng muốn gì thì là thế, nhưng không cần cả 2 đứa cùng nhận, một đứa là được rồi! Nếu cả 2 đứa cùng nhận, vậy ta còn làm cha của ai! " ngữ khí của hắn có chút làm nũng.

Nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, Vãn Thanh khẽ cười: "Thật tốt, vậy để Nộn nhi nhận hắn làm nghĩa phụ đi!

Phượng Phi nhận Tà Phong làm sư phụ chắc là càng vui vẻ hơn.

"Được! " Phượng Cô khẽ cười, nhẹ nhàng kéo tay Vãn Thanh, hai bờ môi nóng bỏng, thân mật hôn lên bầu má trơn mượt.

Tỳ nữ đứng sau, thấy thế, không chút lúng túng, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đóng cửa, để lại hai người với không gian riêng…

Thấy tất cả tỳ nữ đã đi ra ngoài, gương mặt khuynh thành của Phượng Cô thoáng chút ửng hồng, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Vãn Thanh (ồ, Vãn Thanh khỏe vầy, bị tấm thân bồ tượng đó dựa vào mà vẫn ngồi vững), ngón tay thon dài đưa qua tai nàng nghịch một lọn tóc mai.

Hắn dùng ngón tay, cuốn tròn rồi lại tha ra, thả ra rồi lại cuốn tròn, dịu dàng âu yếm, hơi thở ấm áp mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt từ người hắn, lướt nhẹ qua gương mặt Vãn Thanh, khiến mặt nàng dần ửng đỏ.

"Thanh nhi… Nàng gần đây… có bận rộn chuyện gì không?" Hắn đột nhiên hỏi, giọng điệu có vẻ rất lơ đãng, nhưng cặp phượng nhãn lại sáng quắc lên nhìn Vãn Thanh chăm chú, như sợ sẽ bỏ sót nét mặt nào của nàng.

Vãn Thanh vừa nghe, lòng liền hiểu rõ.

Hắn thật là, thật quá nóng lòng.

Chẳng lẽ nàng lại quên được sinh nhật của hắn sao?

Còn tận ba ngày nữa, hắn đã hỏi dò, năm nào cũng sợ nàng quên sinh nhật hắn!

Kỳ thật nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, giống như hắn chưa bao giờ quên sinh nhật của nàng, luôn an bài mọi chuyện xong xuôi từ sớm, để đối phương có thể được vui vẻ hạnh phúc.

Nàng đương nhiên sẽ không quên ngày sinh nhật của hắn, quà sinh nhật cũng đã chuẩn bị xong từ lâu, có điều không thể nói lúc này, hy vọng ba ngày sau có thể cho hắn một niềm vui bất ngờ.

Vì vậy nàng cố ý ra vẻ như không biết gì, vô tình trả lời: "Mấy ngày gần đây thiếp không bận rộn chút nào! Ngày nào cũng chỉ có thế này, Nộn nhi và Phi nhi cũng rất ngoan a!"

Phượng Cô cảm thấy bị tổn thương, chỉ nhìn vào mắt nàng, một hồi lâu sau, mới có chút nhụt chí mà nói: "Không có gì, chỉ là quan tâm nàng thôi!"

"Ngốc quá đi! Thiếp bị hai đứa con quanh quẩn cả ngày, sao có thể không bận rộn chứ! Nhưng thật ra cũng rất nhàn!" Vãn Thanh khẽ cười một tiếng: "Chàng hình như không được thế, thiếp thấy hôm nay khí sắc chàng không được tốt, công việc kinh doanh rất mệt sao?"

"Không có." Hắn có chút không vui, thu tay lại, sắc mặt cũng trở nên cổ quái, chút làm nũng khi nãy, không còn sót lại chút gì.

Đổi sắc mặt thật còn nhanh hơn cả người khác lật sách. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Nhìn bộ dạng hắn khó chịu, Vãn Thanh không khỏi cười trộm.

"Làm sao vậy? Thoạt nhìn tâm tình chàng không vui?" Vãn Thanh càng ngày càng phát hiện ra, có đôi khi, trêu chọc Phượng Cô một chút cũng rất thú vị, mặc dù hắn vô cùng khôn ngoan, nhưng lại không dùng sự khôn ngoan đó đối phó với nàng.

Hắn không hề dùng chút thủ đoạn hay tâm tư nào với nàng.

Điều này thật sự khiến nàng rất cảm động.

Phượng Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi tiếp: "Được rồi, hôm nay là ngày mấy?"

Vẫn không hỏi trực tiếp vào vấn đề sao?

Vãn Thanh không khỏi cố nhịn, lại tiếp tục trêu hắn, chỉ đáp: "Hôm nay ah, là mùng ba tháng chạp, làm sao vậy? Gần đây có chuyện gì sao?"

"Ta vẫn nhớ mang máng là hình như có chuyện gì, nhưng lại nhớ không ra!" Phượng Cô chọn lọc câu chữ, dùng đôi phượng nhãn sáng như sao nhìn Vãn Thanh, tràn ngập chờ đợi, hy vọng Vãn Thanh nhanh nhớ ra một chút.

Nhưng hắn nào biết, Vãn Thanh đã ghi tạc vào tim từ lâu!

"Tháng này ah, hình như là có chuyện gì thật, nhưng thiếp cũng không nhớ ra là chuyện gì!" Vãn Thanh nhíu mày, vỗ nhẹ tay lên hình thêu hoa ngọc lan ở cổ tay áo.

"Chuyện gì vậy? Nghĩ kỹ một chút đi!" Phượng Cô chờ đợi hỏi han.

"Chuyện gì nhỉ? Haizzz, thiếp thật sự không thể nhớ ra chút gì cả, bỏ đi, thiếp không muốn nghĩ nữa, để ngày mai gọi Hồng Thư đến tra lịch là được rồi, cần gì phải phí công suy nghĩ chứ!" Vãn Thanh cố ý phẩy phẩy ống tay áo.

Vẻ thất vọng trên mặt Phượng Cô càng lúc càng đong đầy, hắn hé môi, nhưng lại chẳng nói được lời nào.

Vãn Thanh liền cười một cách dữ dội: "Được rồi được rồi! Ba ngày nữa không phải là ngày Phượng Gia – đương gia của Phượng Vũ Cửu Thiên tức Phượng Cô Gia của thiếp sinh nhật sao? Thiếp nào dám quên, nào dám quên ngày trọng đại thế chứ!"

"Thì ra nàng cố ý trêu ta! Xem ta xử lý nàng ngay đây!" Phượng Cô vừa nghe, mặt liền bừng sáng, cười tươi rạng rỡ, duỗi tay ra, ôm Vãn Thanh vào trong lòng.

Rồi sau đó giở móng vuốt sói (nguyên văn là "Lộc Sơn qua nha", mình mới biết có "Lộc Sơn chi trảo" là sờ mó vòng 1 thôi, để tra đã rồi chú thích lại) ra, cù vào bên eo Vãn Thanh.

Tiếng cười khúc khích vang vọng khắp phòng.

Vãn Thanh xoay người, muốn né những ngón tay thon dài của hắn, nàng sợ nhất là bị cù, hắn thì luôn lợi dụng điểm đó để cù trêu nàng! Cù đến khi nàng phải van xin mới thôi.

Nhưng có làm thế nào cũng không tránh được móng vuốt sói của hắn, Vãn Thanh cười đến mức chảy cả nước mắt, đành phải giơ tay xin hàng, cầu xin tha thứ: "Phượng Gia… Phượng Gia tha cho thiếp đi! Lần sau thiếp không dám thế…nữa!

"Lần sau?" Phượng Cô cố ý bầy ra bản mặt phóng đãng, trông hệt như một tên vô lại, xoay xoay tay trước mặt nàng để thị uy.

Vãn Thanh cười đến mức không thể chống đỡ được nữa, thấy hắn ngừng tay, nào dám đùa nữa, vội lắc đầu: "Không có lần sau… Không có lần sau, Phượng Gia!"

Lúc này Phượng Cô mới đắc ý thu tay về: "Thế này mới ngoan chứ! Nhìn xem sau này còn dám trêu đại gia ta nữa hay không!"

Thật vất vả mới ngừng được cơn cười, nhưng đôi môi Vãn Thanh vẫn vương ý cười, đẹp như một đóa hải đường, nàng trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Ai bảo chàng suốt ngày dò hỏi mà chẳng chịu nói thẳng ra, lúc nào cũng mập mập mờ mờ, ai cần chàng phải nhắc chứ! Không yên lòng thì chàng hỏi thẳng đi có phải là được rồi không, hơn nữa, sao chàng có thể nghĩ là ta sẽ quên sinh nhật chàng!"

"Ta là sợ nàng quên, đến ngày đó, ta bị thiếu một lễ vật, chẳng phải tổn thất sao!" Phượng Cô bĩu môi, nói một cách rất đúng lý hợp tình.

"Quên thì tốt quá! Thiếp tiết kiệm được một lễ vật!" Vãn Thanh cũng hờn dỗi đáp trả.

Phượng Cô lại ôm nàng: "Được rồi! Lại rắp tâm âm mưu rồi, không phạt là không được! Xem ra, liền sẹo là quên đau, quên móng vuốt sói của đại gia rồi sao!"

Vừa nói lại huơ huơ ngón tay thon dài trước mặt Vãn Thanh, dáng vẻ sắp sửa đánh lén.

Vãn Thanh vội vàng lắc đầu, nhanh chóng bầy ra vẻ mặt nghiêm túc phối hợp với Phượng Cô: "Đại gia, thiếp thân thật sự không dám, người tha cho thiếp thân đi!"

"Thế này còn chấp nhận được!" Phượng Cô vừa nghe, đổi thành vẻ mặt nghiêm trọng, lúc này mới buông tay.

Nhưng tay vừa hạ xuống, hắn lại đột ngột đổi sắc mặt lần nữa, cười thật quyến rũ: "Phu nhân chuẩn bị lễ vật gì cho vi phu?"

"Đến lúc đó chàng sẽ biết! Hiện tại hỏi làm gì! Tóm lại là chàng nhất định sẽ cực kỳ hài lòng với lễ vật này!" Vãn Thanh nở nụ cười thần bí, dáng vẻ thật mềm mại đáng yêu làm sao.

"Là lễ vật gì vậy?" Phượng Cô thấy Vãn Thanh nói có vẻ thần bí, nhưng lại còn khẳng định nhất định sẽ khiến hắn cực kỳ hài lòng, dường như là một lễ vật vô cùng đặc biệt.

Trong lòng hắn suy đoán không thôi.

Lời nàng nói ra, đúng là khiến hắn không thể kiềm chế được, không thể kìm nén được ý muốn được biết lễ vật là gì, hắn hỏi: "Phu nhân, nàng chỉ tiết lộ chút xíu cho vi phu thôi mà! Nếu nàng không nói, vi phu sẽ ngày đêm suy nghĩ, ảnh hưởng tâm trạng!"

"Không được, đây là bí mật, há có thể nói ra, nói ra rồi, thử hỏi đến ngày sinh nhật chàng còn gì là thú vị?" Vãn Thanh kiên quyết giữ bí mật, không có nửa phần ý tứ là sẽ nói ra.

Nhưng nàng càng như thế, càng gợi lòng hiếu kỳ của Phượng Cô, Phượng Cô bồn chồn, thật sự muốn biết được lễ vật là gì, vì vậy kéo tay áo Vãn Thanh: "Phu nhân, nàng tiết lộ chút đi, nếu không, gợi ý thôi cũng được!"

"Không được! Ba ngày nữa chàng sẽ biết, lúc này, không cần phí lời!" Vãn Thanh tỏ thái độ kiên quyết, không có nửa phần nhượng bộ.

"Ai nha… Phu nhân…"

"Được rồi, thiếp muốn ngủ…."

"Phu nhân… Nàng nói xong rồi hẵng ngủ, bằng không ta cảm thấy rất bồn chồn, vô cùng khó chịu…."

"Không được, ba ngày nữa chàng sẽ biết!"

…………..

Suốt một đêm dài, hai người cứ kẻ tiến người lui, Phượng Cô vẫn không thể nào moi được tý thông tin gì từ Vãn Thanh, hắn chỉ có thể không ngừng suy đoán xem lễ vật là gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.