(*) Thất tông tội (The Seven Deadly Sins/bảy mối tội đầu) là nhóm các tội lỗi chính mà con người dễ mắc phải, và là nguồn gốc cho nhiều loại tội lỗi khác phát sinh, theo quan niệm của Kitô giáo.
—
Một. Kiêu ngạo
Năm tháng tích lũy suốt trăm năm qua đã tạo cho Thiên Tôn và Ân Hậu có cái nhìn khắc sâu hiểu rõ về nhân gian bách thái.
Lúc hai người hãy còn nhỏ, Ngân Yêu Vương thường chỉ vào Ân Hậu nhỏ tuổi đã lộ ra nét trầm ổn rồi nói với Thiên Tôn, “Tiểu Du à, về sau con phải cẩn thận với tính khí của nó, sau này ấy à, nó nhất định là một người kiêu ngạo.”
Vào lúc đó, Thiên Tôn sẽ nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ Ân Hậu.
Thành phá, nhân vong. Ngân Yêu Vương mang theo y và Ân Hậu ôm Vô Cấu cầm chầm chậm đi ra từ trong toà thành đang bốc cháy, khi đó ánh mắt Ân Hậu rất hờ hững, Ngân Yêu Vương gọi hắn lại, nói, “Không nhìn lại một lần sao? Sau này dù muốn cũng không thấy được đâu nha.”
Ân Hậu lúc đó không hề dừng bước chân, ôm cầm tiếp tục đi về phía trước, Yêu Vương vỗ đầu Thiên Tôn, nói, “Sau này nhóc con kia sẽ ở cùng chúng ta đấy, đi chào hỏi nào.”
Thiên Tôn nhớ mình đã chạy đến bên cạnh hắn, hỏi, “Ngươi không khóc nhè sao?”
Ân Hậu chỉ liếc nhìn một cái, hỏi tại sao phải khóc, tự nhủ hắn chưa khóc bao giờ. Thiên Tôn lúc ấy ngoại trừ cảm thấy mình rất hợp với Ân Hậu ra, còn có chút thầm nghĩ Ân Hậu rất kiêu ngạo.
Là kiêu ngạo hay là hào hiệp? Thiên Tôn đã không còn nhớ rõ nữa, dù sao hiện tại người này đang lấy tư thái như thần mà sinh tồn, xem như là kiêu ngạo đi.
Thiên Tôn nhìn bóng lưng Ân Hậu, thầm nghĩ vậy.
Hai. Đố kỵ
Thiên Tôn cảm thấy bầu không khí lúc này dường như có chút không quá quen thuộc.
Lúc bên cạnh Ân Hậu có thêm một tiểu cô nương líu ra líu ríu, Thiên Tôn mới bất chợt phát hiện ra vấn đề này, nhưng thật ra thì tất cả đều hợp tình hợp lý, không phải Yêu Vương đã nói Lão Ma Đầu này sẽ được hưởng phúc con cháu sao.
Từ khi Diệp Tử Câm xuất hiện, Thiên Tôn chưa từng cẩn thận xem xét kỹ qua cô nương mỗi ngày lại mang đến những sắc màu khác nhau trong nhân sinh cho Ân Hậu này, mãi đến tận khi Thiên Tôn phát hiện thời gian mình và Ân Hậu gặp nhau, số lần hắn đến Thiên Sơn càng ngày càng ít, Thiên Tôn mới chính thức bắt đầu xem xét kỹ càng Diệp Tử Câm.
Diệp Tử Câm là một tiểu cô nương có dung mạo rất thanh tú, hai mắt tròn to, trên môi luôn nở nụ cười, lúc cười lên hai bên má sẽ xuất hiện lúm hạt gạo mờ mờ, thoạt nhìn thì tất cả mọi thứ trên người tiểu cô nương này đều khiến người gặp người thích. Thiên Tôn hồi tưởng lại thần thái của Ân Hậu khi bị nàng ta quấn quít, không phải chán ghét, không phải phiền não, tuy có chút bất đắc dĩ nhưng xem ra cũng rất thả lỏng, thầm nghĩ không hiểu sao tiểu cô nương kia luôn có thể tìm thấy Ân Hậu, hơn nữa sau khi tìm thấy Ân Hậu sẽ lôi tay áo hắn yêu cầu hắn mời nàng ăn cơm, Ân Hậu tuy lắc đầu nhưng lại tùy ý hành động kéo hắn đi tìm tửu lâu của nàng, tới việc khi cô nương kia ngã xuống sườn núi, ngay cả Ân Hậu cũng cảm thấy hết cứu nổi thì ngày hôm sau lại xuất hiện ngay trước mắt bọn họ, làm Ân Hậu không giấu nổi vẻ mặt kinh ngạc…
Hèn gì Lão Ma Đầu kia lại thích nàng ta như vậy, Thiên Tôn lẩm bẩm. Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả y cũng phải kinh ngạc, tựa hồ có cái gì đó đang dần ấp ủ trong câu nói này.
Đây là… Đố kỵ sao?
Ba. Giận dữ
Ngân Yêu Vương từng nói, khi còn trẻ Thiên Tôn là một tiểu tử lạnh lùng, tuy sau này có đỡ hơn một chút nhưng chắc chắn không phải là người dễ dàng tức giận.
Thiên Tôn đờ đẫn nhìn vò rượu bị đập vỡ nát đầy đất, khắp phòng tràn ngập mùi rượu kích thích giác quan. Y cẩn thận hồi tưởng lại tất cả chuyện vừa phát sinh ban nãy, hồi tưởng đến câu nói kia của Ngân Yêu Vương, âm thầm tự giễu, không phải là người dễ tức giận? Nếu vậy thì ban nãy mình vừa làm gì đó? Đập vỡ rượu mình đã ủ suốt mấy chục năm, xé nát hỉ thiếp Ân Hậu sai người mang đến, khoan đã, hỉ thiếp.
Thiên Tôn đột nhiên ngồi xổm người xuống tìm kiếm trong đống vò rượu bể, tìm cái thứ chứng minh Ân Hậu muốn thành thân, mấy ngày trước hắn gửi hỉ thiếp cho mình, nhưng hôm nay mình mới nhìn thấy sau đó liền bị mình xé nát.
Rốt cuộc cũng tìm được, Thiên Tôn mặc kệ vết xước trên tay, ngồi chắp ghép từng mảnh của tờ hỉ thiếp lại, thành thân? Ân Hậu và… Diệp Tử Câm. Đúng vậy, Diệp Tử Câm, lẽ ra y nên sớm nghĩ đến mới đúng, Diệp Tử Câm, là Diệp Tử Câm mà Yêu Vương nói sẽ nối dõi tông đường cho Ân Hậu, Thiên Tôn đột nhiên nở nụ cười, Lão Ma Đầu đấu nửa đời người với mình rốt cuộc cũng tìm được một người có thể quản hắn, hơn nữa tiểu cô nương Diệp Tử Câm này dáng dấp đẹp mắt, tính cách lại được, vậy không phải quá tốt sao, được trời đất tác thành như vậy thật đáng mừng mà.
Hắn thành thân, lão bằng hữu ta đây cũng nên gửi chút quà cưới, đưa vài vò rượu ngon thì sao nhỉ? Thiên Tôn lắc đầu một cái, bỏ đi. Rượu bị đập hết rồi, còn đưa cái gì, hỉ thiếp cũng đã xé, còn đi làm gì. Thiên Tôn bước ra hầm rượu chuẩn bị trở về phòng mình, nhưng một giây sau đó bỗng bị người ta ngăn cản.
Thiên Tôn liếc mắt nhìn người tới một cái, không lên tiếng, bước chân cũng không hề ngừng lại, người tới không để ý chút nào đến phản ứng của Thiên Tôn, kéo tay Thiên Tôn lại, cười, “Hôm nay là ngày ta thành thân, sao ngươi lại không đến?” người tới, chính là Ân Hậu.
Thiên Tôn cười, thuận thế rút tay ra, nói rằng, “Thật không, ta không biết, ngươi có gửi ta hỉ thiếp sao?”
Ân Hậu hơi nhíu mày, từ từ thu tay về, nói, “Không liên quan, bây giờ đi vẫn kịp, lễ tiết chỉ mới làm bước đầu, đi thôi.”
“Ngươi nghe không hiểu ý ta hả?” Thiên Tôn đối mặt với Ân Hậu đang kiên trì, hỏa khí vốn vừa áp chế xuống bây giờ lại đột nhiên dâng trào, còn mãnh liệt hơn cả ban nãy, “Ngươi thành thân, thiếu một mình ta cũng không phải chuyện đại sự gì, bọn Lục Thiên Hàn không phải đều ở đó cả sao.”
Nói xong, Thiên Tôn quay đầu bước đi, không muốn dây dưa thêm với Ân Hậu nữa. Thiên Tôn không muốn dây dưa nhưng Ân Hậu lại không theo ý của y, đi theo Thiên Tôn sau đó chặn y lại.
“Lão quỷ, gần đây ta đâu có lén tới uống trộm rượu của ngươi chứ, ngươi tức giận như vậy làm gì.” Ân Hậu đột nhiên có chút đoán không ra Thiên Tôn bị làm sao nữa, hình như hắn đâu có làm chuyện gì khiến Thiên Tôn tức giận.
Thiên Tôn liếc Ân Hậu một cái, mở miệng, “Không muốn ngày đại hỉ biến thành ngày giỗ thì mau cút đi.”
Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ hẳn, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của hai người, lúc này Thiên Tôn mới bất giác phát hiện hình như mình vừa nói cái không nên nói, vừa định mở miệng nhưng rồi lại kiên cường nuốt xuống, sau đó cúi đầu, nếu như có thể ép Lão Ma Đầu này bỏ đi, giờ có nói gì cũng không sao cả. Mà Ân Hậu đanh mặt hẳn, nhìn Thiên Tôn trừng trừng, không nói lời nào. Hai người cứ giằng co như vậy một hồi, lúc Thiên Tôn sắp không nhịn được mà ngẩng đầu, Ân Hậu liền xoay người rời đi.
Thiên Tôn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cứ như vậy đi, cứ như vậy mà hiểu lầm mình đi.
Lần đầu tiên Thiên Tôn nếm trải tư vị nổi giận.
Bốn. Lười biếng
Tháng ngày cứ thế trôi qua, từ lần cãi nhau với Ân Hậu lúc trước Thiên Tôn vẫn chưa hề gặp lại hắn, đương nhiên, chẳng qua là Thiên Tôn cũng có ý né tránh.
Nghe tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh nói Ân Hậu có tới, hơn nữa không chỉ một lần, mỗi lần tới đều mang theo một bình rượu, nhưng khi nghe nói Thiên Tôn không có ở đây đều yên lặng đặt rượu xuống, sau đó liền đi. Thiên Tôn hỏi tiểu nha đầu rượu đâu, tiểu nha đầu liền cười nói đã giúp Thiên Tôn mang vào đặt trong hầm rượu rồi, Thiên Tôn nghe xong bĩu môi, lẩm bẩm lát nữa mang ném ngay đi, rồi lại chậm chạp không chút động tĩnh.
Không biết có phải khí trời có vấn đề không, Thiên Tôn ở trên Thiên Sơn quanh năm rét lạnh tuy đã thành thói quen nhưng mùa đông năm nay dường như lạnh hơn bình thường, không chỉ người mà tâm cũng có chút lạnh.
Thiên Tôn lấy tay hơ hơi nóng đến phát bỏng, sau đó đặt lên ngực trái, cảm thụ độ nóng dần phát tán, tựa hồ như vậy mới có thể thật sự cảm nhận được tư vị mình vẫn đang sống, sau đó nhắm mắt lại trước đống than lửa đốt đỏ rực, cảm thụ nguồn ấm áp duy nhất đến từ trong thiên địa này.
Cứ thế, dưới nơi ôn hoà ấm áp này, Thiên Tôn ngủ thiếp đi.
Cánh cửa bị đẩy ra vang lên tiếng “kẹt–” khe khẽ nhưng không hề có tiếng động đóng lại, phảng phất như chưa hề phát sinh chuyện gì, tất cả đều tĩnh lặng như trước.
Thiên Tôn ngủ không an tĩnh lắm, y mơ một giấc mơ, nó rất chân thực, hơn nữa còn đủ khiến y điên cuồng. Trong giấc mộng, người nọ đứng giữa cánh rừng hoa đào, cánh hoa rơi lả tả dính vào y phục người nọ. Bên môi nhếch chút ý cười, người nọ vươn tay về phía y rồi khẽ vuốt ve hai gò má, ghé sát tai y thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ, giống như đôi nhân tình đang kéo dài lời âu yếm, khiến lúm đồng tiền trên má bất giác ửng hồng. Hoa đào, gió mát, người yêu, tất cả những thứ này đều xuất hiện trong mộng của Thiên Tôn, y bất giác mở miệng kêu lên tên người nọ.
Sau đó y sực tỉnh, Thiên Tôn mở mắt, than lửa cháy vượng nên đốt hết nhanh hơn cả giấc ngủ của y, hun cho mặt Thiên Tôn phát nóng, trên người chẳng biết được choàng thêm một tấm áo lông từ khi nào, Thiên Tôn nắm nó thật chặt, lúc này chỉ cảm thấy trong lòng đang nóng lên.
Thiên Tôn vẫn tựa trên tháp nhỏ, tưởng niệm về giấc mộng ban nãy, nở nụ cười.
Năm. Tham lam
Thiên Tôn vẫn cho mình là một người vô dục vô cầu, chỉ cần người trên giang hồ đừng tìm đến phiền toái thì tất cả đều có thể thương lượng.
Thế nhưng trải qua nhiều năm như vậy, Thiên Tôn đột nhiên phát hiện mình vẫn chưa đủ. Cái gì chưa đủ? Thiên Tôn vẫn không nghĩ rõ được, cho tới khi nghe tin Diệp Tử Câm có thai, Thiên Tôn mới đột nhiên giật mình phát hiện rốt cuộc y đang bất mãn với cái gì.
Không phải một nương tử mỹ mạo trẻ tuổi, không phải một hài tử vẫn chưa ra đời, mà là… mỗi khi nhớ đến Thiên Tôn đều ép buộc mình không nên nghĩ nữa, không phải là không muốn, mà là không dám nghĩ.
Đã tới bước này rồi, còn có thể làm gì được nữa?
Từ lần trước sau khi Thiên Tôn nằm mộng, lúc Ân Hậu trở lại Thiên Tôn còn không trốn tránh hắn nữa, trái lại còn cùng hắn trêu ghẹo, giữa hai người đều ăn ý không nhắc lại ký ức một ngày kia, chuyện nên nói thì nói việc nên cười cứ cười, hôm nay có việc vui như vậy, Ân Hậu tất nhiên sẽ tới tìm Thiên Tôn rồi.
Lúc này Thiên Tôn đang ngồi trong đình viện ngắm hoa, trong đình viện của Thiên Tôn chỉ có duy nhất một cây hoa đào. Cánh hoa màu phấn hồng hơi khép lại, có thể mơ hồ nhìn thấy tâm hoa bên trong, lúc này buổi ngày vẫn còn chút lạnh, gió thổi tới nhẹ nhàng ve vẩy cánh hoa, thỉnh thoảng làm cánh hoa hơi rung động, đung đưa giọt sương sớm còn đọng lại bên trên.
Thiên Tôn mặc một thân bạch y đơn bạc ngồi trên băng đá, tay trái chống cằm, tay phải bưng chén rượu, trông rất thích ý. Ân Hậu vừa vào cửa đã trông thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được trêu ghẹo Thiên Tôn, “Rất có bộ dáng mỹ nhân ngắm hoa.”
Thiên Tôn không lên tiếng, nhẹ nhàng quét mắt qua Ân Hậu một cái, sau đó đặt chén rượu xuống, đẩy bầu rượu trên bàn khỏi Ân Hậu vừa ngồi xuống trước mặt một cái, miệng nói, “Rượu ta đây ủ ba mươi mấy năm, mới không cho ngươi uống đâu.”
Ân Hậu tất nhiên biết tính Thiên Tôn, cười lắc đầu một cái, đoạt lấy chén của y rồi rót rượu vào, sau đó uống một hơi cạn sạch, uống xong mới rót chén khác đưa cho Thiên Tôn, nói, “Trời giá rét sao không mặc nhiều chút? Rượu này lạnh cũng không hâm nóng, lớn tuổi rồi phải chú ý đến thân thể.”
Thiên Tôn nhìn một loạt động tác của Ân Hậu, vươn tay che miệng ho khan hai tiếng sau đó nhận lấy chén rượu Ân Hậu đưa tới, cảm thấy chén rượu trong tay có chút ấm nóng, kiềm chế lại xao động trong lòng, y lơ đãng trả lời, “Ngươi mới lớn tuổi, ta luyện nội công vốn không sợ hàn, còn cần ngươi lo cho ta sao, mà rượu này uống lạnh mới ngon, hâm nóng ít hẳn mùi vị.”
Ân Hậu nhìn dáng vẻ không thèm để ý của Thiên Tôn, tất nhiên cũng không cưỡng cầu, dù sao hai người đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, Thiên Tôn có nghe hay không Ân Hậu tất biết.
Hai người ngồi uống rượu, Thiên Tôn không nhịn được mở miệng hỏi, “Nghe nói tiểu nha đầu Tử Câm kia có tin vui?”
Ân Hậu tựa hồ không nghĩ tới việc Thiên Tôn đã biết chuyện này, nhưng thầm nghĩ trước mình vừa cãi nhau với y, đi tìm người khác cũng biết không ít tin, dù sao Lục Thiên Hàn đâu giận dỗi với y, tất nhiên y có thể biết tin từ bọn Lục Thiên Hàn, liền gật đầu, nói câu phải.
Thiên Tôn nhìn nụ cười trên mặt Ân Hậu, chén rượu trong tay siết thật chặt, sau đó cũng cười theo, thấp giọng nói câu chúc mừng, Ân Hậu thấy Thiên Tôn nở nụ cười, nói tiếp, “Lần sau có thời gian ngươi theo ta đi Ma Cung, chúng ta lấy tên cho hài tử trong bụng Tử Câm, được không?”
Thiên Tôn chỉ khẽ ừ một tiếng, không nói thêm gì, ngược lại Ân Hậu đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi, “Lẽ nào ngươi cho là hôm nay ta tới đây vì muốn nói cho ngươi biết chuyện Tử Câm có tin vui?”
Ân Hậu thấy Thiên Tôn nghiêng đầu, nét mặt đầy vẻ nghi hoặc liền vươn tay ra sờ đầu y nhưng lại bị y đánh bay, hắn thu tay về, nói, “Ta tới tìm ngươi uống rượu, rượu ta đưa lúc trước đâu?”
Thiên Tôn sửa lại tóc bị Ân Hậu làm loạn, liếc hắn một cái, nói, “Ném rồi.” Ân Hậu ngây người tại chỗ, ném, ném làm gì? Đang muốn hỏi Thiên Tôn tại sao lại ném thì thấy trên mặt y đột nhiên hiện lên ý cười, nhất thời liền minh bạch, được rồi, Lão quỷ này đang hù hắn đây.
Thiên Tôn thấy dáng vẻ sáng tỏ của Ân Hậu, thầm nghĩ hỏng rồi, Lão Ma Đầu này đang muốn cùng y liều mạng, liền vội đứng lên định bỏ chạy nhưng vẫn bị Ân Hậu đã sớm chuẩn bị kéo lại, hai người liền đùa giỡn, chỉ là trò đùa trẻ con giữa bạn bè, đang đánh vui vẻ, Thiên Tôn bất cẩn vấp chân vào chậu hoa té ngã, mà nhắc tới cũng khéo, Ân Hậu cũng thuận thế ngã theo Thiên Tôn, cứ như vậy nằm trên người y.
Ân Hậu chống tay bên tai Thiên Tôn để tránh đè nặng lên y, lúc hai người ngẩng đầu lên đều cùng chạm vào ánh mắt của đối phương, họ đều trầm mặc.
Ở trong thế giới nhỏ hẹp này của hai người, họ cùng cảm thụ hô hấp lẫn nhau, không ai lên tiếng nói chuyện, nhưng chung quy vẫn phải có một người mở miệng trước, Thiên Tôn bị đè bên dưới hơi chếch đầu, dời ánh mắt đang dán trên mặt Ân Hậu đi sau đó dùng tay trái đẩy hắn, ra hiệu hắn đứng lên, Ân Hậu bị Thiên Tôn đẩy một cái cũng lấy lại sức, đứng dậy khỏi người Thiên Tôn, hai người đều bò lên, mỗi người tự phủi bụi bặm vốn không hề có trên y phục, sau đó đưa lưng về đối phương, không nói gì.
Luôn có một người muốn phá vỡ sự trầm mặc trước, Ân Hậu bèn ho khan hai tiếng, nói, “Hôm nay ta uống rượu hơi nhiều, ta về trước, ngày khác trên Ma Cung, chúng ta lại gặp.”
Còn chưa đợi Thiên Tôn trả lời Ân Hậu liền vội vã rời đi, nghe tiếng Ân Hậu đi xa, Thiên Tôn cũng thở phào nhẹ nhõm, tới ngồi lại trên băng đá, xoa xoa vành tai đỏ ửng, thầm nghĩ nếu như cúi xuống thêm một chút nữa… Vội vàng lắc đầu một cái, có phải lòng mình quá tham lam?
Sáu. Phàm ăn
Từ sau khi Thiên Tôn lấy tên cho hài tử của Ân Hậu rồi rời Ma Cung trở về, bỗng đột nhiên trở nên rất có khẩu vị.
Có lẽ do nhìn Diệp Tử Câm vì có bầu mà hơi béo lên nên Thiên Tôn mới có cảm giác mấy chục năm này có phải mình quá gầy không, nghĩ nếu ăn nhiều một chút chắc cũng có thể bù lại.
Thế nên đám tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh Thiên Tôn đều vui mừng điên rồi, mấy ngày qua Thiên Tôn chỉ uống rượu, cơm nước cũng không ăn, mắt thấy cả người y đều gầy hẳn, lần này rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn ăn cơm, đúng là chuyện tốt vô cùng, vì vậy đám tiểu nha đầu đều linh động hẳn lên, ngày ngày thay đổi món mới nấu cho Thiên Tôn.
Đám tiểu nha đầu vui vẻ đi nấu, Thiên Tôn cũng vui vẻ đi ăn, mỗi ngày lại nấu một món mới, hôm nay chưng lộc vĩ chưng hoa vịt, ngày mai sẽ nướng gà ấp mới nở, Thiên Tôn ăn mãi cũng bắt đầu ngán, đám tiểu nha đầu cảm thấy ngày ngày cho Thiên Tôn ăn đồ đầy dầu mỡ cũng không tiện nên bắt đầu nấu đồ chay, xem Thiên Tôn như thỏ mà nuôi, Thiên Tôn mới bắt đầu ăn thì khá hài lòng, nhưng sau đó thấy ngán bèn dứt khoát không ăn nữa, đám tiểu nha đầu lại cuống cuồng cả lên, vội vàng tiếp tục đổi món, ngay cả đồ chay mặn đều có, nhưng Thiên Tôn sống chết vẫn không chịu ăn, mới đầu chỉ cự tuyệt thức ăn đám tiểu nha đầu mang tới cửa, sau đó hễ tới giờ dùng cơm liền biến mất, không biết đã chạy đi chỗ nào rồi, điều này khiến cho đám tiểu nha đầu muốn dốc lòng nuôi lão nhân gia Thiên Tôn béo một chút lập tức rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.
Tại sao Thiên Tôn lại không chịu ăn? Theo lời mà bản thân y từng nói ngày trước, bởi vì mấy hôm rồi thật sự ăn quá nhiều, cảm giác thức ăn chất đống đầy ra đó, không ăn thêm được.
Cục diện như thế vẫn duy trì cho đến khi Ân Hậu tới tìm Thiên Tôn để y nếm thử canh gà hắn nấu cho Diệp Tử Câm mà kết thúc.
Một ngày, Ân Hậu mang theo canh gà nấu cho Diệp Tử Câm cho Thiên Tôn, vừa vặn gặp Thiên Tôn đang lén trốn khỏi giờ cơm, liền kéo người về lại, dưới ánh mắt cảm kích của đám tiểu nha đầu nhấn Thiên Tôn ngồi xuống ghế, Ân Hậu ngồi xuống đối diện Thiên Tôn, múc canh gà vào bát mà tiểu nha đầu mang tới cho y, nói, “Ta hầm canh gà cho Tử Câm, ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào?”
Thiên Tôn không nhận bát canh, cầm nó đẩy về lại, nói, “Ngươi nấu cho Tử Câm, ta uống nó làm gì, mang đi mang đi.”
Ân Hậu nhíu mày, hỏi Thiên Tôn, “Thật sự không muốn?”
Thiên Tôn làm mặt ghét bỏ, liên tục xua tay, “Không muốn, không muốn.”
Nhưng mà Ân Hậu đâu phải là người dễ dàng bỏ qua như vậy? Thiên Tôn còn chưa phất tay xong Ân Hậu đã giữ mặt Thiên Tôn lại, trực tiếp bưng bát lên rót xuống, Thiên Tôn đột nhiên bị đổ vào miệng liền sặc một cái, ho khan mãnh liệt.
Ân Hậu buông tay ra, giúp y vỗ lưng, chờ tiếng ho khan của Thiên Tôn nhỏ hơn một chút lại mở miệng, “Gần đây ngươi lên cân hử? Cảm xúc trên mặt không giống với lúc trước.” nói xong liền muốn đưa tay sang bóp mặt Thiên Tôn một cái, Thiên Tôn vội vàng né tránh, bình ổn hô hấp, mắng, “Lão Ma Đầu ngươi làm gì vậy hả, muốn sặc chết ta chắc, ai lên cân chứ!”
Ân Hậu đặt bát xuống, nói, “Ngươi cứng cáp lắm, không mập, đúng rồi, mùi vị canh gà thế nào?”
Thiên Tôn lườm hắn một cái, nói, “Thoáng cái rót hết ai nếm được mùi gì chứ.”
Nghe nói thế, Ân Hậu lại múc thêm một chén đưa cho Thiên Tôn. Lần này Thiên Tôn chậm chạp nhận lấy, sau khi uống xong liền bắt gặp ánh mắt mong đợi của Ân Hậu, Thiên Tôn giả vờ làm dáng suy nghĩ sâu sắc cả buổi mới bật ra được một chữ tốt.
Có điều câu trả lời này đúng là khiến Ân Hậu rất vui vẻ, nói, “Lần này có thể nấu cho Tử Câm ăn rồi.”
Thiên Tôn chậm rãi phun ra vài chữ, “Bắt ta ra thử nghiệm nhỉ.” Ân Hậu không lên tiếng, Thiên Tôn tự nhiên cũng không nói tiếp nữa.
Chờ Ân Hậu đi rồi, trong lòng Thiên Tôn có chút cảm giác khó chịu, hiện tại mình còn đang cưỡng cầu cái gì đây, người ta có nương tử, hài tử cũng có, còn gì để nói đây, tất cả những thứ này đều là tự mình đa tình thôi.
Sau đó, đám tiểu nha đầu phát hiện Thiên Tôn lại bắt đầu ăn cơm, thế nhưng không hề uống canh gà.
Bảy. Nhục dục
Ân Hậu đã rất lâu rồi không đến.
Thiên Tôn ngồi trong đình viện ngắm hoa đào rơi đến ngẩn người, gió thổi mạnh hơn lúc trước nhiều, thổi đến mức mặt của đám tiểu nha đầu đều đau, đám tiểu nha đầu vội vội vàng vàng trốn vào trong phòng, nhìn thấy Thiên Tôn vẫn ngồi ở bên ngoài, một đám liền đi lên, hỏi, “Thiên Tôn, bên ngoài gió lớn sao còn chưa vào phòng?”
Thiên Tôn tỉnh táo lại, giương mắt nhìn đám tiểu nha đầu đang vây xung quanh mình, không trả lời vấn đề mà hỏi ngược lại các nàng, “Gần đây Ân Hậu có đến không?”
Đám tiểu nha đầu sững sờ, hết ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai biết vì sao Thiên Tôn lại đột nhiên hỏi như vậy nên không một ai trả lời, Thiên Tôn không thấy đáp, vừa định mở miệng nói gì đó thì một người trong đám tiểu nha đầu chợt lên tiếng, “Thiên Tôn, không phải hồi trước Ân Cung chủ có đến nói gần đây ngài ấy phải ra ngoài một chuyến sao, chắc khoảng mười mấy ngày, hôm đó Ân Cung chủ có mang theo bánh ngọt đến ăn, người không nhớ rõ ạ?”
Nghe xong lời này, Thiên Tôn gật đầu một cái, đúng là có chút ấn tượng như thế thì phải, lần trước Ân Hậu đến nói hắn muốn biến mất một khoảng thời gian, mình còn giễu cợt hắn đi trốn nợ tình, sao lại quên ngay rồi? Có điều bánh ngọt đó ăn rất ngon. Tạm dừng suy nghĩ, Thiên Tôn đuổi đám tiểu nha đầu vây quanh mình đi, bảo các nàng mau trở về phòng, bản thân thì đứng dậy duỗi tay duỗi chân, hoạt động một chút rồi lập tức trở về phòng, vừa đi vừa rụt cổ vào trong vạt áo, trời có chút lạnh, lát nữa còn phải gọi đám nha đầu kia pha cho mình một bình trà nóng một chút để uống.
Ân Hậu đã đi đâu? Tất nhiên không phải như Thiên Tôn nói đi trốn gì nợ tình gì đó, có điều cũng chạy tới chỗ một cô nương, về phần đi làm gì, sau này hãy nói.
Nhiệt độ trong phòng xác thực dễ chịu hơn so với bên ngoài nhiều, tuy rằng một người rất quạnh quẽ nhưng dù sao cũng đỡ hơn việc ngồi bên ngoài bị gió lớn quất vào mặt đến đau xót. Thiên Tôn là người chịu được nhàm chán vắng lặng, nếu không cũng sẽ không lựa chọn cuộc sống nhiều năm trên ngọn núi này cùng đám tiểu nha đầu cộng thêm mấy tên hạ nhân, không hỏi tới thế sự.
Theo lời của Thiên Tôn mà nói, bởi vì già rồi, năm tháng không cho phép y tiên y nộ mã(1) như khi còn trẻ nữa, tiêu sái phóng túng, dùng chén lớn uống rượu, đói đâu ăn đó, lúc này y thỏa mãn với tĩnh lặng như bây giờ, tình nguyện ngắm hoa trong tiểu viện chứ không nguyện cưỡi ngựa thiên nhai.
(1) Thiếu niên ăn mặc đẹp cưỡi tuấn mã, có thể hiểu là hào hoa phong nhã
Thật sự thỏa mãn sao? Kỳ thật Thiên Tôn cũng không thường xuyên tự hỏi mình như vậy, nếu như không phải trong mộng lúc nào cũng xuất hiện gương mặt của người kia, thì có thể đời này Thiên Tôn sẽ không muốn cùng hắn có thêm bất kỳ dây dưa nào nữa, chỉ bởi vì không nỡ, lại lưu luyến. Thế giới trong mộng luôn rất tốt đẹp, thời gian dừng lại tại thời niên thiếu của hai người, mặc dù khi ấy có cãi vã gây gỗ, nhưng ít ra lúc đó hai người có thể cùng đối phương đang mệt mỏi ngã xuống thảm cỏ nhìn nhau mỉm cười, sau đó chờ Ngân Yêu Vương đúng giờ xuất hiện kêu bọn họ quay về, hai người lại kề vai sát cánh đi bên nhau, ánh tà dương kéo dài hai cái bóng của họ, càng kéo càng dài, tựa hồ muốn đem hình ảnh tự nhiên trong chớp mắt này cố định ở đây.
Trong mộng, Thiên Tôn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y không thể nào quên được, gương mặt kia đã sớm khắc vào lòng y, tiếp đó sẽ nhìn người kia mi mắt đều cười, đó là nụ cười mà Thiên Tôn thích nhất, dung mạo giãn ra, phảng phất toàn bộ ôn nhu đều được hòa tan bên trong. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, gương mặt dịu dàng kia dần trở nên trống không, Thiên Tôn hoảng hốt nhớ lại, cuối cùng cũng tìm thấy ánh mắt quen thuộc nhưng lại không tìm ra ôn nhu vốn có, tiếp đó, mỗi lần Thiên Tôn tới gần, gương mặt kia sẽ hóa thành cánh hoa theo gió tản đi, cơn gió lặng lẽ, mang đi lưu luyến mệt mỏi của Thiên Tôn.
Thiên Tôn hết lần này đến lần khác thức tỉnh từ trong mất mát, sau đó ngồi phát ngốc đến tận khi trời tảng sáng. Thiên Tôn biết vì sao lại như vậy, bởi vì ôn nhu trên gương mặt đó hiện tại đâu thuộc về mình, có lẽ trước đây cũng chưa từng thuộc về mình.
Người kia chỉ biết há mồm ngậm miệng gọi mình là “Lão quỷ”, hay ghét tên lộ si mình gây phiền toái cho hắn. Sau khi cưới Diệp Tử Câm, người kia đã không còn gọi mình nữa, cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện lúc mình đang lạc đường, sau đó xoa tóc trách cứ mình chỉ biết quấy rối, bởi vì bây giờ trong lòng hắn đã có ái thê, làm gì còn lòng dạ rảnh rỗi mà đi quản những người không quan trọng khác? Thiên Tôn biết rõ ràng như thế nhưng vẫn không quên được, không quên được việc hai người đã quen biết nhau từ nhỏ, đã làm bạn với đối phương từ nhỏ.
Nhưng mà, vận mệnh luôn thích đùa cợt người khác, phá hủy giấc mộng tốt đẹp này.
Thiên Tôn nằm co rúc trên tháp, vài sợi tóc màu bạc tán loạn trên mặt, có chút ngưa ngứa nhưng y không muốn để ý đến nó, chỉ muốn nhắm mắt lại chợp mắt một lúc, vì vậy hòa theo tiếng gió, Thiên Tôn liền ngủ thiếp đi.
Thiên Tôn ngủ một giấc kéo thẳng đến chạng vạng, có thể đám tiểu nha đầu cảm thấy gần đây y khá mệt mỏi nên đều không đến quấy rối, thế nên mới khiến y ngủ đến quên giờ giấc như vậy.
Thiên Tôn đang ngủ say bỗng bị cảm giác ấm áp trên mặt làm tỉnh, chợt mở mắt liền thấy gương mặt thường xuyên xuất hiện trong mộng đang phóng to ngay trước mắt mình, đẩy người trước mặt ra, Thiên Tôn dịch vào trong một chút. Có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ nên Thiên Tôn có chút không rõ rốt cuộc đây là mộng hay là hiện thực, bởi vì mình thường mơ thấy cảnh tượng như vậy, còn chưa kịp ngẫm nghĩ kỹ chợt nghe người trước mắt gọi y.
“Tiểu Du.”
Trong lòng Thiên Tôn ‘thịch’ một cái, một tiếng này làm cho tim Thiên Tôn cũng phải mềm mại, không kiềm chế nổi mà đập nhanh hơn, trong mơ người nọ vẫn thường gọi mình như vậy, cho nên chắc là đang nằm mơ đi? Thiên Tôn còn chưa kịp hưng phấn đã bị chính kết luận của mình đả kích một phát.
“Ân Cung chủ, về rồi?” thanh âm Thiên Tôn lành lạnh trong trẻo, càng kéo xa khoảng cách của hai người.
Ân Hậu đưa tay ra xoa mặt Thiên Tôn, tỉ mỉ vuốt ve, thấp giọng tiếp tục gọi tên y, “Tiểu Du.”
Trái tim Thiên Tôn không nhịn được lại nảy lên, không nhịn được mà thử cảm nhận ấm áp trên mặt, không nhịn được muốn đòi hỏi nhiều hơn. Ỷ vào việc đang ở trong mộng, Thiên Tôn cũng đưa tay ra mò lại, hành động này chọc cho Ân Hậu bật cười.
Thiên Tôn đột nhiên đỏ mặt, thu tay về, trợn mắt nhìn Ân Hậu một cái, nói, “Có gì vui mà cười? Ân Cung chủ không quay về với Tử Câm, tới chỗ ta làm gì.”
Loại khẩu khí này, cẩn thận nghe đúng là có chút chân tình bên trong, mà Ân Hậu vừa nghe đã hiểu, liền kề sát Thiên Tôn, nói bên tai y, “Giận rồi? Gọi ta tận hai lần Ân Cung chủ.”
“Hừm, Ân Cung chủ ngươi lợi hại như vậy, ta nào dám tức giận với ngươi, hơn nữa…” còn chưa nói xong, Thiên Tôn đã bị động tác sau đó của Ân Hậu dọa sợ.
Ân Hậu cúi đầu hôn lên cái miệng đang lảm nhảm của Thiên Tôn, nhẹ nhàng trằn trọc, sau đó liếm trên môi Thiên Tôn một hồi. Thiên Tôn lúc này như bị sét đánh, vung tay muốn cho Ân Hậu một cái tát, chỉ là tay còn chưa vung đã bị Ân Hậu nắm chặt, sau đó hôn còn sâu hơn, nụ hôn của Ân Hậu bá đạo như tính cách của hắn, không cho Thiên Tôn cơ hội phản kháng hay nói chuyện, tựa hồ muốn chiếm lấy toàn bộ Thiên Tôn, Thiên Tôn cảm giác được Ân Hậu từng chút từng chút mở răng y ra, từng chút một tiến công, từng bước một xâm nhập, chiếm lĩnh, mà y chỉ có thể đỏ mặt tùy ý Ân Hậu làm xằng làm bậy. Thiên Tôn hung hăng ám thị mình đây chỉ là mộng đây chỉ là mộng nhưng cuối cùng vẫn chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng của Ân Hậu, vô lực đi suy nghĩ những thứ khác.
Gió đêm buổi sớm nhẹ nhàng thổi qua ngọn cây, vang tiếng lá bay, hết thảy đều yên tĩnh như vậy.
Trong phòng, Ân Hậu buông đôi môi ướt nước của Thiên Tôn ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt qua khóe môi y, sau đó tới gần bên tai Thiên Tôn ngậm lấy vành tai kia, hai tay Thiên Tôn lúc này chỉ có thể choàng lên cổ Ân Hậu, cảm thụ cảm giác tê dại nhè nhẹ đến từ vành tai cùng với ham muốn tràn ngập trong không khí. Động tác Ân Hậu không hề dừng lại, hôn từ vành tai xuống cổ Thiên Tôn, để lại dấu vết khiến người ta xấu hổ. Thiên Tôn vẫn còn chút tỉnh táo, lúc này có chút nửa muốn nửa không, tại sao Ân Hậu lại dịu dàng như thế, quả nhiên là bởi vì đang ở trong mộng sao, mà giấc mộng này lúc nào thì tỉnh lại, và cả Diệp Tử Câm… Nghĩ đến Diệp Tử Câm, Thiên Tôn chợt thoáng kinh hãi, khí lực không còn lập tức quay trở về, đưa tay đẩy Ân Hậu ra.
Ân Hậu đang hôn hài lòng bỗng bất thình lình bị người trong ngực đẩy ra, có chút khó hiểu, liền nghe Thiên Tôn nói, “Lão lưu manh ngươi có biết mình đang ở đây làm gì không? Ngươi xứng đáng với Tử Câm sao?”
Ân Hậu vừa nghe như vậy liền hiểu, trong lòng Thiên Tôn trước sau vẫn có điều cố kỵ, vì vậy cũng không cưỡng cầu, thở một hơi dài rồi lại đưa tay lên sờ mặt Thiên Tôn, Thiên Tôn vừa định đẩy tay Ân Hậu ra nhưng bỗng cảm giác rất mệt, bèn nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
…
Thiên Tôn mở mắt ra, chợt ngồi dậy, dọa cho tiểu nha đầu vừa đẩy cửa vào chuẩn bị gọi Thiên Tôn rời giường sợ hết hồn, Thiên Tôn nhìn chằm chằm tiểu nha đầu hỏi, “Ngày hôm qua Ân Hậu có tới không?”
“Không có ạ, chúng ta không hề nhìn thấy.” Tiểu nha đầu thấy hơi kỳ quái, ngày hôm qua không có ai tới hết.
Thiên Tôn nghe xong thì yên tâm gật đầu, sau đó bảo tiểu nha đầu đi ra ngoài, còn mình xuống giường, vừa ngang qua trước gương ánh mắt liền bị hấp dẫn, lúc này, trên cổ của Thiên Tôn trong gương có vài dấu màu đo đỏ…
Tiểu nha đầu vừa nãy còn chưa đi xa đã nghe thấy tiếng thứ gì bị vỡ, vội vàng quay lại, chỉ thấy Thiên Tôn đỏ mặt vừa đấm vào gương vừa há miệng mắng chửi.
Gió bên ngoài thổi vút qua ngọn cây, àoo, ngoài kia, ánh mặt trời vừa mọc.