Tần Việt đang suy nghĩ mông lung thì bên tai truyền đến tiếng cửa phòng đóng lại, thân mình chấn động.
Thật khó chịu a…
Thắt lưng vừa đau xót lại nhuyễn, mông ẩn ẩn đau, môi đau muốn nứt ra, năng lượng đều mất sạch thật khó chịu. Cơ thể lại không có chút khí lực để đứng lên khỏi giường.
Luôn luôn trong trạng thái bán tỉnh bán mê.
Xem ra hôm nay không có biện pháp dậy được… Tần Việt nghĩ như thế, không khỏi tự đáng thương mình.
“Vì muốn viết loại thịt văn (*) này cho tốt, cư nhiên phải chịu tội như thế, xem ra ta với nó bát tự không hợp, thôi quên đi!”
(Thật ra trong QT cứ ghi là loại văn Marvin, ta không có raw và không hiểu nó là gì, nhưng hình như là loại H văn thì phải ^^)
Y vừa nói xong câu đó, di động đầu giường liền liều mạng rung, “Đại đao giống quỷ tử từ trên đầu chém tới…”
Không cần nhìn màn hình, Tần Việt cũng biết ── hối bản thảo đây mà.
“Cái kia… Ta hai ngày này thân thể có chút không thoải mái, giống như phát sốt …”
“Nga, phát sốt mà thôi, không sao cả, nhớ rõ công việc là được.” Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm lãnh huyết vô tình, quả nhiên là tứ đại thiết huyết biên tập của diễn đàn H.
Tần Việt co rút khóe miệng, “Ta có thể hay không xin vài ngày…”
Không đợi y nói xong, biên tập liền không kiên nhẫn cắt lời: “Ta hôm nay gọi điện thoại là muốn nói với ngươi chuyện này. Ta vốn chỉ phụ trách mảng võ hiệp, nhưng thấy truyện hiện đại kia của ngươi, tổ trưởng bên ta cảm thấy hứng thú, nên ta đã đưa cho nàng xem, qua vài ngày nàng nữa nàng sẽ liên hệ ngươi. Tổ trưởng xem qua rất nhiều văn chương phong phú, được nàng xem trọng là phúc khí của ngươi, nhớ rõ biểu hiện cho tốt nga ~ ”
Tần Việt ngẩn người, vừa quyết định đào hố truyện này liền rớt xuống cái bánh lớn như vậy, y không biết nên khóc hay nên cười. Y lo lắng một chút, vẫn là thử hỏi: “… Nếu như ta định đào hố thì làm sao đây?”
(đào hố tức là để “hố” rất lâu mới ra chương mới, chắc mọi người biết rồi ha)
“A nga, vậy ngươi sẽ bị nhốt vào Tiểu Hắc ốc trọn đời không thể siêu sinh đi.”
Nghe từ đầu điện thoại kia truyền đến thanh âm như vậy, Tần Việt vẻ mặt ngốc trệ.
Thật sự là… Ông trời muốn ta chết a!
Tần Việt cũng không nhớ là đang ở trên giường tiếc hận tiểu cúc hoa bị khai bao của mình nữa, mà vừa nghĩ đến cuộc sống trong Tiểu Hắc ốc, y liền lập tức thấy cả người tràn ngập năng lượng, từ trên giường đứng lên, run rẩy mở máy tính, bắt đầu cẩn thận đánh chữ.
Y thật sự là hết sức tập trung và chuyên chú, cứ thế tiếng cửa phòng đóng cùng tiếng bước chân đi cũng không hề nghe được.
Chờ y thật vất vả trong tình huống đau đớn vật vã mà đánh xong sáu ngàn chữ, mặt trời cũng đã sớm hạ xuống dưới chân trời.
Từ lúc Tần Việt ăn bữa ăn trước, đã muốn qua hai mươi tư giờ, vì vậy y lúc này không còn khí lực cũng không còn duy trì ra hình người nữa ── Tần Việt nằm trên giường, giống như không muốn động đậy nữa.
**
Đến cuối tuần, Triệu Tuấn cũng không thấy ổn lắm.
Tuy rằng thân thể mới được thỏa mãn không lâu, nhưng tinh thần vẫn có chỗ cảm thấy khó chịu.
Hắn không biết Tần Việt rốt cuộc có đi ra khỏi phòng trong lúc mình không ở nhà hay không ── cửa phòng y vẫn đóng chặt, bên trong không có lấy một tia hơi thở sự sống.
Thậm chí buổi tối lúc Triệu Tuấn về nhà đứng dưới lầu nhìn xung quanh, cũng nhìn không thấy tí tẹo ánh sáng nào trong phòng y. Tên gia khỏa này giống như là chết trong phòng rồi.
Y không có việc gì đi?
Bởi vì sự kiện kia, hai người đều trở mặt nhau, Triệu Tuấn không thể hạ thấp mặt mũi minh mà đi gõ cửa hỏi. Cứ thế một tia nghi vấn này vẫn quấn quanh trong lòng hắn, duy trì áp lực đến tận sáng thứ hai.
Lúc Triệu Tuấn chuẩn bị ra khỏi cửa đi làm mới phát hiện, giầy Tần Việt vẫn đang để lộn xộn trước cửa giống y như hai ngày trước, mà trong phòng y vẫn đang không có một chút động tĩnh.
Hắn cuối cùng không nhịn được.
Triệu Tuấn bước đi tiêu sái đến cửa phòng Tần Việt, vốn định đẩy cửa đi vào, do dự một chút, vẫn là nhẫn nại gõ gõ cửa.
── không người đáp lại.
Hắn liền mở cửa, một cỗ mùi mốc meo đập vào mặt hắn.
Rèm cửa sổ đang kéo kín làm phòng chỉ có tí ánh sáng mờ mịt, lờ mờ có thể nhìn thấy một hình người đang tư thế mông đổ vào trên giường.
Triệu Tuấn trong đầu kêu một tiếng, đèn cũng không kịp mở, liền nghiêng ngả lảo đảo bước xuyên qua đống tạp vật lung tung mà đụng đến được giường, chạm vào thân thể Tần Việt.
Nóng …
Hắn như trút được gánh nặng thở ra một hơi, thầm oán chính mình suy nghĩ quá nhiều, lại đẩy người trên giường, “Rời giường, nên dậy đi làm.”
Như trước không hề phản ứng.
Triệu Tuấn nghĩ Tần Việt còn muốn cùng mình hồ nháo, rút tay về định rời đi, lại trong nháy mắt, đột nhiên nghĩ tới cái gì, tùy tay mở đèn đầu giường.
Ngọn đèn tiết kiệm năng lượng liền chiếu ra ánh sáng trắng, hiện ra gương mặt Tần Việt đồng dạng đang trắng bệch.
Tay Triệu Tuấn vừa để trên trán Tần Việt, lập tức rụt lại ── sao lại nóng như thế…
Hắn không chần chờ, từ trong tủ quần áo tìm ra kiện áo lông dài nhất đem Tần Việt trùm kín từ dưới đất đứng lên, ôm hắn cọ cọ cọ ra cửa.