Thật Tốt Khi Là Góa Phụ

Chương 5



Ta lạnh mặt đáp: "Mong Thế tử cân nhắc lời nói! Được gả cho một anh hùng như Tạ tiểu Tướng quân là vinh dự của ta. Sao hả? Thế tử nguyền rủa chàng, có phải muốn ép ta lên triều kêu oan không?"

"Thế tử." Đường tỷ yếu ớt gọi một tiếng.

Cố Trường Phong kìm nén cảm xúc, oán hận liếc nhìn ta một cái, rồi quay lại dìu lấy đường tỷ mà rời đi.

"Bất cứ thứ gì không phải của ngươi, ngươi không nên tham vọng. Chuẩn bị hôn lễ của ngươi cho tốt đi."

Bá mẫu để lại một câu chua cay rồi cũng rời đi.

Ta phải nén cười mới không bật lên thành tiếng.

Hai tháng sau, cuối cùng ngày ta và Tạ Tử Từ thành thân cũng đến.

Ngày đại hôn, phủ Tướng quân chẳng mấy náo nhiệt, thậm chí có phần hiu quạnh.

Không có tiếng trống rộn ràng, cũng chẳng có đông đảo khách khứa, chỉ lác đác vài đồng liêu, giữa sắc đỏ phủ khắp phủ, họ phải cố nén cảm giác ngượng ngùng.

Ngay cả mẹ chồng ta cũng chỉ xuất hiện một lát, rồi viện cớ thân thể không khỏe để sớm rời khỏi tiệc.

Sau nghi lễ đơn giản, ta được đưa vào tân phòng.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Tử Từ đẩy cửa bước vào, ẩn sau tiếng ho khẽ, hắn cẩn thận vén khăn che mặt của ta lên.

Trên người hắn không có mùi rượu, mà là mùi thuốc nhè nhẹ, mang vị đắng nhưng thanh tao, khô ráo và dễ chịu.

"Đã để nàng chịu thiệt thòi rồi."

Hắn đang nói đến sự giản đơn trong lễ thành hôn hôm nay, so với phủ Vĩnh An Hầu, quả thực có phần khiêm tốn.

Cố Trường Phong cố tình đẩy sớm ngày cưới của hắn và Thẩm Hinh, trùng với ngày cưới của ta và Tạ Tử Từ.

Phần lớn khách khứa đều đã đến phủ hắn, khiến phủ Tướng quân trở nên lạnh lẽo.

"Không sao, yên tĩnh một chút cũng tốt. Không ai ép phu quân uống rượu nữa."

Ta liếc nhìn hắn một cái rồi vội vàng quay đi.

Khi xưa ta từng thấy hắn cưỡi ngựa qua phố, được rất nhiều cô nương yêu thích ngắm nhìn.



Giờ đây, hắn đã trở nên sa sút vì bệnh tật.

Ánh mắt ta dừng lại trên chén rượu hợp cẩn trên bàn.

Hôm nay e là chẳng uống được.

Nỗi lo còn chưa kịp thành hình thì Tạ Tử Từ đã đưa chén rượu hợp cẩn đến trước mặt ta.

Trước khi ta gả cho hắn, mẹ chồng đã sai người đưa cho ta một quyển sách dày cộp, ghi rõ những điều cần chú ý trong cuộc sống của Tạ Tử Từ.

Điều đầu tiên là hắn không được uống rượu.

"Hôm nay là ngày đại hỷ, lễ nghi không thể bỏ qua."

Hắn nở nụ cười nơi khóe môi.

Rượu mạnh vừa trôi xuống họng, hắn lập tức bắt đầu ho sù sụ.

Cơn ho dữ dội đến mức tưởng chừng như có thể làm thân thể hắn vỡ tan ra.

"Chàng không sao chứ? Có cần mời lang trung đến không?"

Ta vội vàng đỡ lấy hắn.

Nếu hắn c.h.ế.t ngay trong đêm tân hôn, ta e rằng cái danh "khắc phu" sẽ đè nặng lên ta, cuộc sống sau này sẽ khó khăn biết bao.

"Không sao, nhất thời chưa c.h.ế.t được."

Hắn nói trúng vào nỗi lo trong lòng ta, khiến ta ngượng chín mặt.

Cơn ho dần dần lắng xuống.

Trong phòng, tiếng nến đỏ cháy xì xào vang lên.

Cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài.

"Nghỉ ngơi sớm đi."



Ta ngủ một giấc ngon lành, mãi đến khi mặt trời lên cao mới từ từ tỉnh dậy.

"Ta có nên đi thỉnh an mẫu thân không?"

Tạ Tử Từ đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi đọc sách trên nhuyễn tháp*.

(*)Nhuyễn tháp: là một loại ghế dài hoặc giường nhỏ, có thể hiểu là một chiếc ghế sofa mềm mại hoặc giường ngắn dùng để ngồi hoặc nằm nghỉ. Thường xuất hiện trong các gia đình quyền quý hoặc nhà giàu ở Trung Quốc thời xưa, "nhuyễn tháp" được bọc đệm hoặc chăn mềm, tạo sự thoải mái khi nghỉ ngơi.

Ta cảm thấy có chút bối rối.

Hắn nhướn mày nhìn ta.

"Ta đã nói với mẫu thân rồi, lát nữa hãy đi. Nàng cứ ăn chút gì đã rồi tính."

Ta mỉm cười chân thành.

Kiếp trước, ngày đầu tiên khi ta gả cho Cố Trường Phong, Hầu phu nhân đã làm khó ta.

Trời còn chưa sáng, bà đã sai nhũ mẫu đến gõ cửa, bắt ta đứng ngoài trời lạnh suốt hai canh giờ, mãi sau mới cho vào.

Kiếp này, ta lo rằng nhà họ Tạ cũng sẽ như vậy, nên cố tình dậy muộn để xem họ có làm khó dâu mới không.

Khi vào đến phòng khách, mẫu thân của Tạ Tử Từ - Lâm thị, còn có một cháu gái là họ hàng xa tên là Lâm Nhân Nhân.

Chưa kịp để mẹ chồng lên tiếng, Lâm Nhân Nhân đã vội vàng nói:

"Giờ này đã đến lúc ăn trưa rồi, ta chưa từng thấy nhà nào có nàng dâu mới mà lại lười biếng như vậy!"

Tạ Tử Từ khẽ ho hai tiếng:

"Là do sức khỏe của ta không tốt, Tịch nhi vì chăm sóc ta nên mới dậy trễ, mong mẫu thân đừng trách."

Lâm thị lạnh nhạt đáp: "Sức khỏe không tốt thì cứ ở phòng dưỡng bệnh, sau này cũng không cần đến thỉnh an."

Ta hơi nghiêng đầu, khẽ nói với Tạ Tử Từ: "Cảm ơn chàng."

Ánh mắt bà lóe lên sự giận dữ, giọng bà cũng trở nên nghiêm khắc hơn.

"Ta không phải nói ngươi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.