Sau khi phiêu bạt chân trời góc bể, toàn thân mệt mỏi, mới phát hiện nhà vẫn là nơi ấm áp nhất.
Họ quyết định sẽ tới thắp hương cho cha mẹ, báo cho cha mẹ anh
biết đứa con trai, con gái bất hiếu đã về, nhân tiện chỉnh
trang lại ngôi mộ bao năm chưa được chăm sóc, cỏ hoang mọc đầy.
Tối đó, họ đều không ngủ, ngồi dưới cây khế đã theo họ suốt
những năm tháng thơ ấu, nghe tiếng côn trùng kêu, nói chuyện
phiếm, cứ tựa vào nhau như vậy tới tận khi trời sáng.
Cô không nhớ mình đã ngủ thế nào, sau khi bị bệnh, cơ thể rất
dễ mệt mỏi, không thể chống đỡ lâu, thường nói chuyện rồi ngủ ngục trong vòng tay anh. Chỉ đến khi cơ thể đau nhói như bị kim
châm, cô mới sực tỉnh.
Cô cắn chặt răng, không dám cử
động, đầu tiên khẽ gọi Thẩm Hàn Vũ hai tiếng, khi chắc chắn
mình không ở trong tầm mắt anh mới cuộn người, mặc sức biểu
lộ sắc mặt đau đớn.
Đau, đau quá! Toàn thân như có hàng
vạn mũi kim châm. Cứ hai, ba ngày cô lại phải chịu đựng sự đau
đớn thế này, cô đã quen dần, không cho anh trai nhìn thấy, điều
đó sẽ đau đớn hơn là giết anh ấy, cô biết, cô luôn biết.
Cô cố gắng nén chịu cơn đau, nhịn tới mức trán toát mồ hôi, đau
tới mức cảm giác gần như tê liệt. Không biết đã qua bao lâu, ý
thức dần trở về, cô đặt lòng bàn tay lên ngực, cảm nhận được
nhịp đập yếu ớt, cô thở phào, lau mồ hôi trên trán, dựa vào
cảm giác, đoán rằng mình đang ở trong phòng. Cô tìm tới
giường, sờ thấy đối tượng Chồng – Vợ, đây là phòng anh trai.
Cô cười khẽ, ôm tượng sứ trong lòng, xoa nhẹ. Đây là quà sinh
nhật cô tặng anh năm anh mười tám tuổi, trước khi anh đi Đài Bắc học; sau đó, cô chưa từng vui vẻ. Sự ra đi của anh đã mang theo
tiếng cười trong cuộc đời cô.
“Tỉnh rồi à?” Giọng Thẩm
Hàn Vũ vọng vào từ ngoài cửa, cô đặt tượng sứ xuống, giơ tay
để anh ôm lên xe lăn, anh thuận tay vuốt mái tóc dài của cô.
“Cắt đi có được không ạ?” Cô nghiêng đầu hỏi.
“Đang đẹp, cắt làm gì?” Mười ngón tay thon luồn qua mái tóc dài như con thoi. “Tết tóc hay buộc đuôi ngựa?”
“Lại bắt đầu khách khí với anh rồi, Thẩm tiểu thư.” Chải đầu xong, anh đẩy cô vào phòng tắm, lấy khăn ướt lau mặt cho cô. “Không
cho cắt, anh không thấy phiền chút nào.”
“Để em tự làm!”
Thẩm Hàn Vũ giúp cô túm tóc cao lên: “Có việc cứ gọi anh một tiếng.”
Anh tiện tay dọn dẹp lại căn phòng. Bao năm không về, bụi chất đầy như núi, rất nhiều chỗ cần quét dọn.
Thẩm Thiên Tình thở dài. Cô biết mình là gánh nặng. Một người đàn ông như anh mà phải làm những việc sinh hoạt thường ngày cho
cô: giặt quần áo, nấu cơm, còn cô chẳng giúp được gì, vì anh
nói cô là niềm vui duy nhất của anh…
“Đúng vây…” Cô thất vọng lẩm bẩm. Những hồi ức quý báu như thế đều dần biến mất, không lưu giữ nổi.
Thẩm Hàn Vũ nhìn sự vắng lặng trong đáy mắt cô, không nén được
liền lập tức đổi sang giọng điệu vui vẻ: “Đúng rồi, vừa nãy
cô hàng xóm tới giúp anh quét dọn nhà cửa, còn cho anh biết,
tuần sau là lễ đầy tháng con trai của cậu Đại Mao nhà cô ấy,
muốn mời chúng ta sang uống rượu mừng. Em còn nhớ Đại Mao
không? Cậu chàng hơn em hai tuổi, thường bắt nạt em tới mức
khóc hu hu chạy về nhà mách anh đấy!”
“Em vẫn còn nhớ,
anh ta rất lỗ mãng, lúc nào cũng trêu chọc em, em từng thề ít
nhất một nghìn ba trăm năm mươi lần không thèm để ý anh ta nữa.
Không ngờ anh ta kết hôn rồi, không biết bây giờ anh ta còn kéo
bím tóc của con gái, hắt nước vào người ta nữa không…”
Anh cười khẽ: “Nếu bây giờ còn tệ thế, có thể thấy anh ta chẳng tiến bộ tí nào.”
“Đúng rồi, em muốn trêu anh ta, kể cho vợ anh ta biết chuyện xấu trước kia.”
“Em đừng có thất đức thế, ai lại đi phá hoại nhân duyên của người ta, cẩn thận kẻo bị báo ứng đấy!”
Cô lè lưỡi: “Đáng đời, ai bảo anh là anh trai em?”
Nói nói cười cười, họ ăn xong bữa sáng.
Anh đưa cô đi qua từng địa điểm tạo nên ký ức thời niên thiếu của
họ, nhớ lại từng việc xảy ra ở từng nơi, rồi tựa vào nhau
dưới cây khế trong đêm, ngắm sao qua đôi mắt anh, sáng biết bao,
cho tới khi cô ngủ trong vòng tay anh.
Nếu anh rời khỏi
nhà, cô sẽ đốt một ngọn nến, lặng lẽ chờ anh trong góc sân
với ánh sao rực rỡ; lúc anh về luôn mang một bó hoa ngải tiên
dại cho cô, để hương thơm đại diện cho sự hạnh phúc này bay vào giấc mơ của cô mỗi đêm.
Khi rảnh rỗi, anh sẽ gối đầu
lên chân cô đọc sách, còn cô chăm chỉ đan chiếc khăn màu vàng
nhạt với tốc độ như rùa bò.
Cô nói muốn đan khăn cho anh, còn nhờ cô hàng xóm dạy cách đan.
Anh nói, với tốc độ của cô, đợi cô đan xong thì đã mùa hè rồi!
Cô cười, đáp lại anh: “Không sao, em có thể giữ lại hơi ấm của em, sang năm anh không sợ lạnh nữa.”
Cô không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác, cách đan quá
phức tạp, cô không làm được, ngày nào cô cũng đan tới khi mệt
hay buồn ngủ thì thôi, anh nhẹ nhàng lấy thành phẩm còn dang
dở đó ra khỏi tay cô, cười khẽ với cô đang say ngủ: “Ngốc ạ,
anh không cần khăn len, chính em đã là sự ấm áp của anh rồi!”
Anh thực sự không nỡ nói cho cô hay, chiếc khăn len này đan buồn
cười biết bao, thực sự nếu muốn quàng ra khỏi cửa thì cần
phải dũng cảm vô cùng!
Nhưng anh thích cảm giác như vậy, thích cô làm mỗi việc vì anh, thích khi về nhà, từ xa đã
nhìn thấy hình dáng yên lặng chờ đợi của cô, cuộc sống ở nhà rất giản dị, giống như bất cứ đôi vợ chồng trẻ bình thường
nào trên thế giới, sống những ngày tháng bình thường nhưng vô
cùng vui vẻ.
Anh cũng nói nhỏ bên tai cô: “Cũng được, có điều còn kém xa em.”
Cô cười, đập nhẹ anh một cái. Nếu anh bị đuổi ra ngoài, cô tuyệt đối không nói giúp anh đâu!
Cô và Đại Mao nói chuyện một lúc, khi không có ai, anh ta vô tình
nói cho cô biết một bí mật có đánh chết cô cũng không ngờ
đến…
“Em biết không? Thực ra anh từng thích em.”
“Hả?” Cô kinh ngạc há miệng, hoàn toàn không thể tin nổi. Anh ta đang
đùa à? Cô chưa quên anh ta thích chọc cô biết bao, có thể nói
từ nhỏ đến lớn toàn bị anh ta bắt nạt! Sau này, cô cảm thấy
không thể tiếp tục như vậy nữa, bắt đầu học cách phản ứng
lại, anh ta có thể thích một nữ sinh đanh đá suốt ngày đánh
nhau với anh ta ư?
“Gì mà kinh ngạc tới mức ấy à? Hồi
nhỏ ngốc nghếch mà, không biết biểu lộ tình cảm thế nào,
đành dùng thủ đoạn trêu chọc để thu hút sự chú ý của em, nếu không sao anh có thể thua em được?”
Đúng vậy, anh thường
bị cô đánh tới mức thê thảm nhưng không thực sự trả đòn để cô
bị thương, ngẫm ra anh vẫn đầy uất ức.
“Đáng đời anh, cách anh theo đuổi con gái, có ai bị khuất phục mới lạ.”
“Anh cũng không muốn, ai bảo em suốt ngày mở miệng là lại anh trai, anh trai… Anh không chịu nổi, nếu không đối đầu với em thì cả
người bứt rứt. Em còn nhớ không? Có một lần, cả ngày em kêu
muốn được gả cho anh trai, anh không chịu thua em, nói với em:
“Anh em không thể kết hôn, đừng mơ giữa ban ngày nữa!” Lúc đó,
em khóc rất ghê! Mẹ anh tưởng anh lại ức hiếp em, bèn lôi anh
về nhà đánh cho một trận.”
“Em nhớ.” Cô khẽ cười. Hình như năm cô ba, bốn tuổi thì phải!
“Bây giờ nhớ lại, Vũ vô cùng yêu mến, che chở cho em, anh lại toàn
bắt nạt, chẳng trách trong tim em chỉ có anh ấy, chẳng thèm
đoái hoài đến anh. Là anh ngốc, dùng cách ngốc nhất mới có
thể yêu thầm bao năm nhưng chẳng có chút tác dụng. Năm mẹ em
mất, Vũ về chịu tang, mẹ anh mắng anh ấy mấy câu, thực ra lúc
đó bà đã đoán được trước anh ấy sẽ đưa em đi, hại anh đến
biểu lộ tình cảm cũng không kịp, thổ huyết trọn ba ngày ba
đêm, đấm tim gan hận tới mức muốn chết. Mẹ anh nhìn thấu tâm ý anh, bảo anh đừng mơ mộng hão huyền, vì bà tận mắt nhìn Vũ
sinh ra, mẹ em chỉ mang thai có một lần, có thể do sợ Vũ cô đơn mới nhận nuôi em. Tình cảm của em với anh ấy tốt như vậy, ở
bên nhau cũng là chuyện sớm muộn, vì vậy anh mới dần hết hy
vọng, từ bỏ tình cảm đối với em, chúc phúc cho bọn em tự đáy lòng.”
“Đúng thế, bọn em rất xứng đôi, bao năm rồi, em và anh ấy cũng được ở bên nhau nhỉ?”
“Anh định nghĩa ở bên nhau là gì?”
“Đương nhiên là kết hôn, sinh con!”
“Em bây giờ thế này, có thể kết hôn, sinh con được không?”
Đại Mao không nói được lời nào.
“Thực ra, bọn em thế này cũng không có gì không tốt. Buổi sáng hằng ngày tỉnh giấc, biết anh ấy ở bên, có thể chạm vào anh ấy,
nói chuyện với anh ấy, cảm nhận sự tồn tại của anh ấy, như
vậy là đủ rồi, không ai quy định tình yêu phải trải qua kết
hôn, sinh con, thậm chí là tình dục, em không nghĩ như vậy, anh
trai cũng thế.”
“Anh không tin Vũ không muốn, nếu thực sự
yêu một người, có ai không có ham muốn chứ? Trừ phi anh ta không
có khả năng.” Giọng nói rất nhỏ cô vẫn nghe thấy.
“Đại Mao tiên sinh, anh thật vô lễ!”
Phía trước khẽ ho hai tiếng, Thẩm Hàn Vũ ôm nhân vật nhỏ quan trọng của ngày hôm nay, đứng cách đó ba mét. “Đại Mao, cô muốn cậu
qua tiếp khách.”