Thất Tiền Chứ Không Thất Chồng!

Chương 7



Tới tối, Hàn Kiến Phong cố gắng bình tĩnh quay về nhà tìm cô.

Bước lên phòng, anh dùng chìa khóa mở cửa ra, bên trong hoàn toàn tối thui, anh vội vàng mở đèn lên.

" Nhã Quyển..." Anh chạy đến chỗ cô, cô ngồi gục dưới sàn.

Nhan Nhã Quyển vì khóc gần nửa ngày, lại không chịu ăn uống, kiệt sức đến mềm nhũn hết người.

Nhan Nhã Quyển ngã người về phía Kiến Phong, anh ôm cô lại giường.

Đặt cô nằm xuống, anh đi lấy khăn ướt lau mặt cho cô.

" Đồ ngốc " Anh ngồi cạnh bên nói.

Tay của cô nắm chặt áo anh...anh cười thầm, cũng nắm chặt tay cô.

Không muốn buông tay, nhưng cô ép bản thân mình làm gì?

Hàn Kiến Phong cúi xuống, hôn lên trán cô:" Đừng cố mạnh mẽ nữa, anh biết em đã chịu đựng đủ rồi "

Người của anh đã điều tra ra, hai năm trước lúc cô bỏ đi, bị tai nạn xe nên đứa nhỏ trong bụng đã mất đi...

Khi nhớ lại, cô bị trầm cảm hoàn toàn khi biết mình mất đứa con, nên mới đến cô nhi viện làm việc, để không nhớ đến đứa con đã mất.

Khi đọc những dòng này, anh cũng không khỏi run rẩy, con của anh và cô...mất đi chỉ vì cuộc cãi nhau vớ vẩn.

Cô muốn li hôn là do ảnh hưởng...cô sợ bản thân mang thai lại giữ đứa bé không tốt. Cũng phải, làm mẹ lần đầu, nhưng đứa con chưa chào đời lại mất đi, nó ảnh hưởng lớn đến tâm lí của cô.

Hàn Kiến Phong anh cũng không biết làm sao, anh chỉ biết bây giờ là bên cô, cùng cô xây dựng một tương lai khác.

________________

" Không...đừng bỏ mẹ, đừng..." Nhan Nhã Quyển hét lên, cô ngồi bật dậy.

Hàn Kiến Phong nằm cạnh, anh cũng vội vàng thức giấc.

Cô ôm đầu mình, lẩm bẩm.

" Đừng sợ..anh ở đây " Anh ôm cô vào lòng mình.

Lúc này Nhan Nhã Quyển mới biết mình nằm cạnh anh...

Có lẽ anh đã biết mọi thứ rồi...

" Con...con bỏ em đi rồi..con..." Cô ôm lấy anh, khóc lớn.

Hai bả vai run rẩy, anh biết cô chịu đựng mấy năm qua, cô không tìm về anh...là không dám đối diện trước anh, khi đứa con đã mất này.

Cô khóc một hồi mệt, anh dỗ dành cô, rồi cuối cùng cả hai mới chịu rời khỏi giường.

Xuống nhà ăn sáng, anh đều ngồi cạnh lo cho cô, quản gia chỉ biết im lặng nhìn cả hai...

Ăn sáng xong, anh định đến công ty, nhưng Nhã Quyển lại cứ nắm lấy áo anh, hôm qua còn nằng nặc li hôn, hôm nay lại bám lấy anh không buông.

Phụ nữ thật khó hiểu!

" Hôm nay tôi không đến công ty " Anh gọi cho thư kí, xong quay qua ôm cô.

" Anh ở nhà cùng em " Anh nói.

Cô gật đầu, im im...

Cứ bên cạnh anh, cô sẽ không thể nào mạnh mẽ, luôn dựa dẫm vào anh, ỷ vào anh rất nhiều.

Nhã Quyển cứ nằm trong lòng Kiến Phong, suy nghĩ nhiều thứ rồi bám lấy anh không buông.

" Thế bây giờ em có muốn li hôn nữa không? " Anh hỏi.

"..."

Cô im thin thít.

" Có muốn nữa không? " Anh hỏi lần hai.

"..."

Vẫn không trả lời.

" Cho dù em có muốn, anh cũng không cho phép " Anh xoay người đè cô xuống giường, nhìn gương mặt cô.

Tay anh không chịu để yên, từ từ cởi cúc áo cô ra, rồi dần dần đến quần.

Trên người cô rồi chỉ còn lại đồ lót, anh cũng đặt tay cô lên, cô cũng từ từ cởi áo anh ra.

Tay anh luồng ra sau, cởi bra của cô ra...hiện lên một bộ ngực trắng nõn nà.

Đưa tay, anh bóp bộ ngực ấy, khiến cô cựa quậy ôm lấy anh.

" Ngoan..."

Anh kìm chế lâu lắm rồi, hai năm nay anh chưa đụng đến người phụ nữ nào.

Dần dần, anh đưa tay kéo quần lót cô xuống, quăng xuống sàn nhà.

Cô ngại ngùng, hai năm nay...cô vẫn luôn...

" Ưm..."

Hàn Kiến Phong cúi xuống hôn cô, tay vẫn còn đang di chuyển dưới thân của Nhã Quyển.

" A...ư..."

Cô nhất thời không chịu được, kêu rên lên.

Đồ trên người của Hàn Kiến Phong lột sạch lúc nào không hay.

Hôm nay, căn phòng này chắc chỉ còn là hoan ái, hoan lạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.