‘]花嫁: Phiên âm tiếng Nhật là Hana yome, có nghĩa là cô dâu. Đây là từ tiếng Nhật, không phải tiếng Trung, chị tác giả thích dùng tiếng Nhật
lắm nhé.
Ngày lại mặt của Như Lan làm rất tưng bừng, bày ra sáu bàn tiệc, không chỉ
có rất đông họ hàng bạn bè thân thiết, ngay cả vợ chồng Mặc Lan với dì
Khang cũng đến. Lão phu nhân vô cùng không vui, trong bữa tiệc chỉ lạnh
nhạt nhìn chằm chằm Vương thị khiến Vương thị cúi đầu không dám nói lời
nào. Dì Khang ngồi bên cạnh Vương thị, dáng điệu dịu dàng điềm đạm như
xưa.
Sau khi ăn xong, lão phu nhân cùng Vương thị lôi kéo Như Lan hỏi thăm
cuộc sống sau hôn nhân, sau đó ba chị em đều rời đi uống trà nói chuyện.
Mặc Lan và Như Lan chia nhau về viện của mình hồi tưởng lại chuyện cũ
một lúc, sau đó đồng thời tụ tập về Mộ Thương trai của Minh Lan. Minh
Lan thấy hai vị oan gia này cùng ở trong phòng mình thì bị một trận hãi
hùng khiếp vía, chỉ có thể nhắm mắt gọi Đan Quất dâng trà.
Trà xanh Thường Thanh tỏa mùi thơm ngát dễ chịu, pha hai nước liền hiện
ra màu xanh biếc đẹp đẽ. Mặc Lan khoác áo khoác sa mỏng bằng lụa xanh
màu hồ nước, rạng sáng đầu xuân rất tươi đẹp quyến rũ, chị ta xoay cái
chén trà sứ trắng, giữa lông mày có mấy phần buồn rầu, chậm rãi nói:
“Sớm muộn gì sân của chúng ta cũng dành cho người khác, chỉ không nghĩ
lại sớm như vậy, cũng không để lại lâu một chút, đúng là nước lã đổ ra
ngoài rồi.”
Mặc Lan vừa xuất giá, Sơn Nguyệt cư đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ để lại
một đứa hầu gái trông giữ quét tước. Từng là nơi đầy tiếng cười nói, bây giờ người đi thì nhà trống. Thực ra Đào Nhiên quán cũng bắt đầu được
dọn dẹp, chẳng qua thời gian chưa lâu. Như Lan vừa thấy Mặc Lan là giống như gà chọi dựng thẳng lông toàn thân chờ khai chiến, nghe vậy lập tức
muốn phản kích. Minh Lan vội vã đoạt trước, cười nói: “Chị dâu đã có hai đứa bé rồi, anh Ba với em Tư cũng phải cưới vợ, chúng ta thì đều đi lấy chống, nhà này sớm muộn gì cũng phải cho cháu trai cháu gái chúng ta ở. Trong nhà nhân khẩu đông đúc, không phải là chuyện tốt sao?”
Mặc Lan bình tĩnh nhìn Minh Lan, khẽ cười nói: “Em Sáu đúng là càng ngày càng khéo léo, chẳng trách có thể gả vào nhà cao của rộng. Mấy chị em
trong nhà sợ là em có phúc nhất.”
Minh Lan lập tức bày sắc mặt đoan chính: “Hôn nhân đại sự, em chỉ biết nghe cha mẹ người lớn sắp xếp.”
Như Lan che miệng cười khẽ, lập tức nói: “Đúng vậy! Hôn nhân là đại sự,
đương nhiên phải nghe lời cha mẹ, sao có thể tự quyết định?” Minh Lan
không nhịn được liếc chị ta một cái, bà chị này rõ ràng là đã quên mất
chồng của mình kiếm được như thế nào.
Mặc Lan vẻ mặt vẫn tự nhiên cười nói: “Hai em nói rất đúng. Đúng rồi, em rể Năm thi Đình đã đạt, không biết dự định làm gì?”
Sắc mặt Như Lan khẽ ửng hồng, khuôn mặt đang thản nhiên lại lộ ra vẻ tân hôn xinh đẹp, khóe mắt đuôi lông mày đều vui sướng. Minh Lan nghiêng
đầu, bắt đầu nghĩ lung tung, đoán chừng sinh hoạt X rất hài hòa.
“Trước tiên vào Hàn Lâm viện nhận chỗ, sau đó từ từ tìm chức quan, cũng
không biết tương lai thế nào.” Như Lan gò má như thoa son, dáng vẻ kiêu
ngạo. Anh rể Văn dù không thể bằng anh Trường Bách được nhận chức thứ
cát sĩ, nhưng có thể vào trong Hàn Lâm viện, tương lai chức quan chắc
cũng không kém.
Ánh mắt Mặc Lan lấp lóe cười duyên nói: “Chuyện này có gì khó, em Năm
chỉ cần nhờ vả em Sáu, đừng nói chỉ có tri huyện tri phủ, chức quan cao
hơn không chừng cũng có thể!”
Như Lan đổi sắc mặt, phẫn nộ trừng mắt nhìn chị ta. Minh Lan nhanh chóng thu lại suy nghĩ lung tung, khuôn mặt nhỏ đoan trang nghiêm túc nói:
“Chị Tư đừng nói bậy, quản lý lục bộ là đại sự của quốc gia, sao có thể
đùa cợt tùy tiện? Chị Tư nói như vậy, để cho người ngoài nghe thấy, còn
tưởng rằng anh rể, à không, cả nhà anh rể đều có chức quan do nhờ vả!”
Lần này đến lượt Mặc Lan đổi sắc mặt, Như Lan nâng khăn cười ha hả.
Minh Lan thấy cũng đủ rồi, không nên quá đáng với Mặc Lan nữa, nhanh
chóng chuyển đề tài: “Ngày kết hôn của chị Năm trong phủ rất náo nhiệt,
chị Tư không đến được thật đáng tiếc.”
Trên mặt Mặc Lan bỗng có biểu hiện kỳ lạ, vui vẻ cùng tức giận xen lẫn,
sau đó bình tĩnh nói: “Trong nhà có việc,… dì Vạn sinh, chị không dễ ra
ngoài.”
Minh Lan còn đang nghĩ ngợi dì Vạn này là ai, Như Lan lập tức hỏi thăm
vô cùng hào hứng: “Là con trai hay con gái?” Mặc Lan mỉm cười hớp một
ngụm trà: “Là con gái.”
Như Lan hô một tiếng, trên mặt có vẻ thất vọng. Minh Lan cuối cùng cũng nghĩ xong, hóa ra dì Vạn này chính là cô Xuân Khả.
Mặc Lan đặt chén trà xuống, ung dung thong thả nâng khóe miệng, vẻ mặt
thân thiết lại đau buồn nói: “Đại phu còn nói, bởi vì lúc sinh đẻ không
thuận lợi, dì Vạn sợ là sau này khó có thể sinh nữa,… đáng tiếc, cũng là không có phúc.”
Minh Lan căng thẳng trong lòng, nàng ở nhà hay nghe nói Mặc Lan ở nhà
họ Lương rất hiền lành, đối với Xuân Khả hỏi han ân cần, ngày ngày tặng
tổ yến nhân sâm, sơn hào hải vị, thậm chí bỏ đồ cưới của chính mình ra
trợ cấp, mọi người đều ca ngợi.
Nhưng mà Minh Lan nhớ rõ, khi xưa dì Vệ cũng là vì thai nhi quá lớn, lại ăn đồ tính âm hàn khiến sinh non, cộng thêm không tìm được bà đỡ đúng
lúc mới mất một cái mạng.
Minh Lan cúi đầu, không muốn nói chuyện nữa.
Như Lan không hiểu gì cảm thấy nhàm chán, lại tìm được đề tài mới hỏi:
“Em Sáu, dì Khang sao lại đến rồi? Mẹ không phải là đã nói không cho dì
ấy đến nhà nữa sao?”
Minh Lan thở dài nói: “Chình vì chị kết hôn, dì Khang mượn cơ hội đến
cửa, em cũng không thấy trực tiếp, nhưng nghe nói là ở trong phòng phu
nhân vừa khóc vừa nói chuyện một hồi lâu, hình như… chị Nguyên Nhi ở nhà họ Vương không tốt lắm, dù sao thì vẫn là chị em ruột, phu nhân cuối
cùng cũng mềm lòng.”
“Nguyên Nhi làm sao vậy?”
“Chị ấy làm sao mà không tốt?”
Mặc Lan với Như Lan đặc biệt ăn ý, hai bên cùng bắt lấy trọng điểm, trăm miệng một lời, lập tức liếc mắt nhìn nhau, ho hai cái rồi đưa mắt sang
Minh lan chờ đợi.
Minh Lan không nói gì, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Hình như là chị họ Nguyên Nhi, phải nói là chị dâu chứ nhỉ, chị ấy cãi nhau với mợ, mợ cực kỳ tức giận, bán hầu gái ma ma bên người chị. Bà ngoại cũng giận, bắt
chị Nguyên Nhi học lễ nghi, phạt chép mấy trăm bản ‘nữ giới’, còn ngày
ngày bắt đứng trước mặt hầu hạ theo quy củ, không thành thật thì không
cho ăn cơm… dì Khang nói như vậy.”
Như Lan liền thoải mái hẳn, vẻ mặt đắc thắng nói: “Chị đã bảo mà! Chị họ Nguyên Nhi tính tình nóng nảy, làm con dâu mà vẫn kém cỏi vậy, mợ làm
sao nhìn lọt mắt.”
Minh Lan than thở: “Người ngoài cũng còn thôi, nhưng mà em nghe lão phu
nhân nói, bà ngoại họ Vương tính tình rất công bằng rộng lượng, ngay cả
bà mà cũng giận, sợ là do chị dâu không đúng.”
Mặc Lan bĩu môi, có ý xem thường, con mắt hơi chuyển động như vừa nảy ra ý hay, thở dài buồn bã nói: “Nguyên Nhi làm sai còn có cơ hội sửa đổi,
chỉ tội nghiệp… Dì của chị… nghe nói dì ở thôn trang ăn ngủ không tốt,
bây giờ chúng ta đều đã lấy chồng, dì vẫn chịu phạt, không biết lúc nào
có thể trở về. Em Sáu, bây giờ thân phận em cao quý, có thể nói chuyện
với lão phu nhân và phu nhân được không!” Nói xong viền mắt lại còn mịt
mờ ánh nước.
Như Lan cười lạnh khinh bỉ nói: “Chị đã gả đi rồi, chuyện nhà mẹ đẻ nên
bớt quản đi, trước tiên trông coi việc nhà mình cho tốt đi. Em nghe nói ở nhà họ Lương giờ tháng ngày trôi qua cũng không dễ chịu, còn có chỉ dụ
khiển trách. Trước kia vẫn tốt, cũng không biết trong nhà có tai họa gì, toàn bị xui xẻo.”
Mặc Lan mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận, châm biếm lại: “Chị không có tiền đồ, nhưng dù thế cũng là dựa vào nhà chồng mà sống thật thà cần cù,
không giống có người, lấy đồ cưới nuôi cả nhà chồng, khiến người ngoài
còn nói con gái đúng là hàng lỗ vốn.”
“Chị nói cái gì?”
“Tiếng người, em Năm nghe không hiểu à?”
Minh Lan ngửa mặt lên trời thở dài, lần cuối cùng chị em gặp gỡ trước
khi nàng lấy chồng, kết thúc là Mặc Lan cũng Như Lan cụt hứng bỏ về,
tính toán tổn hại sau chiến tranh tổng cộng tử trận hai cái cốc uống
trà, ba cái đĩa, khay đựng ấm chén cộng thêm cả đôi khay đựng món tráng
miệng cùng kiểu dáng hoa văn.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!” Đan Quất vỗ ngực, “May mà em nhanh
chân, từ xa nhìn thấy cô Tư với cô Năm đến, mang cất ngay bộ đồ uống trà hình hoa hải đường hảo hạng mà lão phu nhân mới cho… Có điều lại khiến
Tiểu Đào sợ hãi. Con bé còn đang ngồi trong phòng nhấp ngụm trà, em liền chạy đến chộp lấy ấm trà với cốc trà của nó, ha ha, đập vỡ đồ của em
rồi, Tiểu Đào đừng giận nha.”
Tiểu Đào chậm rãi lau sạch mặt bàn, có chút không nỡ nói: “Cái kia… thực ra em dùng cốc trà của chị.”
Minh Lan: …
Mấy ngày trước khi xuất giá, lão phu nhân gọi quản sự trong các điền trang hồi môn đến để Minh Lan gặp mặt.
“Các ngươi đã theo ta không ít năm, ta nói với các ngươi trước, đừng cậy vào bản thân có lai lịch mà ở trước mặt chủ nhân lên mặt, nếu như có gì sai, cái Sáu phạt các ngươi, ta cũng không nể mặt một chút nào hết!”
Lão phu nhân vẻ mặt uy nghiêm, quát lớn rõ ràng.
Đoàn người quỳ phía dưới, trong đó có một lão già mặt chữ điền bước ra,
vội vã rập đầu lạy nói: “Lão phu nhân nói gì vậy, kể từ hôm nay, tiểu
thư đối với chúng tôi là trời trên cao, chúng tôi sao dám vô lễ!”
Lão phu nhân gật đầu nói: “Ngươi là người hiểu biết, nếu ngươi làm việc tốt, con bé Minh cũng sẽ không bạc đãi ngươi!”
Sau đó, lão Thôi gọi hai đứa con trai Thôi Bình, Thôi An đếp rập đầu lạy Minh Lan, Minh Lan gật đầu đáp lại.
Lão Thôi thực ra cũng không già lắm, chưa đến năm mươi tuổi, bởi vì
quanh năm làm việc dưới ánh mặt trời nên gương mặt ngăm đen, nhăn nheo,
rất giỏi làm nông trồng hoa màu. Hai người con trai cũng đều cao lớn
khỏe mạnh, một người giúp cha quản lý ruộng đất, một người ở trên núi
trồng cây ăn quả. Ngoài ra còn có hai đầy tớ, một tên là Lưu Mãn Quý
nhanh nhẹn tháo vát, không cười không nói lời nào, còn lại là Kế Cường,
lời nói lắp ba lắp bắp, móng tay còn dính ít bùn đất, hỏi lại cẩn thận
hóa ra lại là anh trai của Lục Chi.
“Cha mẹ em mất sớm, anh trai lại thật thà nhiệt tình, thường bị người ta bắt nạt, cái gì nặng nhọc mệt mỏi đều giao cho anh, làm gì sai thì bắt
anh gánh trách nhiệm, nếu không nhờ Phòng ma ma, anh của em không biết
còn giữ được mạng không!” Lục Chi rầu rĩ không vui nhớ lại chuyện cũ “Đã hai mươi nhăm rồi mà chưa cưới được vợ.”
“Chả trách chị Lục Chi lợi hại như vậy.” Con bé Thúy Tụ cười nói.
“Cái gì mà lợi hại? Đây gọi là thạo đời.” Tần Tang dịu dàng mỉm cười,
chọc chọc ngón tay vào trán Thúy Tụ, “Sang bên nhà chồng của tiểu thư
không được nói lung tung, không chỉ làm mất mặt cô chủ mà còn khiến
người ta tưởng họ Thịnh chúng ta không có giáo dục.”
Thúy Tụ ôm trán gật gù, lại nói: “Ai… đáng tiếc chị Yến Thảo với chị Cửu Nhi không thể đi cùng, chúng ta ở chung nhiều năm rồi, dù sao cũng thấy mất mát.”
Nhược Mi khẽ cười lạnh nói: “Hai đứa đều có phúc, có cha mẹ thương tiếc, không cần em bận tâm.”
Bích Ti yểu điệu che miệng nhỏ cười nói: “Cửu Nhi không cần nói, Lưu ma
ma vốn đã không định cho em ấy làm hầu gái hồi môn rồi, chẳng qua là để
trong viện chúng ta sống thoải mái mấy năm thôi. Còn chị Yến Thảo, ha
ha, mẹ chị ta sợ theo cô chủ sang nhà chồng chịu khổ nên từ trước đã đến chỗ Phòng ma ma xin tự lo việc kết hôn, ai biết người tính không bằng
trời tính, nhà chồng cô chủ giờ so với nhà mẹ đẻ còn mạnh hơn nhiều! Lúc này đổi ý không kịp rồi, cô chủ chúng ta là thế nào, có gì mà không
nhìn ra?!”
Đan Quất nghe mấy đứa càng nói càng kỳ cục, trầm mặt xuống quát lớn:
“Chuyện chủ nhân chúng ta cũng có thể bình luận?! Cô chủ tính tình lương thiện, không muốn chia rẽ ruột thịt nhà người ta, lại nghe nói cha mẹ
Yến Thảo đã kiếm được con rể tốt rồi, lúc này mới để Yến Thảo lại, các
em nói lung tung cái gì?!… Vừa rồi em Tần Tang nói rất đúng, đi theo cô
chủ sang đó, ai cũng phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, giữ miệng
cho tốt, đừng có giống như phường tam cô lục bà không ra gì nói bậy nói
bạ. Tính khí cô chủ các em đều biết, không phải là mềm mỏng dễ lừa gạt
đâu.
Đan Quất là hầu gái bậc nhất bình thường vẫn quản lý mấy đứa con gái
trong viện, tuy là người khoan dung phúc hậu nhưng mấy năm nay cũng dần
có phần uy nghiêm hơn. Bích Ti bĩu môi im lặng, Nhược Mi cũng cúi đầu
không nói gì.
Thúy Tụ tuy còn nhỏ nhưng lại lanh trí thông minh, thấy không khí căng
thẳng vội vã chạy qua lôi kéo ống tay áo Đan Quất làm nũng: “Chị gái
tốt, em có việc không hiểu, chị nói em nghe đi. Nghe nói hồi trước cô Cả lấy chồng cũng chỉ mang đi bốn hầu gái, cô Tư cũng chỉ mang bốn người,
tại sao Cô Năm với cô chủ chúng ta mang nhiều người thế.”
Đan Quất nâng khóe miệng cười với con bé nói: “Sao có thể giống nhau,
cậu rể cả với cậu rể tư đều là nhà có tước, trong phủ có gì là thiếu,
mang nhiều hầu gái qua không ổn, cậu rể năm là nhà đọc sách, trong nhà
nhân khẩu đơn giản nên cần đưa thêm mấy người hầu hạ, đến cô chủ chúng
ta, … nghe Phòng ma ma nói, vị Cố tướng quân kia lập môn hộ khác, mới mở phủ không lâu, trong phủ cũng không có tôi tớ đáng tin cậy, thế mới
được lợi cho con bé như em cũng có thể đi theo.”
Tiểu Đào đang cúi đầu dồn sức gặm quả đào bỗng ngẩng lên, khóe miệng đầy nước chân chất hỏi: “Nhưng mà… em nghe nói hôn lễ của cô chủ vẫn tổ
chức ở phủ Ninh Viên hầu!”
Đan Quất quay lại cười nói: “Kết hôn là làm ở đó, lạy ông bà tổ tiên nhận người thân xong sẽ về ở tại phủ tướng quân.”
Mọi người đồng loạt ồ lên một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức đều
mang sắc mặt vui mừng, không có bề trên quản, phủ tướng quân chẳng phải
là để Minh Lan làm chủ? Ngày tháng của bọn họ trôi qua có thể dễ chịu
hơn rất nhiều.
Ngày mùng mười tháng ba, trời vừa tờ mờ sáng, phu nhân Bạc lão tướng
quân đã đến, Đan Quất lập tức dâng lên hai bao lì xì lớn, luôn mồm nói
“cực khổ rồi”, hầu gái bên cạnh Bạc lão phu nhân nhận lại.
Vừa thấy Minh Lan, khóe miệng Bạc lão phu nhân lộ ý cười nói: “Đúng là
đứa bé có phúc, quý phủ thực sự là nhà có phúc, con trai con rể đều có
tài!”
Vương thị đầy mặt vui vẻ, cung kính trả lời mấy câu ‘cám ơn bà chúc phúc’.
Minh Lan tắm rửa xong được đặt trước gương, mặc trang phục theo đúng
nghi lễ. Bạc lão phu nhân tuy lớn tuổi nhưng tay vẫn rất vững vàng, giúp Minh Lan se lông mặt[‘]vừa nhanh lại gọn gàng, Minh Lan chưa kịp kêu
thảm thiết vài tiếng, trên mặt đã dày đặc hương cao, sau đó giống như bị quét vôi lên vách tường chịu bốn năm tầng phấn trắng, tiếp theo là vẽ
lông mày.
[‘] Giảo diện: = se lông mặt, là một nghi lễ trang điểm lúc kết hôn
của người Hán, dùng một sợi chỉ để se long tơ trên mặt trước khi trang
điểm.
Minh Lan ngồi rất an phận, cũng không có lấy hứng thú soi gương sau khi
xong việc. Đã trải qua đám cưới của ba chị gái, nàng rất rõ ràng, lúc
này mình chắc giống viên bột mì quét son.
Có điều, anh Bảo đúng là hỏa nhãn kim tinh, dưới thuật hóa trang thành
thục ngàn người như một thế này mà anh vẫn có thể phân biệt được chị Bảo với em Lâm. Chị Bảo ơi là chị Bảo, chị đánh phấn trên mặt dày một chút
không chừng là có thể lừa gạt qua được đêm động phòng hoa chúc, tốt xấu
gì cũng phải cho Bảo Ngọc ngủ đã chứ, miễn cho một đám học giả X ăn no
rửng mỡ mỗi ngày đều ra vẻ học thuật nghiêm túc ngồi suy diễn đề tài bát quái: “Bảo Thoa không biết có xxx đêm tân hôn không?”
Sau quy trình, với Minh Lan thì như một đống hỗn độn, giống như trên đầu bị đè bởi rất nhiều thứ, chỉ cần hơi động một cái là một tràng leng
keng leng keng vang rền, cái cổ lập tức ngắn đi ba tấc.
Vừa ăn mấy miếng cháo ngọt táo đỏ tổ yến, một nhóm lớn phụ nữ già, trung niên, trẻ ào ào đi vào nói chúc phúc, Minh Lan từ đầu đến cuối không
cần trả lời, chỉ cúi đầu thẹn thùng là được. Tiểu Đào đứng bên cạnh nâng lọ sứ nhỏ, bên trong có ít điểm tâm và mấy miếng sâm chuẩn bị sẵn, Đan
Quất bận bịu trông nom mấy món trên người Minh Lan, hy vọng không rơi
món nào.
Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài ồn ào huyên náo, đội đón dâu đã đến cửa.
Trên người Cố Đình Diệp mặc áo hỉ đỏ thẫm, dáng người cao lớn, bên trái
là Uy Bắc hầu mới ra lò Thẩm Tòng Hưng, bên phải là Cừu Thư, con trai
trưởng của đại học sĩ Vũ Anh điện, cũng là tân khoa thám hoa, theo phía
sau là hai anh em tổng chỉ huy Ngự lâm quân Trịnh Tuấn cùng với em rể
Hoàng Hậu Trịnh Kiêu.
Trường Bách đứng trước cửa, khóe miệng co giật, rất tốt rất tốt, văn võ tân quý, hoàng thân quốc thích toàn bộ có đủ.
Theo lệ thường là đến lúc chặn cửa làm khó chú rể.
Lương Hàm vừa mới biểu diễn mấy chiêu trường thương tâm đắc, tiểu tướng
quân Trịnh Kiêu lập tức xắn tay áo thể hiện anh ta vô cùng ủng hộ dùng
hành động thực tế để tiếp thu mấy chiêu này.
Anh rể Văn hắng giọng ra hai đề mục làm thơ, Cừu Đàm học một biết mười,
đối đáp trôi chảy. Anh rể Văn thấy thể hiện tốt liền dừng lại, hai tiến
sĩ mới trúng tuyển nói chuyện vui vẻ, mở miệng chính là ‘nhớ năm đó
chúng ta thi đình làm sao làm sao’, thực ra thi đình vừa mới xong có mấy ngày, làm gì mà nhớ đến tận năm đó. Trường Phong thi rớt đứng một bên
rất buồn bã.
Anh rể Viên biết điều nhất, bày ra gương mặt công chính cương trực,
không đổi nét dịch đến cạnh cửa, lén lút mở then cài. Có ám hiệu, Cố
Đình Diệp sáng mắt hô lên một tiếng, các anh em nghe lệnh cao giọng hét
lên vọt mạnh vào, cửa lớn phủ Thịnh vui vẻ thông báo bị thất thủ.
Trưởng Bách tổng kết lại thành câu đối. Vế trên: Trong có kẻ phản bội, ý chí chiến đấu không đủ kiên định, vế dưới: Ở ngoài có cường địch, tâm
tư giảo hoạt tác phong dũng mãnh. Hoành phi ghi: Sét đánh, trời mưa, mọi người mau thu quần áo đi tắm rồi ngủ.
Trường Đống đứng cạnh anh ta thì đang vuốt phẳng bao lì xì vừa được nhét vào tay, bên trong soàn soạt tiếng ngân phiếu uyển chuyển thể hiện anh
rể Sáu vừa nhậm chức tình cảm rất sâu đậm rất thắm thiết. Cậu không nhịn được hỏi: “Anh Cả à, vừa nãy sao anh không giúp chặn cửa?”
Mấy người khác dù không ra hết sức nhưng tốt xấu gì vẫn có ý tứ, ai giống như Trường Bách đứng một bên giả làm thần giữ cửa.
Trường Bách vẫn nắm tay, chậm rãi nói: “Vì anh đã nhận của anh rể Sáu em một bộ (tranh)’Ô Giang thùy điếu đồ’ (thả câu trên sông).”
“A?!” Trường Đống há miệng, lắp bắp nói: Cái này… sao anh còn nói mấy anh rể…”
Trường Bách vẻ mặt nghiêm nghị, ân cần dạy dỗ em nhỏ: “Anh đã nhận tranh rồi không nên ngăn cản, việc này với việc anh nói bọn họ thì có liên
quan gì? Em Đống à, em phải nhớ kỹ, làm người thì phải phân rõ phải trái đúng sai mới được.”
Nói xong, vẻ mặt anh ấy rất bình tĩnh quay mình, chậm rãi rời đi, tay áo bồng bềnh, rất có tư thế phong nhã của con cháu Ngụy Tấn năm đó.
Trường Đống đứng lại phía sau, mặt đầy vẻ kính phục.