Tiết Hạo Nhiên bị câu cuối cùng của cô chọc cho bật cười.
“Anh có thể mặc kệ chuyện bọn họ phản đối, nhưng bọn họ sẽ dễ dàng buông tha, không can thiệp vào chuyện của anh sao? Chuyện hôm nay chính là
một minh chứng sống sờ sờ, anh có biện pháp ngăn cản nó, không để chuyện tương tự xảy ra nữa không?” Lý Bội hỏi hắn.
“Tôi tuyệt đối sẽ không để cho nó xảy ra”. Anh nói chắc như đinh đóng cột.
“Anh bảo đảm?”
“Tôi bảo đảm.”
“Tôi rất ngạc nhiên, sự tự tin của anh ở đâu mà ra?”
Tiết Hạo Nhiên đang muốn mở miệng lại thấy Trương Nhân Tịnh đi ra từ một căn phòng, anh lập tức đứng lên, bước nhanh về phía cô.
“Sao em đã tỉnh rồi? Bọn anh nói chuyện làm phiền đến em sao? Lý Bội nói em vừa mới ngủ thôi.” Anh đi tới bên cạnh cô, cẩn thận đỡ cô, dịu dàng
hỏi.
“Anh không sao chứ?” Trương Nhân Tịnh lo lắng nhìn anh hỏi.
“Anh không sao”. Anh lập tức nở một nụ cười mỉm trấn an cô, sau đó nói:
“Em đã tỉnh rồi, vậy chúng ta về nhà đi, Lý Bội cũng phải nghỉ ngơi”.
“Ừ, Lý Bội, hôm nay cám ơn cậu, cả Vũ Phi nữa.” Trương Nhân Tịnh nói.
“Cậu bớt nói nhảm đi. Về sau có chuyện gì hãy nói với chồng cậu, đừng có chuyện buồn bực gì cũng giữ trong lòng không nói ra, sẽ sinh bệnh đó.”
Lý Bội nghiêm túc nhắc nhở.
“Ừ.” Cô gật đầu đáp lại, về nhà cùng Tiết Hạo Nhiên.
Xe của Tiết Hạo Nhiên vẫn để ở nhà hàng Nova nên bọn họ chỉ có thể bắt ta-xi về nhà.
Trên xe còn có người ngoài nên hai người họ cũng không nói chuyện gì, chỉ có mười ngón tay vẫn đan vào nhau thật chặt.
Về đến nhà, đóng cửa lại, cuối cùng hai người cũng có thể ở chung một chỗ.
Tiết Hạo Nhiên lập tức ôm chặt cô vào trong ngực, đồng thời mở miệng nói lời xin lỗi.
“Anh xin lỗi”. Giọng của anh khàn khàn “Xin lỗi em, xin lỗi em, thật xin lỗi”.
“Không phải lỗi của anh” Cô ở trong lòng anh khẽ cử động, nhỏ giọng nói.
“Là lỗi của anh. Nếu như không phải là anh, hôm nay em sẽ không gặp phải loại chuyện không có kinh nghiệm này, không phải chịu loại công kích và ô nhục này, đều do anh sai. Xin lỗi em, thật xin lỗi”. Anh ôm cô thật
chặt, khàn khàn nói, trong giọng nói đều là đau lòng, tự trách và hối
tiếc.
Trương Nhận Tịnh không nhịn được, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, đưa
tay lên ôm lấy anh càng chặt hơn, nức nở nghẹn ngào trong lòng anh.
Cô thật sự rất khổ sở, rất đau lòng. Tuy những chuyện đó về cha mẹ cô
đều là sự thật, cũng không phải là chuyện gì bí mật, nhưng tại sao người lôi nó ra để công kích cô lại là người nhà của anh chứ?
Người khác nói cái gì cô cũng không thèm để ý, nhưng đây lại là người
nhà của anh… Cô thật sự rất khổ sở, không biết tương lai mình rốt cuộc
nên dùng tâm trạng và thái độ gì để đối mặt với người nhà của anh.
“Thật xin lỗi, em là con gái của tội phạm…”
“Đừng nói lung tung, không có bất kỳ ai có thể tự lựa chọn cha mẹ cho
mình, đây tuyệt đối không phải là lỗi của em, cho nên sau này không được nói như vậy nữa.” Anh dịu dàng cắt ngang lời cô.
“Anh không để ý sao?” Cô khịt khịt mũi, khàn giọng hỏi anh.
Anh dìu cô đến sofa ngồi, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, sau đó dịu dàng nhìn cô nói: “Tội phạm cũng không phải là em, em muốn anh để ý cái gì chứ?”
“Gen di truyền?” Vàng mắt cô và lỗ mũi đều đỏ hoe, hỏi.
“Ha ha!” Anh không nhịn được ngửa cổ cười to.
“Anh cười cái gì, em nghiêm túc đó!” Trương Nhân Tịnh hơi khó chịu, giơ tay đánh anh một cái.
Tiết Hạo Nhiên đang cười to miễn cưỡng dừng lại.
“Em cho rằng gen di truyền của anh tốt bao nhiêu, chẳng phải là cũng là
người dân bình thường sao. Cha anh làm công ở một cửa hàng nhỏ ba mươi
năm, mẹ anh cũng chỉ là bà chủ gia đình bình thường, chăm lo việc nhà.
Nhà họ Tiết anh vốn chính là một gia đình bình thường, chẳng khác những
gia đình khác là bao.” Anh nói cho cô biết.
“Có lẽ nào?” Cô hơi kinh ngạc và khó tin.
“Đây chính là sự thật.”
“Nhưng không phải nhà anh có rất nhiều tiền sao? Khi mới quen biết anh,
anh khiến em có cảm giác anh là một người khó hầu hạ, là một công tử nhà giàu không biết nhân gian khó khăn, người người đều ghét”. Cô nhíu mày, liếc trộm anh một cái.
“Em có nghe qua câu “đang sống xa xỉ mà sống tằn tiện thì khó, chứ đang
sống tiết kiệm mà sống xa xỉ thì quá dễ” rồi chứ?” Anh hơi ngượng ngùng. “ Anh rất biết kiếm tiền, nhưng kiếm được nhiều tiền như vậy tất cả
cũng đều để cho người nhà phung phí, còn mình lại không bỏ được…cho
nên…” Anh nhún vai một cái coi như không còn gì để biện minh.
“Nói cách khác, tất cả những gì bây giờ nhà anh có, thật ra là do anh làm ra?” Cô mở lớn hai mắt.
“Có thể nói như thế!” Anh gật đầu.
Cô ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
“Vì vậy”, anh kết luận “em đừng lo lắng vấn đề gen di truyền gì gì đó
nữa, bởi vì trúc còi cũng có thể có măng tốt, chuột con cũng không nhất
thiết chỉ biết đào hang, có hiểu không?”